Trên bàn chính đều là thân thích trong nhà, Trần Trạch được an bài ở bàn bên cạnh, vừa lúc giữa Lục Hằng và hắn chỉ cách nhau một vị trí.
Tần Vũ vào cửa đi chào hỏi, lúc xoay người muốn đến bàn chính thì bị Lục Hằng gọi lại.
Tần Vũ gật gật đầu với hắn, “Trùng hợp vậy? Anh cũng ở đây.”
Lục Hằng cười: “Đặc biệt chạy tới đó.”
Tần Vũ nở nụ cười, anh còn muốn thay anh trai anh tiếp đón khách khứa, “Hôm nào uống vài chén nhé.” Nói xong rồi xoay người rời đi.
Trần Trạch vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe, nghe Tần Vũ nói như vậy thì cnrăng, nâng ly trước mặt lên uống hết rượu bên trong.
Quan hệ giữa Tần Vũ và Trần Trạch cũng chỉ có mấy người trong nhà biết, sau khi gọi khách lên bàn chính, mấy người thân trong nhà đều quan tâm đến vấn đề cá nhân của anh.
Tần Vũ quay đầu nhìn Trần Trạch ngồi ở bàn khác, cười nói: “Công việc ở trường bận rộn, nào có thời gian yêu đương, sao dám làm phiền cô gái nhà người ta.”
Bà thím một bên thở dài, “Vẫn muốn dành thời gian à, chần chừ sẽ không tốt cho bản thân. Tuổi mà lớn chút nữa thì không dễ tìm đâu.”
Tần Vũ gật gật đầu, “Cháu biết rồi mà.”
Tần Vũ uống chút nước, mẹ Tần ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi anh: “Hai năm nay nó đối với con thế nào?”
“Rất tốt, mẹ ạ.”
Mẹ Tần thở dài, quay đầu thấy Trần Trạch ở bên kia uống rượu với Lục Hằng, có chút xấu hổ: “Sớm biết thì lúc trước đã không cho anh trai con nhúng tay vào chuyện của các con rồi. Làm cho đứa nhỏ kia cũng không thoải mái trong lòng.”
Tần Vũ cười cười, “Không sao đâu, lúc đó con cũng không biết hiện tại còn có thể ở cùng anh ấy đấy.”
Ba Tần ở bên cạnh hừ một tiếng, mẹ Tần không nói nữa, xoay người gắp thức ăn cho ông.
Trần Trạch uống không ít, nhưng mấy năm nay hắn xã giao rất nhiều, tửu lượng tốt lên hẳn, sau khi uống cùng Lục Hằng xong hắn còn đang yên tĩnh ngồi trên ghế, chỉ là ánh mắt vẫn đăm đăm.
Trong lòng hắn quả thực có một cái gai, có điều lúc tỉnh táo nghĩ là mình làm sai trước cũng ngại hỏi Tần Vũ nhiều, uống say rồi, ngọn lửa trong lòng lập tức bốc lên.
Nửa năm, mẹ nó, ở chung nửa năm, nếu thật sự không có gì, chính hắn thế nào cũng không tin.
Chờ Tần Vũ đưa hắn về nhà, cửa vừa đóng, Trần Trạch một tay ấn Tần Vũ ở trên cửa, đầu tiến lại gần vai anh.
Hô hấp mang theo mùi rượu phả lên cổ Tần Vũ, Tần Vũ nhíu mày, “Đi tắm trước đã.”
Trần Trạch nhẹ nhàng cnlên cổ anh một cái, lại một đường hôn tới khóe môi Tần Vũ, Tần Vũ quay mặt, đẩy Trần Trạch xuống, thế nhưng tay chân người say rượu không nhẹ, căn bản không đẩy được.
Trần Trạch cười lạnh, “Hử? Nhìn thấy anh ta thì ghét bỏ anh?”
Tần Vũ sửng sốt một chút, “Anh nói cái gì?”
“Còn có thể là cái gì nữa.” Trần Trạch gắt gao đè Tần Vũ lên cánh cửa, “Không phải hai người ở cùng nhau nửa năm sao? Mối quan hệ giữa các người là gì?”
Mặt Tần Vũ thoáng cái trắng bệch, một cước đạp lên người Trần Trạch “Cút!”
Trần Trạch ăn một cước cũng không thấy đau, tiếp tục cười lạnh một tiếng, “Bảo tôi cút đi tìm anh ta rồi nối lại tiền duyên?” Giọng Trần Trạch cao lên một chút, “Người đàn ông của em còn chưa chết! Em đã hẹn anh ta ra ngoài uống rượu trước mặt tôi!”
Tần Vũ thở hổn hển, tay nắm chặt thành quyền hồi lâu mới buông ra. Thừa dịp sức lực của Trần Trạch không lớn như vừa rồi đẩy hắn một cái, lại dùng sức tát vào mặt Trần Trạch.
“Con mẹ nó! Người ngoại tình năm đó chắc là tôi à!”
Trần Trạch bị Tần Vũ đánh cho tỉnh táo hơn tí tẹo, hắn sờ sờ hai má có chút sưng lên, bước lại gần muốn ôm Tần Vũ.
“Tiểu Vũ, anh…”
Tần Vũ nghiêng người né tránh Trần Trạch, hít sâu một hơi, “Biến ra xa một chút, mẹ nó tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Trần Trạch nghe xong lời này đứng đó nhìn Tần Vũ một hồi, nhưng Tần Vũ vẻ mặt ghét cay ghét đắng quay đầu, căn bản không để ý tới hắn nữa. Trần Trạch mím chặt môi, gật đầu nói “Được”, vào phòng ngủ lấy quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm.
Tần Vũ sắp cười đến nơi, anh không biết Trần Trạch rốt cuộc phát điên cái mẹ gì.
Hơn hai năm nay cho dù có cãi nhau anh căn bản chưa từng nhắc tới chuyện trước kia, quá khứ đã qua, nếu đã quyết định tiếp tục thì không cần phải nhớ tới những chuyện mất hứng kia nữa.
Không ngờ tới người phạm tội đó lại nói ra trước.
Nhưng Tần Vũ cũng không vui vẻ giải thích với Trần Trạch, trước tiên không nói khoảng thời gian đó giữa anh và Lục Hằng chưa từng xảy ra chuyện gì, cho dù thật sự từng có chuyện gì, việc này cũng không liên quan gì đến Trần Trạch, năm đó bọn họ vốn đã chia tay.
Tần Vũ là con trai út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều, gần như chưa từng chịu phải ấm ức gì. Sau đó vì Trần Trạch mà thiếu chút nữa cắt đứt với gia đình, kết quả đổi lại là người nọ ngoại tình thay lòng, đối xử lạnh nhạt với mình một năm. Hiện giờ mình bất kể hiềm khích trước kia tha thứ cho hắn, hắn ngược lại còn nắm lấy chuyện trước kia không chịu buông bỏ.
Cái này phải trách ai? Cho dù tính tình mình lãnh đạm, cho dù mình có sai, đó cũng không phải là cái cớ để Trần Trạch mập mờ, thậm chí ngoại tình với người khác, còn không phải do Trần Trạch tự tìm sao.
Trần Trạch tắm rửa trong phòng tắm xong, cả người tỉnh táo hơn không ít. Lại nghĩ đến những lời hắn vừa nói, biết mình có chút quá đáng.
Trước kia mình không dám hỏi, lần này mượn rượu nói ra cũng chỉ là muốn hiểu rõ. Mặc kệ Tần Vũ và người kia có phát sinh chuyện gì hay không, điều đó đối với cuộc sống sau này của bọn họ không có ảnh hưởng, nhưng hắn chỉ muốn biết, nếu không sẽ cắm rễ trong lòng cả đời, làm sao cũng không an nhàn được.
Hắn cầm khăn khô vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, muốn xin lỗi Tần Vũ, dù sao vừa rồi hắn nói hơi quá, nhưng chuyện về Lục Hằng vẫn phải nói thật rõ, ít nhất làm cho lòng hắn có thể an tâm.
Chỉ là Trần Trạch đi dạo một vòng trong phòng vẫn không thấy Tần Vũ, trên điện thoại di động không có tin nhắn, trong nhà cũng không để lại giấy tờ.
Lại như vậy, không nói một tiếng đã đi.
Trần Trạch hung hăng nện khăn mặt xuống đất, mình ngã xuống sofa nhắm mắt lại, qua rất lâu cơn giận mới bình ổn lại. Hắn cầm lấy điện thoại gọi Tần Vũ, mãi cho đến lần thứ hai Tần Vũ mới bắt máy.
Bên kia không nói gì, Trần Trạch hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Ở đâu?”
“Khách sạn, giúp anh trai tiễn khách.” Tần Vũ ngồi trên xe taxi xoa trán, hiện tại anh đang tức giận, lại không muốn tiếp tục cãi nhau với Trần Trạch, vừa lúc anh trai anh vừa gọi điện thoại tìm anh giúp đỡ, nếu Trần Trạch không ra khỏi tầm mắt của anh, anh chỉ có thể tự cút trước.
“Anh đi đón em?”
Tần Vũ nghe giọng nói khàn khàn của người nọ, nhắm mắt không nói gì.
Trần Trạch không nghe thấy tiếng đáp lại, thầm cười lạnh, cúp điện thoại.
Tần Vũ mở mắt ra, thở dài, nhắn tin cho anh trai, lại bảo tài xế quay đầu xe.
Anh biết Trần Trạch chán ghét anh như vậy, dù sao cũng phải sống cả đời, dù sao mình cũng sửa gần ba năm, thay đổi thêm một lần cũng không có gì to tát. Nói rõ thì nói rõ thôi.
Tần Vũ trở về nhà, Trần Trạch đang dựa vào sofa không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghe thấy tiếng cửa vang lên, Trần Trạch quay đầu nhìn anh một cái, “Về rồi à.” Ngữ khí tốt như vừa rồi không hề xảy ra gì cả.
“Những lời lúc trước của anh có ý gì?” Tần Vũ đi thẳng vào vấn đề.
Trần Trạch hít sâu một hơi, đứng lên nói: “Không muốn nói thì đừng nói, anh đi thu dọn đồ đạc, ngày mai còn phải đi núi ngâm suối nước nóng.”
Tần Vũ cười lạnh, ném chìa khóa lên tủ giày, đi tới trước cửa phòng ngủ dựa vào tường chặn đường Trần Trạch, “Anh chịu đựng cái gì? Nếu như lúc trước không phải do anh làm chuyện sai thì chắc chắn sẽ không có chuyện nửa năm kia. Trần Trạch, anh có tư cách gì để chất vấn tôi?”
Anh chính là như vậy, lúc không muốn nói cái gì cũng không nói, lúc muốn nói một chút đường sống cũng không chừa, thẳng thắn làm người nghe khó chịu khắp người.
Trần Trạch không thể tin nhìn anh, tức đến đau đầu, chống thắt lưng đi một vòng trong phòng. Cuối cùng vẫn không nhịn được mà đá vào bàn một cái, rống lên: “Mẹ nó tôi nói cái gì cũng sai đúng không! Tôi đã làm sai một chuyện, có phải sau này phải khúm núm trước mặt em mới có thể làm người!”
- -----oOo------