Khinh Vân Nhiễm thoát khỏi công kích, trên người không có vết thườn, ngăn cản mũi tên đang bay tới.
Đột nhiên Trảm Đình nhảy lên, một kiếm vung ra chẻ mũi tên làm đôi, ánh mắt hai người bọn họ ngầm hiểu với nhau, dựa vào lưng người còn lại, ứng phó toàn lực với địch.
Tiếng đao kiếm chạm nhau vang lên những tiếng “chát” sắc nhọn.
Khinh Vân Nhiễm trốn phía sau lưng Duẫn Mặc Băng, ổn định lại hơi thở, cắn chặt môi dưới, nàng sợ mình sẽ phát ra những tiếng hét chói tai làm Duẫn Mặc Băng phân tâm, vướng chân vướng tay vì mình, đang tự trách bản thân.
Tình thế bây giờ không có lợi cho bọn họ.
Đối phương người đông thế mạnh, mỗi người đều có võ nghệ cao cường, xuống tay rất tàn nhẫn, khó có thể chống đỡ, cho dù võ công của Duẫn Mặc Băng rất lợi hại nhưng địch thay nhau ra chiêu, đợi đến khi thể lực hắn suy giảm cũng khó có khả năng giữ được tính mạng.
Duẫn Mặc Băng thấy thế liền giật ngọc bội từ thắt lưng, ném cho Trảm Đình, lớn tiếng nói:
-Ngươi cầm ngọc bội này, lập tức mang Thần Hiên đi Vô Tình cốc, tìm sư phụ ta là “Vô Tình chân nhân”, nếu không kinh mạch toàn thân hắn sẽ đứt đoạn.
***********************
Vẻ mặt Trảm Đình nghiêm trọng, hắn biết chuyện nào nặng nhẹ, bây giờ quan trọng nhất là bảo vệ được tính mạng của Vương gia, nhìn Duẫn Mặc Băng một cái, trịnh trọng nói:
-Duẫn công tử, nhờ người bảo vệ tốt Vương phi, Trảm Đình đi trước một bước.
Hắn theo Vương gia đã lâu như vậy, nhìn ra Vương gia đối với Vương phi đã tình sâu nghĩa nặng, nếu như Vương phi chết, khẳng định Vương gia không chịu nổi đả kích này.
Duẫn Mặc Băng vừa ứng với địch, vừa gật đầu hứa hẹn:
-Yên tâm, ta nhất định mang nàng rời đi an toàn!
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm cảm động, nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn vẫn đang chiến đấu không ngừng, hận mình không có thân võ nghệ tốt.
Trảm Đình lấy đà nhảy một cái, nhanh chóng bay đi, một gã sát thủ mặc đồ đen thấy thế, lạnh lùng kêu lên:
-Đừng để cho Hiên Vương chạy thoát!
Càng ngày càng nhiều sát thủ tập trung vào đây, sắc mặt Duẫn Mặc Băng trở nên nghiêm trọng, lạnh lùng như hàn băng, sát thủ này đều là cao thủ đứng đầu Tuyệt Sát cung, xem ra hắn không thể hạ thủ lưu tình rồi!
Phút chốc, hắn rút ra cây quạt giắt ở thắt lưng, Khinh Vân Nhiễm không biết rõ chuyện gì, chỉ thấy có những ánh sáng lạnh lẽo hiện lên, vô số những ngân châm nhỏ bắn ra, tốc độ cực nhanh, khi độc châm tiếp xúc vào máu, những tên sát thủ trúng châm phun ra rất nhiều máu đen rồi ngã xuống.
Khinh Vân Nhiễm thở nhẹ, nhớ lại đêm đó, hắn giúp nàng giết những con rắn độc cũng bằng chiêu này.
Cuối cùng chỉ còn lại một tên sát thủ không bị trúng ám khí, nam tử cười lạnh, ánh mắt lộ ra lạnh lẽo:
-Quả nhiên đúng là ngọc diện công tử, dùng một tay phóng ám khí ngân châm xuất thần nhập quỷ, Tuyệt Sát bái phục!
Ngân châm của hắn giống loại ám khí của Thục Trung đường môn.
Hắn biết, ngày xưa trên giang hồ từng có ngọc diện công tử danh chấn, lấy thuật dịch dung, độc thuật, ám khí, cũng không giết người chính diện, biết được thân phận của hắn lại càng ít.
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bọn họ biết được thân phận của hắn, lạnh lùng:
-Bớt nói năng linh tinh đi! Hôm nay ta muốn dẫn nàng rời khỏi nơi này, các ngươi đừng cản trở, nếu không, ta gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật!
Sát thủ mặc đồ đen cười lạnh một tiếng:
-Ngươi muốn dẫn Hiên Vương phi đi, vậy nên hỏi thanh kiếm của tại hạ, có đồng ý hay không?!
Tên này sử dụng kiếm rất tốt, tốc độ di chuyển cực nhanh, nhưng sau mấy chục chiêu dần bị rơi xuống thế hạ phong, sau đó hắn đổi ý đánh vào vũ khí của Duẫn Mặc Băng, nhìn bề ngoài như đang ác chiến, kỳ thật là đang muốn đợi Duẫn Mặc Băng hết độc châm.
Duẫn Mặc Băng nhìn ra ý đồ của đối phương, lạnh lùng thu hồi vũ khí lại, mang theo Khinh Vân Nhiễm vội vàng lui về sau, nam tử dùng khinh công cao siêu đuổi theo, một kiếm hung mãnh tấn công rất nhanh về phía Khinh Vân Nhiễm.
Duẫn Mặc Băng vì bảo vệ Khinh Vân Nhiễm mà bị kiếm đả thương ở cánh tay, máu tươi thấm đầy vào áo, sát thủ thừa dịp hắn bị thương lập tức chém một kiếm về phía này.
Lúc này Khinh Vân Nhiễm cảm thấy hai vai truyền đến đau nhức, phát hiện có người bóp chặt vào xương vai của nàng rồi kéo mạnh lên, “Á”, nàng thất thanh kêu thảm thiết, thân thể bị mang theo bay lên, người kéo nàng lên là một nữ tử xinh đẹp.
Duẫn Mặc Băng nghe được giọng nàng lập tức quay đầu lại, thấy Khinh Vân Nhiễm bị người ta dùng trảo liên lôi đi, tay hắn duỗi ra, đầu ngón tay chạm vào áo nàng, tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, tâm hắn chấn động, cả kinh kêu lên:
-Vân Nhiễm!
Không đề phòng sau lưng bị thanh kiếm đâm vào gần dưới cánh tay, máu bắn khắp nơi.
Duẫn Mặc Băng kêu lên một tiếng đau đớn, vẻ mặt nhất thời cứng đờ, hắn bỗng nhiên xoay người, trong mắt bắn ra hàn quang, sử dụng toàn bộ lực đánh một chưởng vào tâm mạch của người kia, tâm mạch của nam tử kia bị nát vụn, phi thân ngã xuống mặt đất.
Hai tròng mắt trừng lớn, khí đã tuyệt.
Mà trong lúc này, Tô Thiên Tuyết ở trên cao nhìn Khinh Vân Nhiễm ngã xuống dưới mặt đất, lạnh lùng cười, hỏi:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi cho rằng có Duẫn Mặc Băng thì ngươi có thể chạy được sao?
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng, hận ý trong lòng thấm vào tận xương tủy:
-Tô Thiên Tuyết, ngươi sẽ không chết tử tế được!
Ánh mắt Tô Thiên Tuyết lạnh lẽo run sợ, đá một phát vào đầu nàng, rút kiếm trong tay chĩa vào cổ họng nàng, liếc mắt, lạnh giọng cảnh cáo Duẫn Mặc Băng đang ở cách đó không xa:
-Duẫn Mặc Băng, ngươi di chuyển thêm một lần nữa, ta sẽ cho hồn ả bay về Tây Thiên.
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng sắc nhọn như băng, quát lạnh:
-Tô Thiên Tuyết, buông nàng ra!
Tô Thiên Tuyết lạnh giọng cười to, giọng cười mang theo lạnh lẽo và sắc bén:
-Duẫn Mặc Băng, bây giờ không phải ta cần ngươi, nếu như muốn giữ mạng sống của ả ta thì mau đưa tay chịu trói, nếu không ta cũng không thương hoa tiếc ngọc…
Đột nhiên có luồng sáng lạnh lẽo lóe lên, kiếm trong tay hạ xuống.
Khinh Vân Nhiễm hét thảm lên một tiếng, tay nàng bị Tô Thiên Tuyết chém một phát, nàng đau đến mức cả người co quắp, trên mặt không còn chút máu, cắn chặt môi dưới, phát ra tiếng khóc đau đớn.
Ngực Duẫn Mặc Băng đột nhiên chấn động, trong tâm hắn bỗng đau đớn, hắn nắm chặt tay, kêu to lên:
-Vân Nhiễm…
Ánh mắt lạnh như băng nhìn lại Tô Thiên Tuyết, lạnh giọng nói:
-Tô Thiên Tuyết, ngươi đáng chết!
Trong mắt Khinh Vân Nhiễm có bụi, trái tim như tro tàn, không chiu được hô to:
-Mặc Băng, đừng nghe ả nói nữa, cho dù huynh không phản khánh, ả cũng không thả ta ra! Mau đi nhanh đi!
Tô Thiên Tuyết thoáng dùng lực, đem kiếm rút ra từ tay nàng, máu tươi bắn tung tóe, giọng nói lạnh lùng:
-Tiện nhân! Ngươi nói thêm một chữ, ta lập tức cắt ngay đầu lưỡi của nó!
Tâm Duẫn Mặc Băng như bị lửa đốt, vì an toàn của Vân Nhiễm, hết lần này đến lần khác không thể coi thường, toàn thân căng thẳng, lạnh lùng nhìn Tô Thiên Tuyết, trong mắt bắn ra hàn khí cực lạnh.
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:
-Xích Huyết, ngươi dám đả thương nàng, ta cho ngươi chết không toàn thây!
Đột nhiên một nam tử đi ra, phong thái lạnh lùng, tóc dài đen nhánh trên đầu được búi chặt, lấy dây cột tóc màu lam cột lại, ánh mắt u ám vẫn bình tĩnh như thường, không có một chút độ ấm.
Ánh trăng chiếu lên cái mặt nạ làm cho hắn trở nên thần bí, trong sáng nhưng lạnh lùng.
Tô Thiên Tuyết nhướn mày, âm thầm cắn răng, nói:
-Lãnh Tu La, ngươi đừng nhúng tay vào chuyện của ta!
Khinh Vân Nhiễm đau đến mức nheo lại hai tròng mắt, vô cùng khiếp sợ nhìn nam tử đó, quanh người hắn tỏa ra luồng khí lạnh lẽo làm cho nàng bị dọa đến sợ hãi:
-Ngươi, ngươi là…?
Lãnh Tu La! Cái tên này nàng từng nghe qua, đây là một sát thủ nổi danh trong chốn giang hồ, nam tử có đôi mắt trong sáng đó lại là một con ma giết người!
-Thanh Thanh..
Vẻ mặt Lãnh Tuấn phức tạp nhìn nàng, khóe miệng cười khổ.
-Lãnh Tuấn, ngươi là sát thủ thật sao?
Khinh Vân Nhiễm không tin hỏi hắn, mũi kiếm của hắn rõ ràng chưa bao giờ dính máu.
-Ta không rảnh để nghe các ngươi ôn chuyện.
Tô Thiên Tuyết kề kiếm lên cổ nàng, nhìn Lãnh Tuấn, lạnh lùng nói:
-Lãnh Tu La, ngươi tới Hiên Vương phủ làm gì?
-Xích Huyết, buông nàng ra!
Lãnh Tuấn lạnh giọng nói, quanh người tỏa ra luồng sát khí lạnh lẽo.
Đôi mắt Tô Thiên Tuyết bắn ra cái nhìn lạnh lẽo, khuôn mặt vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi quát:
-Lãnh Tu La, chẳng lẽ ngươi vì một phụ nữ mà cãi lệnh cung chủ?
Một đạo kiếm khí sắc bén xẹt qua, trên cổ Tô Thiên Tuyết phút chốc xuất hiện một vết máu, giọng nói lạnh lùng âm trầm:
-Ngươi không có tư cách giáo huấn ta! Sau nữa ta cũng không dám cam đoan ngươi sẽ không bị lực đạo đả thương nữa!
Cả người Tô Thiên Tuyết run run, kiếm khí của hắn, nếu bị xâm nhập thêm một lần nữa thì cổ họng của nàng ta nhất định bị cắt đứt, nhưng sợ hãi trong lòng là một chuyện, không diệt trừ được ngọc diện công tử, chắc chắn hậu họa vô cùng.
Nàng ta cắn chặt môi, nhìn hắn chằm chằm, thấp giọng nói:
-Lãnh Tu La, ngươi tuy phụng mệnh cung chủ làm việc, nhưng ta phụng mệnh diệt toàn bộ Vương phủ, tìm đoạt “Bình càn hồn chẩm”, ngươi dám chống lại ta, ta nhất định sẽ bẩm báo cung chủ chuyện này.
Giọng nói Lãnh Tuấn lạnh lẽo, ánh mắt nhìn thẳng, nói:
-Ta nói thả nàng!
Ngữ khí thản nhiên nhưng lại làm cho người khác ớn lạnh tới tận xương cốt.
Khuôn mặt Tô Thiên Tuyết căm hận, nắm chặt hai tay, Lãnh Tuấn coi trọng Khinh Vân Nhiễm, xem tại trong mắt, đột nhiên ánh mắt lóe lên, lập tức cười, nói:
-Lãnh Tu La, nếu ngươi giết ngọc diện công tử, ta sẽ thả ả!
Gương mặt Khinh Vân Nhiễm trở nên trắng bệch, lắc đầu cả kinh kêu lên:
-Lãnh Tuấn, không được! Không được giết huynh ấy…
Đôi mắt đen của Lãnh Tuấn lộ vẻ phức tạp, thấp giọng nói:
-Xin lỗi!
Nhiệm vụ của hắn là phải tiêu diệt ngọc diện công tử và Hiên Vương, một người cũng không thể tha!
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng phóng đến trên người Lãnh Tuấn, trầm giọng nói:
-Lãnh Tu La, ta với ngươi vô tình là địch, ngươi nếu đã quyết, ta chỉ có tử chiến đến cùng!
Ánh mắt Lãnh Tuấn lạnh lùng, cúi đầu nói:
-Ra chiêu đi!
Thanh kiếm trong tay hắn vung lên, vô số chiêu kiếm xuất ra, thân kiếm tỏa ra luồng sáng lạnh lẽo, từng chiêu của hắn tấn công Duẫn Mặc Băng rất tàn nhẫn, làm cho Khinh Vân Nhiễm kinh hãi.
Hai người đánh nhau khó phân thắng bại, không chú ý đến bên ngoài, Tô Thiên Tuyết điểm huyệt Khinh Vân Nhiễm, mang nàng nhanh chóng rời đi.
Vực Thanh Phong.
Vách đá, Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn Tô Thiên Tuyết, thất kinh hỏi:
-Tô Thiên Tuyết, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?
-Cái vực này, nếu như ngã xuống, khẳng định là xương cốt nát vụn!
Tô Thiên Tuyết quay đầu, bóp cằm nàng, khóe miệng cười lạnh lẽo:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi dùng chính khuôn mặt này để mê hoặc người khác!
Hận thù trong ánh mắt nàng ta như thủy triều ập tới, rõ ràng là đang cười nhưng lại làm cho người khác rùng mình không tả được.
Nàng ta nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Khinh Vân Nhiễm, thản nhiên nói:
-Nếu phá hủy gương mặt ngươi, có lẽ cả tiếng nói độc ác của ngươi, chắc sẽ không có nhiều nam nhân thích ngươi như vậy…
Khuôn mặt Khinh Vân Nhiễm trắng bệch, đôi mắt chớp động, ánh mắt căm hận, đôi môi run rẩy, lạnh lùng nói:
-Tô Thiên Tuyết, cho dù ta chết rồi, có hóa thành ma quỷ cũng không tha cho ngươi!
Tô Thiên Tuyết cười giễu cợt, nói:
-Vậy ngươi hóa thành quỷ đi!
Nói xong lấy một viên thuốc nhét vào trong miệng nàng, rút một cái dao sắc bén từ bên hông, cắt từng nhát lên mặt nàng…
Khinh Vân Nhiễm hoảng sợ trừng mắt thật lớn, da thịt bị cắt, đau đớn không tả được ập đến, phát ra tiếng kêu thê thảm “Á”.
Đau quá!
Máu tiếp xúc với không khí lạnh, đau đớn lập tức truyền vào trong đầu nàng, máu như sương mù bao phủ lấy đôi mắt nàng, thế giới của nàng, tất cả đều biến thành màu đỏ.
Nàng ra sức giãy dụa, đối phương không ngừng đả thương nàng, một dao lại một dao, thống khổ, đau đớn đến tận cùng, sau đó là chết lặng vô tận, nàng không biết ý chí của mình còn có thể chịu đựng được bao lâu.
Tô Thiên Tuyết không ngừng dùng dao vẽ tranh lên gương mặt nàng, tiếng hét của nàng, làm nàng ta cảm thấy có cảm giác hả hê khi trả thù, phụ nữ này, rõ ràng cái gì cũng không đặc biệt, nhưng lại mê hoặc được nam nhân xung quanh.
Khuôn mặt nàng ta dữ tợn, cười lạnh, mắng:
-Tiện nhân! Bản thân ta muốn xem, ngươi người không ra người, quỷ không ra quỷ, rốt cuộc bọn họ sẽ thích ngươi ở điểm gì, ha ha ha…
Khinh Vân Nhiễm đau khổ nhắm mắt lại, từng giọt máu còn nóng chảy qua gương mặt nàng, chảy xuống khóe môi, thấm vào trong miệng, trong nháy mắt, nàng nếm được vị máu tươi.
Cuối cùng, Tô Thiên Tuyết lấy dao đâm thật sau vào ngực nàng, một lượng máu lớn chảy ra không ngừng từ vết thương, rơi trên mặt đất, tạo thành một dòng suối uốn lượn chảy xuống phía dưới…
Nàng có thể ngửi thấy mùi của cái chết, càng ngày càng gần nàng.
Lúc này có hai thân ảnh cao lớn bay từ trong rừng ra, đi tới vách đá, hai nam tử thấy người con gái ngã trong vũng máu, tiếng nói thê lương xẹt qua chân trời:
-Vân Nhiễm/ Thanh Thanh…
Tô Thiên Tuyết kinh hoảng, làm sao có thể đuổi tới đây nhanh vậy được?!
Nàng ta thấy Khinh Vân Nhiễm đang hấp hối, kéo thân thể nàng lên, hét lớn:
-Đừng tới đây!
Nàng ta tự biết võ công mình không bằng hai người kia, nhưng đang có nữ nhân này trong tay, bọn họ tuyệt đối không dám coi thường mà hành động!
Khinh Vân Nhiễm khó khăn mở mắt ra, thấy bóng hình của Duẫn Mặc Băng và Lãnh Tuấn, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng la khàn khàn “Y”…
Không cần quan tâm nàng có dáng vẻ giống quỷ như thế nào, cho dù có chết, cũng phải báo thù cho đứa con trong bụng đã mất!
Khóe miệng vẽ ra nụ cười bi thảm tuyệt vọng, phút chốc, nàng dùng toàn bộ sức lực còn lại, nắm chặt lấy Tô Thiên Tuyết, cả nàng, cả hai đều rơi xuống vách núi.
-Không được!
Duẫn Mặc Băng phi thân đến, chỉ bắt được đúng một mảnh vài nhiễm đỏ đầy máu.
-Vân Nhiễm…
Tiếng quát to thê lương vẫn quanh quẩn rất lâu trong sơn cốc.