-Hồi bầm Vương gia, năm ngày trước có một hắc y nhân võ công cao cường đã cướp ngục, cứu Vương phi đi!
Khuôn mặt Tiêu Thần Hiên bỗng trở nên âm trầm đáng sợ, như bầu trời sắp có bão táp, hiện lên vẻ lo lắng, nắm chặt hai tay, phẫn nộ không kiềm chế được đấm thật mạnh vào tường, vách tường bị lõm, mà trên tay hắn chảy máu đầm đìa.
Cả người thị vệ ngẩn ra, kiên trì đến cùng, nói:
-Bởi vì Vương gia hôn mê mấy ngày chưa tỉnh nên không cách nào bẩm báo cho người được! Mấy ngày nay, trưởng thị vệ Vương vẫn đang dốc toàn lực tìm kiếm xem Vương phi đang ở đâu nhưng đáng tiếc không thu được kết quả gì!
Đột nhiên như có một trận cuồng phong mưa rào mang tất cả đi, khuôn mặt Tiêu Thần Hiên tức giận, ném tất cả mọi vật trong đại lao, quát lạnh:
-Cái gì gọi là không có kết quả gì? Lập tức gọi Vương Kỳ tới gặp Bổn Vương!
-Vâng, Vương gia! Thuộc hạ lập tức đi ngay!
Thị vệ bị dọa đến mức hồn phi phách tán, lập tức đứng lên, hoảng sợ thất thố chạy ra ngoài.
-Ghê tởm!
Tiêu Thần Hiên thầm rủa, khuôn mặt vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, hai tay nắm thật chặt chống lên trên tường, là ai cứu nàng? Duẫn Mặc Băng, hay là người của Tuyệt Sát cung?!?
***********************
Vô Ưu y quán.
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên âm lãnh làm cho người ta sợ hãi,, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Duẫn Mặc Băng, lạnh giọng quát:
-Duẫn Mặc Băng, chỉ dựa vào ngân châm mà có thể đả thương thị vệ trong phủ ta, chuyện này, chỉ có thể là ngươi!
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng thản nhiên, lạnh lùng nói:
-Là ta đấy, thì sao? Ngươi còn nhớ rõ lời nói ngày ấy của ta khi mang Khinh Vân Nhiễm đi, ta đã nhắc nhở ngươi gì không?
Tiêu Thần Hiên sửng sốt, bình tĩnh nhìn hắn, câu nói kia quanh quẩn trong đầu.
“…………..Tiêu Thần Hiên, nếu ngươi đối với nàng không tốt, cho dù phải đối địch với ngươi, ta cũng sẽ mang nàng đi!”
Tiêu Thần Hiên tàn nhẫn nheo mắt lại, chớp động, trong mắt như có hàn băng và ngọn lửa giận dữ, lạnh giọng nói:
-Duẫn Mặc Băng, ta bị nàng đầu độc vốn là sự thật, mà nàng lại có liên quan đến Tuyệt Sát cung, ta chỉ giam nàng vào đại lao đã là nhượng bộ lắm rồi!
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng run run, lạnh lùng nói:
-Vân Nhiễm nếu tiếp tục ở lại đại lao thì sợ rằng bây giờ ngươi phải chuẩn bị hậu sự cho nàng rồi!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối đen lại, khuôn mặt trở nên âm trầm, ngữ khí lạnh lùng:
-Lời này của ngươi là có ý gì?
Trong mắt Duẫn Mặc Băng tích tụ lại sát khí băng hàn, lạnh lùng nói:
-Ngươi giam nàng vào đại lao có nghĩ là có người lén dùng hình với nàng? Ngươi có biết không?
Cả người Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, trong mắt đầy khiếp sợ cùng đau lòng, ngữ khí lạnh lùng, tức giận nói:
-Ta không ra lệnh dùng hình!
Trong mắt Duẫn Mặc Băng lạnh lẽo, trầm giọng nói:
-Mặc kệ ngươi có hạ lệnh hay không thì nàng bị người khác hành hạ cũng là sự thật!
Nghĩ đến tình cảnh thảm hại của nàng, hốc mắt hắn không khỏi đỏ lên, nếu lúc đó mình có thể đến sớm một chút thì nàng đã không phải chịu cực khổ này!
Tiêu Thần Hiên vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, lục phủ ngũ tạng như bị lửa thiêu đốt, nếu hắn biết là ai lén dùng hình với nàng, hắn nhất định làm cho kẻ đó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng lạnh như nước biển, lạnh lùng nói:
-Một tên cai ngục quèn làm sao có thể có lá gan dùng hình, nhất định là có người…
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên đau đớn, lạnh giọng tiếp lời:
-Sai khiến.
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng trầm lại, cúi đầu nói:
-Có chuyện này ta muốn nói với ngươi, mặc ngươi có quan tâm hay không, trước khi ngươi vào phòng, Vân Nhiễm đã bị người ta đánh ngất xỉu, sau đó có chuyện gì xảy ra nàng cũng không biết!
Khuôn mặt Tiêu Thần Hiên trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
-Chuyện này là nàng nói cho ngươi?
Chuyện này nàng chưa từng nói với hắn, mà có nói thì đã sao, với tình cảnh lúc đó thì hắn cũng không tin, cho dù là bây giờ hắn cũng mang theo hoài nghi.
Đôi mắt Duẫn Mặc Băng trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn thẳng, thản nhiên nói:
-Bởi vì Minh Nguyệt, ngươi căm hận nàng, đối với nàng vẫn còn thành kiến, không thể tin tưởng! Nhưng nàng vào Vương phủ đã gần nửa năm, chịu quá nhiều thương tổn, trong tâm ngươi cũng rõ ràng, vì báo thù cho Minh Nguyệt mà đã oan uổng nàng, hành hạ nàng. Vậy đủ rồi! bản tính nàng thiện lương, không tranh với ai, nếu là người âm hiểm xảo trá thì tuyệt đối không để mình chịu khổ nhiều như vậy! Thần Hiên, tại sao ngươi không trả tự do cho nàng, để cả hai sống thoải mái?
Từ đầu tới cuối giọng điệu hắn vô cùng lãnh đạm, nhưng từng câu từng chữ lại sắc bén, băng hàn.
Hô hấp Tiêu Thần Hiên cứng lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, hai tay nắm chặt, mím môi không nói gì, hắn không nghĩ sẽ buông tay, không nghĩ sẽ trả tự do cho nàng, bởi vì, bởi vì hắn… đối với nàng…
Thấy phản ứng của hắn, Duẫn Mặc Băng không khỏi lắc đầu, xoay người, trầm giọng nói:
-Không có sự đồng ý của nàng, ta sẽ không nói cho ngươi nàng ở nơi nào! Nếu ngươi cố tình ép hỏi, đừng trách ta không nể tình xưa!
***********************
Minh Nguyệt lâu.
Tô Thiên Tuyết nằm ở trên giường, Duẫn Mặc Băng đích xác có chút bản lĩnh, liên tiếp mấy ngày, bọn họ không điều tra được Khinh Vân Nhiễm đang ở nơi nào.
Nhìn ra cửa sổ, khóe miệng vẽ ra một điệu cười quỷ dị, nàng ta đứng dậy đi tới bàn ngọc cạnh cửa sổ, bỏ xuống một cái lồng, trong cái lồng có một loại chim kỳ lạ màu trắng, bay nhảy trong cái lồng nhỏ hẹp, đây là một con chim mới nở, được gọi là Truy hương điệp.
Nàng ta đắc ý, lãnh đạm cười nói:
-Ưu Nhã, tới lúc rồi!
Ưu Nhã đứng ở một bên ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, thấp giọng hỏi:
-Chủ tử, Truy hương điệp này có thật kỳ diệu như vậy không?
Trong lời nói của Ưu Nhã mang theo nghi ngờ.
Đôi mắt Tô Thiên Tuyết vụt sáng, cười lạnh:
-Thử rồi chẳng phải sẽ biết sao?!
Để có được thứ này nàng ta đã phải tốn bao công sức.
Loại Truy hương điệp này không chỉ có tốc độ bay rất nhanh, so với tốc độ bình thường nhanh hơn mấy lần, hơn nữa đối với một loại hương phấn còn đặc biệt nhạy cảm, kể cả cách xa ngàn dặm cũng có thể dễ dàng tìm được, nàng ta đã rắc lên trên người Khinh Vân Nhiễm loại hương phấn này, cho dù Duẫn Mặc Băng giấu kỹ nàng ở đâu cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta.
Ưu Nhã trầm mặc không nói, kinh ngạc nhìn nàng ta cười lạnh, không hiểu tại sao cả người bỗng thấy ớn lạnh.
Tô Thiên Tuyết đưa lồng chim cho Ưu Nhã, lạnh giọng nói:
-Phái một người có khả năng ẩn thân tốt, nhanh nhẹn đi theo Truy hương điệp, sau khi tìm được chỗ Khinh Vân Nhiễm ở thì lập tức báo cho ta biết!
Ưu Nhã gục đầu tiếp nhận, vội vàng khom người lui ra ngoài.
***********************
Song nhi bưng bát đĩa từ trong phòng đi ra, đột nhiên ánh mắt nàng lạnh lẽo, hét lớn:
-Người nào, đi ra?!
Ném cái bát trong tay về phía nàng nghi ngờ, tay phải giơ lên, một loạt những mũi tên nhỏ từ cổ tay bắn ra, mũi tên bị đánh bật lại, cắm vào thành gỗ ở hành lang, thân hình Song nhi uyển chuyển tránh né được công kích, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, thân thủ của đối phương không thấp.
Trong phòng truyền đến giọng nói của Khinh Vân Nhiễm:
-Song nhi, xảy ra chuyện gì vậy?
Tâm Song nhi trấn định lại, lập tức an ủi:
-Khinh cô nương, không có chuyện gì, cô nương nghỉ ngơi tốt đi!
Một người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện tấn công về phía Song nhi, phóng ra ám khí, ánh mắt Song nhi run run, muốn trở về để bảo vệ Khinh Vân Nhiễm.
Người mặc đồ đen đưa kiếm về phía Song nhi, đầu Song nhi ngửa về sau, lập tức rút kiếm giắt ở thắt lưng sườn ứng phó với địch, nhưng lại bị hắn vây chặt, không thoát thân được.
Lúc này ở trong phòng, Khinh Vân Nhiễm buông quyển sách ở trên tay, đột nhiên một bóng đen nhảy vào từ cửa sổ, đôi mắt của người mặc đồ đen đó lạnh lùng nhìn nàng, mũi kiếm lạnh lẽo chĩa về phía người Khinh Vân Nhiễm.