Bên trong phòng tĩnh mịch, thoang thoảng hương thơm.
Thượng Quan Nguyệt ngồi trên ghế, đôi mắt đẹp cụp xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật sách, ánh mắt chăm chú, động tác ưu nhã mê người, trong lúc vô tình hiện rõ khí chất cao quý, tao nhã.
Trên bàn đặt vài quyển sách rất dày, tất cả đều viết về “huyết chứng”, hắn đọc cả một đêm, khi nhìn thấy chỗ cần quan tâm, mày không khỏi hơi nhíu lại.
Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói lo lắng của một người:
-Công tử, thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo.
Đôi mắt đen của Thượng Quan Nguyệt híp lại, chậm rãi buông sách, liếc mắt ra cửa một cái, thản nhiên nói:
-Vào đi!
Nghe tiếng, thị vệ nhanh chóng đi tới, khuôn mặt hoảng sợ, chắp tay bẩm báo:
-Công tử, Nhược Minh cô nương mất tích rồi!
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt lạnh lẽo, trong mắt hiện lên kinh hoảng:
-Chuyện gì đã xảy ra?
Thị vệ vội vàng trả lời:
-Thuộc hạ đáng chết, tối qua khi gác đêm không phát hiện có gì bất thường, nhưng sáng nay thấy không có ai từ trong phòng đi ra, thuộc hạ lớn mật vào kiểm tra thì thấy Trân nhi đã ngã trên mặt đất từ bao giờ, không thấy bóng dáng Nhược Minh cô nương đâu, có điều may là tiểu công tử không có thương tổn gì!
Môi Thượng Quan Nguyệt mím thẳng thành một đường, hắn chợt đứng dậy, đi nhanh tới Vãn Vân Uyển, thị vệ thấy thế, cau mày đuổi theo ngay sau đó.
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng, nghiêm trọng, trong đầu suy nghĩ trăm ngàn thứ, có thể dễ dàng lẻn vào sơn trang, khinh công của đối phương khẳng định rất cao minh.
Vừa vào cửa, hắn đã ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng, mày không khỏi nhíu chặt lại, lập tức lấy tay che mũi. Khứu giác của hắn so với người bình thường nhạy cảm hơn rất nhiều, từ mùi hương này hắn phát hiện ra đây là mê hương gọi là “túy thanh phong”.
Túy thanh phong, là mê hương do nàng chế ra.
Đôi mắt hắn hơi nheo lại, trong lòng rõ ràng, bắt đi người của hắn, mục đích là muốn giống nàng thấy người mình quan tâm rời đi?
*
Khinh Vân Nhiễm nhăn mặt nhíu mày, mơ mơ màng màng, khôi phục lại tri giác, nàng muốn cử động, nhưng cả người không có chút khí lực, giống như con mồi bị con nhện quấn đầy tơ quay mình, không thể động đậy, mơ hồ nghe thấy tiếng hai nữ tử đang nói chuyện, giống như gần lại giống như xa, nghe không rõ lắm.
-Mạc Linh tỷ tỷ, người nói chàng sẽ đến sao?
Một giọng nử tử mềm mại vang lên.
-Muội cố ý để lại manh mối, chàng lại hiểu rõ muội như vậy, sao có thể không đoán được đây? Yên tâm đi, khẳng định hắn sẽ đến!
Giọng nói một nử tử trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho Khinh Vân Nhiễm có cảm giác đã từng quen biết nhưng lại không thể khẳng định.
-Ta chỉ là không phục, nếu nữ tử này thật sự là người chàng thích, vậy thì Hạ tỷ tỷ thì sao, mới năm năm trôi qua mà đã thay đổi sao?
Giọng nói nữ tử này rất thanh thúy dễ nghe, mang theo căm hận.
-Nam nhân bạc tình bạc nghĩa, phụ nữ nếu không tuyệt tình thì chỉ có hại chính mình!
Nói xong, nữ tử nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại làm Khinh Vân Nhiễm dựng đứng tóc gáy.
-Khó trách ca ca hết hy vọng với tỷ, nhưng tình yêu của ca ca lại không dứt, mỗi đêm đều làm chàng tức giận uống rượu bạt mạng, tỷ tỷ cũng quá tuyệt tình rồi…..
-Không nhắc tới chàng nữa! Không phải muội và Duẫn tiểu Vương gia ở chung rất vui vẻ sao?
Khuôn mặt lạnh lẽo, vội vàng nói sang chuyện khác.
-Không tốt một chút nào cả, hắn không thích muội! Mà người muội để ý cũng không phải hắn!
Nử tử thở dài, thấp giọng:
-Nhưng muội biết, người Phụ Vương chọn nhất định là hắn!
-Tử Lạc, hôn nhân đại sự của muội gắn liền với lợi ích của hai nước, tỷ tỷ khuyên muội nên dẹp tình cảm nữ nhi sang một bên.
Mạc Linh trầm giọng nói, nữ tử trước mắt quả nhiên là tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, căn bản không biết chuyện tình cảm này không thể viện cớ từ chối được.
-Muội không biết, muội chỉ muốn được gả cho người mình thích, nhưng…..
Phụ Vương phái Mạc Linh tỷ tỷ tới đây để quan sát chuyện giữa nàng ta và Duẫn tiểu Vương gia, nhưng người kia trong tâm nàng đã như cây mọc nhiều năm, sau có thể nhổ gốc trong chốc lát.
-Mặc dù đều là con cháu hoàng gia, Duẫn tiểu Vương gia rất được, muội cũng biết Bắc Tuân Vương không sống được lâu nữa, cho dù chàng có ưu tú, tương lai có thể kế thừa đại thống, vậy thì sao chứ?!
Tiếng nói nữ tử lãnh đạm, mang theo cười cợt.
-Mạc Linh tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa.
Giọng nói Lăng Tử Lạc bống nhiên lạnh hẳn, mặc dù hắn sống không được lâu nữa, nàng ta đã biết từ rất lâu rồi, nhưng Hạ tỷ tỷ vì Phụ Vương, vì quốc gia, bỏ người trong lòng mình. Tại sao nàng ta không thể tranh thủ đây?
-Tỷ không cần bận tâm, làm nữ nhân đó tỉnh lại đi!
Không bao lâu, Khinh Vân Nhiễm nằm dưới đất đột nhiên thấy có một mùi nồng nặc khó ngửi chui vào mũi.
Nàng nhíu chặt mày, ho khụ một tiếng, dần dần tỉnh lại, trước mặt xuất hiện một cảnh tượng mơ hồ, nàng lắc lắc đầu, sau đó mở mắt lại, rốt cuộc thấy rõ người đối diện, vốn là một tỳ nữ trẻ tuổi.
Nàng ta ngồi xổm trước mặt nàng, thấy nàng tỉnh lại vội thu cái chai trong tay, cúi đầu, cung kính nói:
-Công chúa, nàng tỉnh rồi!
Khinh Vân Nhiễm nghe được giọng nói mềm mại:
-Được rồi, ngươi lui ra đi!
Nàng nghiêng đầu, thấy rõ dáng vẻ của nữ tử, đôi mắt ngẩn ra, nữ tử này nàng đã gặp tại tiệc rượu Nam Dục, chính là Thất công chúa lớn mật khiêu khích Thượng Quan Nguyệt.
Nàng ổn định lại hơi thở, rất nhanh trấn định, tỉnh táo nhìn nàng ta, thản nhiên nói:
-Ta và công chúa không thù không oán, sao lại bắt ta tới đây?
Lăng Tử Lạc khinh thường nhìn nàng, ngồi xổm xuống, gương mặt đoan trang như cũ, lạnh lùng nói:
-Nếu chàng chuyển tâm vì ngươi thật, Bổn công chúa tuyệt đối không tha cho ngươi!
Giọng nói trầm của Mạc Linh vang lên lạnh lùng:
-Tử Lạc, không cần nói nhiều!
Lăng Tử Lạc đứng lên, nén bực mình trong lòng, cười trả lời:
-Biết rồi!
Khinh Vân Nhiễm không hiểu ra sao, chuyển ánh mắt đi chỗ khác, thấy một nữ tử nhỏ nhắn ngồi phía sau rèm, trên người mặc y phục đen, đeo mặt nạ, che đi dung mạo thật sự.
Người phụ nữ che mặt này là ai? Thất công chúa gọi nàng ta là tỷ, chẳng lẽ cũng là công chúa?
Mạc Linh đứng dậy, đi tới trước mặt Khinh Vân Nhiễm, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên:
-Không biết chuyện gì xảy ra, cứ thấy nàng ta là lại cho người ta có cảm giác căm ghét.
Lăng Tử Lạc nhíu mày, cười khẽ, nói:
-Tỷ căm ghét người nào, cứ nói cho ca ca, chẳng lẽ huynh ấy lại không đem đầu người đó về cho tỷ!?
Trong lòng Mạc Linh cười lạnh, ý của nàng ta đơn giản phu quân của của mình là một người lỗ mãng., nếu như không phải hắn có tác dụng thì sẽ không quan hệ với hắn.
Đúng lúc này thị vệ ngoài cửa đột nhiên bẩm báo:
-Công chúa, Thượng Quan công tử của Minh Vân sơn trang có việc cầu kiến.
Cái khăn che mặt của Mạc Linh lộ ra nụ cười khẽ:
-Chàng đúng lúc thật.
Gương mặt Lăng Tử Lạc ngẩn ra, liếc Mạc Linh một cái, cúi đầu nói:
-Tỷ tỷ….
Trong lòng hỗn loạn, hắn vì người phụ nữ này mà tới đây.
Mạc Linh cười cười, nói:
-Đi thôi, chàng vẫn không muốn gặp muội, hôm nay đã tới đây, chẳng lẽ muội muốn lùi bước?
Lăng Tử Lạc nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát, kêu lên với thị vệ ngoài cửa:
-Dẫn chàng vào đại sảnh chờ, Bổn công chúa lập tức tới đó!
*
Đại sảnh, có một nam tử đứng ở cửa, áo bào trắng phiêu dật, quan người như tỏa ra luồng sáng, trong lòng Lăng Tử Lạc chấn động, giống như trở lại bảy năm trước, vị thiếu niên tuấn tú đứng dưới tán cây hoa đào, nghiêng đầu, cười khẽ với nàng ta.
Chỉ là lần này hắn không cười, mặt không chút thay đổi nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh như hàn băng. Gương mặt Thượng Quan Nguyệt sáng nhưng lạnh lùng, khi nhìn thấy người, trong mắt hiện lên sắc bén, thấp giọng kêu:
-Thất công chúa!
Khóe miệng Lăng Tử Lạc nở nụ cười khổ:
-Nguyệt ca ca, sao lại như vậy, muội thích huynh gọi muội là Tử Lạc như ngày trước.
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt tối sầm lại, đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
-Người bắt nàng tới đây là có ý gì?
Lăng Tử Lạc nhướn mày, cười lãnh đạm:
-Không có gì, muội chỉ muốn nhìn người phụ nữ này một chút, rôt cuộc nàng ta có năng lực thế nào có thể làm huynh coi trọng?!
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt híp lại, thản nhiên nói:
-Chỉ vì chuyện này?
Khóe miệng Lăng Tử Lạc vừa giật, ánh mắt nhìn hắn phẫn nộ:
-Nguyệt ca ca, chẳng lẽ chàng đã quên Hạ tỷ tỷ rồi sao?
Thượng Quan Nguyệt nghe, ngực đột nhiên truyền đến đau đớn, hắn cụp mắt xuống giấu đi tâm tình trong mắt.
Lăng Tử Lạc thấy mắt hắn chợt dao động, cúi đầu nói:
-Hạ tỷ tỷ vẫn nhắc đến huynh, đã năm năm rồi huynh không về Bắc Thần thăm tỷ ấy.
Thượng Quan Nguyệt nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đột biên mở ra, nhìn nàng ta, thản nhiên nói:
-Thất công chúa, đừng ép ta động thủ.
Lăng Tử Lạc cắn răng cười lạnh, khả năng của hắn vẫn rất tốt, nàng ta cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Trước kia khi tỷ tỷ gặp nguy hiểm, đối với người tổn thương tỷ tỷ hắn tuyệt đối không nương tay, hôm nay đối tượng đổi thành nữ nhân đó, vẫn giống y như vậy.
Có phải đã rõ ràng, nữ nhân đó vô hình chung đã thay thế vị trí của tỷ tỷ trong lòng hắn, không bao giờ còn nữa.
Trước kia hắn yêu tỷ tỷ nhưng chỉ có thể lặng yên đứng một bên chúc phúc, bây giờ hắn yêu nữ nhân khác, làm sao có thể dễ dàng buông tay?
Vậy ước mong của nàng ta cũng không thành được, không phải đáng chê cười sao?
Nàng ta đã hai mươi mốt tuổi rồi, cái tuổi này còn chưa xuất giá, người sau lưng đàm tiếu, nghị luận thế nào, nàng ta biết rất rõ.
Thấy được bóng dáng hắn trên người Duẫn Mặc Băng, nên không hề cảm thấy hổ thẹn mà quấn quýt lấy hắn ta.
Vậy mà ở tiệc rượu lại gặp hắn, hắn rõ ràng là nhìn thấy nàng ta nhưng không thèm liếc lấy một cái mắt, lòng của nàng giống như bị rơi vào hầm băng.
Cố tình gây khó dễ, chỉ hy vọng hắn có thể nhìn nàng ta, dù là liếc mắt một cái cũng được.
Nhưng, nhưng hắn lại cùng người cầm sắt hợp tấu, hắn không phải từng đồng ý với tỷ tỷ, không vì người phụ nữ khác mà đánh đàn sao?
Hắn không phải là vị thiếu niên yêu tỷ tỷ nữa rồi!
Lăng Tử Lạc bỗng nâng mắt, nhìn hắn, đột nhiên cười:
-Huynh gấp cái gì, muội chỉ mời nàng làm thượng khách trong phủ, qua mấy ngày muội sẽ tiễn nàng ấy trở về!
Thượng Quan Nguyệt nhẹ mím môi, một lúc lâu sau, thở dài nói:
-Tử Lạc, người có oán hận gì với ta có thể trực tiếp tìm ta, không nên liên quan tới người vô tội!
Nghe được một tiếng “Tử Lạc”, lòng của nàng ta chùng xuống một chút, nhưng những câu sau làm ngực nàng ta không thể át được đau đớn:
-Hóa ra trong tâm huynh, muội là loại phụ nữ lòng dạ độc ác như vậy!
Thượng Quan Nguyệt khẽ nhíu mày, cúi đầu nói:
-Ta không có ý này.
Khóe mắt Lăng Tử Lạc chảy xuống một giọt lệ, khóe miệng cười buồn bã:
-Nguyệt ca ca, muội không có oán hận gì với huynh, tâm ý của muội với huynh chưa từng thay đổi, muội thích huynh, so với tỷ tỷ còn nhiều hơn!
Nói xong, nàng ta dùng sức ôm lấy hắn