Hồ trong hoa viên nước trong vắt, một vài phiến lá sen còn đọng nước khi tia sáng mặt trời chiếu xuống ánh lên lấp lánh như viên ngọc trai trong suốt, những đóa hoa sen sáng lấp lánh, cao quý thanh nhã làm cho người ta không mở mắt ra được. Dưới tàng cây, những cánh hoa trắng muốt như những bông tuyết tung bay dường như đang nhảy múa trong không trung. Bầu không khí có mùi thơm nhè nhẹ của hoa quế, hải đường, mẫu đơn, nguyệt quý nở rộ, thiên hình vạn trạng, từng cánh bướm bay chập chờn trong gió, mùi hương của các loài hoa thoang thoảng làm cho người ta cảm nhận được mùa hè đặc biệt tươi đẹp.
Giờ ngọ ngày hè thật yên tĩnh, hành lang dài tít tắp nối tiếp nhau, gió mát thổi đi hơi nóng, một chút ánh sáng từ gợn nước lóe ra, tiếng nước chảy róc rách, rất thanh bình.
Khinh Vân Nhiễm đang cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy, khí trời khô nóng làm lòng nàng có chút buồn bực, lặng lẽ nhìn qua Tâm nhi, nàng không nghĩ bởi vì mình ngay cả Tâm nhi có thể phải chịu phạt, nhưng trong lòng lo cho thương thế của Lan nhi, không tận mắt đi xem thì không thể yên lòng.
-Tâm nhi, hôm nay khí trời quá nóng, ngươi đi lấy một ít đá lạnh ra đây xem có thể giải nhiệt được không?
Khinh Vân Nhiễm cười nhẹ một tiếng nói với Tâm nhi.
Tâm nhi đang bưng điểm tâm, nghe được lời nói của nàng lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên chút chần chừ, mỉm cười nói:
-Vâng, Tâm nhi lập tức đi chuẩn bị.
Nàng thoắt cái đứng dậy chạy đi, thân ảnh nhỏ nhắn thoáng biến mất.
Khinh Vân Nhiễm trong lòng nói tiếng xin lỗi vơi Tâm nhi, nhanh chóng đứng dậy, tay cầm quạt che nắng, thân ảnh phiêu dật xuất thần thướt tha đi qua hoa viên, nàng biết, muốn đến phòng của người dưới phải đi qua nơi này.
Đột nhiên có một thanh âm vang lên làm cho người ta đỏ mặt nổi trống ngực từ Bát Giác đình cách đó không xa truyền đến, xa xa nhìn lại thấy có hai thân hình đang quấn lấy nhau chặt chẽ.
Nam nhân quần áo chỉnh tề, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, cúi xuống người nữ tử, chân ngọc quắp lấy thắt lưng của nam nhân, quần áo màu hồng nhạt bị kéo rách đủ để chưng minh sự thô lỗ của nam nhân đó.
-Gia, không nên… Hả?! Gia, đừng có ngừng… Thiếp sướng quá… ( ặc, tởm không chịu nổi, ọe…) … Quá sâu… Hả…
Tiếng phụ nữ rên rỉ phóng đãng cùng tiêng nam nhân thở dốc nặng nề không dứt bên tai.
Theo động tác mãnh liệt của nam nhân, nữ tử uyển chuyển thân hình, khuôn mặt ôn nhu nhỏ nhắn ửng hồng một mảng, phấn má dính lệ, ánh mắt vừa giống như vui thích, vừa giống như thống khổ, một đôi mắt đẹp chìm đắm trong tình dục, không cách nào kiềm chế.
Nàng phát ra tiếng rên rỉ kiều mỵ như uống phải xuân dược, cùng với mùi thơm của cơ thể phát ra quanh nàng làm cho nam nhân thật say mê.
Khinh Vân Nhiễm khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên xấu hổ, nàng thấy rõ sờ sờ nam nhân kia chính là phu quân mới tân hôn được vài ngày với nàng.
Chứng kiến phu quân của chính mình cùng với thị thiếp biểu diễn xuân cung sống động, nàng có cảm giác gì? Có lẽ là cảm giác ghê tởm! Tâm tình chán ghét nảy lên trong lòng, cổ đaih không phải rất bảo thủ sao? Hiên vương gia tàn khốc này sao có thể biểu hiện mà tại hiện đại cũng không sánh bằng.
Quên đi, dù sao cũng không liên quan đến chuyện của nàng, từ sau ngày ấy nàng đã nhìn ra được bản tính của hắn.
Nàng không biết hắn đã nắm trong tay điểm yếu gì của Khinh gia nhưng phụ thân đã dặn đi dặn lại rằng tuyệt đối không được chọc giận hắn. Không có biện pháp đấu lại với hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời ủy khuất chính mình, mong hắn có thể sớm đưa cho mình một phong hưu thư, Hoàng thượng có thể chấp nhận để chấm dứt cuộc hôn nhân này.
Đang định yên lặng rời đi không một tiếng động thì cách đó không xa truyền đến tiếng gọi lo lắng của Tâm nhi:
-Vương phi, Vương phi, người đi đâu rồi?
Thầm kêu một tiếng không tốt, Khinh Vân Nhiễm dùng quạt che mặt, nghiêng đầu xoay người, nhanh chóng chạy đi hướng khác, chạy được một lúc nàng dừng lại, lòng vẫn còn sợ hãi lấy tay vỗ vỗ ngực, thở dốc.
-Thế nào, không chạy nữa?
Một thanh âm trào phúng từ sau lưng nàng vang lên, trong nháy mắt, Tiêu Thần Hiên bay đến trước mặt nàng, một phát xé luôn chiếc quạt của nàng, lạnh lùng kêu lên:
-Vương phi.
-Thiếp không biết Vương gia đang nói cái gì?
Khinh Vân Nhiễm buông mắt, cố gắng giả bộ ngu ngốc, dù sao lúc nãy hắn cũng không tận mắt nhìn thấy nàng chứng kiến. hắn nắm lấy cằm nàng, hừ lạnh nói:
-Còn muốn giả ngu?
-Vương gia muốn gây khó dễ cho thiếp cũng nên lấy một lý do tốt hơn đi.
Khinh Vân Nhiễm vắt mi, con ngươi đen trong suốt vì tức giận mà như phát sáng, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm cằm nàng rất bẩn, vừa mới sờ qua người phụ nữ khác mà lại chạm vào nàng, thật ghê tởm.
Tiêu Thần Hiên bị ánh mắt chán ghét của nàng kích thích, trên trán hiện lên gân xanh:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi không chọc giận Bổn vương thì không chịu được sao?
Khinh Vân Nhiễm cắn môi, thản nhiên nói:
-Thiếp không dám!
Tiêu Thần Hiên sắc mặt lạnh băng âm trầm, trợn mắt nhìn:
-Ngươi ngoài miệng nói không dám nhưng trên thực tế việc ngươi làm không phải vậy!
-Vương gia thích biểu diễn trước công chúng không phải sợ bị người nhìn thấy!?
Khinh Vân Nhiễm nhịn hồi lâu, cuối cùng không chịu đựng được dùng toàn bộ khí lực đẩy hắn ra.
Tiêu Thần Hiên bị bất ngờ không phòng ngự, lui về phía sau vài bước, gầm lên:
-Ngươi…
Khinh Vân Nhiễm cười đạm một tiếng, khóe miệng trào phúng:
-Vương gia không đi an ủi giai nhân lại tới chỗ thiếp thân tìm phiền toái, chẳng phải là rất rỗi hơi sao?!
Tiêu Thần Hiên vắt mi sững sờ, hôm nay là chuyện gì xảy ra mà mọi chuyện mình đều ở thế hạ phong.
Hắn vuốt đầu trấn định tâm tình, cười lạnh nói:
-Khinh Vân Nhiễm, Lan nhi mặc dù là nha hoàn của ngươi, nhưng một khi đã vào Vương phủ thì đều do Bổn vương làm chủ, tính mạng của nàng đều do ta quyết định.
Khinh Vân Nhiễm tức giận mắng:
-Ngươi đúng là đồ hèn hạ.
Hắn nói làm cho nàng giận từ tâm mà ra, dùng tính mạng Lan nhi để uy hiếp nàng.
Tiêu Thần Hiên con ngươi đen híp lại, trầm giọng nói:
-Hèn hạ? Trong mắt của Bổn vương dùng thủ đoạn gì không quan trọng, quan trọng là đạt được mục đích, không phải rất có hiệu quả sao?
Khinh Vân Nhiễm chán nản, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, nói:
-Tại sao lại liên lụy tới người vô tội…
Tiêu Thần Hiên cắt đứt lời nàng, lạnh lùng cảnh cáo:
-Chuyện hôm nay Bổn vương để lại cho ngươi một con đường. Vương phi, ngươi tự thu xếp.
Nói xong hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Khinh Vân Nhiễm đứng ở đó thật lâu không di chuyển, rõ ràng thân nhiệt quanh người nóng như lửa nhưng trái tim lại lạnh thấu như băng.
Hồ trong hoa viên nước trong vắt, một vài phiến lá sen còn đọng nước khi tia sáng mặt trời chiếu xuống ánh lên lấp lánh như viên ngọc trai trong suốt, những đóa hoa sen sáng lấp lánh, cao quý thanh nhã làm cho người ta không mở mắt ra được. Dưới tàng cây, những cánh hoa trắng muốt như những bông tuyết tung bay dường như đang nhảy múa trong không trung. Bầu không khí có mùi thơm nhè nhẹ của hoa quế, hải đường, mẫu đơn, nguyệt quý nở rộ, thiên hình vạn trạng, từng cánh bướm bay chập chờn trong gió, mùi hương của các loài hoa thoang thoảng làm cho người ta cảm nhận được mùa hè đặc biệt tươi đẹp.
Giờ ngọ ngày hè thật yên tĩnh, hành lang dài tít tắp nối tiếp nhau, gió mát thổi đi hơi nóng, một chút ánh sáng từ gợn nước lóe ra, tiếng nước chảy róc rách, rất thanh bình.
Khinh Vân Nhiễm đang cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy, khí trời khô nóng làm lòng nàng có chút buồn bực, lặng lẽ nhìn qua Tâm nhi, nàng không nghĩ bởi vì mình ngay cả Tâm nhi có thể phải chịu phạt, nhưng trong lòng lo cho thương thế của Lan nhi, không tận mắt đi xem thì không thể yên lòng.
-Tâm nhi, hôm nay khí trời quá nóng, ngươi đi lấy một ít đá lạnh ra đây xem có thể giải nhiệt được không?
Khinh Vân Nhiễm cười nhẹ một tiếng nói với Tâm nhi.
Tâm nhi đang bưng điểm tâm, nghe được lời nói của nàng lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên chút chần chừ, mỉm cười nói:
-Vâng, Tâm nhi lập tức đi chuẩn bị.
Nàng thoắt cái đứng dậy chạy đi, thân ảnh nhỏ nhắn thoáng biến mất.
Khinh Vân Nhiễm trong lòng nói tiếng xin lỗi vơi Tâm nhi, nhanh chóng đứng dậy, tay cầm quạt che nắng, thân ảnh phiêu dật xuất thần thướt tha đi qua hoa viên, nàng biết, muốn đến phòng của người dưới phải đi qua nơi này.
Đột nhiên có một thanh âm vang lên làm cho người ta đỏ mặt nổi trống ngực từ Bát Giác đình cách đó không xa truyền đến, xa xa nhìn lại thấy có hai thân hình đang quấn lấy nhau chặt chẽ.
Nam nhân quần áo chỉnh tề, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, cúi xuống người nữ tử, chân ngọc quắp lấy thắt lưng của nam nhân, quần áo màu hồng nhạt bị kéo rách đủ để chưng minh sự thô lỗ của nam nhân đó.
-Gia, không nên… Hả?! Gia, đừng có ngừng… Thiếp sướng quá… ( ặc, tởm không chịu nổi, ọe…) … Quá sâu… Hả…
Tiếng phụ nữ rên rỉ phóng đãng cùng tiêng nam nhân thở dốc nặng nề không dứt bên tai.
Theo động tác mãnh liệt của nam nhân, nữ tử uyển chuyển thân hình, khuôn mặt ôn nhu nhỏ nhắn ửng hồng một mảng, phấn má dính lệ, ánh mắt vừa giống như vui thích, vừa giống như thống khổ, một đôi mắt đẹp chìm đắm trong tình dục, không cách nào kiềm chế.
Nàng phát ra tiếng rên rỉ kiều mỵ như uống phải xuân dược, cùng với mùi thơm của cơ thể phát ra quanh nàng làm cho nam nhân thật say mê.
Khinh Vân Nhiễm khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên xấu hổ, nàng thấy rõ sờ sờ nam nhân kia chính là phu quân mới tân hôn được vài ngày với nàng.
Chứng kiến phu quân của chính mình cùng với thị thiếp biểu diễn xuân cung sống động, nàng có cảm giác gì? Có lẽ là cảm giác ghê tởm! Tâm tình chán ghét nảy lên trong lòng, cổ đaih không phải rất bảo thủ sao? Hiên vương gia tàn khốc này sao có thể biểu hiện mà tại hiện đại cũng không sánh bằng.
Quên đi, dù sao cũng không liên quan đến chuyện của nàng, từ sau ngày ấy nàng đã nhìn ra được bản tính của hắn.
Nàng không biết hắn đã nắm trong tay điểm yếu gì của Khinh gia nhưng phụ thân đã dặn đi dặn lại rằng tuyệt đối không được chọc giận hắn. Không có biện pháp đấu lại với hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời ủy khuất chính mình, mong hắn có thể sớm đưa cho mình một phong hưu thư, Hoàng thượng có thể chấp nhận để chấm dứt cuộc hôn nhân này.
Đang định yên lặng rời đi không một tiếng động thì cách đó không xa truyền đến tiếng gọi lo lắng của Tâm nhi:
-Vương phi, Vương phi, người đi đâu rồi?
Thầm kêu một tiếng không tốt, Khinh Vân Nhiễm dùng quạt che mặt, nghiêng đầu xoay người, nhanh chóng chạy đi hướng khác, chạy được một lúc nàng dừng lại, lòng vẫn còn sợ hãi lấy tay vỗ vỗ ngực, thở dốc.
-Thế nào, không chạy nữa?
Một thanh âm trào phúng từ sau lưng nàng vang lên, trong nháy mắt, Tiêu Thần Hiên bay đến trước mặt nàng, một phát xé luôn chiếc quạt của nàng, lạnh lùng kêu lên:
-Vương phi.
-Thiếp không biết Vương gia đang nói cái gì?
Khinh Vân Nhiễm buông mắt, cố gắng giả bộ ngu ngốc, dù sao lúc nãy hắn cũng không tận mắt nhìn thấy nàng chứng kiến. hắn nắm lấy cằm nàng, hừ lạnh nói:
-Còn muốn giả ngu?
-Vương gia muốn gây khó dễ cho thiếp cũng nên lấy một lý do tốt hơn đi.
Khinh Vân Nhiễm vắt mi, con ngươi đen trong suốt vì tức giận mà như phát sáng, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm cằm nàng rất bẩn, vừa mới sờ qua người phụ nữ khác mà lại chạm vào nàng, thật ghê tởm.
Tiêu Thần Hiên bị ánh mắt chán ghét của nàng kích thích, trên trán hiện lên gân xanh:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi không chọc giận Bổn vương thì không chịu được sao?
Khinh Vân Nhiễm cắn môi, thản nhiên nói:
-Thiếp không dám!
Tiêu Thần Hiên sắc mặt lạnh băng âm trầm, trợn mắt nhìn:
-Ngươi ngoài miệng nói không dám nhưng trên thực tế việc ngươi làm không phải vậy!
-Vương gia thích biểu diễn trước công chúng không phải sợ bị người nhìn thấy!?
Khinh Vân Nhiễm nhịn hồi lâu, cuối cùng không chịu đựng được dùng toàn bộ khí lực đẩy hắn ra.
Tiêu Thần Hiên bị bất ngờ không phòng ngự, lui về phía sau vài bước, gầm lên:
-Ngươi…
Khinh Vân Nhiễm cười đạm một tiếng, khóe miệng trào phúng:
-Vương gia không đi an ủi giai nhân lại tới chỗ thiếp thân tìm phiền toái, chẳng phải là rất rỗi hơi sao?!
Tiêu Thần Hiên vắt mi sững sờ, hôm nay là chuyện gì xảy ra mà mọi chuyện mình đều ở thế hạ phong.
Hắn vuốt đầu trấn định tâm tình, cười lạnh nói:
-Khinh Vân Nhiễm, Lan nhi mặc dù là nha hoàn của ngươi, nhưng một khi đã vào Vương phủ thì đều do Bổn vương làm chủ, tính mạng của nàng đều do ta quyết định.
Khinh Vân Nhiễm tức giận mắng:
-Ngươi đúng là đồ hèn hạ.
Hắn nói làm cho nàng giận từ tâm mà ra, dùng tính mạng Lan nhi để uy hiếp nàng.
Tiêu Thần Hiên con ngươi đen híp lại, trầm giọng nói:
-Hèn hạ? Trong mắt của Bổn vương dùng thủ đoạn gì không quan trọng, quan trọng là đạt được mục đích, không phải rất có hiệu quả sao?
Khinh Vân Nhiễm chán nản, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, nói:
-Tại sao lại liên lụy tới người vô tội…
Tiêu Thần Hiên cắt đứt lời nàng, lạnh lùng cảnh cáo:
-Chuyện hôm nay Bổn vương để lại cho ngươi một con đường. Vương phi, ngươi tự thu xếp.
Nói xong hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Khinh Vân Nhiễm đứng ở đó thật lâu không di chuyển, rõ ràng thân nhiệt quanh người nóng như lửa nhưng trái tim lại lạnh thấu như băng.