Một minh Âu Dương Thành quay trở về, mẹ anh không đi cùng anh, Lâm Tử Mạch khe khẽ thở phào. Cô vừa mới rửa mặt nên đôi mắt vẫn còn chưa hết mọng đỏ, may mà Âu Dương Thành nhìn không rõ, nếu không cô thật không biết phải giải thích thế nào.
Theo thói quen, Lâm Tử Mạch bật tivi lên, hỏi Âu Dương Thành: “Anh muốn xem cái gì?”
Âu Dương Thành lại nói: “Em tắt tivi đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Lâm Tử Mạch tắt tivi, ngồi xuống nói: “Chuyện gì ạ?”
Âu Dương Thành nhìn về hướng cô ngồi, nói: “Mẹ anh lâu rồi không gặp bố trong lòng có chút lo lắng, nên mẹ anh muốn quay trở về.”
Trong lòng Lâm Tử Mạch có chút căng thẳng. Mẹ anh đi rồi, anh cũng sẽ đuổi cô đi thôi.
Âu Dương Thành tiếp tục nói: “Mẹ anh muốn trở về, nhưng lại lo lắng cho anh, cho nên bà liên hệ với một bác ở trại an dưỡng Lư Sơn, để ngày mai anh đi Lư Sơn, thủ tục đã làm xong rồi, xe cũng đã sắp xếp xong.”
“Anh muốn đi Lư Sơn!” Trái tim Lâm Tử Mạch bắt đầu đập loạn nhịp, cô bàng hoàng thảng thốt, anh muốn đi Lư Sơn, đúng rồi, sắp đến ngày 4 tháng 7 rồi, đương nhiên anh muốn đi Lư Sơn!
Âu Dương Thành không biết vì sao cô lại kích động như vậy, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Mẹ anh có ý muốn em đi cùng thì mới yên tâm. Nhưng, nếu em không muốn rời xa nơi này, chúng ta có thể giấu bà cũng được.” Âu Dương Thành nói xong lại nhìn chăm chú về hướng cô ngồi, giống như đang cố gắng nhìn ra điều gì đó.
Lúc này trong lòng Lâm Tử Mạch giống như có một ý niệm đang quay cuồng mãnh liệt, nhưng cuối cùng cô lại không biết đó là cái gì, cô chỉ biết rõ ràng một điều, đó là: “Em muốn đi Lư Sơn!”
Thấy cô kiên định như thế Âu Dương Thành lại có chút mê muội, một lát sau mới nói: “Em không cần miễn cưỡng. Em đã giúp anh rất nhiều rồi, em không nhất thiết phải đến Lư Sơn cùng anh, anh có thể giấu được mẹ anh mà.”
“Có thể về Lư Sơn chơi miễn phí, cơ hội tốt như vậy em sẽ không bỏ qua đâu. Anh sẽ cho nhân viên của mình chút phúc lợi đó chứ?” Lâm Tử Mạch cố ý tạo ra không khí vui đùa thoải mái.
Âu Dương Thành nhíu mày: “Em không phải là người Cửu Giang sao, chẳng phải đã sớm chơi hết một lượt ở Lư Sơn rồi ấy chứ? Nhưng thật ra em có thể nhân dịp này để trở về thăm bố mẹ mình.”
Lâm Tử Mạch lặng lẽ nắm chặt tay, cười nói: “Đó là thuận miệng thì nói thôi, em cũng không phải người Cửu Giang, mà là người Sơn Đông, em đã đến Thái Sơn rất nhiều lần rồi nhưng Lư Sơn thì chưa đến bao giờ, vì vậy em rất muốn đi!” Tuy rằng cô rất muốn về thăm bố mẹ, nhưng, cô ở bảy năm sau mà xuất hiện trước mặt bố mẹ ở bảy năm trước, thì nhất định có thể làm cho họ sợ chết đi được.
“Vậy được rồi, chúng ta trở về nhà sắp xếp đồ dùng, sáng sớm mai xuất phát.” Âu Dương Thành không nói gì thêm nữa, đồng ý để cô cùng đi, anh còn dặn dò thêm: “Ngày mai chúng ta đi sớm, có lẽ Lão Mục không thể tiễn chúng ta. Anh ấy còn chưa biết việc này, em đến nói tạm biệt anh ấy đi.”
Không thể nói ra là vì sao, nhưng Lâm Tử Mạch luôn cảm thấy những lời này có chút gì kỳ lạ.
Ngày hôm sau, xe của mẹ Âu Dương đi Bắc Kinh và xe của bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà, dường như lo lắng hai người có thể làm điều gì đó khuất tất, nên xe của mẹ Âu Dương tiễn hai người ra đền gần đường cao tốc mới rẽ đi hướng khác.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt mẹ Âu Dương, Lâm Tử Mạch mới thu người lại ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình. Lúc đến đoạn rẽ lên đường cao tốc, Lâm Tử Mạch nhìn qua cửa kính xe, thấy xe của mẹ Âu Dương vẫn còn dừng ở chỗ lúc nãy họ chia tay, cuối cùng cô không kiềm chế được hỏi: “Âu Dương, lúc còn nhỏ anh thường hay đối nghịch với bác gái hay sao mà bây giờ bác luôn đề phòng anh như đề phòng kẻ gian vậy? Cả hai người giốnng như đang hoạt động bí mật ấy.”
Rõ ràng bà đã biết mọi việc rồi mà khi về nhà vẫn còn gọi điện thoại hỏi dò. Lúc đầu không lúc nào là bà không hỏi Lâm Tử Mạch về tình hình của Âu Dương Thành, bây giờ thì phải tận mắt nhìn thấy xe của anh chạy trên đường cao tốc mới được. Cô cảm thấy người mẹ này nhất định là đã bị con trai lừa dối rất nhiểu lần nên mới sinh ra cảnh giác đến như vậy.
Cô vô tình nhìn thấy Âu Dương Thành chun môi lại, hồi lâu sau mới nói: “Do hồi nhỏ cùng với bố anh chống lại chế độ quân chủ chuyên chế nên tôi luyện thành, đã quen rồi.”
“A!” Lâm Tử Mạch mở to hai mắt, thực không nhìn ra người dịu dàng như mẹ Âu Dương lại làm quân chủ chuyên chế trong một nhà ba người, mà người lạnh lùng bình tĩnh như Âu Dương Thành vẫn có gen nghịch ngợm. “Em nghĩ mình có thể tưởng tượng ra chuyện anh từng làm.” Lâm Tử Mạch cười. Những chuyện mà không ai nghĩ đến, đổi trắng thay đen nhất định là anh đã làm không ít, nếu không, sao mẹ anh lại phải đề phòng anh như vậy? Cô lén lút quay đầu nhìn đi chỗ khác mỉm cười, nhìn thấy thần sắc có chút tức giận của Âu Dương Thành qua cửa kính xe, cô càng cười vui vẻ hơn.
Trên đường đi rất thoải mái, Tiểu Chu lái xe cũng rất cẩn thận, sau khi ăn cơm trưa xong, khi xe quay trở lại đường cao tốc, Lâm Tử Mạch không nói gì, dần dần chìm vào giấc ngủ, đến khi Âu Dương Thành gọi dậy thì họ đã đến thành phố Cửu Giang. Nhấc đầu dậy từ trên vai Âu Dương Thành, Lâm Tử Mạch gần như không kìm nén được cảm giác kỳ lạ trong lòng, một năm từ khi đi làm cô không có nhiều ngày nghỉ để về nhà, mỗi lần trở về là một lần cô vô cùng sung sướng, huống chi, đây là nhà cô năm 2000. Có lẽ, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy mình ở năm 2000?
Xe đi hết đường cao tốc tiến vào nội thành, nhà Lâm Tử Mạch ở phía bắc nội thành, không phải trung tâm khu phố nhưng vẫn ở ngoài mặt đường. Cô nghĩ ít nhất ngồi trong xe cũng có thể nhìn thấy nhà mình, Lâm Tử Mạch liền ghé sát người gần cửa kính, không để ý tim mình đang đập rộn ràng, nóng lòng chờ đợi.
Đèn đỏ, xe lập tức dừng lại cách cửa nhà cô một đoạn. Giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì, Lâm Tử Mạch hỏi: “Mấy giờ rồi ạ?”
Âu Dương Thành ngồi bên canh trả lời: “Năm giờ.”
Năm giờ ư, lúc này mình phải tan học rồi chứ nhỉ?
Giống như để trả lời cho những nghi vấn trong lòng cô, có một cô bé mặc đồng phục học sinh, đi chiếc xe đạp màu tím dừng ngay sát bên xe của họ.
Tóc đuôi ngựa buộc chặt, thẻ học sinh đeo trước ngực phản chiếu dưới ánh mặt trời sáng chói, còn nữa, cái yên xe kia là tự tay mẹ bọc cho mình, tất cả đều vô cùng quen thuộc.
Trong nháy mắt, thế giới ồn ào giống như không tồn tại.
Mở cửa kính xe ra, Lâm Tử Mạch hai mươi hai tuổi nhìn Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi, người nào mới là Lâm Tử Mạch? Nếu cô vươn tay, gọi to Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi, như vậy...
Phải bình tĩnh! Lâm Tử Mạch cưỡng ép đầu óc trống rỗng của mình phải tỉnh táo lại, cô quay mặt đi, chậm rãi đóng cửa kính xe.
Đèn xanh, xe của họ theo dòng xe đợi đèn đỏ từ từ lăn bánh, Âu Dương Thành thấy cô đột nhiên thừ người ra liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Ngay lúc đóng cửa kính vào, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một hình ảnh tựa như đã có từ lâu rồi, giống như cô đang nhìn thấy mình mười lăm tuổi, trong lúc vô ý quay đầu nhìn sang chiếc Mercedes màu đen bên cạnh, chiếc cửa kính của xe đang từ từ đóng lại, cô thầm thốt lên: “Xe đẹp quá!”
Lâm Tử Mạch khẽ day day huyệt thái dương. Trí nhớ này, rốt cuộc là mình vốn đã có rồi mà bây giờ mới nhớ lại? Hay là, bởi vì mình xuyên qua thời gian và không gian, tạo nên thay đổi, nên mới đột nhiên sinh ra?
Hóa ra sự tồn tại của cô đôi với thế giới này vẫn có sự thay đổi sao? Rõ ràng là cô của hiện tại và cô của chính mình năm mười lăm tuổi có thể chen vai đi lướt qua nhau như vậy ư? Mà còn có thể lưu lại một chút ký ức, như vậy, mình lúc nào cũng ở bên cạnh Âu Dương Thành như vậy, anh sẽ có thay đổi gì không?
Cô không kìm lòng được quay sang nhìn Âu Dương Thành, mặt anh hơi nghiêng về phía cửa sổ, nhìn từ góc độ này cô thấy dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó. Rất lâu rồi Âu Dương Thành không còn lo lắng buồn phiền vì bệnh tình nữa, nhìn thấy anh như vậy, Lâm Tử Mạch cũng rất vui mừng. Chỉ có điều, cô càng muốn biết, anh thoải mái như vậy có phải có liên quan đến cuộc điện thoại với Trình Tử không.
“Âu Dương, anh đã từng yêu chưa?” Lâm Tử Mạch trực tiếp hỏi, cô không muốn tiếp tục tra tấn mình nữa, có thể khi hỏi rõ ràng thì cô cũng sẽ mất hy vọng.
Âu Dương Thành hơi bất ngờ, cảm thấy có chút khó hiểu khi cô đột nhiên hỏi đến vấn đề này, nhưng vẫn quay người về phía Lâm Tử Mạch, mỉm cười nói: “Đương nhiên.”
Trái tim Lâm Tử Mạch chợt như thắt lại, tuy nhiên sắc mặt vẫn không thay đổi, nói: “Là khi anh còn học đại học à?”
Âu Dương Thành cười, gật gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trái tìm Lâm Tử Mạch như bị ai đó bóp nghẹt, thực ra đáp án này cô đã sớm biết rõ, nhưng khi nghe Âu Dưong Thành trực tiếp nói ra những lời như vậy, cô vẫn thấy đau lòng. Giống như thà rằng mất cả chì lẫn chài còn hơn, cô vẫn cố giữ giọng nói bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Là... Trình Tử đúng không?”
“Đúng vậy.” Âu Dương Thành còn khẽ mỉm cười.
“Vậy...” Lâm Tử Mạch vặn vẹo bàn tay. “Anh nói xem, cả đời này, không, là em nói, anh cho rằng, con người khi còn sống, có thể chỉ yêu một người, không thể yêu những người khác nữa sao?” Cô vẫn không thể, cô không đủ dũng khí để trực tiếp hỏi có phải Âu Dương Thành đời này chỉ biết yêu một người không, bởi vì cô không dám đối mặt với câu trả lời khẳng định của Âu Dương Thành.
Âu Dương Thành nghe thấy cô hỏi đến vấn đề này, có chút ngập ngừng, anh không nhìn rõ khuôn mặt Lâm Tử Mạch, nhưng vẫn quay đầu lại, đối mặt với cô, ánh mắt đó dường như muốn nhìn thấu tâm can cô, anh nói: “Anh cho rằng, một người cả đời chỉ yêu một người có thể tồn tại ở thế hệ trước, nhưng ở thế hệ trẻ chúng ta bây giờ, điều đó có lẽ rất ít. Thật ra, không nhất thiết cả đời chỉ yêu một người, chỉ cần gặp được đúng người yêu thương mình, thì mình sẽ yêu thương cô ấy, không yêu những người khác, như vậy cũng đủ rồi.”
Đây là có ý gì? Câu trả lời của Âu Dương Thành không phải khẳng định, mà câu trả lời ấy của anh phải chăng có ý biểu thị anh kỳ thực cả đời cũng không phải chỉ yêu một người?
Thấy Lâm Tử Mạch không nói lời nào, Âu Dương Thành lại hỏi: “Em hỏi vấn đề này vì có liên quan gì đến mình à?”
Lâm Tử Mạch giật mình: “Sao?”
Âu Dương Thành mỉm cười: “Hôm qua em nói chuyện với Lão Mục, anh vô tình nghe được một chút.”
Lâm Tử Mạch hoảng sợ nhìn anh, sau đó lại trấn an mình: Ngay cả Hứa Mục cũng không biết vì sao mình khóc, huống chi Âu Dương Thành ở bên ngoài sao có thể nghe rõ được.
Âu Dương Thành tiếp tục nói: “Trước đây Lão Mục có chút phong lưu, nhưng gần đây anh ấy đã thực sự thay đổi không ít, có thể kiểm chứng qua hành động vừa rồi. Hôm qua lúc em khóc, dáng vẻ lo lắng của anh ấy tuyệt nhiên không phải là cố tình tạo ra, anh và anh ấy cùng lớn lên bên nhau từ bé, tuy anh nhìn không rõ nhưng cũng có thể biết anh ấy làm gì. Em làm trái tim anh ấy tổn thương lâu như vậy, bây giờ anh ấy thực sự để ý đến em, hãy cho anh ấy một cơ hội đi.”
“Anh... nghĩ cái gì vậy?” Lâm Tử Mạch cảm thấy có chút bối rối, bất giác mở trừng mắt nhìn Âu Dương Thành, chỉ vào anh nói không nên lời. Anh đang nói gì thế, cô đã làm tổn thương Hứa Mục? Cô cần phải cho Hứa Mục một cơ hội? Đây là cái gì với cái gì?
Âu Dương Thành vẫn mỉm cười nhẹ nhàng: “Em đang ngạc nhiên là làm sao anh biết đúng không?” Không đợi Lâm Tử Mạch nói, anh lại làm ra vẻ giống như đang rất sốt ruột, nói tiếp: “Khi em nói đến món cá hấp của cô Vương anh đã nghĩ đến anh ấy rồi, anh ấy rất thích món cá hấp của cô Vương, anh ấy cũng thích ăn cay, anh ấy luôn làm cho nhiều cô gái phải đau lòng...” Nói đến đây, Âu Dương Thành dừng lại: “Cũng không phải là thường xuyên... Thật ra buổi sáng hôm đó anh ấy nói ‘Không nghĩ tới lại là em’, anh đã nhận ra, anh ấy luôn nhằm vào em, dò hỏi em, thực ra, anh nghĩ cũng là vì anh ấy bắt đầu để ý đến biểu hiện của em. Có thể lần này em rời đi, làm cho anh ấy càng để ý.”
Sau sự suy diễn có vẻ hợp tình hợp lý của Âu Dương Thành, Lâm Tử Mạch lại thấy rối tinh rối mù, cô gần như phát điên lên: “Vậy anh trả lời vấn đề của em như vậy cũng là bởi vì anh Hứa Mục đúng không?” Anh chỉ vì thay Hứa Mục nói chuyện nên mới nói một người cả đời không phải chỉ yêu một người?
Âu Dương Thành ngẩn người, có chút mất tự nhiên, nói: “Không phải, em đừng hiểu nhầm.”
Bảo cô làm sao không hiểu nhầm được chứ? Cô cứ tưởng cô và Âu Dương Thành đã ở với nhau lâu ngày, anh đối với cô có chút cảm giác thờ ơ, lạnh nhạt, thì ra nguyên nhân lại là hiểu nhầm cô và Hứa Mục có quan hệ gì. “Vậy chính anh thì sao?” Lâm Tử Mạch giận dữ hỏi. “Cả đời này anh có yêu nhiều người không? Anh chẳng phải là chỉ yêu một mình Trình Tử thôi sao?” Lâm Tử Mạch gần như có chút hồ đồ mất hết cả lý trí.
Âu Dương Thành càng thêm lúng túng: “Anh, không có.” Do dự hồi lâu anh mới thốt ra được câu trả lời.
Lâm Tử Mạch trong lòng đau đớn, nhưng vẫn cười nhạt hỏi: “Vậy ngoài Trình Tử, anh còn thích ai nữa? Anh đã từng thích một người khác chưa?”
Nói xong câu đó, cô lập tức bắt đầu hối hận. Cô đang làm cái gì thế này, đang nổi điên lên với Âu Dương Thành sao? Cô và Âu Dương Thành có quan hệ gì chứ, nêu không phải Âu Dương Thành nghĩ cô là bạn gái Hứa Mục, thì sao có thể đối tốt với cô như vậy được.
Âu Dương Thành vẫn còn đang lúng túng, Lâm Tử Mạch hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, nói: “Em xin lỗi!”
Âu Dương Thành cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, cười khe khẽ lắc đầu: “Không có gì. Em nói không hy vọng nhắc đến người kia, là anh đã vi phạm quy định trước, anh phải xin lỗi mới đúng.”
Lâm Tử Mạch cụp mắt xuống, nhìn về phía Tiểu Cáp. Tiểu Cáp vốn cuộn mình ngủ giữa hai người, nhưng vừa rồi âm thanh hơi lớn, Tiểu Cáp bị đánh thức, liền cọ cọ vào tay cô. Ôm Tiểu Cáp vào lòng, tâm trạng Lâm Tử Mạch bình tĩnh lại một chút, cuối cùng cô thả lỏng cặp mày nhíu chặt, vỗ vỗ lên đầu Tiểu Cáp, thấp giọng nói: “Người kia, không phải Hứa Mục.”
Rất khó nhận ra cả người Âu Dương Thành phút chốc cứng đờ, anh hơi hơi nheo mắt, không nói gì nữa.
Một minh Âu Dương Thành quay trở về, mẹ anh không đi cùng anh, Lâm Tử Mạch khe khẽ thở phào. Cô vừa mới rửa mặt nên đôi mắt vẫn còn chưa hết mọng đỏ, may mà Âu Dương Thành nhìn không rõ, nếu không cô thật không biết phải giải thích thế nào.
Theo thói quen, Lâm Tử Mạch bật tivi lên, hỏi Âu Dương Thành: “Anh muốn xem cái gì?”
Âu Dương Thành lại nói: “Em tắt tivi đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Lâm Tử Mạch tắt tivi, ngồi xuống nói: “Chuyện gì ạ?”
Âu Dương Thành nhìn về hướng cô ngồi, nói: “Mẹ anh lâu rồi không gặp bố trong lòng có chút lo lắng, nên mẹ anh muốn quay trở về.”
Trong lòng Lâm Tử Mạch có chút căng thẳng. Mẹ anh đi rồi, anh cũng sẽ đuổi cô đi thôi.
Âu Dương Thành tiếp tục nói: “Mẹ anh muốn trở về, nhưng lại lo lắng cho anh, cho nên bà liên hệ với một bác ở trại an dưỡng Lư Sơn, để ngày mai anh đi Lư Sơn, thủ tục đã làm xong rồi, xe cũng đã sắp xếp xong.”
“Anh muốn đi Lư Sơn!” Trái tim Lâm Tử Mạch bắt đầu đập loạn nhịp, cô bàng hoàng thảng thốt, anh muốn đi Lư Sơn, đúng rồi, sắp đến ngày tháng rồi, đương nhiên anh muốn đi Lư Sơn!
Âu Dương Thành không biết vì sao cô lại kích động như vậy, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Mẹ anh có ý muốn em đi cùng thì mới yên tâm. Nhưng, nếu em không muốn rời xa nơi này, chúng ta có thể giấu bà cũng được.” Âu Dương Thành nói xong lại nhìn chăm chú về hướng cô ngồi, giống như đang cố gắng nhìn ra điều gì đó.
Lúc này trong lòng Lâm Tử Mạch giống như có một ý niệm đang quay cuồng mãnh liệt, nhưng cuối cùng cô lại không biết đó là cái gì, cô chỉ biết rõ ràng một điều, đó là: “Em muốn đi Lư Sơn!”
Thấy cô kiên định như thế Âu Dương Thành lại có chút mê muội, một lát sau mới nói: “Em không cần miễn cưỡng. Em đã giúp anh rất nhiều rồi, em không nhất thiết phải đến Lư Sơn cùng anh, anh có thể giấu được mẹ anh mà.”
“Có thể về Lư Sơn chơi miễn phí, cơ hội tốt như vậy em sẽ không bỏ qua đâu. Anh sẽ cho nhân viên của mình chút phúc lợi đó chứ?” Lâm Tử Mạch cố ý tạo ra không khí vui đùa thoải mái.
Âu Dương Thành nhíu mày: “Em không phải là người Cửu Giang sao, chẳng phải đã sớm chơi hết một lượt ở Lư Sơn rồi ấy chứ? Nhưng thật ra em có thể nhân dịp này để trở về thăm bố mẹ mình.”
Lâm Tử Mạch lặng lẽ nắm chặt tay, cười nói: “Đó là thuận miệng thì nói thôi, em cũng không phải người Cửu Giang, mà là người Sơn Đông, em đã đến Thái Sơn rất nhiều lần rồi nhưng Lư Sơn thì chưa đến bao giờ, vì vậy em rất muốn đi!” Tuy rằng cô rất muốn về thăm bố mẹ, nhưng, cô ở bảy năm sau mà xuất hiện trước mặt bố mẹ ở bảy năm trước, thì nhất định có thể làm cho họ sợ chết đi được.
“Vậy được rồi, chúng ta trở về nhà sắp xếp đồ dùng, sáng sớm mai xuất phát.” Âu Dương Thành không nói gì thêm nữa, đồng ý để cô cùng đi, anh còn dặn dò thêm: “Ngày mai chúng ta đi sớm, có lẽ Lão Mục không thể tiễn chúng ta. Anh ấy còn chưa biết việc này, em đến nói tạm biệt anh ấy đi.”
Không thể nói ra là vì sao, nhưng Lâm Tử Mạch luôn cảm thấy những lời này có chút gì kỳ lạ.
Ngày hôm sau, xe của mẹ Âu Dương đi Bắc Kinh và xe của bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà, dường như lo lắng hai người có thể làm điều gì đó khuất tất, nên xe của mẹ Âu Dương tiễn hai người ra đền gần đường cao tốc mới rẽ đi hướng khác.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt mẹ Âu Dương, Lâm Tử Mạch mới thu người lại ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình. Lúc đến đoạn rẽ lên đường cao tốc, Lâm Tử Mạch nhìn qua cửa kính xe, thấy xe của mẹ Âu Dương vẫn còn dừng ở chỗ lúc nãy họ chia tay, cuối cùng cô không kiềm chế được hỏi: “Âu Dương, lúc còn nhỏ anh thường hay đối nghịch với bác gái hay sao mà bây giờ bác luôn đề phòng anh như đề phòng kẻ gian vậy? Cả hai người giốnng như đang hoạt động bí mật ấy.”
Rõ ràng bà đã biết mọi việc rồi mà khi về nhà vẫn còn gọi điện thoại hỏi dò. Lúc đầu không lúc nào là bà không hỏi Lâm Tử Mạch về tình hình của Âu Dương Thành, bây giờ thì phải tận mắt nhìn thấy xe của anh chạy trên đường cao tốc mới được. Cô cảm thấy người mẹ này nhất định là đã bị con trai lừa dối rất nhiểu lần nên mới sinh ra cảnh giác đến như vậy.
Cô vô tình nhìn thấy Âu Dương Thành chun môi lại, hồi lâu sau mới nói: “Do hồi nhỏ cùng với bố anh chống lại chế độ quân chủ chuyên chế nên tôi luyện thành, đã quen rồi.”
“A!” Lâm Tử Mạch mở to hai mắt, thực không nhìn ra người dịu dàng như mẹ Âu Dương lại làm quân chủ chuyên chế trong một nhà ba người, mà người lạnh lùng bình tĩnh như Âu Dương Thành vẫn có gen nghịch ngợm. “Em nghĩ mình có thể tưởng tượng ra chuyện anh từng làm.” Lâm Tử Mạch cười. Những chuyện mà không ai nghĩ đến, đổi trắng thay đen nhất định là anh đã làm không ít, nếu không, sao mẹ anh lại phải đề phòng anh như vậy? Cô lén lút quay đầu nhìn đi chỗ khác mỉm cười, nhìn thấy thần sắc có chút tức giận của Âu Dương Thành qua cửa kính xe, cô càng cười vui vẻ hơn.
Trên đường đi rất thoải mái, Tiểu Chu lái xe cũng rất cẩn thận, sau khi ăn cơm trưa xong, khi xe quay trở lại đường cao tốc, Lâm Tử Mạch không nói gì, dần dần chìm vào giấc ngủ, đến khi Âu Dương Thành gọi dậy thì họ đã đến thành phố Cửu Giang. Nhấc đầu dậy từ trên vai Âu Dương Thành, Lâm Tử Mạch gần như không kìm nén được cảm giác kỳ lạ trong lòng, một năm từ khi đi làm cô không có nhiều ngày nghỉ để về nhà, mỗi lần trở về là một lần cô vô cùng sung sướng, huống chi, đây là nhà cô năm . Có lẽ, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy mình ở năm ?
Xe đi hết đường cao tốc tiến vào nội thành, nhà Lâm Tử Mạch ở phía bắc nội thành, không phải trung tâm khu phố nhưng vẫn ở ngoài mặt đường. Cô nghĩ ít nhất ngồi trong xe cũng có thể nhìn thấy nhà mình, Lâm Tử Mạch liền ghé sát người gần cửa kính, không để ý tim mình đang đập rộn ràng, nóng lòng chờ đợi.
Đèn đỏ, xe lập tức dừng lại cách cửa nhà cô một đoạn. Giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì, Lâm Tử Mạch hỏi: “Mấy giờ rồi ạ?”
Âu Dương Thành ngồi bên canh trả lời: “Năm giờ.”
Năm giờ ư, lúc này mình phải tan học rồi chứ nhỉ?
Giống như để trả lời cho những nghi vấn trong lòng cô, có một cô bé mặc đồng phục học sinh, đi chiếc xe đạp màu tím dừng ngay sát bên xe của họ.
Tóc đuôi ngựa buộc chặt, thẻ học sinh đeo trước ngực phản chiếu dưới ánh mặt trời sáng chói, còn nữa, cái yên xe kia là tự tay mẹ bọc cho mình, tất cả đều vô cùng quen thuộc.
Trong nháy mắt, thế giới ồn ào giống như không tồn tại.
Mở cửa kính xe ra, Lâm Tử Mạch hai mươi hai tuổi nhìn Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi, người nào mới là Lâm Tử Mạch? Nếu cô vươn tay, gọi to Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi, như vậy...
Phải bình tĩnh! Lâm Tử Mạch cưỡng ép đầu óc trống rỗng của mình phải tỉnh táo lại, cô quay mặt đi, chậm rãi đóng cửa kính xe.
Đèn xanh, xe của họ theo dòng xe đợi đèn đỏ từ từ lăn bánh, Âu Dương Thành thấy cô đột nhiên thừ người ra liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Ngay lúc đóng cửa kính vào, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một hình ảnh tựa như đã có từ lâu rồi, giống như cô đang nhìn thấy mình mười lăm tuổi, trong lúc vô ý quay đầu nhìn sang chiếc Mercedes màu đen bên cạnh, chiếc cửa kính của xe đang từ từ đóng lại, cô thầm thốt lên: “Xe đẹp quá!”
Lâm Tử Mạch khẽ day day huyệt thái dương. Trí nhớ này, rốt cuộc là mình vốn đã có rồi mà bây giờ mới nhớ lại? Hay là, bởi vì mình xuyên qua thời gian và không gian, tạo nên thay đổi, nên mới đột nhiên sinh ra?
Hóa ra sự tồn tại của cô đôi với thế giới này vẫn có sự thay đổi sao? Rõ ràng là cô của hiện tại và cô của chính mình năm mười lăm tuổi có thể chen vai đi lướt qua nhau như vậy ư? Mà còn có thể lưu lại một chút ký ức, như vậy, mình lúc nào cũng ở bên cạnh Âu Dương Thành như vậy, anh sẽ có thay đổi gì không?
Cô không kìm lòng được quay sang nhìn Âu Dương Thành, mặt anh hơi nghiêng về phía cửa sổ, nhìn từ góc độ này cô thấy dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó. Rất lâu rồi Âu Dương Thành không còn lo lắng buồn phiền vì bệnh tình nữa, nhìn thấy anh như vậy, Lâm Tử Mạch cũng rất vui mừng. Chỉ có điều, cô càng muốn biết, anh thoải mái như vậy có phải có liên quan đến cuộc điện thoại với Trình Tử không.
“Âu Dương, anh đã từng yêu chưa?” Lâm Tử Mạch trực tiếp hỏi, cô không muốn tiếp tục tra tấn mình nữa, có thể khi hỏi rõ ràng thì cô cũng sẽ mất hy vọng.
Âu Dương Thành hơi bất ngờ, cảm thấy có chút khó hiểu khi cô đột nhiên hỏi đến vấn đề này, nhưng vẫn quay người về phía Lâm Tử Mạch, mỉm cười nói: “Đương nhiên.”
Trái tim Lâm Tử Mạch chợt như thắt lại, tuy nhiên sắc mặt vẫn không thay đổi, nói: “Là khi anh còn học đại học à?”
Âu Dương Thành cười, gật gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trái tìm Lâm Tử Mạch như bị ai đó bóp nghẹt, thực ra đáp án này cô đã sớm biết rõ, nhưng khi nghe Âu Dưong Thành trực tiếp nói ra những lời như vậy, cô vẫn thấy đau lòng. Giống như thà rằng mất cả chì lẫn chài còn hơn, cô vẫn cố giữ giọng nói bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Là... Trình Tử đúng không?”
“Đúng vậy.” Âu Dương Thành còn khẽ mỉm cười.
“Vậy...” Lâm Tử Mạch vặn vẹo bàn tay. “Anh nói xem, cả đời này, không, là em nói, anh cho rằng, con người khi còn sống, có thể chỉ yêu một người, không thể yêu những người khác nữa sao?” Cô vẫn không thể, cô không đủ dũng khí để trực tiếp hỏi có phải Âu Dương Thành đời này chỉ biết yêu một người không, bởi vì cô không dám đối mặt với câu trả lời khẳng định của Âu Dương Thành.
Âu Dương Thành nghe thấy cô hỏi đến vấn đề này, có chút ngập ngừng, anh không nhìn rõ khuôn mặt Lâm Tử Mạch, nhưng vẫn quay đầu lại, đối mặt với cô, ánh mắt đó dường như muốn nhìn thấu tâm can cô, anh nói: “Anh cho rằng, một người cả đời chỉ yêu một người có thể tồn tại ở thế hệ trước, nhưng ở thế hệ trẻ chúng ta bây giờ, điều đó có lẽ rất ít. Thật ra, không nhất thiết cả đời chỉ yêu một người, chỉ cần gặp được đúng người yêu thương mình, thì mình sẽ yêu thương cô ấy, không yêu những người khác, như vậy cũng đủ rồi.”
Đây là có ý gì? Câu trả lời của Âu Dương Thành không phải khẳng định, mà câu trả lời ấy của anh phải chăng có ý biểu thị anh kỳ thực cả đời cũng không phải chỉ yêu một người?
Thấy Lâm Tử Mạch không nói lời nào, Âu Dương Thành lại hỏi: “Em hỏi vấn đề này vì có liên quan gì đến mình à?”
Lâm Tử Mạch giật mình: “Sao?”
Âu Dương Thành mỉm cười: “Hôm qua em nói chuyện với Lão Mục, anh vô tình nghe được một chút.”
Lâm Tử Mạch hoảng sợ nhìn anh, sau đó lại trấn an mình: Ngay cả Hứa Mục cũng không biết vì sao mình khóc, huống chi Âu Dương Thành ở bên ngoài sao có thể nghe rõ được.
Âu Dương Thành tiếp tục nói: “Trước đây Lão Mục có chút phong lưu, nhưng gần đây anh ấy đã thực sự thay đổi không ít, có thể kiểm chứng qua hành động vừa rồi. Hôm qua lúc em khóc, dáng vẻ lo lắng của anh ấy tuyệt nhiên không phải là cố tình tạo ra, anh và anh ấy cùng lớn lên bên nhau từ bé, tuy anh nhìn không rõ nhưng cũng có thể biết anh ấy làm gì. Em làm trái tim anh ấy tổn thương lâu như vậy, bây giờ anh ấy thực sự để ý đến em, hãy cho anh ấy một cơ hội đi.”
“Anh... nghĩ cái gì vậy?” Lâm Tử Mạch cảm thấy có chút bối rối, bất giác mở trừng mắt nhìn Âu Dương Thành, chỉ vào anh nói không nên lời. Anh đang nói gì thế, cô đã làm tổn thương Hứa Mục? Cô cần phải cho Hứa Mục một cơ hội? Đây là cái gì với cái gì?
Âu Dương Thành vẫn mỉm cười nhẹ nhàng: “Em đang ngạc nhiên là làm sao anh biết đúng không?” Không đợi Lâm Tử Mạch nói, anh lại làm ra vẻ giống như đang rất sốt ruột, nói tiếp: “Khi em nói đến món cá hấp của cô Vương anh đã nghĩ đến anh ấy rồi, anh ấy rất thích món cá hấp của cô Vương, anh ấy cũng thích ăn cay, anh ấy luôn làm cho nhiều cô gái phải đau lòng...” Nói đến đây, Âu Dương Thành dừng lại: “Cũng không phải là thường xuyên... Thật ra buổi sáng hôm đó anh ấy nói ‘Không nghĩ tới lại là em’, anh đã nhận ra, anh ấy luôn nhằm vào em, dò hỏi em, thực ra, anh nghĩ cũng là vì anh ấy bắt đầu để ý đến biểu hiện của em. Có thể lần này em rời đi, làm cho anh ấy càng để ý.”
Sau sự suy diễn có vẻ hợp tình hợp lý của Âu Dương Thành, Lâm Tử Mạch lại thấy rối tinh rối mù, cô gần như phát điên lên: “Vậy anh trả lời vấn đề của em như vậy cũng là bởi vì anh Hứa Mục đúng không?” Anh chỉ vì thay Hứa Mục nói chuyện nên mới nói một người cả đời không phải chỉ yêu một người?
Âu Dương Thành ngẩn người, có chút mất tự nhiên, nói: “Không phải, em đừng hiểu nhầm.”
Bảo cô làm sao không hiểu nhầm được chứ? Cô cứ tưởng cô và Âu Dương Thành đã ở với nhau lâu ngày, anh đối với cô có chút cảm giác thờ ơ, lạnh nhạt, thì ra nguyên nhân lại là hiểu nhầm cô và Hứa Mục có quan hệ gì. “Vậy chính anh thì sao?” Lâm Tử Mạch giận dữ hỏi. “Cả đời này anh có yêu nhiều người không? Anh chẳng phải là chỉ yêu một mình Trình Tử thôi sao?” Lâm Tử Mạch gần như có chút hồ đồ mất hết cả lý trí.
Âu Dương Thành càng thêm lúng túng: “Anh, không có.” Do dự hồi lâu anh mới thốt ra được câu trả lời.
Lâm Tử Mạch trong lòng đau đớn, nhưng vẫn cười nhạt hỏi: “Vậy ngoài Trình Tử, anh còn thích ai nữa? Anh đã từng thích một người khác chưa?”
Nói xong câu đó, cô lập tức bắt đầu hối hận. Cô đang làm cái gì thế này, đang nổi điên lên với Âu Dương Thành sao? Cô và Âu Dương Thành có quan hệ gì chứ, nêu không phải Âu Dương Thành nghĩ cô là bạn gái Hứa Mục, thì sao có thể đối tốt với cô như vậy được.
Âu Dương Thành vẫn còn đang lúng túng, Lâm Tử Mạch hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, nói: “Em xin lỗi!”
Âu Dương Thành cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, cười khe khẽ lắc đầu: “Không có gì. Em nói không hy vọng nhắc đến người kia, là anh đã vi phạm quy định trước, anh phải xin lỗi mới đúng.”
Lâm Tử Mạch cụp mắt xuống, nhìn về phía Tiểu Cáp. Tiểu Cáp vốn cuộn mình ngủ giữa hai người, nhưng vừa rồi âm thanh hơi lớn, Tiểu Cáp bị đánh thức, liền cọ cọ vào tay cô. Ôm Tiểu Cáp vào lòng, tâm trạng Lâm Tử Mạch bình tĩnh lại một chút, cuối cùng cô thả lỏng cặp mày nhíu chặt, vỗ vỗ lên đầu Tiểu Cáp, thấp giọng nói: “Người kia, không phải Hứa Mục.”
Rất khó nhận ra cả người Âu Dương Thành phút chốc cứng đờ, anh hơi hơi nheo mắt, không nói gì nữa.