Ánh mắt Âu Dương Thành lại cứ mãi nhìn theo hình dáng Lâm Tử Mạch, lúc Hứa Mục quay lại hỏi anh đã nhìn thấy gì, anh vẫn nhìn chăm chú vào mái tóc cô, rồi chậm rãi nói từng câu: “Ánh sáng. Tóc đen. Nhưng rất mơ hồ.”
Lúc này sắc mặt Hứa Mục rất nghiêm túc, anh vừa kiểm tra tình trạng hai mắt Âu Dương Thành vừa hỏi: “Mơ hồ, mơ hồ như thế nào? Em có thể nhìn thấy rõ gương mặt của cô ấy không?”
Âu Dương Thành nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, giữ vẻ mặt binh tình: “Không thể. Em chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng hình, chỉ ở cự ly gần thì mới nhìn thấy được, và chỉ có thể nhận ra là mái tóc màu đen.”
Hứa Mục khẽ chau mày, trầm tư suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Trước tiên phải đến bệnh viện kiểm tra đã rồi mới nói. Cho dù thế nào, thậm chí là có thể nhìn thấy một chút ánh sáng lờ mờ, thì đó cũng là một dấu hiệu tốt.”
Lâm Tử Mạch không thể kiềm chế được sự phấn khích trong lòng, cô nắm chặt lấy tay Âu Dương Thành, trong giọng nói tràn đầy niềm vui: “Em đã nói mà, nhất định mắt anh sẽ sáng lại.”
Âu Dương Thành nhìn về phía mái tóc đen mơ hồ trước mặt, khẽ gật gật đầu, nở một nụ cười hiểu ý.
Nghe nói con trai đã có thể nhìn thấy lờ mờ, mẹ Âu Dương là người kích động nhất, ngay lúc đó, những giọt lệ mừng vui đã lăn trên má của bà, Lâm Tử Mạch động viên bà một lát, rồi mấy người ngồi lên xe của Hứa Mục, cùng nhau nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Kết quả kiểm tra mắt của Âu Dương Thành làm mọi người đều phấn khởi. Nguyên nhân khiến mắt Âu Dương Thành bị mù là do sau vụ tai nạn xe, trong đầu Âu Dương Thành có một khối máu tụ, khối máu ấy chèn ép dây thần kinh thị giác khiến mắt anh không nhìn thấy gì, giờ đây nó đã tan đi rất nhiều, áp lực chèn ép cũng giảm đáng kể cho nên thị lực của anh đã có thể phục hồi. Nhưng liệu có thể phục hồi hoàn toàn hay không thì còn phải theo dõi xem dây thần kinh thị giác của anh có bị tổn thương hay không. Nhưng chí ít thì cũng đã có sự chuyển biến tích cực rõ ràng, trong lòng mỗi người đều bắt đầu có thêm rất nhiều hy vọng.
Vì Hứa Mục và bà Âu Dương yêu cầu, Âu Dương Thành cuối cùng cũng đồng ý lưu lại bệnh viện để theo dõi. Bệnh tình của anh tuy không phải rất nghiêm trọng nhưng ở trong bệnh viện để lúc nào cũng có thể theo dõi thì mọi người thấy yên tâm hơn. Chỉ có điều tuy anh đã đồng ý ở lại bệnh viện, nhưng mẹ anh vẫn không yên tâm quay trở lại Bắc Kinh, chính điều này đã khiến Âu Dương Thành có chút thất vọng.
Phòng đơn trong bệnh viện có cả chỗ nằm cho người nhà bệnh nhân lưu lại để tiện chăm sóc. Lâm Tử Mạch đương nhiên cũng ở lại bệnh viện.
Nhưng thực ra, việc bọn họ ở trong bệnh viện cũng không khác thường ngày là mấy, mỗi ngày họ cũng chỉ có việc xem tivi, rồi đi tản bộ, cuộc sống nhàn nhã đơn điệu. Mẹ Âu Dương phải giúp anh và bố anh xử lý công việc công ty, một ngày chỉ có thể vào thăm anh một lần, còn Hứa Mục thì trái lại, chẳng có việc gì thì anh cũng lấy lý do vì công việc để chạy đến phòng bệnh của họ, khi đến rồi thì cũng chẳng làm gì, chỉ cùng bọn họ xem tivi và nói chuyện phiếm.
Lâm Tử Mạch vừa gọt táo xong đang cầm trên tay, chuẩn bị đưa cho Âu Dương Thành ăn, lúc cô còn chưa đưa đến bên giường bệnh, mới chỉ đưa qua phía trước ghế sô pha mà Hứa Mục đang ngồi, thì lập tức đã bị một bàn tay rất lớn từ trên trời ụp xuống cướp mất.
Lâm Tử Mạch lập tức chống nạnh, mày liễu dựng ngược, chuẩn bị nổi giông bão, Hứa Mục đã sớm ngoác mồm cắn “phập” một miếng vào quả táo. Thưởng thức xong miếng ấy, anh mới vô cùng thỏa mãn nói: “Đừng có trách anh không nhắc nhở em, A Thành không thích ăn táo đâu.”
Trên tivi đang phát bản tin thời sự buổi trưa, Âu Dương Thành nhắm mắt lại chăm chú nghe, không biết ở bên này xảy ra chuyện gì, khi nghe thấy Hứa Mục nhắc đến tên mình thì mới quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Mục hướng về phía anh khoát tay: “Không phải chuyện của em, em cứ tiếp tục nghe tin tức đi.”
Lâm Tử Mạch đưa mắt nhìn Âu Dương Thành, cũng không nói gì, sau đó quay người về phía Hứa Mục, không vừa lòng nói: “Âu Dương thích ăn cái gì em đã biết rồi, không cần anh phải nhắc nhở. Với lại, không thích ăn không phải là không thể ăn, huống hồ cứ cho là anh ấy không ăn, thì anh cũng không thể cướp quả táo từ trong tay em.”
Hứa Mục cười cười, cắn một miếng to khiêu khích cô, vừa ăn vừa hàm hồ nói: “Không biết có bao nhiêu cô gái đang hy vọng anh sẽ ăn quả táo của cô ấy gọt đâu nhé!”
Âu Dương Thành nghe thấy bọn họ tranh luận liền khẽ mỉm cười.
Lâm Tử Mạch cười nhạt nói: “Vậy anh đi mà ăn táo của mấy cô ấy gọt, đừng có ăn táo em gọt.”
“Anh có thể hiểu là em đang ghen không?” Hứa Mục nghiêng nghiêng mắt, chăm chú nhìn Lâm Tử Mạch.
“Hừ!” Lâm Tử Mạch bĩu môi xem thường: “Anh mà đòi ư!” Nói xong cô chẳng thèm để ý đến anh, trở về chỗ ngồi của mình bóc quýt cho Âu Dương Thành.
Hứa Mục không dừng lại, anh giả vờ làm ra vẻ đau thương: “Ông trời ơi, A Tử không thích con, nhưng con lại thực sự rất thích A Tử!”
Lâm Tử Mạch chẳng thèm nhìn, nói: “A Tử mà anh thích đã đi rồi, cô ấy đang ở Mỹ đấy, bây giờ anh chạy đi mua vé có thể còn kịp chuyến bay cuối cùng trong ngày sang Califonia đấy.”
Nói đến đây, đến cả Âu Dương Thành cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng, nói: “Lão Mục, anh theo đuổi con gái cũng có lúc lỡ tay hả?”
Hứa Mục cười rất tự tin trả lời Âu Dương Thành, hơn nữa còn không quên gửi cho Lâm Tử Mạch một cái nháy mắt tán tỉnh: “Sai lầm sai lầm, đây chính là một sai lầm nhỏ, cô gái mà anh không theo đuổi được còn chưa sinh ra nhé!” Sau khi nói xong, anh đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Tử Mạch, dùng giọng trầm thấp, thâm tình và rất chân thành nói: “Người đẹp, em và A Thành diễn xong màn kịch này thì hãy làm bạn gái của anh đi!”
Lúc này Lâm Tử Mạch gần như nghiến răng nghiến lợi, sao cô lại bất hạnh như vậy chứ, lại có thể bị cùng một người thổ lộ trêu đùa đến hai lần!
Một lần vào năm 2003, lúc ở bệnh viện Cổ Lâu, lần đầu tiên Lâm Tử Mạch nhìn thấy Hứa Mục, sau đó cô cùng đi ăn tối với hai người.
Bữa tối hôm đó thực ra cũng rất bình thường, Âu Dương Thành và Hứa Mục luôn nói đến chuyện của họ, thỉnh thoảng họ dừng lại nói với cô vài ba câu, cô cũng tùy theo câu hỏi của bọn họ mà trả lời, còn lại phần lớn thời gian đều là ăn cơm. Chỉ khi sắp ăn xong bữa, Âu Dương Thành nhận một cuộc điện thoại gọi đến và có việc phải đi.
Âu Dương Thành rất lịch sự quay về phía cô xin lỗi và dặn dò Hứa Mục đưa cô về, rồi anh mới vội vàng rời đỉ. Sau đó, Hứa Mục cũng không có biểu hiện gì bất thường, hai người nói với nhau dăm câu ba điều về chuyện học hành trường lớp, cuối cùng rời khỏi nhà hàng.
Dọc đường đi, Hứa Mục không nói câu nào, Lâm Tử Mạch ngồi ở ghế phụ lái, lặng lẽ nhìn ánh sáng muôn màu của đèn điện hai bên đường, trong lòng rất hưng phấn vì được gặp lại Âu Dương Thành, điều ngọt ngào và sự rung động ấy thực khó có thể diễn tả bằng lời.
Trường của Lâm Tử Mạch cách nội thành không xa, theo chỉ dẫn của cô, Hứa Mục chạy xe đến thẳng trước cửa tầng dưới ký túc xá. Sau khi dừng xe lại, Hứa Mục vẫn ngồi im, không làm gì cũng không nói gì.
Lâm Tử Mạch đành phải tự mình phá vỡ sự trầm mặc đó: “Đến chỗ của em rồi, cảm ơn anh đã đưa em về. Không còn việc gì, em đi trước nhé.”
Hứa Mục vẫn chẳng nói lời nào.
Lâm Tử Mạch không hiểu, nhìn Hứa Mục nói thêm lần nữa: “Vậy em đi trước nhé, tạm biệt!” Cô quay người mở cửa xe nhưng không thể nào mở được. Đến lúc này cô hoàn toàn không hiểu, cô quay người lại nhìn Hứa Mục, không biết anh đang nghĩ gì.
Im lặng một lát, Hứa Mục đột nhiên khẽ cong khóe miệng, quay đầu lại cười với cô, hỏi: “Em là người nào?”
Lâm Tử Mạch ngẩn người ra một chút rồi mới đáp: “Người Giang Tây, Cửu Giang ạ!”
Hứa Mục vẫn cười như vậy, nụ cười dường như rất vui vẻ: “Nhà em ở phố Hân Nhai?”
Lần này đến lượt Lâm Tử Mạch vô cùng kinh ngạc: “Làm sao anh biết được?”
Hứa Mục cười: “Trước đây anh đến núi Lư Sơn có đi qua Cửu Giang, cũng chỉ biết đến phố này, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy.”
Lâm Tử Mạch cũng không thể không nhoẻn miệng cười: “Đúng vậy, thật là trùng hợp, không thể nghĩ được rằng vài năm trước có lẽ chúng ta chỉ ở cách nhau một bức tường, thế giới thật là kỳ diệu.”
Nụ cười trên mặt Hứa Mục vẫn tưoi như trước, nhưng ánh mắt lại có chút ảm đạm: “Thế giới kỳ diệu cũng không chỉ ở điểm này, thật ra chúng ta cũng rất có duyên phận đấy.”
Lâm Tử Mạch gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Hứa Mục đột nhiên đổi đề tài, hỏi: “Em có bạn trai chưa?”
Lâm Tử Mạch lại sửng sốt, lúng túng nói: “Chưa có, sao anh lại hỏi chuyện này...” Còn chưa nói hết câu, Hứa Mục đã chen ngang: “Làm bạn gái anh đi!”
Chính là như vậy, cô thực sự đã bị cùng một người, cũng dùng cùng một giọng điệu trêu đùa như thế thổ lộ đến hai lần! Lâm Tử Mạch bất giác ngửa đầu tựa vào sô pha nhìn lên trời, cô dùng tay đấm nhẹ lên ngực, bất đắc dĩ thở dài, sau đó đứng dậy trịnh trọng nhìn chằm chằm vào Hứa Mục, nói:
“Đồng chí Hứa Mục, bây giờ tôi rất nghi ngờ đồng chí đang lấy cớ khám bệnh cho bệnh nhân Âu Dương Thành để lấy lý do bỏ bê công việc, xét thấy còn có rất nhiều bệnh nhân đang chờ đồng chí cứu sống, bây giờ, tôi thay mặt cho Nightingale*, trục xuất đồng chí rời khỏi phòng bệnh này, trở lại cương vị công tác của mình mau!” Lâm Tử Mạch chỉ ra cửa, Hứa Mục không thèm liếc mắt một cái, chỉ mỉm cười đối mặt với Lâm Tử Mạch, anh căn bản vốn không tự giác hành động. [* Florence Nightingale (1820-1910): Người sáng lập ra ngành y tế hiện đại.]
Hít một hơi thật sâu, Lâm Tử Mạch đứng bật dậy, vừa đẩy vừa đá mà chẳng cần để ý đến hình ảnh của mình, cuối cùng cũng tống được anh chàng Hứa Mục đang ra vẻ ấm ức không tình nguyện kia ra ngoài cửa.
Đóng cửa xong xoay người lại, cô vô tình nhìn thấy Âu Dương Thành đang cố ý cúi đầu che giấu một nụ cười, gương mặt lại không chịu thua kém, đỏ bừng lên.
“Cộc, cộc, cộc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Tử Mạch dường như rất thất vọng nghĩ tại sao Hứa Mục còn chưa chịu rời đi, cô không cam tâm tình nguyện ra mở cửa.
“A Tử, cháu làm sao vậy? A Thành bắt nạt cháu à?” Hóa ra là mẹ Âu Dương, bà vừa thấy Lâm Tử Mạch cong môi phụng phịu, liền quan tâm hỏi.
Lâm Tử Mạch vội vàng mỉm cười, đỡ lấy chiếc túi trong tay mẹ Âu Dương, xấu hổ nói: “Không phải đâu bác ạ! Là... là vừa nãy cháu xem một bộ phim, tình tiết câu chuyện không ra gì nên cháu mới tức giận thôi.”
“Tiểu nha đầu!” Mẹ Âu Dương dừng bước, xoay người cười vỗ vỗ đầu Lâm Tử Mạch, nói: “Đúng là một tiểu nha đầu!”
Lâm Tử Mạch cười lanh lợi, xoay người giúp bà đặt chiếc túi xuống rồi mới khe khẽ thở phào. Chắc là mẹ Âu Dương vừa tới thôi, may là bà không nghe thấy mấy câu bọn họ vui đùa lúc trước, không thì thật thê thảm.
Đầu tiên mẹ Âu Dương thăm hỏi một chút tình hình của anh, rồi sau đó mới ngồi xuống nói với anh những chuyện ở công ty. Lâm Tử Mạch ngồi một bên, không tiện nói chen vào nên cô yên lặng xem phim. Tivi đang chiếu phim “Vương triều Ung Chính”, đây là một bộ phim rất được yêu thích vào năm 2000. Sợ làm phiền mẹ con Âu Dương Thành đang nói chuyện công việc, Lâm Tử Mạch điều chỉnh âm thanh tivi nhỏ lại, tuy nhiên cô xem phim mà không tập trung tư tưởng một chút nào.
“Đúng rồi, A Thành, sáng nay mẹ nhận được một cuộc điện thoại từ Califomia, là một cô gái gọi tới.” Giọng mẹ Âu Dương đột nhiên truyền đến tai Lâm Tử Mạch. Cô lặng lẽ liếc nhìn về phía Âu Dương Thành, thấy anh vẫn rất bình tĩnh, Lâm Tử Mạch liền giả vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục xem phim, nhưng kỳ thực trong lòng cô lại không ngừng lặp đi lặp lại những lời tự an ủi: “Lúc mở cửa, nhìn vẻ mặt bác gái rõ ràng là không có chút gì khác thường.”
Sắc mặt Âu Dương Thành không thay đổi, giọng anh bình tĩnh hỏi: “Ồ? Cô ấy có nói là ai không ạ?”
Mẹ Âu Dương nhìn chăm chú vào đôi mắt Âu Dương Thành, cười rất dịu dàng: “Không nói, cô ấy chỉ nói là bạn học cùng đại học với con thôi, vừa biết con bị tai nạn xe.” Dừng lại một chút, bà nói tiếp: “Mẹ đã nói số điện thoại di động của con cho cô ấy, cô ấy nói sẽ gọi lại cho con.”
“Vâng.” Âu Dương Thành khẽ gật gật đầu. “Chắc là bạn cùng lớp của con.”
Mẹ Âu Dương vẫn cười như vậy: “Mẹ cũng nghĩ thế.”
Lâm Từ Mạch khe khẽ thở phào, lại bị một phen hú vía.
Mười rưỡi tối.
Mẹ Âu Dương đã sớm quay trở về nhà nghỉ ngơi, còn Âu Dương Thành và Lâm Tử Mạch đang xem đĩa phim “Những thiên thần của Charlie” mà Hứa Mục mua cho, đây là bộ phim bom tấn gây sốt ở các phòng vé năm 2000. Đương nhiên chủ yếu là Lâm Tử Mạch xem, còn Âu Dương Thành chỉ là ngồi cùng cô thôi.
“Làm sao vậy?” Lâm Tử Mạch đột nhiên bấm nút tạm dừng phim, trong thoáng chốc căn phòng bỗng vô cùng yên lặng, Âu Dương Thành không hiểu chuyện gì nên lên tiếng hỏi.
“Hình như có vật gì đó đang rung.” Lâm Tử Mạch dựa vào sự mẫn cảm của mình với chiếc điện thoại di động đang rung, cô đi đến bên chiếc áo của Âu Dương Thành đang treo ở tủ, lấy điện thoại từ trong túi áo ra rồi đặt vào tay anh.
“Cảm ơn.” Âu Dương Thành nhận điện thoại từ tay Lâm Tử Mạch, không ngờ đúng lúc này thì điện thoại lại thôi không rung nữa. Au Dương Thành khẽ mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra rồi đặt nó lên trên chiếc tủ ở trước đầu giường, nói đùa: “Bác sĩ khuyên anh tốt nhất nên ít dùng điện thoại, cho nên không nhận điện thoại cũng tốt.”
Lâm Tử Mạch nghiêng đầu cười nói: “Vậy thì không nhận nữa.”
Cô vừa nói xong thì điện thoại lại bắt đầu rung, Lâm Tử Mạch cố ý thở dài, tỏ vẻ rất bùi ngùi nói: “Xem ra anh vẫn phải chịu sự tổn hại từ sự bức xạ của sóng điện thoại rồi, em rất tiếc, xin anh hãy nén đau thương mà nhận điện thoại đi!”
Cuối cùng Âu Dương Thành không nhịn được nữa bật cười thành tiếng, ánh mắt dịu dàng của anh dừng lại trên người Lâm Tử Mạch, ngập ngừng một lát rồi anh mới cầm điện thoại lên ấn nút nhận.
“Xin chào!” Âu Dương Thành khẽ mỉm cười nói ra hai chữ.
Lâm Tử Mạch ngẩn người nhìn chăm chú vào đôi mắt tràn đầy niềm vui của anh, cô thấy anh cũng như đang nhìn mình, tuy anh không thể nhìn rõ được dáng hình của cô, không nhìn rõ được ánh mắt cô đang nhìn anh chăm chú, nhưng ánh mắt ấy của anh lại mềm mại dịu dàng như dòng nước.
Đột nhiên Lâm Tử Mạch giật mình kinh ngạc, không biết bắt đầu từ lúc nào, Âu Dương Thành đã mỉm cười trở lại, mà nụ cười ấy, ở tương lai cô rất ít khi nhìn thấy, cũng không biết từ lúc nào, cô đã quen với nụ cười dịu dàng mà ấm áp của anh năm 2000 như vậy.
“Trình, trước hết em đừng vội, anh không sao.” Giọng Âu Dương Thành dịu dàng nhẹ nhàng giống như đang vỗ về một người nào đó trong chốc lát đã kéo Lâm Tử Mạch ra khỏi dòng suy nghĩ, quay trở về với thực tại.
Trình? Quả nhiên là Trình Tử! Lâm Tử Mạch vội vàng mở to mắt dỏng tai lên cố gắng lắng nghe. Không biết từ lúc nào, Âu Dương Thành đã đưa mắt nhìn sang chỗ bình hoa bên cạnh, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ gõ lên chiếc tủ đầu giường, sắc mặt anh vẫn rất điềm đạm, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng an ủi người ở bên kia đầu dây: “Bây giờ anh đã có thể nhìn thấy một vài thứ rồi, nhưng vẫn còn lờ mờ chưa rõ, cho nên bác sĩ muốn anh nằm trong bệnh viện để tiếp tục điều trị...”
“... Yên tâm nhé, anh nhất định sẽ khỏi.” Nói đến đây, trên miệng anh nở một nụ cười điềm tĩnh, giọng điệu tỏ rõ sự kiên định chân thật đáng tin, chắc chắn người nghe được câu nói đó sẽ không còn quá lo lắng cho anh.
Phải chăng vì Âu Dương Thành lo Trình Tử sẽ vì anh mà lo lắng quá cho nên anh mới nói với Trình Tử giống như đã nói với mẹ anh, rằng mắt anh không sao, tất cả rồi sẽ tốt hơn thôi? Trình Tử đối với anh thực sự quan trọng như vậy sao? Thì ra ở thời điểm này, cô ấy đã quan trọng như vậy đối với anh rồi ư? Lâm Tử Mạch đột nhiên bừng tỉnh giống như bị người ta đánh thức từ trong giấc mộng đẹp vậy.
Mấy ngày nay, chứng kiến Âu Dương Thành từng chút từng chút một thoát khỏi sự bao phủ của bóng tối, tâm trạng anh đã trở lại vui vẻ hơn, hon nữa anh cũng dần dần đón nhận sự chăm sóc của cô, cô nghĩ, cô có thể làm được điều gì đó; cô nghĩ, cô có hy vọng. Nhưng thực ra, tất cả chỉ là một giấc mộng thôi sao?
Cho dù cô có đến từ năm 2000, thì thực ra vẫn là đến muộn?
Âu Dương Thành gác điện thoại, Lâm Tử Mạch chẳng còn tâm trạng để xem phim nữa. Cô vội vàng chúc Âu Dương Thành ngủ ngon rồi tắt tivi lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau là một ngày nắng đẹp, bầu trời trong xanh không gợn chút mây, ánh mặt trời buổi sáng nghiêng nghiêng chiếu vào phòng bệnh, trong tia sáng có thể nhìn thấy vô số hạt bụi bé tí đang không ngừng chuyển động chẳng theo một quy tắc nào.
Âu Dương Thành đã được Hứa Mục dẫn đi kiểm tra mắt, Lâm Tử Mạch ngồi lặng lẽ trên ghế sô pha trong góc phòng bệnh, ánh mắt đờ đẫn, không biết đang nghĩ gì. Không khí trong căn phòng tĩnh mịch đến đáng sợ.
Năm 2007 thực sự đã từng tồn tại sao? Đột nhiên Lâm Tử Mạch bắt đầu hoài nghi.
Năm 2000 này cũng là chân thực sao? Lâm Tử Mạch vẫn không tìm được đáp án nào thỏa đáng.
Vậy thì rốt cuộc, cái gì mới là chân thực đây? Tình yêu của cô ư? Không, có lẽ đó mới là sự dối trá lớn nhất.
Rốt cuộc, cô và Âu Dương Thành làm sao có thể đến được với nhau?
Cô suy nghĩ trở lại buổi tổỉ năm 2003 đó.
“Làm bạn gái anh đi!” Ánh mắt sáng quắc của Hứa Mục nhìn cô chăm chú, nói.
Lâm Tử Mạch ngây người, không biết nên trả lời thế nào. Dường như phải mất vài phút trôi qua, cô mới cau mày đỏ mặt mở miệng: “Em... thích... Âu Dương Thành.” Giọng cô lí nha lí nhí, thoảng như tiếng muỗi kêu.
Xem ra, dường như Hứa Mục đã sớm đoán được điều này, anh cong cong khóe miệng, khẽ cười một tiếng, rồi tiện thể nhếch môi, lắc lắc đầu cười nhiều hơn, và cuối cùng không kiềm chế được nữa anh cười to hai tiếng “ha ha”, sau đó anh vươn tay, vỗ vỗ lên vai Lâm Tử Mạch, nhìn cô không chớp mắt, nói: “Anh đã sớm biết mà.”
Lâm Tử Mạch vẫn ngồi ngây ra, thấy giọng điệu của anh có vẻ gì là lạ.
Hứa Mục gật đầu cười nói: “Yên tâm đi, anh có thể giúp em.”
Lâm Tử Mạch vẫn còn chưa thoát ra khỏi những lời bông đùa của Hứa Mục, cô nhìn anh bằng con mắt khó hiểu. Hứa Mục né tránh ánh mắt của cô, xoay người xuống xe, giúp cô mở cửa xe.
“Tạm biệt!” Lâm Tử Mạch giơ tay chào tạm biệt Hứa Mục. Nhìn chiếc xe phóng đi rồi, cô vẫn không hiểu được hành động vừa rồi của anh là có ý gì.
Hứa Mục nói giúp cô và cũng thực sự bắt đầu giúp cô.
Anh hẹn cô ra ngoài ăn cơm, sau đó gọi Âu Dương Thành đến. Anh thường xuyên làm như vô ý nói với cô rằng cô là mẫu người mà Âu Dương Thành thích. Rồi khi Âu Dương Thành đi công tác anh còn để cô thay anh giúp Âu Dương Thành trông Tiểu Cáp.
Chỉ có điều, tuy làm nhiều như vậy, nhưng Âu Dương Thành vẫn trước sau chỉ xem cô là một cô bé, anh chưa bao giờ có một chút tình cảm nào với cô, cho đến một ngày...
Hứa Mục nói có chuyện muốn tuyên bố, nhân tiện đưa Lâm Tử Mạch đến căn hộ mà Âu Dương Thành vẫn sống một mình.
Ngày hôm đó, Lâm Tử Mạch nấu bữa trưa ở đó, Hứa Mục đưa cô đi siêu thị mua đồ nấu ăn, lúc đầu cô vốn muốn hỏi Âu Dương Thành thích ăn gì, nhưng Hứa Mục đã nói: “Hôm nay không cần suy nghĩ nhiều, em thích ăn món gì thì nấu món đó đi.”
Lâm Tử Mạch liền nghe lời chọn mấy thứ như vậy.
Âu Dương Thành nhìn thấy Lâm Tử Mạch đến cũng không hề kinh ngạc, thật ra đó cũng không phải là lần đầu tiên Lâm Tử Mạch đến nhà anh, khi chăm sóc Tiểu Cáp cô đã đến rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên lúc cô đến mà Âu Dương Thành có mặt ở nhà.
Bọn họ chào hỏi nhau mấy câu đơn giản, rồi Lâm Tử Mạch đi chuẩn bị cơm trưa, còn Hứa Mục và Âu Dương Thành đi lên ban công sân thượng vừa phơi nắng vừa đánh cờ.
Ở trong bếp tiếng dầu sôi xèo xèo, Lâm Tử Mạch vui vẻ bận rộn nấu ăn. Còn trong phòng khách, bên cạnh bộ phiên bản đàn tranh cổ nổi tiếng, hai người bọn họ đang chơi cờ, tranh và người phối kết với nhau thật hài hòa nho nhã. Tất cả những điều ấy đẹp tựa như câu chuyện cổ tích giữa ngày xuân ấm áp.
Bữa trưa ngày hôm đó cô làm món gì nhỉ? Cá chép chua ngọt, thịt bò xào ớt xanh, xương sườn om, gà cay xào khô, cà tím kho tộ... Đều là những món cô thích, may mắn Âu Dương Thành và Hứa Mục cũng rất thích. Chỉ có điều sau khi ăn một miếng thịt gà, Hứa Mục nhíu nhíu mày, nói: “Không đủ cay.”
Lâm Tử Mạch vội nói: “Vậy sao? Em thấy anh Âu Dương những lúc đi ra ngoài ăn đều không ăn món cay, em nghĩ có lẽ anh ấy không thể ăn cay nên đã bỏ ít ớt đi một chút.”
Âu Dương Thành nghe vậy, đưa mắt nhìn Lâm Tử Mạch, ánh mắt anh thật sâu và ấm áp, rồi anh cũng gắp một miếng bỏ vào miệng, nhưng rất lâu sau mới nói: “Hương vị rất ngon.” Vừa nghe anh nói vậy, sắc mặt Lâm Tử Mạch lập tức rạng rỡ hẳn lên.
Sau khi ăn xong, hai người tỏ ý muốn giúp cô cùng dọn dẹp, nhưng cô đã từ chối, một mình tự thu dọn hết bát đĩa, lau chùi quét dọn phòng bếp. Khi làm xong mọi việc cô mới phát hiện, thì ra hai người đang ngồi ở ghế sô pha đợi cô.
“Làm sao vậy?” Lâm Tử Mạch đứng ở phòng khách không biết làm gì.
Hứa Mục cười ra hiệu bảo cô ngồi xuống bên cạnh Au Dương Thành: “Anh có chuyện muốn nói.”
“Anh nói đi.” Âu Dương Thành gôỉ lên cánh tay tựa vào sô pha.
Hứa Mục cười cười, hết nhìn Âu Dương Thành, lại nhìn Lâm Tử Mạch, mãi sau anh mới chậm rãi nói: “Ngày mai anh bay, đi Mỹ.”
Trực giác như mách bảo Lâm Tử Mạch rằng Hứa Mục sẽ không trở lại, cô hỏi: “Anh muốn đi thật lâu sao?”
Hứa Mục cười: “Đúng vậy, anh đi Mỹ học, có thể phải mất vài năm không quay về.”
“Tại sao đột nhiên anh lại muốn đi, từ trước đến giờ, anh chưa từng đề cập gì đến việc này.” Âu Dương Thành buông thõng hai tay trước ngục, nhíu mày hỏi.
Hứa Mục vẫn mỉm cười, một nụ cười ráo hoảnh: “Anh muốn đi, nên đã đăng ký đi du học, cũng không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy. Điều này chẳng phải là chuyện mừng cho hai đứa sao?”
Nhìn vẻ mặt hai người, Hứa Mục lại nói tiêp: “Điều anh lo lắng nhất chính là Tử Mạch.”
“Em?” Tử Mạch ngạc nhiên chỉ vào mình.
Hứa Mục nhướn mày, nháy nháy mắt với cô, rồi nhìn Âu Dương Thành, nói: “A Thành, Tử Mạch là em gái anh, cho nên em phải chăm sóc nó thật tốt đấy. Cô bé xinh đẹp như vậy, em tuyệt đối đừng để mấy thằng nhóc ngốc nghếch trong trường lừa đi đấy, nếu không đến lúc nào đó có người muốn hối hận thì cũng không còn kịp nữa.”
“A?” Lâm Tử Mạch xấu hổ lúng túng không biết phải nói gì.
Âu Dương Thành nhìn Hứa Mục rất lâu, sau đó đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô nghiêm túc nói: “Được.”