Ánh trăng tự nhiên chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, làm gương mặt hắn lộ vẻ tái nhợt, tóc búi gọn sau đầu, đôi mắt đen nhánh như mực, thâm trầm như bóng đêm, khóe môi lộ ra mấy phần thê lương và cô đơn.
Khinh Vân Nhiễm đứng lên, đi tới, gương mặt nghiêm trọng, ánh mắt phức tạp nhìn đối phương, tránh đánh thức Hoán nhi, xuống giọng hỏi:
-Duẫn tiểu Vương gia ban đêm xông vào Minh Vân sơn trang có mục đích gì?
Nàng ra lệnh cho chính mình trấn định, hắn ở trước mắt nàng mà nói vốn là một người xa lạ, phản ứng như vậy mới bình thường, lời tuy nói vậy, nhưng lòng bàn tay lại nắm chặt lại, bên trong ướt mồ hôi.
Nghe được giọng nói của nàng, đôi mắt đen của Duẫn Mặc Băng ngẩn ra, nhưng vẫn giấu rất tốt, trong mắt hiện lên đau đớn, hay là đã biết được nàng là Khinh Vân Nhiễm rồi?
Hắn mỉm cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng:
-Tại hạ cũng không có ý mạo phạm cô nương, tiệc tối hôm nay gặp cô nương, cảm giác cô nương và một người quen mà tại hạ vẫn tìm kiếm rất giống nhau, cho nên ban đêm mới vô lễ xong vào đây, nghĩ muốn lén nhìn mặt cô nương để giải đi nghi hoặc trong lòng.
Khinh Vân Nhiễm cau mày lại, lạnh lùng nói:
-Chỉ là vì tương tư cố nhân mà ban đêm xông vào khuê phòng nữ tử, tiểu Vương gia làm việc không phải là quá càn rỡ rồi sao?
Duẫn Mặc Băng nhìn chằm chằm đôi mắt kia, mặt biến sắc, nói:
-Là tại hạ đường đột!
Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, thấp giọng nói:
-Trên đời có nhiều người tướng mạo rất giống nhau, nhiều không kể xiết, chẳng lẽ tiểu Vương gia gặp một nữ tử giống người đó thì nhận định là người ấy sao?
Đôi mắt Duẫn Mặc Băng sáng lên, thản nhiên nói:
-Cũng không phải vì tướng mạo tương tự, mà là cảm giác, cảm giác làm cho người ta….
Khinh Vân Nhiễm thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt mình, nhưng không cách nào trốn tránh ánh mắt của hắn, ra vẻ trấn định, hỏi:
-Vậy khi tiểu Vương gia nhìn Nhược Minh đã giải được nghi ngờ trong lòng chưa?
Duẫn Mặc Băng không vì nàng lãnh đạm mà chịu lui bước, ngược lại còn nở nụ cười, nói:
-Còn chưa rõ, nhưng tính cách của cô nương lại rất giống với cố nhân đó.
Khinh Vân Nhiễm đối với lời hắn, không có ý kiến gì.
Duẫn Mặc Băng nhìn nàng, thấp giọng hỏi:
-Cô nương không phải người Nam Dục?
Khinh Vân Nhiễm cau mày lại, thản nhiên nói:
-Không phải hay không cũng không có quan hệ gì với tiểu Vương gia!
Khinh Vân Nhiễm muốn thoát khỏi đề tài này, nếu tiếp tục hỏi sợ rằng nàng sẽ lộ ra chân tướng, khuôn mặt lạnh lùng, nói:
-Tiểu Vương gia, đêm đã khuya, nếu đã biết mọi chuyện rõ ràng rồi, mời người về cho!
Nàng phải vội vàng đuổi hắn đi, nếu chẳng may gặp nhị ca ở đây, với trí óc của hắn làm sao lại không đoán ra? Đến lúc đó thân thế của nàng sẽ bị bại lộ.
-Tại hạ cáo từ!
Duẫn Mặc Băng thở dài, ánh mắt rõ ràng lãnh đạm và thản nhiên:
-Nhược Minh cô nương, chúng ta có ngày gặp lại!
Nói xong thân ảnh cao lớn chợt hiện rồi biến mất.
Khinh Vân Nhiễm xoay người, trong lòng nàng thầm nói: “Duẫn Mặc Băng, xin lỗi!”.
Cũng không phải nàng lạnh lùng, chỉ là nàng đã thay đổi thành một thân phận khác, bắt đầu một cuộc sống mới, bây giờ không thể cũng với người hoặc chuyện trong quá khứ dính dáng không rõ ràng được.
Duẫn Mặc Băng đi rồi, Khinh Vân Nhiễm ngồi ở trong phòng đợi rất lâu, cho tới giờ sửu mà chưa thấy bóng dáng nhị ca đâu, trái tim lạnh như băng dựa vào cạnh cửa sổ, nhìn lên bầu trời cao đầy ánh sao, gió lạnh từ từ phất đến, thổi bay hai bên tóc mai nàng, trong mắt dâng lên vẻ u sầu khó hiểu.
Nhị ca, vì sao đêm nay huynh lại không tới? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
*
Hôm sau.
Khinh Vân Nhiễm còn đang trong giấc mộng thì nghe được bên ngoài có tiếng đập cửa, mở mắt ra, nhìn Hoán nhi ở bên cạnh còn chưa ngủ dậy, vội nhanh tay nhẹ chân xuống giường, bước ra cửa, mở cửa phòng, thấy Thượng Quan Nguyệt có vẻ mặt nghiêm trọng, hỏi:
-Thượng Quan, huynh tìm muội có chuyện gì sao?
Trên gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Nguyệt lộ ra do dự, nhìn nàng muốn nói lại thôi:
-Khinh nhi…
Khinh Vân Nhiễm thấy vẻ mặt hắn khác thường, vội vàng truy hỏi:
-Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Thượng Quan Nguyệt níu chặt mày, trong mắt hiện lên lạnh lùng, thấp giọng nói:
-Tối hôm qua, Khinh Vân Ngạo trên đường tới Minh Vân sơn trang bị đâm, bây giờ tính mạng đang nguy kịch.
Tâm Khinh Vân Nhiễm rối ren, lùi về phía sau một bước, lẩm bẩm nói:
-Sao có thể như vậy?
Thượng Quan Nguyệt giãn mày, thản nhiên nói:
-Việc này còn đang điều tra.
Nhưng hắn có thể xác định, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nước Đông Kỳ và Nam Dục.
Khinh Vân Nhiễm cau mày, hai tay nắm chặt lại, tâm hoảng ý loạn, nói:
-Không được, muội muốn đến thăm nhị ca.
Nàng sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Thượng Quan Nguyệt dùng sức kéo tay nàng lại, thấp giọng nói:
-Đừng gấp quá, nàng nên sắp xếp một chút, giả nam rồi đi theo ta.
Khinh Vân Nhiễm sửng sốt, hít sâu, tỉnh táo lại:
-Thượng Quan, làm phiền huynh rồi.
Thượng Quan Nguyệt mỉm cười, thản nhiên nói:
-Đừng nên khách khí với ta như vậy.
Khinh Vân Nhiễm trang điểm rất nhanh, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoán nhi, sau đó dặn tỳ nữ cẩn thận cho bé uống thuốc, mặc một bộ nam trang màu xanh, ngồi ngựa với Thượng Quan Nguyệt chạy tới dịch quán mà sứ giả Đông Kỳ đang ở.
Thượng Quan Nguyệt nắm lấy tay Khinh Vân Nhiễm, vô hình chung tiếp thêm cho nàng sức mạnh, nàng và nhị ca đã không gặp nhau hơn bốn năm rồi, không ngờ lúc gặp lại lại là thời khắc sinh tử của hắn.
Nàng vĩnh viễn sẽ nhớ nụ cười trong sáng của nhị ca, mỗi ngày vào sáng sớm, bên cửa sổ nàng đều nhìn thấy hắn cầm một bó tiên hoa trong tay, khi nàng ngã bệnh, hắn đều ngồi bên giường cả đêm canh cho nàng, nàng muốn đồ chơi gì, hắn cả đêm không ngủ làm cho nàng một cái, nàng muốn ăn thức ăn gì, hắn đều đi mua, cho đến lúc nàng không thể ăn nổi được nữa, tất cả ký ức đều dừng tại đây.
Tất cả những chuyện ngày đó đều nằm trong mắt phụ thân, làm sao ông có thể không biết đây, cuối cùng nhị ca đi biên cảnh, nàng không còn người để làm nũng, nhị ca là con trai độc nhất của phụ thân, phụ thân tuyệt đối không cho phép hắn dính vào nữ nhân tình trường, hắn phải cáng đáng những việc quan trọng, mà nàng cũng chỉ là một con người không chút nặng nhẹ trong tay phụ thân, nàng biết, nàng không cầu ước gì lớn, chỉ hy vọng mình có thể sống tốt như nhị ca nói.
Nàng được gả vào Vương phu, nàng tam tòng tứ đức đều hiểu, nhưng Hiên Vương rất ghê tởm, nàng không tài nào chịu được.
Đột nhiên giọng nói rõ ràng của Thượng Quan Nguyệt vang lên:
-Khinh nhi, tới rồi.
Khinh Vân Nhiễm từ suy nghĩ bừng tỉnh, vội vàng cùng Thượng Quan Nguyệt vào dịch quán, đoạn đường đi không gặp trở ngại, tới phòng nhị ca, đẩy cửa ra, Thượng Quan Nguyệt bước vào trước, nàng theo sát sau đó.
Trong phòng có một người đang ngồi xe lăn, một nam tử quay lưng về phía họ, đột nhiên xoay người lại, trong lòng Khinh Vân Nhiễm chấn động, không ngờ lại đụng hắn ở chỗ này!
Khuôn mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, trong mắt hiện lên lạnh lẽo, quay đầu nhìn Thượng Quan Nguyệt, lạnh lùng nói:
-Thượng Quan công tử, sư đệ của ngươi từng nói qua với Bổn Vương, trên đời này ngươi không có độc gì không giải được, làm cho kiến thức của Bổn Vương được mở rộng.
Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt không hề biến đổi, thản nhiên nói:
-Hiên Vương gia đừng quá lo lắng! Vạn vật tương sinh tương khắc, có độc dược nhất định có thuốc giải, muốn chữa bệnh cho Khinh tướng quân, vậy để ta chẩn mạch mới biết được xác thực.
Tiêu Thần Hiên hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm, sau đó ánh mắt chuyển dời đến người Khinh Vân Nhiễm, đôi mắt hẹp dài thâm thúy gắt gao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chằm chằm, không chớp mắt, quan sát ký biến hóa trên gương mặt nàng.
Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, chịu ánh mắt nóng rực của đối phương, giống như ngồi trên bàn chông.
Nàng nghiêng đầu, nhìn Khinh Vân Ngạo đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt thâm quầng, trong lòng không khỏi chấn động, dáng vẻ của nhị ca, hẳn là bị trúng độc nặng rồi!
Tiêu Thần Hiên híp mắt lại, tại sao nửa đêm Khinh Vân Ngạo lại tới Minh Vân sơn trang? Hắn đi tìm người nào, hay là gặp ai? Đây đều là băn khoăn trong lòng hắn, nhìn vẻ mặt nữ tử trước mắt này, giống như việc đã rõ ràng, nhưng rồi lại không thể xác định được!
Thượng Quan Nguyệt bắt mạch Khinh Vân Ngạo, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Khinh Vân Nhiễm thấy phản ứng trên mặt Thượng Quan Nguyệt, trở nên lo lắng, hạ giọng hỏi:
-Công tử, huynh ấy…. thế nào rồi?
Thượng Quan Nguyệt bỏ tay đang bắt mạch ở cô tay Vân Ngạo, ngẩng đầu, trầm giọng nói:
-Huynh ấy bị trúng nhật tuyệt, thực hồn tán, khóa mạng, ba loại kịch độc, phiền Vương gia cùng chư vị ra ngoài trước, ta muốn thay huynh ấy vận công ép độc ra ngoài.
Khuôn mặt Tiêu Thần Hiên không chút thay đổi phất tay, thị vệ phía sau hiểu ý, lập tức đẩy hắn ra ngoài, Khinh Vân Nhiễm nhìn gương mặt ngang của hắn lạnh lùng, đột nhiên cảm giác được, nam nhân này đã thay đổi rất nhiều, bạo lệ hung tàn trước kia ít đi, trầm ổn và lạnh lùng hơn, nhưng lại làm nàng càng thêm sợ hãi.
Nàng nhìn Thượng Quan Nguyệt đầy ẩn ý, xoay người đi ra ngoài. Vận công ép độc vô cùng hao tổn nội lực, nếu có người quấy rầy sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, bây giờ nàng chỉ có chờ đợi!
Ngoài cửa, Khinh Vân Nhiễm không chớp mắt nhìn vào trong, không che giấu được khẩn trương, tính nàng là như vậy, rất coi trọng người thân, khi họ bị thương tổn thì không tài nào tỉnh táo được.
Lúc này một thị vệ kêu lên với Khinh Vân Nhiễm:
-Ngươi, lại đây!
Khinh Vân Nhiễm hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm tên thị vệ, nhăn mày lại, thấy nàng chưa di chuyển, thị vệ lại nói:
-Còn đứng đó làm gì, Vương gia gọi ngươi lại đây!
Khinh Vân Nhiễm cắn môi, hít sâu một hơi, bất đắc dĩ đi tới trước mặt hắn, thấp giọng hỏi:
-Vương gia có gì sai bảo?
Thị vệ phía sau hắn quát lạnh:
-Còn không mau quỳ xuống trả lời Vương gia?
Tiêu Thần Hiên nâng tay ý bảo, thị vệ vội vàng im miệng, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của nàng, trong mắt xẹt qua lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi:
-Ngươi tên là gì?
Khinh Vân Nhiễm đón nhận ánh mắt lạnh lùng của hắn, nhẹ giọng trả lời:
-Ta gọi là Thủy Nhược Minh.
Tiêu Thần Hiên nhướn mày, đôi mắt đen lợi hại như kiếm, nhìn thẳng Khinh Vân Nhiễm, không chút buông lỏng:
-Ngươi đi theo Thượng Quan Nguyệt?
Khinh Vân Nhiễm hơi nhíu mày, đôi môi anh đào nhẹ mân, gật đầu nói:
-Đúng vậy!
Rõ ràng nàng đang đứng, hắn nhìn lên, sao lại có cảm giác bị áp bách thế này?
Nàng không còn là nữ tử bị ngược đại trước kia nữa, nghĩ điều này, mặt nàng trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói:
-Vương gia nếu không còn chuyện gì, tiểu nhân lui xuống!
Tiêu Thần Hiên đang muốn mở miệng nói chuyện thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Thượng Quan Nguyệt bước ra từ bên trong, sắc mặt tái nhợt, Khinh Vân Nhiễm quay đầu, bất chấp mọi thứ, vội vàng nghênh đón, kêu lên:
-Thượng Quan, thế nào rồi?
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Tiêu Thần Hiên đột nhiên tỏa ra luồng không khí lạnh lẽo, ánh mắt lợi hại đâm thẳng vào sống lưng Khinh Vân Nhiễm.
Thượng Quan Nguyệt cười nhẹ với nàng:
-Huynh ấy không còn chuyện gì nữa, không lâu sau sẽ tỉnh lại!
Nói xong hắn vội vàng che miệng, từ yết hầu chảy ra máu tươi, chảy xuống theo cánh tay hắn.
Khinh Vân Nhiễm kinh hô:
-Thượng Quan!
Lập tức bắt mạch hắn, ánh mắt đột biến, không có khả năng! Nàng ở bên cạnh hắn bốn năm, y thuật cũng học được chút ít, đây là dấu hiệu hàn độc phát tác, không phải mỗi năm mười hai tháng mới phát tác một lần sao? Tại sao lại nhanh như vậy?
Thượng Quan Nguyệt vội vàng an ủi, nói:
-Ta không có việc gì….. Khụ khụ….
Tay hắn dời bên môi ra, một ngụm máu tươi phụt lên mặt đất, bắt đầu ho khan kịch liệt, giống như sắp ho cả lá phổi ra.
Khinh Vân Nhiễm cắn môi, tâm co rút đau đớn, giả vờ tức giận, quát:
-Đừng cậy mạnh! Để ta đỡ huynh, bên trong hẳn có thuốc!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên lạnh như băng, vội vàng sai khiến:
-Còn không mau đỡ Thượng Quan công tử vào trong phòng!
Bọn thị vệ như mới tỉnh từ trong mộng, Thượng Quan Nguyệt xua tay, thản nhiên nói:
-Không có gì đáng ngại, Khinh nhi đỡ ta là được rồi!
Gương mặt Tiêu Thần Hiên đột nhiên cứng đờ, trong đôi mắt có hai ngọn lửa thiêu đốt hàn băng, nắm tay rất chặt, ý bảo thị vệ đẩy hắn vào trong.
Thượng Quan Nguyệt nằm ở trên giường, ho khan, vẻ mặt Khinh Vân Nhiễm rối bời, bình thuốc đã cầm tới, lúc này hắn lại ho ra một ngụm máu, phun hết lên y phục của nàng.
Nàng biến sắc, vội vàng đưa viên thuốc ra, nhẹ giọng nói:
-Há miệng!
Giờ phút này, nàng hy vọng có Hành Vân hoặc Thủy Lưu ở đây, nàng là một người không có nội lực, căn bản không thể giúp hắn được chuyện gì!
Viên thuốc nuốt quá nhanh làm Thượng Quan Nguyệt lại bắt đầu ho khan.
Khinh Vân Nhiễm nhanh chóng đứng dậy, rót một chén nước đưa tới bên miệng Thượng Quan Nguyệt, sau khi hắn uống xong, hỏi:
-Đỡ hơn chưa?
Khí tức Thượng Quan Nguyệt vững vàng hơn, Khinh Vân Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm, thần kinh bị thắt chặt được thả lỏng, phát hiện mình cắn môi chặt quá, không biết đã chảy máu từ bao giờ….
Nhất cử nhất động của nàng đều bị Tiêu Thần Hiên thu hết vào mắt, trong lòng hắn giống như bị một ngọn lửa rừng rực thiêu đốt, phẫn nộ dấy lên trong ngực hắn!
Ánh trăng tự nhiên chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, làm gương mặt hắn lộ vẻ tái nhợt, tóc búi gọn sau đầu, đôi mắt đen nhánh như mực, thâm trầm như bóng đêm, khóe môi lộ ra mấy phần thê lương và cô đơn.
Khinh Vân Nhiễm đứng lên, đi tới, gương mặt nghiêm trọng, ánh mắt phức tạp nhìn đối phương, tránh đánh thức Hoán nhi, xuống giọng hỏi:
-Duẫn tiểu Vương gia ban đêm xông vào Minh Vân sơn trang có mục đích gì?
Nàng ra lệnh cho chính mình trấn định, hắn ở trước mắt nàng mà nói vốn là một người xa lạ, phản ứng như vậy mới bình thường, lời tuy nói vậy, nhưng lòng bàn tay lại nắm chặt lại, bên trong ướt mồ hôi.
Nghe được giọng nói của nàng, đôi mắt đen của Duẫn Mặc Băng ngẩn ra, nhưng vẫn giấu rất tốt, trong mắt hiện lên đau đớn, hay là đã biết được nàng là Khinh Vân Nhiễm rồi?
Hắn mỉm cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng:
-Tại hạ cũng không có ý mạo phạm cô nương, tiệc tối hôm nay gặp cô nương, cảm giác cô nương và một người quen mà tại hạ vẫn tìm kiếm rất giống nhau, cho nên ban đêm mới vô lễ xong vào đây, nghĩ muốn lén nhìn mặt cô nương để giải đi nghi hoặc trong lòng.
Khinh Vân Nhiễm cau mày lại, lạnh lùng nói:
-Chỉ là vì tương tư cố nhân mà ban đêm xông vào khuê phòng nữ tử, tiểu Vương gia làm việc không phải là quá càn rỡ rồi sao?
Duẫn Mặc Băng nhìn chằm chằm đôi mắt kia, mặt biến sắc, nói:
-Là tại hạ đường đột!
Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, thấp giọng nói:
-Trên đời có nhiều người tướng mạo rất giống nhau, nhiều không kể xiết, chẳng lẽ tiểu Vương gia gặp một nữ tử giống người đó thì nhận định là người ấy sao?
Đôi mắt Duẫn Mặc Băng sáng lên, thản nhiên nói:
-Cũng không phải vì tướng mạo tương tự, mà là cảm giác, cảm giác làm cho người ta….
Khinh Vân Nhiễm thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt mình, nhưng không cách nào trốn tránh ánh mắt của hắn, ra vẻ trấn định, hỏi:
-Vậy khi tiểu Vương gia nhìn Nhược Minh đã giải được nghi ngờ trong lòng chưa?
Duẫn Mặc Băng không vì nàng lãnh đạm mà chịu lui bước, ngược lại còn nở nụ cười, nói:
-Còn chưa rõ, nhưng tính cách của cô nương lại rất giống với cố nhân đó.
Khinh Vân Nhiễm đối với lời hắn, không có ý kiến gì.
Duẫn Mặc Băng nhìn nàng, thấp giọng hỏi:
-Cô nương không phải người Nam Dục?
Khinh Vân Nhiễm cau mày lại, thản nhiên nói:
-Không phải hay không cũng không có quan hệ gì với tiểu Vương gia!
Khinh Vân Nhiễm muốn thoát khỏi đề tài này, nếu tiếp tục hỏi sợ rằng nàng sẽ lộ ra chân tướng, khuôn mặt lạnh lùng, nói:
-Tiểu Vương gia, đêm đã khuya, nếu đã biết mọi chuyện rõ ràng rồi, mời người về cho!
Nàng phải vội vàng đuổi hắn đi, nếu chẳng may gặp nhị ca ở đây, với trí óc của hắn làm sao lại không đoán ra? Đến lúc đó thân thế của nàng sẽ bị bại lộ.
-Tại hạ cáo từ!
Duẫn Mặc Băng thở dài, ánh mắt rõ ràng lãnh đạm và thản nhiên:
-Nhược Minh cô nương, chúng ta có ngày gặp lại!
Nói xong thân ảnh cao lớn chợt hiện rồi biến mất.
Khinh Vân Nhiễm xoay người, trong lòng nàng thầm nói: “Duẫn Mặc Băng, xin lỗi!”.
Cũng không phải nàng lạnh lùng, chỉ là nàng đã thay đổi thành một thân phận khác, bắt đầu một cuộc sống mới, bây giờ không thể cũng với người hoặc chuyện trong quá khứ dính dáng không rõ ràng được.
Duẫn Mặc Băng đi rồi, Khinh Vân Nhiễm ngồi ở trong phòng đợi rất lâu, cho tới giờ sửu mà chưa thấy bóng dáng nhị ca đâu, trái tim lạnh như băng dựa vào cạnh cửa sổ, nhìn lên bầu trời cao đầy ánh sao, gió lạnh từ từ phất đến, thổi bay hai bên tóc mai nàng, trong mắt dâng lên vẻ u sầu khó hiểu.
Nhị ca, vì sao đêm nay huynh lại không tới? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Hôm sau.
Khinh Vân Nhiễm còn đang trong giấc mộng thì nghe được bên ngoài có tiếng đập cửa, mở mắt ra, nhìn Hoán nhi ở bên cạnh còn chưa ngủ dậy, vội nhanh tay nhẹ chân xuống giường, bước ra cửa, mở cửa phòng, thấy Thượng Quan Nguyệt có vẻ mặt nghiêm trọng, hỏi:
-Thượng Quan, huynh tìm muội có chuyện gì sao?
Trên gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Nguyệt lộ ra do dự, nhìn nàng muốn nói lại thôi:
-Khinh nhi…
Khinh Vân Nhiễm thấy vẻ mặt hắn khác thường, vội vàng truy hỏi:
-Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Thượng Quan Nguyệt níu chặt mày, trong mắt hiện lên lạnh lùng, thấp giọng nói:
-Tối hôm qua, Khinh Vân Ngạo trên đường tới Minh Vân sơn trang bị đâm, bây giờ tính mạng đang nguy kịch.
Tâm Khinh Vân Nhiễm rối ren, lùi về phía sau một bước, lẩm bẩm nói:
-Sao có thể như vậy?
Thượng Quan Nguyệt giãn mày, thản nhiên nói:
-Việc này còn đang điều tra.
Nhưng hắn có thể xác định, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nước Đông Kỳ và Nam Dục.
Khinh Vân Nhiễm cau mày, hai tay nắm chặt lại, tâm hoảng ý loạn, nói:
-Không được, muội muốn đến thăm nhị ca.
Nàng sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Thượng Quan Nguyệt dùng sức kéo tay nàng lại, thấp giọng nói:
-Đừng gấp quá, nàng nên sắp xếp một chút, giả nam rồi đi theo ta.
Khinh Vân Nhiễm sửng sốt, hít sâu, tỉnh táo lại:
-Thượng Quan, làm phiền huynh rồi.
Thượng Quan Nguyệt mỉm cười, thản nhiên nói:
-Đừng nên khách khí với ta như vậy.
Khinh Vân Nhiễm trang điểm rất nhanh, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoán nhi, sau đó dặn tỳ nữ cẩn thận cho bé uống thuốc, mặc một bộ nam trang màu xanh, ngồi ngựa với Thượng Quan Nguyệt chạy tới dịch quán mà sứ giả Đông Kỳ đang ở.
Thượng Quan Nguyệt nắm lấy tay Khinh Vân Nhiễm, vô hình chung tiếp thêm cho nàng sức mạnh, nàng và nhị ca đã không gặp nhau hơn bốn năm rồi, không ngờ lúc gặp lại lại là thời khắc sinh tử của hắn.
Nàng vĩnh viễn sẽ nhớ nụ cười trong sáng của nhị ca, mỗi ngày vào sáng sớm, bên cửa sổ nàng đều nhìn thấy hắn cầm một bó tiên hoa trong tay, khi nàng ngã bệnh, hắn đều ngồi bên giường cả đêm canh cho nàng, nàng muốn đồ chơi gì, hắn cả đêm không ngủ làm cho nàng một cái, nàng muốn ăn thức ăn gì, hắn đều đi mua, cho đến lúc nàng không thể ăn nổi được nữa, tất cả ký ức đều dừng tại đây.
Tất cả những chuyện ngày đó đều nằm trong mắt phụ thân, làm sao ông có thể không biết đây, cuối cùng nhị ca đi biên cảnh, nàng không còn người để làm nũng, nhị ca là con trai độc nhất của phụ thân, phụ thân tuyệt đối không cho phép hắn dính vào nữ nhân tình trường, hắn phải cáng đáng những việc quan trọng, mà nàng cũng chỉ là một con người không chút nặng nhẹ trong tay phụ thân, nàng biết, nàng không cầu ước gì lớn, chỉ hy vọng mình có thể sống tốt như nhị ca nói.
Nàng được gả vào Vương phu, nàng tam tòng tứ đức đều hiểu, nhưng Hiên Vương rất ghê tởm, nàng không tài nào chịu được.
Đột nhiên giọng nói rõ ràng của Thượng Quan Nguyệt vang lên:
-Khinh nhi, tới rồi.
Khinh Vân Nhiễm từ suy nghĩ bừng tỉnh, vội vàng cùng Thượng Quan Nguyệt vào dịch quán, đoạn đường đi không gặp trở ngại, tới phòng nhị ca, đẩy cửa ra, Thượng Quan Nguyệt bước vào trước, nàng theo sát sau đó.
Trong phòng có một người đang ngồi xe lăn, một nam tử quay lưng về phía họ, đột nhiên xoay người lại, trong lòng Khinh Vân Nhiễm chấn động, không ngờ lại đụng hắn ở chỗ này!
Khuôn mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, trong mắt hiện lên lạnh lẽo, quay đầu nhìn Thượng Quan Nguyệt, lạnh lùng nói:
-Thượng Quan công tử, sư đệ của ngươi từng nói qua với Bổn Vương, trên đời này ngươi không có độc gì không giải được, làm cho kiến thức của Bổn Vương được mở rộng.
Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt không hề biến đổi, thản nhiên nói:
-Hiên Vương gia đừng quá lo lắng! Vạn vật tương sinh tương khắc, có độc dược nhất định có thuốc giải, muốn chữa bệnh cho Khinh tướng quân, vậy để ta chẩn mạch mới biết được xác thực.
Tiêu Thần Hiên hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm, sau đó ánh mắt chuyển dời đến người Khinh Vân Nhiễm, đôi mắt hẹp dài thâm thúy gắt gao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chằm chằm, không chớp mắt, quan sát ký biến hóa trên gương mặt nàng.
Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, chịu ánh mắt nóng rực của đối phương, giống như ngồi trên bàn chông.
Nàng nghiêng đầu, nhìn Khinh Vân Ngạo đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt thâm quầng, trong lòng không khỏi chấn động, dáng vẻ của nhị ca, hẳn là bị trúng độc nặng rồi!
Tiêu Thần Hiên híp mắt lại, tại sao nửa đêm Khinh Vân Ngạo lại tới Minh Vân sơn trang? Hắn đi tìm người nào, hay là gặp ai? Đây đều là băn khoăn trong lòng hắn, nhìn vẻ mặt nữ tử trước mắt này, giống như việc đã rõ ràng, nhưng rồi lại không thể xác định được!
Thượng Quan Nguyệt bắt mạch Khinh Vân Ngạo, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Khinh Vân Nhiễm thấy phản ứng trên mặt Thượng Quan Nguyệt, trở nên lo lắng, hạ giọng hỏi:
-Công tử, huynh ấy…. thế nào rồi?
Thượng Quan Nguyệt bỏ tay đang bắt mạch ở cô tay Vân Ngạo, ngẩng đầu, trầm giọng nói:
-Huynh ấy bị trúng nhật tuyệt, thực hồn tán, khóa mạng, ba loại kịch độc, phiền Vương gia cùng chư vị ra ngoài trước, ta muốn thay huynh ấy vận công ép độc ra ngoài.
Khuôn mặt Tiêu Thần Hiên không chút thay đổi phất tay, thị vệ phía sau hiểu ý, lập tức đẩy hắn ra ngoài, Khinh Vân Nhiễm nhìn gương mặt ngang của hắn lạnh lùng, đột nhiên cảm giác được, nam nhân này đã thay đổi rất nhiều, bạo lệ hung tàn trước kia ít đi, trầm ổn và lạnh lùng hơn, nhưng lại làm nàng càng thêm sợ hãi.
Nàng nhìn Thượng Quan Nguyệt đầy ẩn ý, xoay người đi ra ngoài. Vận công ép độc vô cùng hao tổn nội lực, nếu có người quấy rầy sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, bây giờ nàng chỉ có chờ đợi!
Ngoài cửa, Khinh Vân Nhiễm không chớp mắt nhìn vào trong, không che giấu được khẩn trương, tính nàng là như vậy, rất coi trọng người thân, khi họ bị thương tổn thì không tài nào tỉnh táo được.
Lúc này một thị vệ kêu lên với Khinh Vân Nhiễm:
-Ngươi, lại đây!
Khinh Vân Nhiễm hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm tên thị vệ, nhăn mày lại, thấy nàng chưa di chuyển, thị vệ lại nói:
-Còn đứng đó làm gì, Vương gia gọi ngươi lại đây!
Khinh Vân Nhiễm cắn môi, hít sâu một hơi, bất đắc dĩ đi tới trước mặt hắn, thấp giọng hỏi:
-Vương gia có gì sai bảo?
Thị vệ phía sau hắn quát lạnh:
-Còn không mau quỳ xuống trả lời Vương gia?
Tiêu Thần Hiên nâng tay ý bảo, thị vệ vội vàng im miệng, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của nàng, trong mắt xẹt qua lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi:
-Ngươi tên là gì?
Khinh Vân Nhiễm đón nhận ánh mắt lạnh lùng của hắn, nhẹ giọng trả lời:
-Ta gọi là Thủy Nhược Minh.
Tiêu Thần Hiên nhướn mày, đôi mắt đen lợi hại như kiếm, nhìn thẳng Khinh Vân Nhiễm, không chút buông lỏng:
-Ngươi đi theo Thượng Quan Nguyệt?
Khinh Vân Nhiễm hơi nhíu mày, đôi môi anh đào nhẹ mân, gật đầu nói:
-Đúng vậy!
Rõ ràng nàng đang đứng, hắn nhìn lên, sao lại có cảm giác bị áp bách thế này?
Nàng không còn là nữ tử bị ngược đại trước kia nữa, nghĩ điều này, mặt nàng trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói:
-Vương gia nếu không còn chuyện gì, tiểu nhân lui xuống!
Tiêu Thần Hiên đang muốn mở miệng nói chuyện thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Thượng Quan Nguyệt bước ra từ bên trong, sắc mặt tái nhợt, Khinh Vân Nhiễm quay đầu, bất chấp mọi thứ, vội vàng nghênh đón, kêu lên:
-Thượng Quan, thế nào rồi?
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Tiêu Thần Hiên đột nhiên tỏa ra luồng không khí lạnh lẽo, ánh mắt lợi hại đâm thẳng vào sống lưng Khinh Vân Nhiễm.
Thượng Quan Nguyệt cười nhẹ với nàng:
-Huynh ấy không còn chuyện gì nữa, không lâu sau sẽ tỉnh lại!
Nói xong hắn vội vàng che miệng, từ yết hầu chảy ra máu tươi, chảy xuống theo cánh tay hắn.
Khinh Vân Nhiễm kinh hô:
-Thượng Quan!
Lập tức bắt mạch hắn, ánh mắt đột biến, không có khả năng! Nàng ở bên cạnh hắn bốn năm, y thuật cũng học được chút ít, đây là dấu hiệu hàn độc phát tác, không phải mỗi năm mười hai tháng mới phát tác một lần sao? Tại sao lại nhanh như vậy?
Thượng Quan Nguyệt vội vàng an ủi, nói:
-Ta không có việc gì….. Khụ khụ….
Tay hắn dời bên môi ra, một ngụm máu tươi phụt lên mặt đất, bắt đầu ho khan kịch liệt, giống như sắp ho cả lá phổi ra.
Khinh Vân Nhiễm cắn môi, tâm co rút đau đớn, giả vờ tức giận, quát:
-Đừng cậy mạnh! Để ta đỡ huynh, bên trong hẳn có thuốc!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên lạnh như băng, vội vàng sai khiến:
-Còn không mau đỡ Thượng Quan công tử vào trong phòng!
Bọn thị vệ như mới tỉnh từ trong mộng, Thượng Quan Nguyệt xua tay, thản nhiên nói:
-Không có gì đáng ngại, Khinh nhi đỡ ta là được rồi!
Gương mặt Tiêu Thần Hiên đột nhiên cứng đờ, trong đôi mắt có hai ngọn lửa thiêu đốt hàn băng, nắm tay rất chặt, ý bảo thị vệ đẩy hắn vào trong.
Thượng Quan Nguyệt nằm ở trên giường, ho khan, vẻ mặt Khinh Vân Nhiễm rối bời, bình thuốc đã cầm tới, lúc này hắn lại ho ra một ngụm máu, phun hết lên y phục của nàng.
Nàng biến sắc, vội vàng đưa viên thuốc ra, nhẹ giọng nói:
-Há miệng!
Giờ phút này, nàng hy vọng có Hành Vân hoặc Thủy Lưu ở đây, nàng là một người không có nội lực, căn bản không thể giúp hắn được chuyện gì!
Viên thuốc nuốt quá nhanh làm Thượng Quan Nguyệt lại bắt đầu ho khan.
Khinh Vân Nhiễm nhanh chóng đứng dậy, rót một chén nước đưa tới bên miệng Thượng Quan Nguyệt, sau khi hắn uống xong, hỏi:
-Đỡ hơn chưa?
Khí tức Thượng Quan Nguyệt vững vàng hơn, Khinh Vân Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm, thần kinh bị thắt chặt được thả lỏng, phát hiện mình cắn môi chặt quá, không biết đã chảy máu từ bao giờ….
Nhất cử nhất động của nàng đều bị Tiêu Thần Hiên thu hết vào mắt, trong lòng hắn giống như bị một ngọn lửa rừng rực thiêu đốt, phẫn nộ dấy lên trong ngực hắn!