Trần Trạch đi tới cầm hành lý trong tay Tần Vũ, “Về rồi?” Tuy rằng rất muốn ôm người hắn nhớ nhung đã lâu, nhưng vẫn ngại ở trước mặt mọi người nên nhịn xuống.
Tần Vũ “Ừm” một tiếng, nghĩ nghĩ, tiến lên một bước nhẹ nhàng ôm lấy Trần Trạch, hít sâu một hơi, ở bên tai hắn nói: “Em rất nhớ anh.”
Trong nháy mắt, Trần Trạch gần như có chút luống cuống tay chân, hắn xoa xoa lưng Tần Vũ, lại dùng sức ôm lấy anh, một lát sau mới nói: “Anh cũng nhớ em.” Rất nhiều, lúc nghĩ đến trái tim sẽ đau, ở một mình sẽ cảm giác không phải là nhà, buổi tối lúc ngủ còn sợ hãi mà trước kia không hề như vậy, sợ sau này trong nhà vẫn chỉ có một mình hắn.
Sau khi lên xe, Trần Trạch lái một đoạn đường quay đầu nhìn Tần Vũ, Tần Vũ ngồi máy bay mười tiếng lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần. Cảm giác được ánh mắt Trần Trạch mở mắt nhìn hắn, “Chuyên tâm lái xe.”
Trần Trạch “Ồ” một tiếng, quay đầu nhìn con đường phía trước, hỏi anh: “Về nhà chưa?”
Cuộc nói chuyện hơn nửa năm trước khiến hắn có chút hoảng hốt, sợ Tần Vũ sau khi trở về nói cho hắn biết đáp án đã nghĩ xong là rời khỏi hắn.
Một lát sau nghe được một tiếng “rồi” của Tần Vũ, Trần Trạch cuối cùng cũng yên tâm.
Về đến nhà, Tần Vũ để hành lý tắm rửa xong lập tức chuẩn bị đi ngủ. Anh trên máy bay mười tiếng không ngủ được, cứ chán nản đọc luận văn.
Tần Vũ đứng ở bên giường, đang chuẩn bị cởi áo ngủ, Trần Trạch đi tới, thoạt nhìn còn có chút khẩn trương.
Anh đang muốn nói chuyện thì chỉ thấy Trần Trạch quỳ một gối xuống.
“Tiểu Vũ.” Trần Trạch hướng về phía Tần Vũ mở bàn tay ra, phía trên đặt hai chiếc nhẫn.
Tần Vũ không mở miệng, cúi đầu nhìn Trần Trạch thật sâu. Tính tới tính lui hai người bọn họ ở cùng nhau cũng hơn mười năm, hai người đều đã gần bốn mươi tuổi, đại khái vẫn cảm thấy hai người đàn ông cùng nhau sống qua ngày, hình như chưa từng có ý niệm cầu hôn hoặc kết hôn trong đầu.
“Tần Vũ, em nguyện ý kết hôn với anh không? Bất kể điều gì xảy ra sau này, chúng ta sẽ ở bên nhau. Dù nghèo khó hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, luôn luôn ở bên nhau, không bao giờ xa cách.” Trần Trạch ngẩng đầu nhìn ánh mắt Tần Vũ nghiêm túc hỏi.
Tần Vũ nhíu mày, ánh mắt chậm rãi bình tĩnh lại.
Trần Trạch tiếp tục nói: “Anh yêu em, Tiểu Vũ, chúng ta ở bên nhau gần mười một năm. Ngoại trừ em anh sẽ không yêu người khác, anh muốn cùng em an an ổn ổn sống hết nửa đời sau, không bao giờ phải chia xa nữa.” (là yêu nhau năm chưa tính quen biết nhau)
Tần Vũ không nhúc nhích nhìn hắn, chờ Trần Trạch nói xong mà nước mắt chảy ra.
“Tại sao?” Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn Trần Trạch.
“Bởi vì anh yêu em, anh không muốn xa em nữa.” Trần Trạch nhìn nước mắt trên mặt Tần Vũ, lòng như bị dao cắt, vươn tay lau đi cho anh, “Sao lại khóc?”
Tần Vũ sắc mặt bình tĩnh, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
“Tại sao chúng ta lại chia tay.” Tần Vũ mặc kệ nước mắt không ngừng chảy, sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt, “Anh vẫn cho rằng em không yêu anh, năm đó lúc come out em vì anh thiếu chút nữa mất đi cha mẹ, em theo anh rời khỏi quê hương, ở cùng nhau bảy năm chưa bao giờ nói một câu hối hận. Nhưng anh có tâm tư với người khác, anh thích người khác, em ở nhà chờ anh một năm, anh vẫn không chịu quay đầu lại. Anh nói dối em, anh nói anh đang tăng ca, nhưng em tận mắt chứng kiến anh đi với người khác. Vào ngày sinh nhật của anh, em ở nhà chờ anh về để ăn mừng với anh, anh đi cùng với những người khác. Sau đó, em tha thứ cho anh, mà vào đêm giao thừa, anh lại bỏ em ở nhà một mình.”
“Ba năm nay, anh thường xuyên xã giao ở bên ngoài, trên áo sơ mi của anh còn có dấu son môi của phụ nữ. Em không muốn làm anh tức giận, không muốn cãi nhau với anh, những điều trước đây không bao giờ được đề cập đến.”
“Nhưng anh vẫn luôn hoài nghi em và Lục Hằng, anh vì em quên nói cho anh biết chuyện ra nước ngoài học tập mà không muốn gặp em. Anh nói em không để ý đến anh, không yêu anh, anh muốn chia tay với em.”
“Mười mấy năm qua, ngoại trừ lần đó em chưa từng có ý nghĩ rời khỏi anh, nhưng còn anh thì sao?”
Giọng Tần Vũ bắt đầu run rẩy: “Trần Trạch, anh dựa vào cái gì mà nói anh sẽ luôn yêu em, anh dựa vào cái gì mà cho rằng em không yêu anh?”
Trần Trạch quỳ trên mặt đất ôm lấy Tần Vũ, Tần Vũ ở trước mặt hắn từ trước đến nay luôn bình tĩnh tự nhiên, ngoại trừ thỉnh thoảng cãi nhau nóng nảy sẽ thất thố thì chưa bao giờ sụp đổ như thế.
Hắn nhẹ nhàng ấn đầu Tần Vũ lên vai mình, quay đầu hôn lên đầu anh vài cái, khàn giọng nói: “Còn nữa không? Nói hết tất cả cho anh biết được không?”
Tần Vũ không nói gì, anh cũng không muốn khóc, chỉ là vừa mới nghe thấy những lời của Trần Trạch, trong lòng không thể kiềm chế bắt đầu chua xót, nước mắt cũng chảy ra ngoài, làm thế nào cũng không nhịn được, đến bây giờ cả người bởi vì kích động nên hơi phát run.
Trần Trạch ôm chặt lấy anh, nói: “Không muốn nói không sao, bao lâu muốn nói thì nói sau.” Hắn rũ mắt xuống, hôn lên lỗ tai Tần Vũ, “Anh cũng sẽ chứng minh với em là luôn luôn yêu em, sẽ không có người khác, sẽ không làm tổn thương em nữa.”
Ánh mắt của hắn hơi phiếm hồng, lời nói của Tần Vũ làm cho hắn khó chịu theo, tổn thương trong quá khứ thế nào cũng không bù đắp được, thời gian trôi qua cũng không che dấu được chuyện mình đã từng làm sai.
Trần Trạch ôm anh quỳ hồi lâu, cảm giác được thân thể Tần Vũ không căng thẳng như lúc trước mới chậm rãi thả lỏng.
_
Lan: đến phiên ngoại tác giả cũng không tha cho em nữa ultr.
- -----oOo------