Khinh Vân Nhiễm không muốn để ý tới hắn, quay đầu, đôi mắt như có nước nhìn Duẫn Mặc Băng, ánh mắt phức tạp, khóe miệng cười nhẹ, cảm kích nói:
-Mặc Băng, cảm ơn huynh trong thời gian qua đã chăm sóc, quan tâm muội, hẹ ngày gặp lại!
Tiếng “gặp lại” cuối cùng như có hàm ý khác.
Bề ngoài Duẫn Mặc Băng trấn định nhưng trong lòng lại nổi sóng lớn, là chua xót, hay đau khổ? Hắn không biết, một lúc lâu sau hắn mới cười yếu ớt, hơi vuốt cằm:
-Vân Nhiễm, bảo trọng.
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên đột nhiên trở nên âm lãnh, nhìn vẻ mặt lưu luyến không rời của bọn họ cùng với lời nói để lộ ra tình đậm ý mật làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn như bị lửa thiêu đốt, vô cùng khó chịu, hắn cắn chặt răng, tức giận tích tụ đã lâu có nguy cơ bùng phát.
Đột nhiên hắn bắt lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, dùng sức túm chặt, Khinh Vân Nhiễm lảo đảo, ngã vào ngực hắn, nàng chau mày, cổ tay truyền đến đau đớn, vừa ra sức giãy dụa, vừa la lớn:
-Đừng chạm vào ta!
Tiêu Thần Hiên lạnh lùng, cố ý ôm chặt lấy thân thể nàng, trầm giọng nói:
-Ngươi là nữ nhân của ta, ta thích chạm vào đâu thì chạm!
Ngữ khí nhấn mạnh thêm vào hai chữ “của ta”.
Duẫn Mặc Băng hơi nhíu mày, cúi đầu nói:
-Thần Hiên, hành động của ngươi không thể ôn nhu hơn sao?
Mắt Tiêu Thần Hiên chứa đựng phẫn nộ, ngoảnh mặt làm ngơ với lời Duẫn Mặc Băng nói, bỗng nhiên xoay người, vén màn xe lên, kéo Khinh Vân Nhiễm vào trong, quát lạnh với phu xe một tiếng:
-Khởi hành!
Phu xe không dám chậm trễ, roi quất vang một cái, con ngựa hý lên một tiếng, bắt đầu chạy như điên.
Mà Lan nhi đáng thương bị bỏ rơi ở phía sau, vừa chạy vừa hô lớn:
-Vương gia, tiểu thư, còn nô tỳ ở đây!
Nghe được tiếng kêu của Lan nhi, trong mắt Khinh Vân Nhiễm tràn ngập phẫn nộ, hét lớn:
-Dừng xe!
Tiêu Thần Hiên hờ hững quay đầu, lạnh lùng nói:
-Nàng ta có thể tự mình đi về Vương phủ!
Khinh Vân Nhiễm chán nản, vén rèm cửa sổ lên, nhìn thân ảnh Duẫn Mặc Băng và Lan nhi càng lúc càng xa, trong lòng phẫn nộ, lạnh giọng nói:
-Ngươi cố ý!
Đôi mắt đen của Tiêu Thần Hiên híp lại, ánh mắt đố kỵ, hừ lạnh một tiếng, nói:
-Ta cố ý đấy, thì sao?
Nếu không, để nàng và Duẫn Mặc Băng nhìn nhau như vậy, hắn thật không chịu nổi.
Khinh Vân Nhiễm chán ghét không thèm nhìn hắn, không nói với hắn nửa lời nào, trầm mặc làm cho bầu không khí như ngưng trệ lại, nàng phát hiện thùng xe lớn như vậy chỉ có hai người bọn họ, thân thể bất giác trở nên căng thẳng.
Hồi lâu, tiếng nói lãnh đạm của Tiêu Thần Hiên vang lên:
-Thân thể đỡ nhiều không?
Ngữ khí giống như lạnh lùng nhưng lại không thiếu đi thăm hỏi.
Khinh Vân Nhiễm cúi đầu, trả lời không nóng mà cũng chẳng lạnh:
-Vương gia hỏi sai người rồi!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, nắm chặt lấy cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng vào hắn, lạnh lùng nói:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi đừng không biết tốt xấu!
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm lạnh tựa băng sương nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy, âm lãnh của hắn, mỗi câu mỗi chữ rõ ràng, nói:
-Ta nói sai cái gì? Lúc đầu Vương gia dám làm, sau đó lại giả vờ quan tâm ta sao? Ngươi cho rằng giết người rồi nói xin lỗi là không có chuyện gì xảy ra sao?
Tiêu Thần Hiên thấy ánh mắt nàng lạnh như băng, hơi ngẩn ra, ý nàng là gì? Oán hận hắn đã giết nghiệt chủng kia? Đáy lòng dâng lên cuồng nộ, tay bất giác siết chặt cằm nàng lại, quát lạnh:
-Miệng lưỡi lợi hại thật, ngươi không sợ Bổn Vương rút lưỡi ngươi sao?
Khinh Vân Nhiễm đau đớn cắn chặt môi dưới, hận ý vốn được che giấu trong mắt bây giờ lại hiện lên rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, không hề kiêng nể gì trừng mắt nhìn hắn, châm chọc nói:
-Vương gia muốn làm chuyện gì ai có thể ngăn được?
Nàng cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói:
-Khinh gia đã lụn bại, ta chỉ là một Vương phi mang tội, chẳng phải để người ta chê cười, sao Vương gia không lập tức hưu ta, cho Thiên Tuyết cô nương một danh phận?
Không muốn để Tô Thiên Tuyết chịu uất ức làm thiếp, nhưng vị trí chính phi vẫn để lại cho nàng, thật là giễu cợt!
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên xẹt qua một đạo hồng quang, quát to:
-Ta sẽ không để ngươi như ý! Đừng cho là ta không biết trong tâm ngươi đang nghĩ gì! Ngươi đừng quên mình là phụ nữ của ai, Duẫn Mặc Băng không phải người ngươi muốn với cao là với được! Ngươi là đồ tàn hoa bại liễu, đừng si tâm vọng tưởng nữa!
Cằm Khinh Vân Nhiễm đau đớn, trong mắt hiện lên căm ghét, lạnh lùng nói:
-Với cao? Đây chỉ là ý nghĩ của ngươi thôi, huynh ấy là một chính nhân quân tử, ôn nhu, lương thiện, so với ngươi thì tốt gấp trăm ngàn lần! Ta thích huynh ấy đấy, thì sao? Rời khỏi ngươi, tuy thân ta là tàn hoa bại liễu nhưng ta có thể tìm được nam tử thật lòng yêu ta, không phiền ngươi quan tâm!
Tiêu Thần Hiên cảm thấy ngực như bị xé ra, tức giận không thể chịu nổi, khóe miệng cười lạnh khác thường, lạnh giọng nói:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi chán sống rồi?!
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm hơi giật mình, vốn tưởng rằng hắn sẽ tức giận tới mức giết nàng. Dù sao thì về đến Vương phủ thì mình cũng chỉ là một công cụ để hắn trút mọi oán hận.
Tai họa bất ngờ với Khinh gia đã làm cho người nhà mất mạng, mà nàng không muốn “bị” hắn che chở, loại ân huệ này làm nàng cảm thấy ghê tởm, nếu như có thể, nàng tình nguyện chết cùng một chỗ với nhị ca.
Tiêu Thần Hiên thấy nàng buồn bực không thèm nói một lời, ánh mắt trống rỗng vô tình làm trái tim hắn bất giác đau đớn như bị bóp chặt, hắn chớp mắt vài cái che đi suy nghĩ đau xót đó, lạnh lùng nói:
-Ngươi câm điếc rồi à?
Trong mắt Khinh Vân Nhiễm không có một chút tình cảm nào, lạnh lùng liếc hắn một cái, nói:
-Nói chuyện với ngươi làm ta thấy ghê tởm!
Mặt mày Tiêu Thần Hiên nhăn lại, nàng dám… Đang định giảo huấn một trận ra trò cho nàng thì lúc này xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến giọng nói tcung kính của phu xe:
-Vương gia, tới Vương phủ rồi!
Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên đáp nhẹ một tiếng, thân người ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của Khinh Vân Nhiễm, phu xe vén rèm lên, thấy vậy, Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày lại, phẫn nộ hét lớn:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi buông ra, chính ta tự đi!
Lúc này, Tô Thiên Tuyết dáng vẻ thướt tha đứng đợi ở cổng, mặt phấn phù dung, đôi môi đỏ thắm, mái tóc như mây cài một đóa hoa hải đường đỏ rực, mặc y phục tơ tằm phớt đỏ, xa xa nhìn lại như một bức tranh tiên nữ, mỉm cười trong sáng.
Nhìn thấy Tiêu Thần Hiên ôm Khinh Vân Nhiễm từ trên xe ngựa xuống, hốt hoảng trong nháy mắt, lập tức nở nụ cười, nghênh đón, giọng nói êm ái:
-Hiên, tỷ tỷ, mọi người trở về rồi!
Tiêu Thần Hiên nâng mắt, liếc mắt nhìn tô Thiên Tuyết một cái, hơi nhíu mày, trang phục nàng ta đang mặc có phải là quá diễm lệ không? Từ lúc nào trong mắt hắn chỉ có thân ảnh vận y phục trắng đạm nhã, hoàn toàn khác với lúc trước.
Thấy trong lòng không được tự nhiên, hắn giật mình, buống Khinh Vân Nhiễm ra, chuyển ánh mắt, thấp giọng hỏi:
-Thiên Tuyết, sao nàng lại ở đây?
Sóng mắt Tô Thiên Tuyết ôn nhu, lãnh đạm cười, nói:
-Biết Hiên hôm nay đi đón tỷ tỷ về, Thiên Tuyết đã đặc biệt căn dặn nhà bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, đoán giờ để ra đây đợi, không nghĩ lại vừa khéo như vậy…
Tiêu Thần Hiên vuốt cằm, ánh mắt có vài phần phức tạp, hai người phụ nữ trước mắt, một người là hóa thân của người yêu cũ đã chết, một người lúc nào cũng làm lòng hắn rung động nhưng lại làm cho hắn tức giận chết khiếp, ba người ở cùng một chỗ chung quy làm hắn có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Trầm mặc chỉ trong chốc lát, mày nhíu lại, thản nhiên nói:
-Mau đi vào thôi!
Thân hình Khinh Vân Nhiễm không di chuyển, trên mặt Tô Thiên Tuyết lộ ra xấu hổ, cúi đầu nói:
-Tỷ tỷ chẳng lẽ còn trách Thiên Tuyết? Lúc ấy là bởi vì Thiên Tuyết quá thương tâm, cho nên…
Tiêu Thần Hiên thấy nàng ta muốn nhắc lại chuyện cũ, vẻ mặt đột nhiên tối lại, lạnh lùng ngắt lời:
-Được rồi, chuyện quá khứ không nên nhắc lại nữa!
Chuyện đó giống như một vết sẹo, nếu nhắc lại sẽ chảy máu đầm đìa.
Đôi măt đẹp của Tô Thiên Tuyết hơi ngẩn ra, bình tĩnh nhìn hắn, trước kia hắn chưa bao giờ dùng ngữ khí này nói chuyện với nàng ta, là bởi vì nàng ta nhắc lại chuyện thương tâm của Khinh Vân Nhiễm nên hắn mới quát lớn như vậy sao?
Nghĩ đến đây, hạ mắt xuống, che giấu đi sắc bén trong ánh mắt, thu đi tức giận, ngẩng đầu, nhinfn Khinh Vân Nhiễm thương hại, nhỏ giọng nói:
-Tỷ tỷ, vốn chỉ là hiểu lầm, hung phạm đã bị trừng trị! Không nên vì chuyện này mà tạo ra khoảng cách giữa chúng ta, có được không?
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm cười lạnh, ngươi diễn trò, ta thì sao? Khuôn mặt nàng giả vờ tươi cười, thản nhiên nói:
-Muội muội Thiên Tuyết nói quá lời! Ngươi cũng là người bị hại, chỉ không may mới đổ oan cho ta…
Đôi mắt đen của Tiêu Thần Hiên tối lại, thật sự hắn không quen nhìn nàng cười giả dối như vậy, ôm đồm quàng tay nàng, lôi kéo nàng đi, mà Tô Thiên Tuyết thì giật mình tại chỗ, môi lưu lại vết răng.
Khinh Vân Nhiễm cảm giác cổ tay bị bóp nát, cắn răng chịu đựng đau đớn, lạnh lùng nói:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi bị thần kinh à? Buông tay!
Hắn làm cho Tô Thiên Tuyết thấy khó xử, mà Tô Thiên Tuyết sẽ đem phẫn nộ đổ lên đầu nàng, đây là gián tiếp hại nàng.
Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, quay đầu nhìn nàng một cái, quát lạnh:
-Câm miệng!
Hắn không biết tại sao mình lại tức giận, bởi vì không biết, nên mới xúc động như vậy.
Tô Thiên Tuyết bước nhanh theo họ, hỏi:
-Hiên, chàng làm sao vậy?
Tiêu Thần Hiên nao nao, mới vừa rồi hắn mất khống chế, toàn tâm nghĩ làm sao để Khinh Vân Nhiễm rời đi, lại quên mất cảm giác của Tô Thiên Tuyết, hắn không biết giải thích như thế nào, khẽ thở dài:
-Thiên Tuyết, xin lỗi! Lúc nãy, ta…
Tô Thiên Tuyết cười cười, ân cần nói:
-Là thiếp nhiều chuyện rồi! Chàng đã một tháng chưa gặp tỷ tỷ, có rất nhiều lời để nói! Không bằng thiếp sai người đem đồ ăn đến Minh Hiên uyển cũng được!
Khinh Vân Nhiễm thờ ơ lạnh nhạt, trong mắt hiện lên nghi hoặc, Tô Thiên Tuyết lớn mật hơn trước kia rồi, dám đem Tiêu Thần Hiên cao quý đẩy cho nàng, không biết đang diễn trò xiếc gì nữa?
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên chợt sáng lên, gật đầu nói:
-Thiên Tuyết, thân thể nàng chưa khỏe, hay là trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi!
Tô Thiên Tuyết ôn nhu cười, kêu nhẹ:
-Ưu Nhã, trở về thôi!
Ưu Nhã từ trong đại sảnh đi ra, cùng rời khỏi đó với nàng ta.
Tới chỗ khuất của hành lang, đột nhiên Tô Thiên Tuyết dừng lại, mím chặt đôi môi anh đào, ánh mắt hiện lên phẫn nộ, Khinh Vân Nhiễm mới rời khỏi đây có một tháng mà đã làm cho thái độ hắn ta thay đổi rõ rệt, hai tay nắm chặt lại, đã như thế, nàng ta sẽ cho hắn nếm thử mùi vị đau khổ.
Khinh Vân Nhiễm không muốn để ý tới hắn, quay đầu, đôi mắt như có nước nhìn Duẫn Mặc Băng, ánh mắt phức tạp, khóe miệng cười nhẹ, cảm kích nói:
-Mặc Băng, cảm ơn huynh trong thời gian qua đã chăm sóc, quan tâm muội, hẹ ngày gặp lại!
Tiếng “gặp lại” cuối cùng như có hàm ý khác.
Bề ngoài Duẫn Mặc Băng trấn định nhưng trong lòng lại nổi sóng lớn, là chua xót, hay đau khổ? Hắn không biết, một lúc lâu sau hắn mới cười yếu ớt, hơi vuốt cằm:
-Vân Nhiễm, bảo trọng.
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên đột nhiên trở nên âm lãnh, nhìn vẻ mặt lưu luyến không rời của bọn họ cùng với lời nói để lộ ra tình đậm ý mật làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn như bị lửa thiêu đốt, vô cùng khó chịu, hắn cắn chặt răng, tức giận tích tụ đã lâu có nguy cơ bùng phát.
Đột nhiên hắn bắt lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, dùng sức túm chặt, Khinh Vân Nhiễm lảo đảo, ngã vào ngực hắn, nàng chau mày, cổ tay truyền đến đau đớn, vừa ra sức giãy dụa, vừa la lớn:
-Đừng chạm vào ta!
Tiêu Thần Hiên lạnh lùng, cố ý ôm chặt lấy thân thể nàng, trầm giọng nói:
-Ngươi là nữ nhân của ta, ta thích chạm vào đâu thì chạm!
Ngữ khí nhấn mạnh thêm vào hai chữ “của ta”.
Duẫn Mặc Băng hơi nhíu mày, cúi đầu nói:
-Thần Hiên, hành động của ngươi không thể ôn nhu hơn sao?
Mắt Tiêu Thần Hiên chứa đựng phẫn nộ, ngoảnh mặt làm ngơ với lời Duẫn Mặc Băng nói, bỗng nhiên xoay người, vén màn xe lên, kéo Khinh Vân Nhiễm vào trong, quát lạnh với phu xe một tiếng:
-Khởi hành!
Phu xe không dám chậm trễ, roi quất vang một cái, con ngựa hý lên một tiếng, bắt đầu chạy như điên.
Mà Lan nhi đáng thương bị bỏ rơi ở phía sau, vừa chạy vừa hô lớn:
-Vương gia, tiểu thư, còn nô tỳ ở đây!
Nghe được tiếng kêu của Lan nhi, trong mắt Khinh Vân Nhiễm tràn ngập phẫn nộ, hét lớn:
-Dừng xe!
Tiêu Thần Hiên hờ hững quay đầu, lạnh lùng nói:
-Nàng ta có thể tự mình đi về Vương phủ!
Khinh Vân Nhiễm chán nản, vén rèm cửa sổ lên, nhìn thân ảnh Duẫn Mặc Băng và Lan nhi càng lúc càng xa, trong lòng phẫn nộ, lạnh giọng nói:
-Ngươi cố ý!
Đôi mắt đen của Tiêu Thần Hiên híp lại, ánh mắt đố kỵ, hừ lạnh một tiếng, nói:
-Ta cố ý đấy, thì sao?
Nếu không, để nàng và Duẫn Mặc Băng nhìn nhau như vậy, hắn thật không chịu nổi.
Khinh Vân Nhiễm chán ghét không thèm nhìn hắn, không nói với hắn nửa lời nào, trầm mặc làm cho bầu không khí như ngưng trệ lại, nàng phát hiện thùng xe lớn như vậy chỉ có hai người bọn họ, thân thể bất giác trở nên căng thẳng.
Hồi lâu, tiếng nói lãnh đạm của Tiêu Thần Hiên vang lên:
-Thân thể đỡ nhiều không?
Ngữ khí giống như lạnh lùng nhưng lại không thiếu đi thăm hỏi.
Khinh Vân Nhiễm cúi đầu, trả lời không nóng mà cũng chẳng lạnh:
-Vương gia hỏi sai người rồi!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, nắm chặt lấy cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng vào hắn, lạnh lùng nói:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi đừng không biết tốt xấu!
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm lạnh tựa băng sương nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy, âm lãnh của hắn, mỗi câu mỗi chữ rõ ràng, nói:
-Ta nói sai cái gì? Lúc đầu Vương gia dám làm, sau đó lại giả vờ quan tâm ta sao? Ngươi cho rằng giết người rồi nói xin lỗi là không có chuyện gì xảy ra sao?
Tiêu Thần Hiên thấy ánh mắt nàng lạnh như băng, hơi ngẩn ra, ý nàng là gì? Oán hận hắn đã giết nghiệt chủng kia? Đáy lòng dâng lên cuồng nộ, tay bất giác siết chặt cằm nàng lại, quát lạnh:
-Miệng lưỡi lợi hại thật, ngươi không sợ Bổn Vương rút lưỡi ngươi sao?
Khinh Vân Nhiễm đau đớn cắn chặt môi dưới, hận ý vốn được che giấu trong mắt bây giờ lại hiện lên rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, không hề kiêng nể gì trừng mắt nhìn hắn, châm chọc nói:
-Vương gia muốn làm chuyện gì ai có thể ngăn được?
Nàng cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói:
-Khinh gia đã lụn bại, ta chỉ là một Vương phi mang tội, chẳng phải để người ta chê cười, sao Vương gia không lập tức hưu ta, cho Thiên Tuyết cô nương một danh phận?
Không muốn để Tô Thiên Tuyết chịu uất ức làm thiếp, nhưng vị trí chính phi vẫn để lại cho nàng, thật là giễu cợt!
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên xẹt qua một đạo hồng quang, quát to:
-Ta sẽ không để ngươi như ý! Đừng cho là ta không biết trong tâm ngươi đang nghĩ gì! Ngươi đừng quên mình là phụ nữ của ai, Duẫn Mặc Băng không phải người ngươi muốn với cao là với được! Ngươi là đồ tàn hoa bại liễu, đừng si tâm vọng tưởng nữa!
Cằm Khinh Vân Nhiễm đau đớn, trong mắt hiện lên căm ghét, lạnh lùng nói:
-Với cao? Đây chỉ là ý nghĩ của ngươi thôi, huynh ấy là một chính nhân quân tử, ôn nhu, lương thiện, so với ngươi thì tốt gấp trăm ngàn lần! Ta thích huynh ấy đấy, thì sao? Rời khỏi ngươi, tuy thân ta là tàn hoa bại liễu nhưng ta có thể tìm được nam tử thật lòng yêu ta, không phiền ngươi quan tâm!
Tiêu Thần Hiên cảm thấy ngực như bị xé ra, tức giận không thể chịu nổi, khóe miệng cười lạnh khác thường, lạnh giọng nói:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi chán sống rồi?!
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm hơi giật mình, vốn tưởng rằng hắn sẽ tức giận tới mức giết nàng. Dù sao thì về đến Vương phủ thì mình cũng chỉ là một công cụ để hắn trút mọi oán hận.
Tai họa bất ngờ với Khinh gia đã làm cho người nhà mất mạng, mà nàng không muốn “bị” hắn che chở, loại ân huệ này làm nàng cảm thấy ghê tởm, nếu như có thể, nàng tình nguyện chết cùng một chỗ với nhị ca.
Tiêu Thần Hiên thấy nàng buồn bực không thèm nói một lời, ánh mắt trống rỗng vô tình làm trái tim hắn bất giác đau đớn như bị bóp chặt, hắn chớp mắt vài cái che đi suy nghĩ đau xót đó, lạnh lùng nói:
-Ngươi câm điếc rồi à?
Trong mắt Khinh Vân Nhiễm không có một chút tình cảm nào, lạnh lùng liếc hắn một cái, nói:
-Nói chuyện với ngươi làm ta thấy ghê tởm!
Mặt mày Tiêu Thần Hiên nhăn lại, nàng dám… Đang định giảo huấn một trận ra trò cho nàng thì lúc này xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến giọng nói tcung kính của phu xe:
-Vương gia, tới Vương phủ rồi!
Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên đáp nhẹ một tiếng, thân người ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của Khinh Vân Nhiễm, phu xe vén rèm lên, thấy vậy, Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày lại, phẫn nộ hét lớn:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi buông ra, chính ta tự đi!
Lúc này, Tô Thiên Tuyết dáng vẻ thướt tha đứng đợi ở cổng, mặt phấn phù dung, đôi môi đỏ thắm, mái tóc như mây cài một đóa hoa hải đường đỏ rực, mặc y phục tơ tằm phớt đỏ, xa xa nhìn lại như một bức tranh tiên nữ, mỉm cười trong sáng.
Nhìn thấy Tiêu Thần Hiên ôm Khinh Vân Nhiễm từ trên xe ngựa xuống, hốt hoảng trong nháy mắt, lập tức nở nụ cười, nghênh đón, giọng nói êm ái:
-Hiên, tỷ tỷ, mọi người trở về rồi!
Tiêu Thần Hiên nâng mắt, liếc mắt nhìn tô Thiên Tuyết một cái, hơi nhíu mày, trang phục nàng ta đang mặc có phải là quá diễm lệ không? Từ lúc nào trong mắt hắn chỉ có thân ảnh vận y phục trắng đạm nhã, hoàn toàn khác với lúc trước.
Thấy trong lòng không được tự nhiên, hắn giật mình, buống Khinh Vân Nhiễm ra, chuyển ánh mắt, thấp giọng hỏi:
-Thiên Tuyết, sao nàng lại ở đây?
Sóng mắt Tô Thiên Tuyết ôn nhu, lãnh đạm cười, nói:
-Biết Hiên hôm nay đi đón tỷ tỷ về, Thiên Tuyết đã đặc biệt căn dặn nhà bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, đoán giờ để ra đây đợi, không nghĩ lại vừa khéo như vậy…
Tiêu Thần Hiên vuốt cằm, ánh mắt có vài phần phức tạp, hai người phụ nữ trước mắt, một người là hóa thân của người yêu cũ đã chết, một người lúc nào cũng làm lòng hắn rung động nhưng lại làm cho hắn tức giận chết khiếp, ba người ở cùng một chỗ chung quy làm hắn có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Trầm mặc chỉ trong chốc lát, mày nhíu lại, thản nhiên nói:
-Mau đi vào thôi!
Thân hình Khinh Vân Nhiễm không di chuyển, trên mặt Tô Thiên Tuyết lộ ra xấu hổ, cúi đầu nói:
-Tỷ tỷ chẳng lẽ còn trách Thiên Tuyết? Lúc ấy là bởi vì Thiên Tuyết quá thương tâm, cho nên…
Tiêu Thần Hiên thấy nàng ta muốn nhắc lại chuyện cũ, vẻ mặt đột nhiên tối lại, lạnh lùng ngắt lời:
-Được rồi, chuyện quá khứ không nên nhắc lại nữa!
Chuyện đó giống như một vết sẹo, nếu nhắc lại sẽ chảy máu đầm đìa.
Đôi măt đẹp của Tô Thiên Tuyết hơi ngẩn ra, bình tĩnh nhìn hắn, trước kia hắn chưa bao giờ dùng ngữ khí này nói chuyện với nàng ta, là bởi vì nàng ta nhắc lại chuyện thương tâm của Khinh Vân Nhiễm nên hắn mới quát lớn như vậy sao?
Nghĩ đến đây, hạ mắt xuống, che giấu đi sắc bén trong ánh mắt, thu đi tức giận, ngẩng đầu, nhinfn Khinh Vân Nhiễm thương hại, nhỏ giọng nói:
-Tỷ tỷ, vốn chỉ là hiểu lầm, hung phạm đã bị trừng trị! Không nên vì chuyện này mà tạo ra khoảng cách giữa chúng ta, có được không?
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm cười lạnh, ngươi diễn trò, ta thì sao? Khuôn mặt nàng giả vờ tươi cười, thản nhiên nói:
-Muội muội Thiên Tuyết nói quá lời! Ngươi cũng là người bị hại, chỉ không may mới đổ oan cho ta…
Đôi mắt đen của Tiêu Thần Hiên tối lại, thật sự hắn không quen nhìn nàng cười giả dối như vậy, ôm đồm quàng tay nàng, lôi kéo nàng đi, mà Tô Thiên Tuyết thì giật mình tại chỗ, môi lưu lại vết răng.
Khinh Vân Nhiễm cảm giác cổ tay bị bóp nát, cắn răng chịu đựng đau đớn, lạnh lùng nói:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi bị thần kinh à? Buông tay!
Hắn làm cho Tô Thiên Tuyết thấy khó xử, mà Tô Thiên Tuyết sẽ đem phẫn nộ đổ lên đầu nàng, đây là gián tiếp hại nàng.
Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, quay đầu nhìn nàng một cái, quát lạnh:
-Câm miệng!
Hắn không biết tại sao mình lại tức giận, bởi vì không biết, nên mới xúc động như vậy.
Tô Thiên Tuyết bước nhanh theo họ, hỏi:
-Hiên, chàng làm sao vậy?
Tiêu Thần Hiên nao nao, mới vừa rồi hắn mất khống chế, toàn tâm nghĩ làm sao để Khinh Vân Nhiễm rời đi, lại quên mất cảm giác của Tô Thiên Tuyết, hắn không biết giải thích như thế nào, khẽ thở dài:
-Thiên Tuyết, xin lỗi! Lúc nãy, ta…
Tô Thiên Tuyết cười cười, ân cần nói:
-Là thiếp nhiều chuyện rồi! Chàng đã một tháng chưa gặp tỷ tỷ, có rất nhiều lời để nói! Không bằng thiếp sai người đem đồ ăn đến Minh Hiên uyển cũng được!
Khinh Vân Nhiễm thờ ơ lạnh nhạt, trong mắt hiện lên nghi hoặc, Tô Thiên Tuyết lớn mật hơn trước kia rồi, dám đem Tiêu Thần Hiên cao quý đẩy cho nàng, không biết đang diễn trò xiếc gì nữa?
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên chợt sáng lên, gật đầu nói:
-Thiên Tuyết, thân thể nàng chưa khỏe, hay là trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi!
Tô Thiên Tuyết ôn nhu cười, kêu nhẹ:
-Ưu Nhã, trở về thôi!
Ưu Nhã từ trong đại sảnh đi ra, cùng rời khỏi đó với nàng ta.
Tới chỗ khuất của hành lang, đột nhiên Tô Thiên Tuyết dừng lại, mím chặt đôi môi anh đào, ánh mắt hiện lên phẫn nộ, Khinh Vân Nhiễm mới rời khỏi đây có một tháng mà đã làm cho thái độ hắn ta thay đổi rõ rệt, hai tay nắm chặt lại, đã như thế, nàng ta sẽ cho hắn nếm thử mùi vị đau khổ.