Tiêu Thần Hiên nhìn vẻ mặt lạnh như băng của nàng, ánh mắt sáng thâm sâu, chợt hiện lên đau đớn, hắn thở hắt ra, giọng nói nặng nề.
-Nếu như ta là nàng, cho dù đau khổ cũng sẽ cố gắng sống thật tốt, vì trong lòng còn có người khác.
Cho dù đã trở thành một người tàn phế, phải chịu dày vò, hắn sống sót cũng chỉ mong trước khi chết có thể ôm nàng một lần nữa.
Cả người Khinh Vân Nhiễm run lên, người quan trọng nhất với nàng là Hoán nhi.
Trong lòng cười lạnh, hắn hiểu rõ được tâm tư của nàng, nàng không thể rời khỏi Hoán nhi lâu được, vì Hoán nhi dựa hẳn vào nàng, không thấy nàng, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu như bé có chuyện gi, nàng sẽ hối hận cả đời.
Nàng nhìn hắn, lạnh lùng nói:
-Tiêu Thần Hiên, ta hận ngươi!
Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, đôi mắt đen đột nhiên trầm xuống, giọng nói lạnh lùng:
-Hận cũng tốt, căm ghét cũng được, nếu nàng muốn đi gặp Hoán nhi thì phải nghe lời Bổn Vương, đừng giãy dụa vô ích!
Uy hiếp, nàng biết hắn uy hiếp, phẫn nộ trong lòng so với cuồng phong vũ bão còn hung mãnh hơn.
Ở chỗ này chịu sự sỉ nhục của hắn, thà chết còn tốt hơn, nhưng vùa nghĩ sẽ không được gặp Hoán nhi nữa, nàng không cam lòng mà chết như vậy!
Mâu thuẫn trong lòng làm nàng hóa điên rồi.
Kiếp trước nàng đã làm chuyện độc ác gì mà kiếp này lại bị hắn hành hạ như vậy.
Nam nhân vô tình tàn nhẫn này, niềm vui của hắn chính là vui sướng trên nỗi đau của người khác. Gương mặt Khinh Vân Nhiễm lạnh nghiêm lại, trầm giọng nói:
-Tiêu Thần Hiên, ác giả ác báo, ngươi cứ chờ mà xem!
Lời này một ngày nào đó sẽ trở thành sự thật, lúc đó nàng mới biết mình còn đau khổ hơn hắn nhiều!
Tiêu Thần Hiên ngoảnh mặt làm ngơ, thản nhiên nói:
-Nàng hận ta, cần gì phải hành hạ bản thân mình như vậy?
Khinh Vân Nhiễm biết mình đấu không lại hắn, hắn nói đúng, không nên dùng cứng đấu cứng với hắn, một ngày nào đó hắn sẽ phải đau khổ gấp ngàn lần, nàng sẽ trả lại tất cả gấp trăm ngàn lần cho hắn!
Thấy vẻ mặt nàng giãn ra, Tiêu Thần Hiên thở dài, đôi mắt âm trầm, cầm lấy đôi đũa lần nữa, gắp một miếng thịt dê đưa tới bên miệng nàng, giọng nói ấm áp:
-Há miệng!
Khinh Vân Nhiễm nhắm mắt, lạnh lùng nói:
-Tự ta ăn!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên ngây ra, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp, gương mặt tuấn mỹ lạnh lẽo thấu xương, chấp nhận ý tốt của hắn khó khăn như vậy sao?
Khinh Vân Nhiễm cố hết sức giơ tay mình lên, cầm lấy đôi đũa từ từ, nhưng vì ngón tay vô lực, thức ăn gắp lên rơi xuống rất nhanh, đáng chết! Hắn hạ thuốc gì với nàng? Tay căn bản không theo sự điều khiển của nàng.
Tiêu Thần Hiên nhìn vẻ mặt quật cường của nàng cùng với ánh mắt không cam lòng, trong mắt hiện lên ý cười, đoạt luôn đôi đũa của nàng, trầm giọng nói:
-Đừng cậy mạnh nữa!
Lập tức gắp một miếng thức ăn đưa lên miệng nàng, khóe miệng khẽ cong lên, uy hiếp:
-Ăn đi, đừng ép ta dùng cách khác giúp nàng ăn!
Khinh Vân Nhiễm nhìn nụ cười mập mờ của hắn, nàng làm sao lại không biết trong bộ óc đó đang suy nghĩ chuyện gì tà ác, không chịu được thầm mắng ở trong lòng, tiểu nhân hèn hạ, đồ vô liêm sỉ!
Không cam lòng, muốn hả giận nàng cắn mạnh một miếng, hàm răng ngọc ngà nghiến lại, đôi mắt như nước nhìn hắn chằm chằm, giống như miếng rau đang nhấm nuốt là da thịt của hắn vậy.
Vẻ mặt lo lắng của Tiêu Thần Hiên dần dần biến mất, cẩn thận quan sát dáng vẻ của nàng, mặc dù diện mạo đã thay đổi nhưng gương mặt vẫn có ba, bốn phần tương tự. Nhất là đôi mắt, vẫn trong suốt linh động làm cho hắn mê say.
Tầm mắt hạ xuống, nhìn thấy đôi môi mọng đỏ của nàng bị nước mỡ làm cho sáng bóng, giống như trong lòng rạo rực làm trái tim hắn nảy lên khó chịu, cổ họng giống như đang bị ngọn lửa thiêu đốt, hắn không ngừng nghĩ đến việc hôn nàng, cảm nhận hương vị ngọt ngào, mềm mại của đôi môi.
Khinh Vân Nhiễm thấy ánh mắt nóng cháy của hắn, phẫn nộ trừng mắt, hắn mới cúi đầu ho nhẹ, giấu đi tà niệm trong lòng.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ nhưng bình yên, Tiêu Thần Hiên không khỏi nhíu mày, tiếp tục động tác ở tay.
Nam tử ngoài cửa lớn tiếng bẩm báo:
-Vương gia, Duẫn tiểu Vương gia tới, bây giờ đang ở đại sảnh phía ngoài, mời người tới đo, có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
Duẫn Mặc Băng! Hắn tới đây có chuyện gì?
Tiêu Thần Hiên nhìn vẻ mặt lạnh như băng của nàng, ánh mắt sáng thâm sâu, chợt hiện lên đau đớn, hắn thở hắt ra, giọng nói nặng nề.
-Nếu như ta là nàng, cho dù đau khổ cũng sẽ cố gắng sống thật tốt, vì trong lòng còn có người khác.
Cho dù đã trở thành một người tàn phế, phải chịu dày vò, hắn sống sót cũng chỉ mong trước khi chết có thể ôm nàng một lần nữa.
Cả người Khinh Vân Nhiễm run lên, người quan trọng nhất với nàng là Hoán nhi.
Trong lòng cười lạnh, hắn hiểu rõ được tâm tư của nàng, nàng không thể rời khỏi Hoán nhi lâu được, vì Hoán nhi dựa hẳn vào nàng, không thấy nàng, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu như bé có chuyện gi, nàng sẽ hối hận cả đời.
Nàng nhìn hắn, lạnh lùng nói:
-Tiêu Thần Hiên, ta hận ngươi!
Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, đôi mắt đen đột nhiên trầm xuống, giọng nói lạnh lùng:
-Hận cũng tốt, căm ghét cũng được, nếu nàng muốn đi gặp Hoán nhi thì phải nghe lời Bổn Vương, đừng giãy dụa vô ích!
Uy hiếp, nàng biết hắn uy hiếp, phẫn nộ trong lòng so với cuồng phong vũ bão còn hung mãnh hơn.
Ở chỗ này chịu sự sỉ nhục của hắn, thà chết còn tốt hơn, nhưng vùa nghĩ sẽ không được gặp Hoán nhi nữa, nàng không cam lòng mà chết như vậy!
Mâu thuẫn trong lòng làm nàng hóa điên rồi.
Kiếp trước nàng đã làm chuyện độc ác gì mà kiếp này lại bị hắn hành hạ như vậy.
Nam nhân vô tình tàn nhẫn này, niềm vui của hắn chính là vui sướng trên nỗi đau của người khác. Gương mặt Khinh Vân Nhiễm lạnh nghiêm lại, trầm giọng nói:
-Tiêu Thần Hiên, ác giả ác báo, ngươi cứ chờ mà xem!
Lời này một ngày nào đó sẽ trở thành sự thật, lúc đó nàng mới biết mình còn đau khổ hơn hắn nhiều!
Tiêu Thần Hiên ngoảnh mặt làm ngơ, thản nhiên nói:
-Nàng hận ta, cần gì phải hành hạ bản thân mình như vậy?
Khinh Vân Nhiễm biết mình đấu không lại hắn, hắn nói đúng, không nên dùng cứng đấu cứng với hắn, một ngày nào đó hắn sẽ phải đau khổ gấp ngàn lần, nàng sẽ trả lại tất cả gấp trăm ngàn lần cho hắn!
Thấy vẻ mặt nàng giãn ra, Tiêu Thần Hiên thở dài, đôi mắt âm trầm, cầm lấy đôi đũa lần nữa, gắp một miếng thịt dê đưa tới bên miệng nàng, giọng nói ấm áp:
-Há miệng!
Khinh Vân Nhiễm nhắm mắt, lạnh lùng nói:
-Tự ta ăn!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên ngây ra, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp, gương mặt tuấn mỹ lạnh lẽo thấu xương, chấp nhận ý tốt của hắn khó khăn như vậy sao?
Khinh Vân Nhiễm cố hết sức giơ tay mình lên, cầm lấy đôi đũa từ từ, nhưng vì ngón tay vô lực, thức ăn gắp lên rơi xuống rất nhanh, đáng chết! Hắn hạ thuốc gì với nàng? Tay căn bản không theo sự điều khiển của nàng.
Tiêu Thần Hiên nhìn vẻ mặt quật cường của nàng cùng với ánh mắt không cam lòng, trong mắt hiện lên ý cười, đoạt luôn đôi đũa của nàng, trầm giọng nói:
-Đừng cậy mạnh nữa!
Lập tức gắp một miếng thức ăn đưa lên miệng nàng, khóe miệng khẽ cong lên, uy hiếp:
-Ăn đi, đừng ép ta dùng cách khác giúp nàng ăn!
Khinh Vân Nhiễm nhìn nụ cười mập mờ của hắn, nàng làm sao lại không biết trong bộ óc đó đang suy nghĩ chuyện gì tà ác, không chịu được thầm mắng ở trong lòng, tiểu nhân hèn hạ, đồ vô liêm sỉ!
Không cam lòng, muốn hả giận nàng cắn mạnh một miếng, hàm răng ngọc ngà nghiến lại, đôi mắt như nước nhìn hắn chằm chằm, giống như miếng rau đang nhấm nuốt là da thịt của hắn vậy.
Vẻ mặt lo lắng của Tiêu Thần Hiên dần dần biến mất, cẩn thận quan sát dáng vẻ của nàng, mặc dù diện mạo đã thay đổi nhưng gương mặt vẫn có ba, bốn phần tương tự. Nhất là đôi mắt, vẫn trong suốt linh động làm cho hắn mê say.
Tầm mắt hạ xuống, nhìn thấy đôi môi mọng đỏ của nàng bị nước mỡ làm cho sáng bóng, giống như trong lòng rạo rực làm trái tim hắn nảy lên khó chịu, cổ họng giống như đang bị ngọn lửa thiêu đốt, hắn không ngừng nghĩ đến việc hôn nàng, cảm nhận hương vị ngọt ngào, mềm mại của đôi môi.
Khinh Vân Nhiễm thấy ánh mắt nóng cháy của hắn, phẫn nộ trừng mắt, hắn mới cúi đầu ho nhẹ, giấu đi tà niệm trong lòng.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ nhưng bình yên, Tiêu Thần Hiên không khỏi nhíu mày, tiếp tục động tác ở tay.
Nam tử ngoài cửa lớn tiếng bẩm báo:
-Vương gia, Duẫn tiểu Vương gia tới, bây giờ đang ở đại sảnh phía ngoài, mời người tới đo, có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
Duẫn Mặc Băng! Hắn tới đây có chuyện gì?