Sắc mặt Tiêu Thần Hiên như tro tàn, cố hít thật sâu, không cách nào đè nén bi thương trong lòng.-Nhiễm nhi, ta biết trước kia là ta đã sai, ta không muốn biện minh gì cả, chỉ hy vọng nàng có thể cho ta một cơ hội….
Chỉ cần nàng đồng ý cho hắn một cơ hội, đời đời kiếp kiếp hắn sẽ quan tâm, che chở nàng, yêu thương duy nhất một mình nàng, làm nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn đầy lãnh đạm, ánh mắt trong suốt như băng xuyên thẳng vào đáy lòng hắn.
-Tiêu Thần Hiên, muộn quá rồi, tất cả đều quá muộn rồi, sao ngươi lại không rõ, từ ngày Hoán nhi mất đi, tất cả cơ hội cũng đều biến mất hết rồi!
Nàng có thể miễn cưỡng quên đi đau khổ nhưng không cách nào cho hắn một cơ hội, vì chỉ cần nhìn hắn nàng sẽ nhớ tới quãng thời gian đau đớn nhất từ tận đáy lòng.
Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, nghe được giọng nói lạnh lẽo của nàng, tâm can tỳ phế như bị gió lạnh xâm nhập, trong đôi mắt là sự tuyệt vọng, giống như đau đớn, cuồng loạn đan xen vào nhau.
Đột nhiên cả người Khinh Vân Nhiễm run run, bắt đầu cảm thấy khó chịu, Tiêu Thần Hiên thấy vậy, giọng nói trầm thấp vang lên khẩn trương:
-Nhiễm nhi, nàng làm sao vậy? Đừng nên làm ta sợ….
Tiếng nói như rên rỉ, giống như từng mũi kim châm vào trái tim hắn, giọng nói khàn khàn đột nhiên bị cắt đứt, hắn ngất đi. Khi tỉnh lại, bên cạnh hắn đã không còn bóng dáng kia nữa. Thân thể Khinh Vân Nhiễm co quắp lại, cắn chặt môi, ngón tay run lên bần bật cố tìm một thứ gì đó ấm áp, nhưng lại không tìm được vật gì, chỉ có không khí lạnh lẽo. Nàng cuộn mình trên mặt băng lạnh lẽo ấy, áo khoác rách nát, cả người lạnh run, thì thào tự nói:
-Lạnh quá….
Đôi môi khô nứt mím chặt phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, cố họng như bị lửa đốt, máu toàn thân giống nư bị đun nóng tới mức hầu như không còn lại gì. Nàng gắng sức chống đỡ thân thể, cố hết sức mà bò, bông tuyết nhìn như xa như gần, trước mắt mơ hồ, không biết qua bao nhiêu lâu trong miệng thấm nước đá lạnh, rõ ràng là nước tuyết tan ở trong miệng nhưng vẫn không hề đỡ khát chút nào, ngực thắt chặt lại, đè nặng lên lòng nàng.
Giọng nói yếu ớt của Tiêu Thần Hiên nhẹ nhàng truyền đến:
-Nhiễm nhi, thế nào rồi….
Nghe vậy Khinh Vân Nhiễm nghiêng gương mặt cứng đờ đi, đi sang chỗ khác, đột nhiên không thở được, ho mạnh lên, hắn vỗ lưng cho nàng, một lúc lâu sau mới đỡ hơn, nhẹ nhàng từ từ nhắm hai mắt lại.
Khát quá, đói quá, giống như bị thiêu cháy vậy.
Đột nhiên một dòng chất lỏng hơi tanh, ấm nóng chảy vào trong miệng nàng, đầu lưỡi cảm nhận được vị đó, mày nhíu chặt lại, đột nhiên mở mắt ra, nhìn gương mặt tái nhợt không còn chút máu nào của hắn, ngực bỗng thấy đau đớn. Nàng dùng sức gạt cánh tay đang chảy máu của hắn ra, nhanh chóng tháo dây cột tóc cầm máu cho hắn, tức giận kêu lên:
-Ngươi điên rồi sao?
Nơi này không có đồ ăn, chỉ có tuyết, bọn họ nhiều lắm có thể cố gắng chống đỡ được thời gian bảy ngày. Bây giờ đã hai ngày trôi qua rồi hắn còn làm cái chuyện hao phí tính mạng của hắn, vì sự tồn tại của nàng, ngay cả mạng hắn cũng cần sao?
Tiêu Thần Hiên nhìn nàng, trên mặt không có chút hối hận, hơi thở mong manh nói:
-Có còn đói không?
Thấy vẻ mặt khẩn trương của nàng, đột nhiên hắn lại cười, nàng đối với cũng không phải hoàn toàn là không chút động lòng, chỉ cần biết được điều đó, hắn đang ở đáy vực của sự tuyệt vọng giống như nhìn thấy chút ánh sáng. Nhưng câu nói sau đó của nàng lại làm hắn lập tức rơi xuống địa ngục. Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng, khẽ mở miệng, nhìn hắn đầy lạnh lẽo, nói:
-Phiền ngươi từ sau không nên làm lại mấy chuyện ngu xuẩn như vậy nữa!
Tay Tiêu Thần Hiên run rẩy, nhanh chóng buồn bã, từ cổ họng phát ra một tiếng rên, áp lực mà đau khổ.
Ba ngày trước, hy vọng trong lòng ngày một giảm bớt. Khinh Vân Nhiễm trở nên vô cùng yếu ớt, nhưng Tiêu Thần Hiên nhìn so với nàng còn yếu hơn nhiều, khuôn mặt hắn ngày càng ngày càng gầy gò, nàng không thể làm gì khác hơn là chìm vào giấc ngủ để giảm bớt hao phí sức lực, mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, có người nắm lấy tay nàng, vô cùng ấm áp, giống như một loại dịu dàng không thể nào chạm tới được. Khinh Vân Nhiễm hơi cau mày lại, khẽ kêu một tiếng lạnh, đối phương liền ôm chặt lấy nàng, cánh tay rắn chắc vòng quanh cơ thể nàng, ghì chặt nàng ở trong ngực. Ban đêm lạnh lẽo, nàng duỗi tay ôm chặt lấy hắn, nghe thấy tiếng trống ngực của hắn, một nhịp lại một nhịp, an tâm lại bình tĩnh. Mười ngón đan vào nhau, dùng sức mà nắm.
Tiêu Thần Hiên nhìn gương mặt nhỏ nhắn bình thản trong lòng, khẽ cười, nhưng hơi thở của hắn dần dần trở nên dồn dập, vết thương sau lưng giống như lại nứt ra rồi, đau khủng khiếp. Hai ngày nay hắn cũng lén đi tìm đồ ăn nhưng chỉ có thể ăn tuyết, chống đỡ cũng chẳng được bao lâu.
Tới ngày thứ tư cũng chưa có thêm bóng người nào xuất hiện. Khinh Vân Nhiễm cam rthaays tuyết vọng, đây là vách núi tuyết, cho dù Thượng Quan Nguyệt có lợi hại tới đâu cũng không có khả năng nhảy từ trên vách núi xuống cứu nàng.
Tiêu Thần Hiên thấy nàng tỉnh dậy, gương mặt tái nhợt có chút vui mừng, vội vàng lấy từ trong người mấy trái quả màu đỏ, cười đặt lên tay nàng. Khinh Vân Nhiễm giật mình nhìn hắn, chóp mũi hơi cay cay, thấp giọng hỏi:
-Ngươi tìm ở được ở đâu thế?
Tiêu Thần Hiên không trả lời, thúc giục nàng, nói:
-Không có độc đâu, mau ăn đi!
Khinh Vân Nhiễm chần chừ cầm lấy một quả, cắn nhẹ một miếng, mùi vị chua ngọt quanh quẩn trong miệng rồi từ từ lan tỏa, đây là hương vị ngon nhất mà nàng từng nềm trong mấy ngày qua.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cầm lấy một quả đặt vào tay hắn, hắn lắc đầu:
-Ta đã ăn xong rồi.
Khinh Vân Nhiễm biết hắn không chịu, nhưng không tài nào thuyết phục được hắn, không thể làm gì khác hơn là cắn nửa quả đưa tới miệng hắn. Lần này thì hắn không cự tuyệt, trong mắt lại hiện lên ý cười thản nhiên.
Không cẩn thận đánh rơi một quả xuống nền băng tạo ra một tiếng động kỳ quái. Tiêu Thần Hiên lắng nghe kỹ càng, trên mặt hiện lên nghi ngờ, hắn dùng tay gõ nhẹ lên mặt băng, tiếng vang ở chỗ đó khác với những tiếng vang ở chỗ khác.
Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn, hỏi:
-Làm sao vậy?
Tiêu Thần Hiên ý bảo nàng yên tâm, cẩn thận quan sát thì phát hiện nền băng này cũng không giống những chỗ khác, hắn dùng sức đẩy mặt băng thì bất ngờ xuất hiện một cái thang bằng băng trong suốt. Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn Tiêu Thần Hiên, chủ động dìu hắn, thong thả từ từ đi xuống, không gian phía dưới so với ở trên có nhỏ hẹp hơn một chút.
Ngay chính giữa là một bộ xương khô trong tư thế ngồi, quần áo trên người đã sớm mục nát tới mức hầu như chẳng còn gì, hiển nhiên là đã rời khỏi thế giới này rất lâu rồi, tâm lý nàng sợ hãi nhưng vẫn tự trấn an đỡ Tiêu Thần Hiên tới. Tiêu Thần Hiên nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, nắm tay nàng an ủi. Bọn họ nhìn quanh bốn phía cũng chẳng có phát hiện gì nhiều. Phía trước bộ xương khô là một hộp nhỏ bằng kim loại màu vàng, chắc là làm từ vàng. Tiêu Thần Hiên thử mở cái hộp ra, hộp rất chặt. Hắn cố sức mở ra thì thấy bên trong hộp có bốn viên hoàn đan màu trắng, mỗi viên ước chừng phải to bằng ngón tay cái, trong bầu không khí lạnh lẽo tỏa ra mùi hương hoa thoang thoảng.
Mùi thơm của hoa sen, mạc phỉ, tịnh đế, liên viện, Viên đan này là do bốn loại hoa sen thánh tạo thành, đây vốn là thánh dược trị liệu vết thương cả trong lẫn ngoài hơn nữa còn trợ giúp làm cho nội công phát triển. Hắn đặt cái hộp cạnh một bên thì thấy cạnh bộ xương khô còn có một cuốn sách bằng da, ngoài bì đề bốn chữ lớn “Chích dương thần công”.
Trong lòng hắn đột nhiên chấn động, hắn còn nhớ rõ, Vô Tình chân nhân từng nói muốn khôi phục lại gân mạch đã đứt đoạn trên người hắn chỉ có thể luyện loại võ công độc môn “Chích dương thần công” do đệ nhất cao thủ Vô Chính Vô Tà tự nghĩ ra.
Nhưng Vô Chính Vô Tà mười năm trước đã mất tích rồi, loại thần công này hiển nhiên là cũng thất truyền theo. Hắn muốn khôi phục lại cơ thể như trước, chỉ có thể nói là si tâm vọng tưởng.
Sau đó Vô Tình chân nhân còn nói đầy cảm thán, mặc dù đã học được loại võ công này nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Năm đó, Ma môn Thiên tôn Vô Chính Vô Tà si cuồng một nữ tử, vì cứu nàng nên một mình chịu nhún nhường đi gặp cửu đại môn phái, nhưng nữ tử đó lại là một nhân sĩ của chính phái, là một quân cờ được phái tới để bắt hắn ta. Tất cả mọi người dùng kế làm cho gân mạch toàn thân hắn ta đứt đoạn, phế đi công lực cả đời, tứ đại hộ pháp liều chết cứu hắn ta ra ngoài, may mắn được Y tiên khi đó tuổi còn trẻ cứu giúp.
Ba năm sau hắn ta tự nghĩ ra “Chích dương thần công” này, tắm máu cửu đại môn phái, cũng tự tay giết chết nữ tử kia. Sau đó trên giang hồ không còn tin tức của hắn ta nữa, hắn biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng đâu cả, người trong thiên hạ cũng không biết hắn ta đi đâu, không ngờ hắn lại được gặp Vô Chính Vô Tà đã chết ở đây.
Khinh Vân Nhiễm thấy hắn ngẩn ra một lúc lâu, không khỏi hỏi:
-Ngươi không sao chứ?
Tiêu Thần Hiên phục hồi lại tinh thần, trong mắt hiện lên ánh sáng vui mừng, trầm giọng nói:
-Không việc gì, Nhiễm nhi, nàng lên trên trước đi, ta ở đây xem xét một lúc.
Khinh Vân Nhiễm thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quặc nhưng không nói gì, xoay người rời đi.
Tiêu Thần Hiên nhìn bóng dáng nàng rời đi, trong lòng dấy lên hy vọng, nếu nư mình phục hồi được công lực thì hắn có thể đấu cùng Thượng Quan Nguyệt. Lập tức mở trang đầu sách ra, loại võ công này phải luyện tới mười tầng, tầng sau so với tầng trước càng khó khăn hơn, tầng cuối cùng lại càng quan trọng. Hắn nghĩ tới bốn viên hoàn đan kia, nếu như có thánh dược tương trợ, thời gian luyện thành nhất định sẽ nhanh gấp rưỡi. Hắn cầm một viên lên cho vào miệng ăn, sau đó cơ thể cảm thấy khác thường, ngồi trên huyền băng bắt đầu luyện công.
Hoàn đan kia quả là thánh dược chữa thương, hắn vận công một lúc đã cảm thấy thần thanh khí sảng, trong người dễ chịu, vết thương cả trong lẫn ngoài đều khỏi hẳn.
Luyện tâm pháp tới tầng thứ chín, khi nhập điền dương khí đã cực thịnh, nội lực cuồn cuộn, tràn trề tứ chi, ngay cả huyền băng lạnh lẽo mà hắn ngồi lên cũng trở nên ấm áp. Nhưng khi hắn luyện tới tầng thứ mười, ngực đột nhiên đau đớn kịch liệt.
Khinh Vân Nhiễm đợi ở trên rất rât lâu thấy Tiêu Thần Hiên mãi không chịu đi lên, liền từ từ cẩn thận đi xuống cái thang băng. Nàng thấy Tiêu Thần Hiên đang đứng ở trung tâm băng thất, hơn nữa dáng vẻ rất khác lạ, nàng không thể tin được, kinh ngạc gọi một tiếng:
-Tiêu Thần Hiên!
Tiêu Thần Hiên hoảng hốt quay đầu lại, đôi mắt màu đen trở nên đỏ sậm, lạnh lẽo thấu xương, nhìn người thì bình thường nhưng lại có ánh mắt như yêu quái, đang sáng bỗng tối sầm lại, làm cho người ta sợ hãi.
Đột nhiên, hắn mất khống chế tung một chưởng về phía trước, giống như có ngọn lửa nóng rực tàn phá trong cơ thể. Tường băng bị nứt ra một vết rất lớn, ngay sau đó hắn lại đánh một chưởng lên tường băng, chấn động cả sơn động.
Những cọc băng bị đánh rơi xuống, phát ra những tiếng vang đáng sợ. Khinh Vân Nhiễm hoảng sợ trợn to mắt, thân thể không khỏi lui về phía sau, trong lòng vô cùng sợ hãi, lúc nãy hắn còn rất bình thường, sao bỗng lại thành thế này? Bước chân lảo đảo, nàng ngã xuống mặt đất. Đôi mắt đầy tơ máu của Tiêu Thần Hiên nhìn chằm chằm nàng, trong mắt như mang theo tâm tình hỗn loạn, hắn không tự chủ mà đi về phía nàng.
Khinh Vân Nhiễm vội vàng đứng lên, dùng hết sức lực toàn thân bắt được hắn, hét lớn:
-Tiêu Thần Hiên, có chuyện gì xảy ra thế?
Khắp người Tiêu Thần Hiên đau đớn, hắn đau khổ ngửa mặt lên trời hét vang. Hắn ra sức gạt tay Khinh Vân Nhiễm, trong người cảm giác như có chân khí nóng bỏng chảy khắp nơi, giống như núi lửa phun trào ra nham thạch nóng chảy đốt cháy hắn nhưng không cách nào ngăn lại được, sự đau đớn mà hắn đang phải chịu đựng người bình thường không thể chịu được.
Khinh Vân Nhiễm kinh hãi nhìn Tiêu Thần Hiên, cái lạnh thấu xương truyền tới thần kinh nàng, nàng chết lặng khi thấy đối phương đánh một chưởng về phía mình, bất ngờ không phòng ngự mà bị đánh bay.
Đầu đập mạnh vào tường băng, một vệt máu đỏ tươi bất ngờ xuất hiện, chảy dọc mặt nàng.
Ngực cảm thấy đau đớn, giống như sóng biển ập tới, đau đớn này xâm nhập vào cương tủy, đau đớn này làm nàng cảm giác tim mình như vỡ ra, nàng không thể thở được. Phía dưới ngực đau đớn như muốn nứt ra, sự đau đớn này làm cho nàng sống không bằng chết, chết thì có thể chấm dứt mọi chuyện rồi….
Khinh Vân Nhiễm lau máu từ cổ họng tới mặt mình, miệng vẫn còn rỉ máu, đầu ngón tay đau đớn làm nàng mở to hai mắt, dùng ánh mắt hoảng sợ, oán hận nhìn Tiêu Thần Hiên.
Ánh mắt như thế, chỉ là một ánh mắt ngưng đọng lại đủ để làm cho hắn vạn kiếp bất phục. Mắt Tiêu Thần Hiên đỏ đậm như máu, tay đột nhiên hơi run run, giống như khôi phục chút lý trí, gương mặt hắn trở nên vặn vẹo, nhìn thẳng nàng. Người nằm trên mặt đất, thân thể đau tới mức run rẩy. Đau lòng như bị rắn độc cắn quẩn quanh hắn, trái tim hắn bị đánh mạnh một cái, quỳ xuống, tay run rẩy xoa gương mặt nàng, giọng nói khàn khàn kêu lên:
-Nhiễm nhi, Nhiễm nhi của ta….
Đau khổ mãnh liệt giống như ngọn lửa bùng lên trong nháy mắt, giống như đốt sạch hồn phách của hắn thành tro bụi, đau tới mức sắp chết. Mắt Khinh Vân Nhiễm đầy nước không rơi nổi một giọt, nhíu chặt mày, khó khăn nói ra giọng nói yếu ớt:
-Ngươi làm sao vậy, ánh mắt của ngươi…. Sao đột nhiên lại có thể đứng lên được….
Đôi mắt hắn sao lại trở nên đỏ sậm, tối sầm đi như vậy, dáng vẻ tà ác lần đầu tiên nàng thấy, ánh mắt hắn giống như không có đích nhìn, giống như người bị mất đi lý trí.
Mồ hôi lấm tấm trên trán Tiêu Thần Hiên, hắn dụi mạnh mắt mình, giống như có vật gì trong mắt làm cho gương mặt nữ tử trước mắt hắn trở nên lờ mờ. Đột nhiên, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết đầy thê lương, phụt một ngụm máu ra.
“Hắn, bị tẩu hỏa”. Khinh Vân Nhiễm giật mình, trong lòng có nhiều nghi hoặc, nhưng thấy dáng vẻ điên cuồng này của hắn không tài nào khoanh tay đứng nhìn, đột nhiên có sức lực kéo hắn, chịu đựng đau đớn ở ngực, kêu lên:
-Tiêu Thần Hiên, tên điên này, rốt cuộc là lúc nãy ngươi làm cái gì?
Đột nhiên đôi mắt đỏ như máu của Tiêu Thần Hiên trở nên mê loạn, giống như mất thần trí, hắn dùng sức bóp cái cổ mảnh khảnh của Khinh Vân Nhiễm, cuồng loạn mà gầm rú:
-Ta sẽ không để nàng đi, không cho nàng đi….
Mặt Khinh Vân Nhiễm đau đớn vặn vẹo, khó khăn lắm mới nói được mấy chữ:
-Thả ra….
Tiêu Thần Hiên chợt hiểu rõ, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, phút chốc buông lỏng tay ra. Đôi mắt hắn dần trong lại, ngón tay vuốt nhẹ đôi môi anh đào của nàng, khàn khàn gọi tên nàng, một lần lại một lần:
Thân thể to lớn của hắn phủ kín lấy nàng, quấn chặt lấy, thở dốc, hôn môi nàng đầy mãnh liệt.
Một mùi hoa thoang thoảng, vị ngọt quanh quẩn trong miệng. Hắn hôn nàng thật sâu, hòa lẫn mùi máu tươi, giống như bão táp cuồng dã, điên cuồng mà gặm cắn, muốn nuốt chửng lấy nàng.
Từng tầng băng chiếu xạ ánh trăng, trong sáng như lạnh lùng rơi trên mặt nàng, đôi mắt đen kia nhìn hắn chằm chằm, mang theo lạnh lùng, hận ý thấu xương.
Tiêu Thần Hiên hôn không ngừng, trái tim bị nghiền nát như được khâu lại, hắn đấm hai đấm, giống như muốn bóp nát xương mình, vài giọt máu đỏ sậm chảy qua kẽ tay.
Một lúc lâu sau, hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, khống chế nàng dưới thân, đầu nàng vô lực thả xuống, tóc dài như thác nước vương vãi với tóc hắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau, mùi máu trong cổ họng dần tản bớt. Đôi mắt màu đen của hắn sáng ngời giống như ánh sáng của đá quý nhìn nàng thật sâu, đau khổ rối bời, giống như sắp chia lìa sống chết với nàng, miệng nỉ non đầy thê lương, giọng nói run lên nhè nhẹ:
-Xin lỗi, xin lỗi….
Màn đêm xinh đẹp từ từ tản ra, đội nhiên ngoài động thổi tới một trận gió lạnh lẽo, xốc lên cuốn sách da màu lam, trang cuối cùng dính máu nổi lên dòng chữ màu đen bắt mắt:
“Người luyện công này, muốn dùng ngoài lợi trước, tẩu hỏa nhập ma.
Ngày công thành, thiên hạ vô địch, tính tình đại biến, yêu thì kìm lòng không được”
Edit: Tinker Chuông
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên như tro tàn, cố hít thật sâu, không cách nào đè nén bi thương trong lòng.-Nhiễm nhi, ta biết trước kia là ta đã sai, ta không muốn biện minh gì cả, chỉ hy vọng nàng có thể cho ta một cơ hội….
Chỉ cần nàng đồng ý cho hắn một cơ hội, đời đời kiếp kiếp hắn sẽ quan tâm, che chở nàng, yêu thương duy nhất một mình nàng, làm nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn đầy lãnh đạm, ánh mắt trong suốt như băng xuyên thẳng vào đáy lòng hắn.
-Tiêu Thần Hiên, muộn quá rồi, tất cả đều quá muộn rồi, sao ngươi lại không rõ, từ ngày Hoán nhi mất đi, tất cả cơ hội cũng đều biến mất hết rồi!
Nàng có thể miễn cưỡng quên đi đau khổ nhưng không cách nào cho hắn một cơ hội, vì chỉ cần nhìn hắn nàng sẽ nhớ tới quãng thời gian đau đớn nhất từ tận đáy lòng.
Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, nghe được giọng nói lạnh lẽo của nàng, tâm can tỳ phế như bị gió lạnh xâm nhập, trong đôi mắt là sự tuyệt vọng, giống như đau đớn, cuồng loạn đan xen vào nhau.
Đột nhiên cả người Khinh Vân Nhiễm run run, bắt đầu cảm thấy khó chịu, Tiêu Thần Hiên thấy vậy, giọng nói trầm thấp vang lên khẩn trương:
-Nhiễm nhi, nàng làm sao vậy? Đừng nên làm ta sợ….
Tiếng nói như rên rỉ, giống như từng mũi kim châm vào trái tim hắn, giọng nói khàn khàn đột nhiên bị cắt đứt, hắn ngất đi. Khi tỉnh lại, bên cạnh hắn đã không còn bóng dáng kia nữa. Thân thể Khinh Vân Nhiễm co quắp lại, cắn chặt môi, ngón tay run lên bần bật cố tìm một thứ gì đó ấm áp, nhưng lại không tìm được vật gì, chỉ có không khí lạnh lẽo. Nàng cuộn mình trên mặt băng lạnh lẽo ấy, áo khoác rách nát, cả người lạnh run, thì thào tự nói:
-Lạnh quá….
Đôi môi khô nứt mím chặt phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, cố họng như bị lửa đốt, máu toàn thân giống nư bị đun nóng tới mức hầu như không còn lại gì. Nàng gắng sức chống đỡ thân thể, cố hết sức mà bò, bông tuyết nhìn như xa như gần, trước mắt mơ hồ, không biết qua bao nhiêu lâu trong miệng thấm nước đá lạnh, rõ ràng là nước tuyết tan ở trong miệng nhưng vẫn không hề đỡ khát chút nào, ngực thắt chặt lại, đè nặng lên lòng nàng.
Giọng nói yếu ớt của Tiêu Thần Hiên nhẹ nhàng truyền đến:
-Nhiễm nhi, thế nào rồi….
Nghe vậy Khinh Vân Nhiễm nghiêng gương mặt cứng đờ đi, đi sang chỗ khác, đột nhiên không thở được, ho mạnh lên, hắn vỗ lưng cho nàng, một lúc lâu sau mới đỡ hơn, nhẹ nhàng từ từ nhắm hai mắt lại.
Khát quá, đói quá, giống như bị thiêu cháy vậy.
Đột nhiên một dòng chất lỏng hơi tanh, ấm nóng chảy vào trong miệng nàng, đầu lưỡi cảm nhận được vị đó, mày nhíu chặt lại, đột nhiên mở mắt ra, nhìn gương mặt tái nhợt không còn chút máu nào của hắn, ngực bỗng thấy đau đớn. Nàng dùng sức gạt cánh tay đang chảy máu của hắn ra, nhanh chóng tháo dây cột tóc cầm máu cho hắn, tức giận kêu lên:
-Ngươi điên rồi sao?
Nơi này không có đồ ăn, chỉ có tuyết, bọn họ nhiều lắm có thể cố gắng chống đỡ được thời gian bảy ngày. Bây giờ đã hai ngày trôi qua rồi hắn còn làm cái chuyện hao phí tính mạng của hắn, vì sự tồn tại của nàng, ngay cả mạng hắn cũng cần sao?
Tiêu Thần Hiên nhìn nàng, trên mặt không có chút hối hận, hơi thở mong manh nói:
-Có còn đói không?
Thấy vẻ mặt khẩn trương của nàng, đột nhiên hắn lại cười, nàng đối với cũng không phải hoàn toàn là không chút động lòng, chỉ cần biết được điều đó, hắn đang ở đáy vực của sự tuyệt vọng giống như nhìn thấy chút ánh sáng. Nhưng câu nói sau đó của nàng lại làm hắn lập tức rơi xuống địa ngục. Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng, khẽ mở miệng, nhìn hắn đầy lạnh lẽo, nói:
-Phiền ngươi từ sau không nên làm lại mấy chuyện ngu xuẩn như vậy nữa!
Tay Tiêu Thần Hiên run rẩy, nhanh chóng buồn bã, từ cổ họng phát ra một tiếng rên, áp lực mà đau khổ.
Ba ngày trước, hy vọng trong lòng ngày một giảm bớt. Khinh Vân Nhiễm trở nên vô cùng yếu ớt, nhưng Tiêu Thần Hiên nhìn so với nàng còn yếu hơn nhiều, khuôn mặt hắn ngày càng ngày càng gầy gò, nàng không thể làm gì khác hơn là chìm vào giấc ngủ để giảm bớt hao phí sức lực, mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, có người nắm lấy tay nàng, vô cùng ấm áp, giống như một loại dịu dàng không thể nào chạm tới được. Khinh Vân Nhiễm hơi cau mày lại, khẽ kêu một tiếng lạnh, đối phương liền ôm chặt lấy nàng, cánh tay rắn chắc vòng quanh cơ thể nàng, ghì chặt nàng ở trong ngực. Ban đêm lạnh lẽo, nàng duỗi tay ôm chặt lấy hắn, nghe thấy tiếng trống ngực của hắn, một nhịp lại một nhịp, an tâm lại bình tĩnh. Mười ngón đan vào nhau, dùng sức mà nắm.
Tiêu Thần Hiên nhìn gương mặt nhỏ nhắn bình thản trong lòng, khẽ cười, nhưng hơi thở của hắn dần dần trở nên dồn dập, vết thương sau lưng giống như lại nứt ra rồi, đau khủng khiếp. Hai ngày nay hắn cũng lén đi tìm đồ ăn nhưng chỉ có thể ăn tuyết, chống đỡ cũng chẳng được bao lâu.
Tới ngày thứ tư cũng chưa có thêm bóng người nào xuất hiện. Khinh Vân Nhiễm cam rthaays tuyết vọng, đây là vách núi tuyết, cho dù Thượng Quan Nguyệt có lợi hại tới đâu cũng không có khả năng nhảy từ trên vách núi xuống cứu nàng.
Tiêu Thần Hiên thấy nàng tỉnh dậy, gương mặt tái nhợt có chút vui mừng, vội vàng lấy từ trong người mấy trái quả màu đỏ, cười đặt lên tay nàng. Khinh Vân Nhiễm giật mình nhìn hắn, chóp mũi hơi cay cay, thấp giọng hỏi:
-Ngươi tìm ở được ở đâu thế?
Tiêu Thần Hiên không trả lời, thúc giục nàng, nói:
-Không có độc đâu, mau ăn đi!
Khinh Vân Nhiễm chần chừ cầm lấy một quả, cắn nhẹ một miếng, mùi vị chua ngọt quanh quẩn trong miệng rồi từ từ lan tỏa, đây là hương vị ngon nhất mà nàng từng nềm trong mấy ngày qua.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cầm lấy một quả đặt vào tay hắn, hắn lắc đầu:
-Ta đã ăn xong rồi.
Khinh Vân Nhiễm biết hắn không chịu, nhưng không tài nào thuyết phục được hắn, không thể làm gì khác hơn là cắn nửa quả đưa tới miệng hắn. Lần này thì hắn không cự tuyệt, trong mắt lại hiện lên ý cười thản nhiên.
Không cẩn thận đánh rơi một quả xuống nền băng tạo ra một tiếng động kỳ quái. Tiêu Thần Hiên lắng nghe kỹ càng, trên mặt hiện lên nghi ngờ, hắn dùng tay gõ nhẹ lên mặt băng, tiếng vang ở chỗ đó khác với những tiếng vang ở chỗ khác.
Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn, hỏi:
-Làm sao vậy?
Tiêu Thần Hiên ý bảo nàng yên tâm, cẩn thận quan sát thì phát hiện nền băng này cũng không giống những chỗ khác, hắn dùng sức đẩy mặt băng thì bất ngờ xuất hiện một cái thang bằng băng trong suốt. Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn Tiêu Thần Hiên, chủ động dìu hắn, thong thả từ từ đi xuống, không gian phía dưới so với ở trên có nhỏ hẹp hơn một chút.
Ngay chính giữa là một bộ xương khô trong tư thế ngồi, quần áo trên người đã sớm mục nát tới mức hầu như chẳng còn gì, hiển nhiên là đã rời khỏi thế giới này rất lâu rồi, tâm lý nàng sợ hãi nhưng vẫn tự trấn an đỡ Tiêu Thần Hiên tới. Tiêu Thần Hiên nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, nắm tay nàng an ủi. Bọn họ nhìn quanh bốn phía cũng chẳng có phát hiện gì nhiều. Phía trước bộ xương khô là một hộp nhỏ bằng kim loại màu vàng, chắc là làm từ vàng. Tiêu Thần Hiên thử mở cái hộp ra, hộp rất chặt. Hắn cố sức mở ra thì thấy bên trong hộp có bốn viên hoàn đan màu trắng, mỗi viên ước chừng phải to bằng ngón tay cái, trong bầu không khí lạnh lẽo tỏa ra mùi hương hoa thoang thoảng.
Mùi thơm của hoa sen, mạc phỉ, tịnh đế, liên viện, Viên đan này là do bốn loại hoa sen thánh tạo thành, đây vốn là thánh dược trị liệu vết thương cả trong lẫn ngoài hơn nữa còn trợ giúp làm cho nội công phát triển. Hắn đặt cái hộp cạnh một bên thì thấy cạnh bộ xương khô còn có một cuốn sách bằng da, ngoài bì đề bốn chữ lớn “Chích dương thần công”.
Trong lòng hắn đột nhiên chấn động, hắn còn nhớ rõ, Vô Tình chân nhân từng nói muốn khôi phục lại gân mạch đã đứt đoạn trên người hắn chỉ có thể luyện loại võ công độc môn “Chích dương thần công” do đệ nhất cao thủ Vô Chính Vô Tà tự nghĩ ra.
Nhưng Vô Chính Vô Tà mười năm trước đã mất tích rồi, loại thần công này hiển nhiên là cũng thất truyền theo. Hắn muốn khôi phục lại cơ thể như trước, chỉ có thể nói là si tâm vọng tưởng.
Sau đó Vô Tình chân nhân còn nói đầy cảm thán, mặc dù đã học được loại võ công này nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Năm đó, Ma môn Thiên tôn Vô Chính Vô Tà si cuồng một nữ tử, vì cứu nàng nên một mình chịu nhún nhường đi gặp cửu đại môn phái, nhưng nữ tử đó lại là một nhân sĩ của chính phái, là một quân cờ được phái tới để bắt hắn ta. Tất cả mọi người dùng kế làm cho gân mạch toàn thân hắn ta đứt đoạn, phế đi công lực cả đời, tứ đại hộ pháp liều chết cứu hắn ta ra ngoài, may mắn được Y tiên khi đó tuổi còn trẻ cứu giúp.
Ba năm sau hắn ta tự nghĩ ra “Chích dương thần công” này, tắm máu cửu đại môn phái, cũng tự tay giết chết nữ tử kia. Sau đó trên giang hồ không còn tin tức của hắn ta nữa, hắn biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng đâu cả, người trong thiên hạ cũng không biết hắn ta đi đâu, không ngờ hắn lại được gặp Vô Chính Vô Tà đã chết ở đây.
Khinh Vân Nhiễm thấy hắn ngẩn ra một lúc lâu, không khỏi hỏi:
-Ngươi không sao chứ?
Tiêu Thần Hiên phục hồi lại tinh thần, trong mắt hiện lên ánh sáng vui mừng, trầm giọng nói:
-Không việc gì, Nhiễm nhi, nàng lên trên trước đi, ta ở đây xem xét một lúc.
Khinh Vân Nhiễm thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quặc nhưng không nói gì, xoay người rời đi.
Tiêu Thần Hiên nhìn bóng dáng nàng rời đi, trong lòng dấy lên hy vọng, nếu nư mình phục hồi được công lực thì hắn có thể đấu cùng Thượng Quan Nguyệt. Lập tức mở trang đầu sách ra, loại võ công này phải luyện tới mười tầng, tầng sau so với tầng trước càng khó khăn hơn, tầng cuối cùng lại càng quan trọng. Hắn nghĩ tới bốn viên hoàn đan kia, nếu như có thánh dược tương trợ, thời gian luyện thành nhất định sẽ nhanh gấp rưỡi. Hắn cầm một viên lên cho vào miệng ăn, sau đó cơ thể cảm thấy khác thường, ngồi trên huyền băng bắt đầu luyện công.
Hoàn đan kia quả là thánh dược chữa thương, hắn vận công một lúc đã cảm thấy thần thanh khí sảng, trong người dễ chịu, vết thương cả trong lẫn ngoài đều khỏi hẳn.
Luyện tâm pháp tới tầng thứ chín, khi nhập điền dương khí đã cực thịnh, nội lực cuồn cuộn, tràn trề tứ chi, ngay cả huyền băng lạnh lẽo mà hắn ngồi lên cũng trở nên ấm áp. Nhưng khi hắn luyện tới tầng thứ mười, ngực đột nhiên đau đớn kịch liệt.
Khinh Vân Nhiễm đợi ở trên rất rât lâu thấy Tiêu Thần Hiên mãi không chịu đi lên, liền từ từ cẩn thận đi xuống cái thang băng. Nàng thấy Tiêu Thần Hiên đang đứng ở trung tâm băng thất, hơn nữa dáng vẻ rất khác lạ, nàng không thể tin được, kinh ngạc gọi một tiếng:
-Tiêu Thần Hiên!
Tiêu Thần Hiên hoảng hốt quay đầu lại, đôi mắt màu đen trở nên đỏ sậm, lạnh lẽo thấu xương, nhìn người thì bình thường nhưng lại có ánh mắt như yêu quái, đang sáng bỗng tối sầm lại, làm cho người ta sợ hãi.
Đột nhiên, hắn mất khống chế tung một chưởng về phía trước, giống như có ngọn lửa nóng rực tàn phá trong cơ thể. Tường băng bị nứt ra một vết rất lớn, ngay sau đó hắn lại đánh một chưởng lên tường băng, chấn động cả sơn động.
Những cọc băng bị đánh rơi xuống, phát ra những tiếng vang đáng sợ. Khinh Vân Nhiễm hoảng sợ trợn to mắt, thân thể không khỏi lui về phía sau, trong lòng vô cùng sợ hãi, lúc nãy hắn còn rất bình thường, sao bỗng lại thành thế này? Bước chân lảo đảo, nàng ngã xuống mặt đất. Đôi mắt đầy tơ máu của Tiêu Thần Hiên nhìn chằm chằm nàng, trong mắt như mang theo tâm tình hỗn loạn, hắn không tự chủ mà đi về phía nàng.
Khinh Vân Nhiễm vội vàng đứng lên, dùng hết sức lực toàn thân bắt được hắn, hét lớn:
-Tiêu Thần Hiên, có chuyện gì xảy ra thế?
Khắp người Tiêu Thần Hiên đau đớn, hắn đau khổ ngửa mặt lên trời hét vang. Hắn ra sức gạt tay Khinh Vân Nhiễm, trong người cảm giác như có chân khí nóng bỏng chảy khắp nơi, giống như núi lửa phun trào ra nham thạch nóng chảy đốt cháy hắn nhưng không cách nào ngăn lại được, sự đau đớn mà hắn đang phải chịu đựng người bình thường không thể chịu được.
Khinh Vân Nhiễm kinh hãi nhìn Tiêu Thần Hiên, cái lạnh thấu xương truyền tới thần kinh nàng, nàng chết lặng khi thấy đối phương đánh một chưởng về phía mình, bất ngờ không phòng ngự mà bị đánh bay.
Đầu đập mạnh vào tường băng, một vệt máu đỏ tươi bất ngờ xuất hiện, chảy dọc mặt nàng.
Ngực cảm thấy đau đớn, giống như sóng biển ập tới, đau đớn này xâm nhập vào cương tủy, đau đớn này làm nàng cảm giác tim mình như vỡ ra, nàng không thể thở được. Phía dưới ngực đau đớn như muốn nứt ra, sự đau đớn này làm cho nàng sống không bằng chết, chết thì có thể chấm dứt mọi chuyện rồi….
Khinh Vân Nhiễm lau máu từ cổ họng tới mặt mình, miệng vẫn còn rỉ máu, đầu ngón tay đau đớn làm nàng mở to hai mắt, dùng ánh mắt hoảng sợ, oán hận nhìn Tiêu Thần Hiên.
Ánh mắt như thế, chỉ là một ánh mắt ngưng đọng lại đủ để làm cho hắn vạn kiếp bất phục. Mắt Tiêu Thần Hiên đỏ đậm như máu, tay đột nhiên hơi run run, giống như khôi phục chút lý trí, gương mặt hắn trở nên vặn vẹo, nhìn thẳng nàng. Người nằm trên mặt đất, thân thể đau tới mức run rẩy. Đau lòng như bị rắn độc cắn quẩn quanh hắn, trái tim hắn bị đánh mạnh một cái, quỳ xuống, tay run rẩy xoa gương mặt nàng, giọng nói khàn khàn kêu lên:
-Nhiễm nhi, Nhiễm nhi của ta….
Đau khổ mãnh liệt giống như ngọn lửa bùng lên trong nháy mắt, giống như đốt sạch hồn phách của hắn thành tro bụi, đau tới mức sắp chết. Mắt Khinh Vân Nhiễm đầy nước không rơi nổi một giọt, nhíu chặt mày, khó khăn nói ra giọng nói yếu ớt:
-Ngươi làm sao vậy, ánh mắt của ngươi…. Sao đột nhiên lại có thể đứng lên được….
Đôi mắt hắn sao lại trở nên đỏ sậm, tối sầm đi như vậy, dáng vẻ tà ác lần đầu tiên nàng thấy, ánh mắt hắn giống như không có đích nhìn, giống như người bị mất đi lý trí.
Mồ hôi lấm tấm trên trán Tiêu Thần Hiên, hắn dụi mạnh mắt mình, giống như có vật gì trong mắt làm cho gương mặt nữ tử trước mắt hắn trở nên lờ mờ. Đột nhiên, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết đầy thê lương, phụt một ngụm máu ra.
“Hắn, bị tẩu hỏa”. Khinh Vân Nhiễm giật mình, trong lòng có nhiều nghi hoặc, nhưng thấy dáng vẻ điên cuồng này của hắn không tài nào khoanh tay đứng nhìn, đột nhiên có sức lực kéo hắn, chịu đựng đau đớn ở ngực, kêu lên:
-Tiêu Thần Hiên, tên điên này, rốt cuộc là lúc nãy ngươi làm cái gì?
Đột nhiên đôi mắt đỏ như máu của Tiêu Thần Hiên trở nên mê loạn, giống như mất thần trí, hắn dùng sức bóp cái cổ mảnh khảnh của Khinh Vân Nhiễm, cuồng loạn mà gầm rú:
-Ta sẽ không để nàng đi, không cho nàng đi….
Mặt Khinh Vân Nhiễm đau đớn vặn vẹo, khó khăn lắm mới nói được mấy chữ:
-Thả ra….
Tiêu Thần Hiên chợt hiểu rõ, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, phút chốc buông lỏng tay ra. Đôi mắt hắn dần trong lại, ngón tay vuốt nhẹ đôi môi anh đào của nàng, khàn khàn gọi tên nàng, một lần lại một lần:
Thân thể to lớn của hắn phủ kín lấy nàng, quấn chặt lấy, thở dốc, hôn môi nàng đầy mãnh liệt.
Một mùi hoa thoang thoảng, vị ngọt quanh quẩn trong miệng. Hắn hôn nàng thật sâu, hòa lẫn mùi máu tươi, giống như bão táp cuồng dã, điên cuồng mà gặm cắn, muốn nuốt chửng lấy nàng.
Từng tầng băng chiếu xạ ánh trăng, trong sáng như lạnh lùng rơi trên mặt nàng, đôi mắt đen kia nhìn hắn chằm chằm, mang theo lạnh lùng, hận ý thấu xương.
Tiêu Thần Hiên hôn không ngừng, trái tim bị nghiền nát như được khâu lại, hắn đấm hai đấm, giống như muốn bóp nát xương mình, vài giọt máu đỏ sậm chảy qua kẽ tay.
Một lúc lâu sau, hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, khống chế nàng dưới thân, đầu nàng vô lực thả xuống, tóc dài như thác nước vương vãi với tóc hắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau, mùi máu trong cổ họng dần tản bớt. Đôi mắt màu đen của hắn sáng ngời giống như ánh sáng của đá quý nhìn nàng thật sâu, đau khổ rối bời, giống như sắp chia lìa sống chết với nàng, miệng nỉ non đầy thê lương, giọng nói run lên nhè nhẹ:
-Xin lỗi, xin lỗi….
Màn đêm xinh đẹp từ từ tản ra, đội nhiên ngoài động thổi tới một trận gió lạnh lẽo, xốc lên cuốn sách da màu lam, trang cuối cùng dính máu nổi lên dòng chữ màu đen bắt mắt:
“Người luyện công này, muốn dùng ngoài lợi trước, tẩu hỏa nhập ma.
Ngày công thành, thiên hạ vô địch, tính tình đại biến, yêu thì kìm lòng không được”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Tinker Chuông
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên như tro tàn, cố hít thật sâu, không cách nào đè nén bi thương trong lòng.-Nhiễm nhi, ta biết trước kia là ta đã sai, ta không muốn biện minh gì cả, chỉ hy vọng nàng có thể cho ta một cơ hội….
Chỉ cần nàng đồng ý cho hắn một cơ hội, đời đời kiếp kiếp hắn sẽ quan tâm, che chở nàng, yêu thương duy nhất một mình nàng, làm nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn đầy lãnh đạm, ánh mắt trong suốt như băng xuyên thẳng vào đáy lòng hắn.
-Tiêu Thần Hiên, muộn quá rồi, tất cả đều quá muộn rồi, sao ngươi lại không rõ, từ ngày Hoán nhi mất đi, tất cả cơ hội cũng đều biến mất hết rồi!
Nàng có thể miễn cưỡng quên đi đau khổ nhưng không cách nào cho hắn một cơ hội, vì chỉ cần nhìn hắn nàng sẽ nhớ tới quãng thời gian đau đớn nhất từ tận đáy lòng.
Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, nghe được giọng nói lạnh lẽo của nàng, tâm can tỳ phế như bị gió lạnh xâm nhập, trong đôi mắt là sự tuyệt vọng, giống như đau đớn, cuồng loạn đan xen vào nhau.
Đột nhiên cả người Khinh Vân Nhiễm run run, bắt đầu cảm thấy khó chịu, Tiêu Thần Hiên thấy vậy, giọng nói trầm thấp vang lên khẩn trương:
-Nhiễm nhi, nàng làm sao vậy? Đừng nên làm ta sợ….
Tiếng nói như rên rỉ, giống như từng mũi kim châm vào trái tim hắn, giọng nói khàn khàn đột nhiên bị cắt đứt, hắn ngất đi. Khi tỉnh lại, bên cạnh hắn đã không còn bóng dáng kia nữa. Thân thể Khinh Vân Nhiễm co quắp lại, cắn chặt môi, ngón tay run lên bần bật cố tìm một thứ gì đó ấm áp, nhưng lại không tìm được vật gì, chỉ có không khí lạnh lẽo. Nàng cuộn mình trên mặt băng lạnh lẽo ấy, áo khoác rách nát, cả người lạnh run, thì thào tự nói:
-Lạnh quá….
Đôi môi khô nứt mím chặt phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, cố họng như bị lửa đốt, máu toàn thân giống nư bị đun nóng tới mức hầu như không còn lại gì. Nàng gắng sức chống đỡ thân thể, cố hết sức mà bò, bông tuyết nhìn như xa như gần, trước mắt mơ hồ, không biết qua bao nhiêu lâu trong miệng thấm nước đá lạnh, rõ ràng là nước tuyết tan ở trong miệng nhưng vẫn không hề đỡ khát chút nào, ngực thắt chặt lại, đè nặng lên lòng nàng.
Giọng nói yếu ớt của Tiêu Thần Hiên nhẹ nhàng truyền đến:
-Nhiễm nhi, thế nào rồi….
Nghe vậy Khinh Vân Nhiễm nghiêng gương mặt cứng đờ đi, đi sang chỗ khác, đột nhiên không thở được, ho mạnh lên, hắn vỗ lưng cho nàng, một lúc lâu sau mới đỡ hơn, nhẹ nhàng từ từ nhắm hai mắt lại.
Khát quá, đói quá, giống như bị thiêu cháy vậy.
Đột nhiên một dòng chất lỏng hơi tanh, ấm nóng chảy vào trong miệng nàng, đầu lưỡi cảm nhận được vị đó, mày nhíu chặt lại, đột nhiên mở mắt ra, nhìn gương mặt tái nhợt không còn chút máu nào của hắn, ngực bỗng thấy đau đớn. Nàng dùng sức gạt cánh tay đang chảy máu của hắn ra, nhanh chóng tháo dây cột tóc cầm máu cho hắn, tức giận kêu lên:
-Ngươi điên rồi sao?
Nơi này không có đồ ăn, chỉ có tuyết, bọn họ nhiều lắm có thể cố gắng chống đỡ được thời gian bảy ngày. Bây giờ đã hai ngày trôi qua rồi hắn còn làm cái chuyện hao phí tính mạng của hắn, vì sự tồn tại của nàng, ngay cả mạng hắn cũng cần sao?
Tiêu Thần Hiên nhìn nàng, trên mặt không có chút hối hận, hơi thở mong manh nói:
-Có còn đói không?
Thấy vẻ mặt khẩn trương của nàng, đột nhiên hắn lại cười, nàng đối với cũng không phải hoàn toàn là không chút động lòng, chỉ cần biết được điều đó, hắn đang ở đáy vực của sự tuyệt vọng giống như nhìn thấy chút ánh sáng. Nhưng câu nói sau đó của nàng lại làm hắn lập tức rơi xuống địa ngục. Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng, khẽ mở miệng, nhìn hắn đầy lạnh lẽo, nói:
-Phiền ngươi từ sau không nên làm lại mấy chuyện ngu xuẩn như vậy nữa!
Tay Tiêu Thần Hiên run rẩy, nhanh chóng buồn bã, từ cổ họng phát ra một tiếng rên, áp lực mà đau khổ.
Ba ngày trước, hy vọng trong lòng ngày một giảm bớt. Khinh Vân Nhiễm trở nên vô cùng yếu ớt, nhưng Tiêu Thần Hiên nhìn so với nàng còn yếu hơn nhiều, khuôn mặt hắn ngày càng ngày càng gầy gò, nàng không thể làm gì khác hơn là chìm vào giấc ngủ để giảm bớt hao phí sức lực, mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, có người nắm lấy tay nàng, vô cùng ấm áp, giống như một loại dịu dàng không thể nào chạm tới được. Khinh Vân Nhiễm hơi cau mày lại, khẽ kêu một tiếng lạnh, đối phương liền ôm chặt lấy nàng, cánh tay rắn chắc vòng quanh cơ thể nàng, ghì chặt nàng ở trong ngực. Ban đêm lạnh lẽo, nàng duỗi tay ôm chặt lấy hắn, nghe thấy tiếng trống ngực của hắn, một nhịp lại một nhịp, an tâm lại bình tĩnh. Mười ngón đan vào nhau, dùng sức mà nắm.
Tiêu Thần Hiên nhìn gương mặt nhỏ nhắn bình thản trong lòng, khẽ cười, nhưng hơi thở của hắn dần dần trở nên dồn dập, vết thương sau lưng giống như lại nứt ra rồi, đau khủng khiếp. Hai ngày nay hắn cũng lén đi tìm đồ ăn nhưng chỉ có thể ăn tuyết, chống đỡ cũng chẳng được bao lâu.
Tới ngày thứ tư cũng chưa có thêm bóng người nào xuất hiện. Khinh Vân Nhiễm cam rthaays tuyết vọng, đây là vách núi tuyết, cho dù Thượng Quan Nguyệt có lợi hại tới đâu cũng không có khả năng nhảy từ trên vách núi xuống cứu nàng.
Tiêu Thần Hiên thấy nàng tỉnh dậy, gương mặt tái nhợt có chút vui mừng, vội vàng lấy từ trong người mấy trái quả màu đỏ, cười đặt lên tay nàng. Khinh Vân Nhiễm giật mình nhìn hắn, chóp mũi hơi cay cay, thấp giọng hỏi:
-Ngươi tìm ở được ở đâu thế?
Tiêu Thần Hiên không trả lời, thúc giục nàng, nói:
-Không có độc đâu, mau ăn đi!
Khinh Vân Nhiễm chần chừ cầm lấy một quả, cắn nhẹ một miếng, mùi vị chua ngọt quanh quẩn trong miệng rồi từ từ lan tỏa, đây là hương vị ngon nhất mà nàng từng nềm trong mấy ngày qua.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cầm lấy một quả đặt vào tay hắn, hắn lắc đầu:
-Ta đã ăn xong rồi.
Khinh Vân Nhiễm biết hắn không chịu, nhưng không tài nào thuyết phục được hắn, không thể làm gì khác hơn là cắn nửa quả đưa tới miệng hắn. Lần này thì hắn không cự tuyệt, trong mắt lại hiện lên ý cười thản nhiên.
Không cẩn thận đánh rơi một quả xuống nền băng tạo ra một tiếng động kỳ quái. Tiêu Thần Hiên lắng nghe kỹ càng, trên mặt hiện lên nghi ngờ, hắn dùng tay gõ nhẹ lên mặt băng, tiếng vang ở chỗ đó khác với những tiếng vang ở chỗ khác.
Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn, hỏi:
-Làm sao vậy?
Tiêu Thần Hiên ý bảo nàng yên tâm, cẩn thận quan sát thì phát hiện nền băng này cũng không giống những chỗ khác, hắn dùng sức đẩy mặt băng thì bất ngờ xuất hiện một cái thang bằng băng trong suốt. Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn Tiêu Thần Hiên, chủ động dìu hắn, thong thả từ từ đi xuống, không gian phía dưới so với ở trên có nhỏ hẹp hơn một chút.
Ngay chính giữa là một bộ xương khô trong tư thế ngồi, quần áo trên người đã sớm mục nát tới mức hầu như chẳng còn gì, hiển nhiên là đã rời khỏi thế giới này rất lâu rồi, tâm lý nàng sợ hãi nhưng vẫn tự trấn an đỡ Tiêu Thần Hiên tới. Tiêu Thần Hiên nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, nắm tay nàng an ủi. Bọn họ nhìn quanh bốn phía cũng chẳng có phát hiện gì nhiều. Phía trước bộ xương khô là một hộp nhỏ bằng kim loại màu vàng, chắc là làm từ vàng. Tiêu Thần Hiên thử mở cái hộp ra, hộp rất chặt. Hắn cố sức mở ra thì thấy bên trong hộp có bốn viên hoàn đan màu trắng, mỗi viên ước chừng phải to bằng ngón tay cái, trong bầu không khí lạnh lẽo tỏa ra mùi hương hoa thoang thoảng.
Mùi thơm của hoa sen, mạc phỉ, tịnh đế, liên viện, Viên đan này là do bốn loại hoa sen thánh tạo thành, đây vốn là thánh dược trị liệu vết thương cả trong lẫn ngoài hơn nữa còn trợ giúp làm cho nội công phát triển. Hắn đặt cái hộp cạnh một bên thì thấy cạnh bộ xương khô còn có một cuốn sách bằng da, ngoài bì đề bốn chữ lớn “Chích dương thần công”.
Trong lòng hắn đột nhiên chấn động, hắn còn nhớ rõ, Vô Tình chân nhân từng nói muốn khôi phục lại gân mạch đã đứt đoạn trên người hắn chỉ có thể luyện loại võ công độc môn “Chích dương thần công” do đệ nhất cao thủ Vô Chính Vô Tà tự nghĩ ra.
Nhưng Vô Chính Vô Tà mười năm trước đã mất tích rồi, loại thần công này hiển nhiên là cũng thất truyền theo. Hắn muốn khôi phục lại cơ thể như trước, chỉ có thể nói là si tâm vọng tưởng.
Sau đó Vô Tình chân nhân còn nói đầy cảm thán, mặc dù đã học được loại võ công này nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Năm đó, Ma môn Thiên tôn Vô Chính Vô Tà si cuồng một nữ tử, vì cứu nàng nên một mình chịu nhún nhường đi gặp cửu đại môn phái, nhưng nữ tử đó lại là một nhân sĩ của chính phái, là một quân cờ được phái tới để bắt hắn ta. Tất cả mọi người dùng kế làm cho gân mạch toàn thân hắn ta đứt đoạn, phế đi công lực cả đời, tứ đại hộ pháp liều chết cứu hắn ta ra ngoài, may mắn được Y tiên khi đó tuổi còn trẻ cứu giúp.
Ba năm sau hắn ta tự nghĩ ra “Chích dương thần công” này, tắm máu cửu đại môn phái, cũng tự tay giết chết nữ tử kia. Sau đó trên giang hồ không còn tin tức của hắn ta nữa, hắn biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng đâu cả, người trong thiên hạ cũng không biết hắn ta đi đâu, không ngờ hắn lại được gặp Vô Chính Vô Tà đã chết ở đây.
Khinh Vân Nhiễm thấy hắn ngẩn ra một lúc lâu, không khỏi hỏi:
-Ngươi không sao chứ?
Tiêu Thần Hiên phục hồi lại tinh thần, trong mắt hiện lên ánh sáng vui mừng, trầm giọng nói:
-Không việc gì, Nhiễm nhi, nàng lên trên trước đi, ta ở đây xem xét một lúc.
Khinh Vân Nhiễm thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quặc nhưng không nói gì, xoay người rời đi.
Tiêu Thần Hiên nhìn bóng dáng nàng rời đi, trong lòng dấy lên hy vọng, nếu nư mình phục hồi được công lực thì hắn có thể đấu cùng Thượng Quan Nguyệt. Lập tức mở trang đầu sách ra, loại võ công này phải luyện tới mười tầng, tầng sau so với tầng trước càng khó khăn hơn, tầng cuối cùng lại càng quan trọng. Hắn nghĩ tới bốn viên hoàn đan kia, nếu như có thánh dược tương trợ, thời gian luyện thành nhất định sẽ nhanh gấp rưỡi. Hắn cầm một viên lên cho vào miệng ăn, sau đó cơ thể cảm thấy khác thường, ngồi trên huyền băng bắt đầu luyện công.
Hoàn đan kia quả là thánh dược chữa thương, hắn vận công một lúc đã cảm thấy thần thanh khí sảng, trong người dễ chịu, vết thương cả trong lẫn ngoài đều khỏi hẳn.
Luyện tâm pháp tới tầng thứ chín, khi nhập điền dương khí đã cực thịnh, nội lực cuồn cuộn, tràn trề tứ chi, ngay cả huyền băng lạnh lẽo mà hắn ngồi lên cũng trở nên ấm áp. Nhưng khi hắn luyện tới tầng thứ mười, ngực đột nhiên đau đớn kịch liệt.
Khinh Vân Nhiễm đợi ở trên rất rât lâu thấy Tiêu Thần Hiên mãi không chịu đi lên, liền từ từ cẩn thận đi xuống cái thang băng. Nàng thấy Tiêu Thần Hiên đang đứng ở trung tâm băng thất, hơn nữa dáng vẻ rất khác lạ, nàng không thể tin được, kinh ngạc gọi một tiếng:
-Tiêu Thần Hiên!
Tiêu Thần Hiên hoảng hốt quay đầu lại, đôi mắt màu đen trở nên đỏ sậm, lạnh lẽo thấu xương, nhìn người thì bình thường nhưng lại có ánh mắt như yêu quái, đang sáng bỗng tối sầm lại, làm cho người ta sợ hãi.
Đột nhiên, hắn mất khống chế tung một chưởng về phía trước, giống như có ngọn lửa nóng rực tàn phá trong cơ thể. Tường băng bị nứt ra một vết rất lớn, ngay sau đó hắn lại đánh một chưởng lên tường băng, chấn động cả sơn động.
Những cọc băng bị đánh rơi xuống, phát ra những tiếng vang đáng sợ. Khinh Vân Nhiễm hoảng sợ trợn to mắt, thân thể không khỏi lui về phía sau, trong lòng vô cùng sợ hãi, lúc nãy hắn còn rất bình thường, sao bỗng lại thành thế này? Bước chân lảo đảo, nàng ngã xuống mặt đất. Đôi mắt đầy tơ máu của Tiêu Thần Hiên nhìn chằm chằm nàng, trong mắt như mang theo tâm tình hỗn loạn, hắn không tự chủ mà đi về phía nàng.
Khinh Vân Nhiễm vội vàng đứng lên, dùng hết sức lực toàn thân bắt được hắn, hét lớn:
-Tiêu Thần Hiên, có chuyện gì xảy ra thế?
Khắp người Tiêu Thần Hiên đau đớn, hắn đau khổ ngửa mặt lên trời hét vang. Hắn ra sức gạt tay Khinh Vân Nhiễm, trong người cảm giác như có chân khí nóng bỏng chảy khắp nơi, giống như núi lửa phun trào ra nham thạch nóng chảy đốt cháy hắn nhưng không cách nào ngăn lại được, sự đau đớn mà hắn đang phải chịu đựng người bình thường không thể chịu được.
Khinh Vân Nhiễm kinh hãi nhìn Tiêu Thần Hiên, cái lạnh thấu xương truyền tới thần kinh nàng, nàng chết lặng khi thấy đối phương đánh một chưởng về phía mình, bất ngờ không phòng ngự mà bị đánh bay.
Đầu đập mạnh vào tường băng, một vệt máu đỏ tươi bất ngờ xuất hiện, chảy dọc mặt nàng.
Ngực cảm thấy đau đớn, giống như sóng biển ập tới, đau đớn này xâm nhập vào cương tủy, đau đớn này làm nàng cảm giác tim mình như vỡ ra, nàng không thể thở được. Phía dưới ngực đau đớn như muốn nứt ra, sự đau đớn này làm cho nàng sống không bằng chết, chết thì có thể chấm dứt mọi chuyện rồi….
Khinh Vân Nhiễm lau máu từ cổ họng tới mặt mình, miệng vẫn còn rỉ máu, đầu ngón tay đau đớn làm nàng mở to hai mắt, dùng ánh mắt hoảng sợ, oán hận nhìn Tiêu Thần Hiên.
Ánh mắt như thế, chỉ là một ánh mắt ngưng đọng lại đủ để làm cho hắn vạn kiếp bất phục. Mắt Tiêu Thần Hiên đỏ đậm như máu, tay đột nhiên hơi run run, giống như khôi phục chút lý trí, gương mặt hắn trở nên vặn vẹo, nhìn thẳng nàng. Người nằm trên mặt đất, thân thể đau tới mức run rẩy. Đau lòng như bị rắn độc cắn quẩn quanh hắn, trái tim hắn bị đánh mạnh một cái, quỳ xuống, tay run rẩy xoa gương mặt nàng, giọng nói khàn khàn kêu lên:
-Nhiễm nhi, Nhiễm nhi của ta….
Đau khổ mãnh liệt giống như ngọn lửa bùng lên trong nháy mắt, giống như đốt sạch hồn phách của hắn thành tro bụi, đau tới mức sắp chết. Mắt Khinh Vân Nhiễm đầy nước không rơi nổi một giọt, nhíu chặt mày, khó khăn nói ra giọng nói yếu ớt:
-Ngươi làm sao vậy, ánh mắt của ngươi…. Sao đột nhiên lại có thể đứng lên được….
Đôi mắt hắn sao lại trở nên đỏ sậm, tối sầm đi như vậy, dáng vẻ tà ác lần đầu tiên nàng thấy, ánh mắt hắn giống như không có đích nhìn, giống như người bị mất đi lý trí.
Mồ hôi lấm tấm trên trán Tiêu Thần Hiên, hắn dụi mạnh mắt mình, giống như có vật gì trong mắt làm cho gương mặt nữ tử trước mắt hắn trở nên lờ mờ. Đột nhiên, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết đầy thê lương, phụt một ngụm máu ra.
“Hắn, bị tẩu hỏa”. Khinh Vân Nhiễm giật mình, trong lòng có nhiều nghi hoặc, nhưng thấy dáng vẻ điên cuồng này của hắn không tài nào khoanh tay đứng nhìn, đột nhiên có sức lực kéo hắn, chịu đựng đau đớn ở ngực, kêu lên:
-Tiêu Thần Hiên, tên điên này, rốt cuộc là lúc nãy ngươi làm cái gì?
Đột nhiên đôi mắt đỏ như máu của Tiêu Thần Hiên trở nên mê loạn, giống như mất thần trí, hắn dùng sức bóp cái cổ mảnh khảnh của Khinh Vân Nhiễm, cuồng loạn mà gầm rú:
-Ta sẽ không để nàng đi, không cho nàng đi….
Mặt Khinh Vân Nhiễm đau đớn vặn vẹo, khó khăn lắm mới nói được mấy chữ:
-Thả ra….
Tiêu Thần Hiên chợt hiểu rõ, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, phút chốc buông lỏng tay ra. Đôi mắt hắn dần trong lại, ngón tay vuốt nhẹ đôi môi anh đào của nàng, khàn khàn gọi tên nàng, một lần lại một lần:
Thân thể to lớn của hắn phủ kín lấy nàng, quấn chặt lấy, thở dốc, hôn môi nàng đầy mãnh liệt.
Một mùi hoa thoang thoảng, vị ngọt quanh quẩn trong miệng. Hắn hôn nàng thật sâu, hòa lẫn mùi máu tươi, giống như bão táp cuồng dã, điên cuồng mà gặm cắn, muốn nuốt chửng lấy nàng.
Từng tầng băng chiếu xạ ánh trăng, trong sáng như lạnh lùng rơi trên mặt nàng, đôi mắt đen kia nhìn hắn chằm chằm, mang theo lạnh lùng, hận ý thấu xương.
Tiêu Thần Hiên hôn không ngừng, trái tim bị nghiền nát như được khâu lại, hắn đấm hai đấm, giống như muốn bóp nát xương mình, vài giọt máu đỏ sậm chảy qua kẽ tay.
Một lúc lâu sau, hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, khống chế nàng dưới thân, đầu nàng vô lực thả xuống, tóc dài như thác nước vương vãi với tóc hắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau, mùi máu trong cổ họng dần tản bớt. Đôi mắt màu đen của hắn sáng ngời giống như ánh sáng của đá quý nhìn nàng thật sâu, đau khổ rối bời, giống như sắp chia lìa sống chết với nàng, miệng nỉ non đầy thê lương, giọng nói run lên nhè nhẹ:
-Xin lỗi, xin lỗi….
Màn đêm xinh đẹp từ từ tản ra, đội nhiên ngoài động thổi tới một trận gió lạnh lẽo, xốc lên cuốn sách da màu lam, trang cuối cùng dính máu nổi lên dòng chữ màu đen bắt mắt:
“Người luyện công này, muốn dùng ngoài lợi trước, tẩu hỏa nhập ma.
Ngày công thành, thiên hạ vô địch, tính tình đại biến, yêu thì kìm lòng không được”