“Tiểu Vũ.” Trần Trạch có chút cứng ngắc đặt Nhạc Nhạc xuống đất, đứng dậy nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ gật đầu, cười cười, “Tôi nghe mẹ tôi nói chú ở bệnh viện, đến thăm một chút.”
Chị Trần Trạch kéo Nhạc Nhạc qua, nói với Tần Vũ: “Mau vào đi, Nhạc Nhạc còn muốn đến chỗ bà ngoại nó, chị về trước.”
Tần Vũ đi vào phòng bệnh, đặt đồ đạc trước tủ giường, nhìn ba Trần còn đang ngủ, hỏi Trần Trạch: “Chú thế nào rồi? Vẫn chưa tỉnh sao?”
Trần Trạch nghe Tần Vũ gọi ba hắn là chú, trong nháy mắt hoảng hốt, “Buổi chiều có tỉnh lại một lát, bác sĩ nói khôi phục rất tốt, qua vài ngày nữa là có thể xuất viện.”
“Vậy là tốt rồi.”
Trần Trạch đi một vòng trong phòng bệnh, hắn không ngờ Tần Vũ lại đến, lâu như vậy không thấy anh, trong lòng hắn hơi kích động nhưng không biết nên nói gì.
Hắn đi ra phía sau cầm lấy trái cây, thấy Tần Vũ còn đứng lại buông trái cây xuống cầm một cái ghế ở bên cạnh hắn, “Em ngồi đi, anh đi rửa trái cây.”
“Anh nghỉ ngơi đi, tôi ngồi một lát là đi liền.” Tần Vũ ngồi xuống ghế.
“Buổi chiều ba anh chắc sẽ tỉnh lại, nếu em không có việc gì chi bằng chờ ông ấy tỉnh lại nói chuyện với ông ấy rồi đi, ông ấy thấy em nhất định rất vui.” Trần Trạch cầm đĩa trái cây đi ra ngoài, cẩn thận thăm dò.
“Được.” Tần Vũ cười, mấy năm nay anh rất ít khi thấy Trần Trạch cẩn thận nói chuyện với anh như vậy, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
Trần Trạch bưng đĩa trái cây đi đến bồn nước, đứng ở đó thở dài, cho tới bây giờ cũng không ngờ rằng lúc mình và Tần Vũ gặp mặt sẽ giống như bây giờ ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy xấu hổ. Hắn rửa kỹ từng loại trái cây rồi mới quay về.
Tần Vũ nhận lấy quả táo Trần Trạch đưa tới, nói: “Anh có mệt không?”
“Vẫn ổn.” Trần Trạch cười.
Tần Vũ quay lại nhìn Trần Trạch một chút, “Quầng thâm vẫn còn trên mặt, anh đến sofa nằm một hồi đi, tôi ở đây trông là được.”
Trần Trạch xoa mặt, “Làm phiền em.”
Trần Trạch đóng cửa phòng bệnh lại, nằm xuống sofa, quay đầu nhìn Tần Vũ. Hắn hiện tại rất vui vẻ nhìn thấy Tần Vũ, cũng không muốn ngủ nhiều, nghĩ Tần Vũ sẽ luôn ở đây ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Có điều hắn thật sự rất mệt mỏi, trong khoảng thời gian này hắn rất ít khi nghỉ ngơi, buổi tối cũng ngủ không ngon, sợ ba Trần sẽ xảy ra tình huống gì, nằm một lát đã thật sự ngủ thiếp đi.
Tần Vũ nghe tiếng hít thở đều bình thản bên kia, từ trong tủ lấy chăn mỏng ra, đắp lên người Trần Trạch. Trần Trạch hình như là mơ thấy chuyện gì không tốt, cau mày bỗng nhiên bắt lấy tay Tần Vũ, nhỏ giọng nói cái gì đó.
Tần Vũ nhẹ nhàng rút tay mình ra, đặt trên mặt Trần Trạch, dừng lại một hồi, âm thầm thở dài.
Buổi chiều lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng Trần Trạch mới tỉnh lại, hắn mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn mẹ hắn đút cơm cho ba Trần.
Hắn đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra mới nghĩ đến Tần Vũ buổi chiều ở đây, hỏi mẹ Trần: “Mẹ, Tiểu Vũ đi rồi sao?”
Ba Trần liếc hắn một cái, hàm hồ nói: “Đi rồi.”
Trần Trạch sửng sốt, mẹ Trần thấy bộ dạng của hắn thì phì cười, nói: “Nó thấy con vất vả quá, đi xuống mua cơm tối cho con rồi.”
Trần Trạch đi qua cầm lấy bát trong tay bà: “Để cho con.”
Mẹ Trần nhường vị trí cho Trần Trạch, hỏi hắn: “Con và Tiểu Vũ thật sự không thể tiếp tục nữa sao?”
Trần Trạch cười cười, cầm khăn giấy lau đi cháo còn sót lại trên khóe miệng cho bà Trần “Mẹ, Tiểu Vũ đã có bạn trai rồi, người kia rất tốt, con cũng không thể phá hỏng cuộc sống của em ấy.”
Mẹ Trần đau lòng nhìn con trai mình, “Con đó.”
“Không sao, nhìn em ấy sống tốt là con vui rồi. Ôi ba à, ba ăn thêm chút đi, đừng giận mà.”
Ba Trần quay đầu hừ hai tiếng, không muốn Trần Trạch đút cơm cho ông nữa.
Trần Trạch dở khóc dở cười, thật cẩn thận cầm thìa múc một muỗng cơm, an ủi: “Ba, con biết ba thích Tần Vũ, yên tâm đi, cho dù không phải em ấy con cũng sẽ không tìm người khác đâu.”
“Ba con không có ý đó.”
“Con biết, mẹ, đều giống nhau cả, như vậy cũng rất tốt.”
Đút cơm cho ba Trần không bao lâu, Tần Vũ cầm hai hộp thức ăn đóng gói xong trở về.
Anh đưa đồ ăn cho Trần Trạch và mẹ Trần, tự mình ngồi xuống bên cạnh ba Trần nói chuyện với ông.
Bà gọi anh tới ăn cơm, Tần Vũ khoát tay áo: “Hai người ăn đi, con ăn ở dưới lầu rồi.”
Anh đỡ ba Trần nằm xuống, đắp chăn cho ông, “Thời gian không còn sớm nữa, con về đây ạ.”
Trần Trạch ngẩng đầu nhìn Tần Vũ, há miệng, muốn anh ở lại nhưng lại không có lập trường, hắn buông đũa xuống, đứng lên nói: “Anh đưa em xuống.”
Tần Vũ lên tiếng, “Ừm.”
Lúc Tần Vũ đang chuẩn bị đi, ba Trần nắm lấy tay anh, không cho anh đi, miệng còn đang nói gì đó.
Mẹ Trần ở bên cạnh cười: “Ông ấy muốn con ở lại chơi cùng ông ấy, bình thường ông già không có ai nói chuyện, Trần Trạch hiện tại lại rất âu sầu, nếu không đêm nay con ở đây chơi với ông ấy đi.”
Ba Trần không ngừng gật đầu.
“Như vậy không tốt lắm, mẹ, mấy ngày nữa Tiểu Vũ lại đến là được…”
Trần Trạch còn chưa dứt lời đã bị bà trừng mắt một cái.
Tần Vũ vỗ vỗ tay ba Trần, cười cười, “Đêm nay con không đi, chú đừng nóng vội.” Ba Trần ngày thường đối với anh rất tốt, anh vốn còn tưởng rằng có thể có thời gian cả đời hiếu kính hai người cơ.
“Buổi tối nơi này rất nhiều chuyện, phải tùy thời trông coi, em đừng miễn cưỡng mình.” Trần Trạch ở bên cạnh có chút lúng túng nói.
“Không sao đâu, anh cũng ở lại đi.”
Trần Trạch sửng sốt, tâm tình trong nháy mắt tốt hơn hẳn, “Vậy làm phiền em.” Hắn cũng không ngờ có một ngày một câu nói của Tần Vũ có thể làm cho hắn vui vẻ tới như vậy, tựa như trở về tâm tình nhiều năm trước khi chuẩn bị thổ lộ với Tần Vũ. Có điều cũng không biết lúc này đây mình còn có cơ hội hay không.
Mẹ Trần đến tối thì rời đi, Trần Trạch ở bên giường ba Trần dựng một cái giường nhỏ, nói với Tần Vũ: “Buổi tối em ngủ trên sofa đi, anh ở chỗ này trông coi là được.”
“Được.” Tần Vũ gật gật đầu, cầm khăn mặt lau mặt cho ba Trần, “Chú trông rất ổn, anh đừng cố quá, đừng làm mình mệt mỏi.”
Trần Trạch nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, trong lòng hắn đặc biệt chua xót, rất muốn lôi mình ra đánh một trận.
Chờ bác sĩ kiểm tra phòng xong, hai người tắm rửa xong liền nằm xuống.
Trần Trạch ngủ trên giường gấp, nhìn ba hắn ngủ rất ngon, lại quay đầu nhìn chằm chằm Tần Vũ.
Tần Vũ ngủ rất yên tĩnh, Trần Trạch nhấc chăn lên, rón rén đi qua ngồi xổm xuống sofa, tiến lại gần hôn lên mặt Tần Vũ một cái, rồi chậm rãi dán xuống miệng anh.
Tần Vũ đại khái ngủ say, mơ mơ màng màng đáp lại vài cái rồi bỗng nhiên ngừng lại.
Động tác Trần Trạch không dám quá lớn, nhẹ nhàng lim lim miệng anh, lúc ngước mắt lại phát hiện Tần Vũ đang mở mắt nhìn hắn.
Trần Trạch ngẩn ra, cuống quít ngẩng đầu, Tần Vũ quay mặt lại, nhắm mắt nhỏ giọng nói: “Đi ngủ đi.”
Trần Trạch không ngủ được nữa, lăn qua lộn lại trên giường một hồi, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Mặc dù là mùa hè, nước lạnh lẽo tưới lên người vẫn lạnh khiến cả người hắn phát run, dục vng h thân vẫn khó có thể lặn xuống.
Hắn tắt nước, một tay chống tường một tay cầm phía dưới mình, nhắm mắt tưởng tượng nhiệt độ trên người Tần Vũ, đang muốn pht tiết thì cửa phòng vệ sinh bỗng nhiên bị người đẩy ra.
Tần Vũ hai mắt mơ màng đi vào, thấy Trần Trạch trn trụi thì hoảng sợ, vừa muốn đi ra ngoài, Trần Trạch bỗng nhiên kêu một tiếng, “Tiểu Vũ.”
- -----oOo------