Tại Minh Hiên uyển, trên bàn đầy cao lương mỹ vị, vô cùng thơm ngon, hơn nữa rượu còn rất ngon, không khỏi làm dạ dày người khác nổi loạn.
Khinh Vân Nhiễm ngồi ở trên ghế, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hết lần này tới lần khác đều bị điểm huyệt đạo, cả người không thể cử động, nói không nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt công kích hắn không ngừng, Tiêu Thần Hiên bị nhìn chằm chằm, thấy không tự nhiên, mày rậm nhíu lại, lạnh lùng nói:
-Hai tròng mắt mở lớn như vậy làm gì?
Đôi mắt lưu ly đen của Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn gắt gao, trong ánh mắt mang theo hận ý, ánh mắt như hận không thể biến thành lưỡi dao sắc bén đâm nát hắn!
Đôi mắt đen của Tiêu Thần Hiên tối sầm lại, ngón tay điểm giải huyệt đạo trên người nàng, Khinh Vân Nhiễm vừa được tự do, lập tức đứng lên, ánh mắt lạnh như băng, trừng mắt nhìn hắn, nổi giận nói:
-Hèn hạ!
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên đột nhiên tối lại, mày kiếm hơi thả ra, hừ lạnh một tiếng, nói:
-Ai bảo ngươi không chịu theo ta lại đây?!
Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm lạnh lẽo chống đỡ, tức giận nắm chặt hai tay, ánh mắt Tiêu Thần Hiên chợt lóe, ánh mắt quái dị nhìn nàng, ra lệnh:
-Đồ ngốc này, còn đứng làm gì nữa, mau gắp thức ăn cho Bổn Vương!
Đôi mày thanh tú của Khinh Vân Nhiễm nhăn lại, trong mắt xẹt qua căm ghét, châm chọc nói:
-Vương gia có đầy đủ chân tay, sao không tự mình gắp? Tại sao phải bắt người khác hầu hạ?
Tiện nam nhân! Muốn người hầu hạ tại sao lại đuổi hết nha hoàn đi?
Tiêu Thần Hiên chau mày, ánh mắt hiện lên bực mình, quát lạnh:
-Bảo ngươi gắp thì cứ gắp, không được nói linh tinh!
Nhẫn nại của Khinh Vân Nhiễm đến cực điểm rồi, thật sự không thể nào cùng hắn ở một chỗ được, xoay người, đang định rời đi thì cánh tay bỗng bị người khác giữ chặt, nhíu mày quay đầu lại, thấy khuôn mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm lại, môi hắn mím chặt, lạnh lùng nói:
-Ngươi muốn đi đâu? Không nên nhường nhịn ngươi, càng nhường ngươi lại càng lấn tới
Khinh Vân Nhiễm cắn môi, dùng sức thoát khỏi hắn, lạnh lùng nói:
-Vương gia có phải muốn gây phiền toái cho ta? Ta đi ra ngoài gọi nha hoàn vào hầu hạ Vương gia thì có gì là sai?
Tiêu Thần Hiên nhíu mày lại, biết nàng từ chối mình, bực mình nói:
-Không cho đi! Bổn Vương muốn ngươi hầu hạ!
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm lạnh lẽo, cười nhạt nói:
-Tại sao ta phải hầu hạ ngươi?
Đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Thần Hiên hiện lên tức giận, nói rõ từng chữ:
-Vì ta là phu quân của ngươi, là chúa tể của ngươi!
Khuôn mặt Khinh Vân Nhiễm nghiêm lại, miệng cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn, khinh miệt nói:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi không chỉ có trí nhớ kém cỏi mà lại tự cho mình cái gì cũng biết! Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng sau cái chuyện tàn nhẫn ngươi làm với ta thì ta có thể sống chung một cách hòa bình với ngươi?
Tiêu Thần Hiên như bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích, đôi mắt như bị nhiễm máu, kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng dấy lên phẫn nộ, giọng nói lạnh lùng, cứng rắn:
-Khinh Vân Nhiễm, ta nhịn ngươi lâu rồi, ngươi không nên được voi đòi tiên!
Khinh Vân Nhiễm cười lạnh lùng, châm chọc nói:
-Người ta nói, hổ không có da ắt phải chết, không có người nào là vô địch cả! Vương gia coi như là cao thủ trong số đó rồi!
Tiêu Thần Hiên tức giận đến nỗi khuôn mặt xanh mét lại, ngực phập phồng, không ngừng thở dốc, một lúc lâu sau thì bắt lấy nàng, ấn nàng xuống ghế, lớn tiếng quát:
-Ăn cơm!
Mặt Khinh Vân Nhiễm lạnh đi, từ chối:
-Ta không ăn!
Đôi mắt chớp động chứa lãnh ý, khinh miệt, nam nhân tàn bạo này có thể nhẫn nại được, quả thật là chuyện lạ trong thiên hạ!
Đôi mắt đen tàn nhẫn của Tiêu Thần Hiên tối lại, uy hiếp ác liệt:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi thử nói một chữ nữa xem ta xử lý ngươi thế nào?
Khinh Vân Nhiễm cắn chặt môi dưới, hai tay nắm chặt, phẫn nộ nói:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Đột nhiên Tiêu Thần Hiên giữ chặt phía sau đầu nàng, đôi môi nhanh chóng tiếp cận, định trừng trị một trận cho nữ nhân không biết nghe lời này.
Khinh Vân Nhiễm cau mày, căm ghét ngửa đầu về phía sau, thuận tay cầm lấy đĩa thức ăn trên bàn đổ vào đầu hắn, nước tương theo khuôn mặt hắn chảy xuống tới cằm, nước chảy từng giọt từng giọt từ trên tóc xuống mặt đất, bắn tung tóe tại thành những bông hoa.
Tiêu Thần Hiên lấy tay lau mặt, khuôn mặt lần lượt thay đổi từ trắng sang xang, ánh mắt hiện lên vẻ âm trầm ghê sợ, hét to lên:
-Ngươi muốn chết!
Tay hắn lập tức duỗi ra túm lấy cổ áo, bóp trụ cổ nàng, lực đạo trong tay vì tức giận mà tăng thêm.
Khinh Vân Nhiễm cảm thấy nghẹt thở, không khí trong ngực dần ít đi, nàng mở rộng miệng, sắc mặt xanh tím lại, cảnh trước mắt mơ hồ, ngực khó chịu muốn nôn, trong mắt chảy ra chất lỏng, theo khóe mắt rơi xuống, đập vào tay Tiêu Thần Hiên.
Giọt nước hơi âm ấm làm hắn ngẩn ra, ánh mắt dần trở nên rõ ràng, tay chậm rãi buông ra rồi hạ xuống, cúi đầu, nhìn tay mình hơi run run, phút chốc nắm chặt lại.
Khinh Vân Nhiễm xụi lơ ngã ngồi dưới đất, ho khù khụ, ánh mắt hận thù, nàng thật lâu không ngẩng đầu, đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Tiêu Thần Hiên:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi căm ghét ta cũng tốt, hận ta cũng được! Đời này đừng hòng chạy trốn khỏi ta, cho dù ta chết rồi cũng sẽ kéo ngươi theo, cùng nhau đi!
Lòng nàng run rẩy, không nói được lời phản bác.
Hồi lâu tiếng sập cửa vang lên, thân thể nàng run run đứng lên, tên ác ma này, chết cũng không có được nàng! Không, nàng nhất định phải chạy trốn!
*********************
Trong hoa viên tại Minh Nguyệt lâu, Ưu Nhã nhanh chóng đi tới từ một hành lang khác, nàng để một đĩa cá bên cạnh Tô Thiên Tuyết, cúi đầu nói nhỏ vào tai Tô Thiên Tuyết mấy câu.
Tô Thiên Tuyết lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt tàn lệ, lạnh lẽo hỏi:
-Không ăn? Có phải bọn họ phát hiện được gì không?
Ưu Nhã lắc đầu, nói:
-Không phải, nghe bọn nha hoàn nói lại, Vương phi xảy ra tranh chấp với Vương gia, nàng ấy đổ thức ăn lên đầu Vương gia, Vương gia giận dữ, gọi người đem tất cả đồ ăn đi, cho nên…
Tay Tô Thiên Tuyết bất giác nắm chặt lại, lập tức lạnh lùng cười, nói:
-Thôi, sẽ có cơ hội khác! Ưu Nhã, ngươi gọi Tình nhi đến đây!
Ưu Nhã hơi hạ thấp người, cụp mắt xuống, nói:
-Vâng, thưa chủ tử.
Nói xong, nhanh chóng lui xuống.
Tại Minh Hiên uyển, trên bàn đầy cao lương mỹ vị, vô cùng thơm ngon, hơn nữa rượu còn rất ngon, không khỏi làm dạ dày người khác nổi loạn.
Khinh Vân Nhiễm ngồi ở trên ghế, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hết lần này tới lần khác đều bị điểm huyệt đạo, cả người không thể cử động, nói không nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt công kích hắn không ngừng, Tiêu Thần Hiên bị nhìn chằm chằm, thấy không tự nhiên, mày rậm nhíu lại, lạnh lùng nói:
-Hai tròng mắt mở lớn như vậy làm gì?
Đôi mắt lưu ly đen của Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn gắt gao, trong ánh mắt mang theo hận ý, ánh mắt như hận không thể biến thành lưỡi dao sắc bén đâm nát hắn!
Đôi mắt đen của Tiêu Thần Hiên tối sầm lại, ngón tay điểm giải huyệt đạo trên người nàng, Khinh Vân Nhiễm vừa được tự do, lập tức đứng lên, ánh mắt lạnh như băng, trừng mắt nhìn hắn, nổi giận nói:
-Hèn hạ!
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên đột nhiên tối lại, mày kiếm hơi thả ra, hừ lạnh một tiếng, nói:
-Ai bảo ngươi không chịu theo ta lại đây?!
Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm lạnh lẽo chống đỡ, tức giận nắm chặt hai tay, ánh mắt Tiêu Thần Hiên chợt lóe, ánh mắt quái dị nhìn nàng, ra lệnh:
-Đồ ngốc này, còn đứng làm gì nữa, mau gắp thức ăn cho Bổn Vương!
Đôi mày thanh tú của Khinh Vân Nhiễm nhăn lại, trong mắt xẹt qua căm ghét, châm chọc nói:
-Vương gia có đầy đủ chân tay, sao không tự mình gắp? Tại sao phải bắt người khác hầu hạ?
Tiện nam nhân! Muốn người hầu hạ tại sao lại đuổi hết nha hoàn đi?
Tiêu Thần Hiên chau mày, ánh mắt hiện lên bực mình, quát lạnh:
-Bảo ngươi gắp thì cứ gắp, không được nói linh tinh!
Nhẫn nại của Khinh Vân Nhiễm đến cực điểm rồi, thật sự không thể nào cùng hắn ở một chỗ được, xoay người, đang định rời đi thì cánh tay bỗng bị người khác giữ chặt, nhíu mày quay đầu lại, thấy khuôn mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm lại, môi hắn mím chặt, lạnh lùng nói:
-Ngươi muốn đi đâu? Không nên nhường nhịn ngươi, càng nhường ngươi lại càng lấn tới
Khinh Vân Nhiễm cắn môi, dùng sức thoát khỏi hắn, lạnh lùng nói:
-Vương gia có phải muốn gây phiền toái cho ta? Ta đi ra ngoài gọi nha hoàn vào hầu hạ Vương gia thì có gì là sai?
Tiêu Thần Hiên nhíu mày lại, biết nàng từ chối mình, bực mình nói:
-Không cho đi! Bổn Vương muốn ngươi hầu hạ!
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm lạnh lẽo, cười nhạt nói:
-Tại sao ta phải hầu hạ ngươi?
Đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Thần Hiên hiện lên tức giận, nói rõ từng chữ:
-Vì ta là phu quân của ngươi, là chúa tể của ngươi!
Khuôn mặt Khinh Vân Nhiễm nghiêm lại, miệng cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn, khinh miệt nói:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi không chỉ có trí nhớ kém cỏi mà lại tự cho mình cái gì cũng biết! Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng sau cái chuyện tàn nhẫn ngươi làm với ta thì ta có thể sống chung một cách hòa bình với ngươi?
Tiêu Thần Hiên như bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích, đôi mắt như bị nhiễm máu, kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng dấy lên phẫn nộ, giọng nói lạnh lùng, cứng rắn:
-Khinh Vân Nhiễm, ta nhịn ngươi lâu rồi, ngươi không nên được voi đòi tiên!
Khinh Vân Nhiễm cười lạnh lùng, châm chọc nói:
-Người ta nói, hổ không có da ắt phải chết, không có người nào là vô địch cả! Vương gia coi như là cao thủ trong số đó rồi!
Tiêu Thần Hiên tức giận đến nỗi khuôn mặt xanh mét lại, ngực phập phồng, không ngừng thở dốc, một lúc lâu sau thì bắt lấy nàng, ấn nàng xuống ghế, lớn tiếng quát:
-Ăn cơm!
Mặt Khinh Vân Nhiễm lạnh đi, từ chối:
-Ta không ăn!
Đôi mắt chớp động chứa lãnh ý, khinh miệt, nam nhân tàn bạo này có thể nhẫn nại được, quả thật là chuyện lạ trong thiên hạ!
Đôi mắt đen tàn nhẫn của Tiêu Thần Hiên tối lại, uy hiếp ác liệt:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi thử nói một chữ nữa xem ta xử lý ngươi thế nào?
Khinh Vân Nhiễm cắn chặt môi dưới, hai tay nắm chặt, phẫn nộ nói:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Đột nhiên Tiêu Thần Hiên giữ chặt phía sau đầu nàng, đôi môi nhanh chóng tiếp cận, định trừng trị một trận cho nữ nhân không biết nghe lời này.
Khinh Vân Nhiễm cau mày, căm ghét ngửa đầu về phía sau, thuận tay cầm lấy đĩa thức ăn trên bàn đổ vào đầu hắn, nước tương theo khuôn mặt hắn chảy xuống tới cằm, nước chảy từng giọt từng giọt từ trên tóc xuống mặt đất, bắn tung tóe tại thành những bông hoa.
Tiêu Thần Hiên lấy tay lau mặt, khuôn mặt lần lượt thay đổi từ trắng sang xang, ánh mắt hiện lên vẻ âm trầm ghê sợ, hét to lên:
-Ngươi muốn chết!
Tay hắn lập tức duỗi ra túm lấy cổ áo, bóp trụ cổ nàng, lực đạo trong tay vì tức giận mà tăng thêm.
Khinh Vân Nhiễm cảm thấy nghẹt thở, không khí trong ngực dần ít đi, nàng mở rộng miệng, sắc mặt xanh tím lại, cảnh trước mắt mơ hồ, ngực khó chịu muốn nôn, trong mắt chảy ra chất lỏng, theo khóe mắt rơi xuống, đập vào tay Tiêu Thần Hiên.
Giọt nước hơi âm ấm làm hắn ngẩn ra, ánh mắt dần trở nên rõ ràng, tay chậm rãi buông ra rồi hạ xuống, cúi đầu, nhìn tay mình hơi run run, phút chốc nắm chặt lại.
Khinh Vân Nhiễm xụi lơ ngã ngồi dưới đất, ho khù khụ, ánh mắt hận thù, nàng thật lâu không ngẩng đầu, đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Tiêu Thần Hiên:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi căm ghét ta cũng tốt, hận ta cũng được! Đời này đừng hòng chạy trốn khỏi ta, cho dù ta chết rồi cũng sẽ kéo ngươi theo, cùng nhau đi!
Lòng nàng run rẩy, không nói được lời phản bác.
Hồi lâu tiếng sập cửa vang lên, thân thể nàng run run đứng lên, tên ác ma này, chết cũng không có được nàng! Không, nàng nhất định phải chạy trốn!
Trong hoa viên tại Minh Nguyệt lâu, Ưu Nhã nhanh chóng đi tới từ một hành lang khác, nàng để một đĩa cá bên cạnh Tô Thiên Tuyết, cúi đầu nói nhỏ vào tai Tô Thiên Tuyết mấy câu.
Tô Thiên Tuyết lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt tàn lệ, lạnh lẽo hỏi:
-Không ăn? Có phải bọn họ phát hiện được gì không?
Ưu Nhã lắc đầu, nói:
-Không phải, nghe bọn nha hoàn nói lại, Vương phi xảy ra tranh chấp với Vương gia, nàng ấy đổ thức ăn lên đầu Vương gia, Vương gia giận dữ, gọi người đem tất cả đồ ăn đi, cho nên…
Tay Tô Thiên Tuyết bất giác nắm chặt lại, lập tức lạnh lùng cười, nói:
-Thôi, sẽ có cơ hội khác! Ưu Nhã, ngươi gọi Tình nhi đến đây!
Ưu Nhã hơi hạ thấp người, cụp mắt xuống, nói:
-Vâng, thưa chủ tử.
Nói xong, nhanh chóng lui xuống.