Mới sáng sớm, cô đã ngồi ngây ra như tượng gỗ trước màn hình máy tính, mở hết trang này đến trang khác, chọn ra một bộ phim chẳng ai biết, rồi nhìn trân trân vào dòng người đi lại không ngớt trên màn hình, mặt không hề biểu cảm. Người vốn để ý đến Âu Dương Thành từng phút từng giây như Lâm Tử Mạch hôm nay bỗng nhiên cũng không chú ý anh đã rời đi từ lúc nào.
Âu Dương Thành không hiểu vì sao sau khi trở về từ hang Cẩm Tú, Lâm Tử Mạch lại giống người mất hồn như vậy. Từ khi quen biết nhau, cô luôn vui vẻ hoạt bát, dù anh biết trong lòng cô gái này nhất định có tâm sự, cũng biết cô đang cố gắng để tỏ ra vui vẻ. Song lần này, Lâm Tử Mạch đã không còn che giấu được những tâm tư của mình nữa.
Nhìn thấy bộ dạng đó của Lâm Tử Mạch, Âu Dương Thành thực rất đau lòng, nhưng quyết định đó, cái quyết định mà anh đã đưa ra vào khoảnh khắc ôm chặt cô trong lòng chiều hôm qua đã khiến anh càng thêm kiên quyết.
Lâm Tử Mạch đang nghĩ điều gì? Bản thân cô cũng không thể hiểu.
Có lẽ đang nghĩ, mọi thứ đã kết thúc.
Có lẽ đang nghĩ, xem còn cách nào có thể cứu vãn được mọi chuyện.
Có lẽ đang nghĩ, bây giờ cô nên làm gì.
Trở về? Trở về như thế nào? Ở lại, vậy sau khi mắt Âu Dương Thành sáng lại, cô sẽ phải đi đâu?
Lâm Tử Mạch đã mất phương hướng.
Cô ngơ ngẩn làm bữa sáng, rồi ăn sáng, xem tivi, sau đó lại làm bữa trưa, rồi ăn trưa, xem tivi. Cuối cùng cô nên làm gì đây?
Mặt trời khuất dần phía đằng tây.
Ánh tà dương hiu hắt chiếu xuyên qua khung cửa sổ tuổi đời gần trăm năm. Một lớp nắng vàng nhạt vương trên bàn tay Lâm Tử Mạch đang nhè nhẹ vuốt ve Tiểu Cáp, chút ấm áp bỗng nhen nhóm trong lòng cô.
Ngước mắt nhìn đồng hồ, đã đến giờ làm cơm tối. Đặt Tiểu Cáp sang một bên, Lâm Tử Mạch đứng dậy đi vào bếp. Song đóa hoa bách hợp trắng trong như mộng trước cửa phòng ăn đã ngăn bước chân cô lại.
Lâm Tử Mạch bất giác ngẩng đầu nhìn, Âu Dương Thành đang từ từ tiến về phía cô sau đóa bách hợp, khiến cô nhất thời chưa kịp phản ứng trở lại: “Âu Dương! Đó là...”
Âu Dương Thành vẫn mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, đưa bó hoa ra trước mặt cô, dịu dàng nói: “Em vào đi!”
Lâm Tử Mạch đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi sự lãng mạn bất ngờ mà Âu Dương Thành đem đến cho mình. Cô ngơ ngẩn ôm đóa bách họp, đi theo anh vào phòng ăn, sau đó mới phát hiện bên trong đã có sẵn một bữa ăn thịnh soạn.
Cảm giác ngọt ngào bỗng trào dâng trong tim Lâm Tử Mạch. Cô cắm hoa vào bình, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đã được kéo sẵn trong ánh nhìn chăm chú của Âu Dương Thành.
Những đặc sản vùng Lư Sơn được bày biện trên bàn như cá đá cuộn chiên giòn, gà gô đá hầm vàng, cá đá Lư Sơn, thạch nhĩ Như Ý, gà gô đá Tam Bôi... Lâm Tử Mạch đều đã được thưởng thức, một số món cô còn biết làm nhưng vì sợ Âu Dương Thành biết mình là người Cửu Giang nên không dám làm.
“Đây đều là đặc sản của Lư Sơn.” Sau khi ngồi vào chỗ, Âu Dương Thành lịch lãm đưa tay giới thiệu với Lâm Tử Mạch: “Những món này chắc là em chưa từng được thưởng thức, vậy nên anh đã đặt nhà hàng làm riêng cho em đây.”
Lâm Tử Mạch nhìn Âu Dương Thành, mỉm cười: “Ừm, đúng vậy, em chưa được ăn bao giờ. Cảm ơn anh!”
Âu Dương Thành vẫn nở nụ cười: “Bữa tối này là để cảm ơn em đã chăm sóc anh những ngày tháng qua.”
“Không cần đâu anh.” Lâm Tử Mạch thẩm đoán xem mục đích của Âu Dương Thành cuối cùng là gì. “Tất cả đều là do em tự nguyện. Hơn nữa, nếu không có anh làm sao em có thể được ngắm nhìn vùng Lư Sơn xinh đẹp này.”
“Chúng ta ăn trước đã, phải ăn nóng mới ngon.” Âu Dương Thành cầm đũa lên: “Ăn xong đã rồi hãy nói.”
“Em tên là gì?” Khi đã ăn được kha khá, Âu Dương Thành bỗng mở lời trước, nhưng lời nói hơi gấp gáp như mang chút xấu hổ ngượng ngùng.
Lâm Tử Mạch sững sờ ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thành. Anh đang nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của cô. Mãi không thấy cô trả lời, anh liền mỉm cười nói tiếp: “Em chăm sóc anh lâu như vậy mà anh vẫn chưa biết tên em, cũng chưa từng gọi tên em bao giờ.”
Trong thoáng chốc, biết bao suy nghĩ cuộn trào trong đầu Lâm Tử Mạch. Không thể bắt mình nhẫn nại thêm được nữa, cô cười híp mắt nói: “Trong tên em cũng có một chữ 'Tử', nhưng chữ 'Tử' đó có nghĩa là màu tím. Bạn bè thích gọi em là A Tử, anh cũng có thể gọi em như vậy.” Cô vẫn muốn cứu vãn, vẫn muốn mọi thứ quay trở lại, nhưng vì những vết tích còn sót lại từ năm 2000 nên không thể nói cho Âu Dương Thành biết tên của mình.
“Giống A Tử xảo quyệt của Thiên Long bát bộ đúng không?” Âu Dương Thành dựa người ra ghế nghiêng đầu cười.
“Mặc dù A Tử là người gian xảo nhưng cô ấy làm tất cả vì Kiều Đại ca của mình.” Lâm Tử Mạch bình tĩnh đáp lại, sau đó liền chuyển chủ đề: “Em từng nói lúc nào rời đi sẽ nói cho anh biết tên của mình mà.”
Âu Dương Thành không biết cô muốn nói gì, bèn gật đầu: “Đúng thế, anh vẫn nhớ. Chỉ là lúc này anh...”
Lâm Tử Mạch liền cắt ngang: “Ngày mai Trình Tử đến rồi, nếu em còn lưu lại đây thì có vẻ không tiện cho lắm đúng không?”
“Ý anh không phải như thế!” Vừa nghe thấy vậy, Âu Dương Thành liền ngồi bật dậy nói: “Việc Trình Tử đến không liên quan gì đến việc em ở lại, anh không có ý muốn em rời đi, em đừng hiểu lầm...”
Lâm Tử Mạch cười nhạt, vậy mà ý cô hiểu gần như là thế.
Thấy cô không nói gì, Âu Dương Thành có chút lo lắng: “Anh chỉ là... chỉ là...” Nhưng Âu Dương Thành dù sao vẫn là Âu Dương Thành, cuối cùng anh cũng dần lấy lại bình tình, lời nói cũng điềm tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Mạch với vẻ căng thẳng, như thể sợ cô sẽ rời đi: “Anh chỉ muốn cảm ơn em. Nếu không có em luôn ở bên chăm sóc thì bây giờ chắc anh vẫn còn chìm trong bóng tối. Nếu không có em Âu Dương Thành này nhất định không thể khỏe lại được. Anh...”
“Reng reng reng...” Tiếng chuông điện thoại chói tai cắt ngang màn cảm ơn thâm tình của Âu Dương Thành.
Lâm Tử Mạch nhìn anh một cái thật sâu, rồi đứng dậy đi ra phòng khách nhấc điện thoại.
Vừa rồi Âu Dương Thành đã nói gì? Anh nói: “Nếu không có em, Âu Dương Thành này sẽ không thể khỏe lại được.”
Anh nói: “Nếu không có Lâm Tử Mạch thì mắt của anh sẽ không thể sáng lại được!”
Nhưng, cuộc đòi Âu Dương Thành chẳng phải đã không còn có Lâm Tử Mạch rồi đó sao?
Cô làm gì vậy? Cô khiến cho Lâm Tử Mạch mười lăm tuổi không gặp được Âu Dương Thành, vậy thì sau đó cô sẽ không đến Nam Kinh, cũng không đi xuyên thời gian từ năm 2007 trở về năm 2000 bên hồ Huyền Vũ, để rồi chính vì thế mà Âu Dương Thành mù lòa của năm 2000 không bao giờ còn được nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.
Có lẽ Âu Dương Thành chỉ nói vậy thôi, nhưng, ai có thể bảo đảm rằng việc đẩy Lâm Tử Mạch ra khỏi cuộc đời Âu Dương Thành sẽ không khiến anh bị mù vĩnh viễn.
Không! Làm sao cô có thể nhẫn tâm để Âu Dương Thành sống cả đời trong bóng tối, làm sao cô có thể vĩnh viễn bỏ lại anh trong bóng tối.
Dù yêu anh, cô đã tương tư mất bảy năm trời, đù ở bên anh suốt bao năm nhưng cô vẫn không thể bước vào trái tim đó, dù phải lặng lẽ rời đi vì sự trở về của Trình Tử, cô cũng không sợ.
Vì cô muốn ở bên anh, vì cô không muốn anh bị mù!
“Xin chào!”
Lâm Tử Mạch trả lời điện thoại như một cái máy, một giọng nói phấn khích lập tức vang lên từ đầu dây bên kia: “A Tử, mau ra mở cửa, anh muốn dành cho em một niềm vui bất ngờ.”
“Hả? Vâng.”
Lâm Tử Mạch bối rối ra mở cửa, Hứa Mục bất ngờ xuất hiện trước cửa với một bộ com-lê trắng từ đầu đến chân và bó hồng đỏ thắm trên tay.
“Sao lại đứng ngây ra như thế?” Hứa Mục hứng khởi cốc lên đầu Lâm Tử Mạch, không hề để ý đến bầu không khí trong phòng.
Âu Dương Thành lúc đó cũng đi ra khỏi phòng ăn. Khi lờ mờ nhìn thấy bộ dạng nghiêm chỉnh của Hứa Mục, anh hơi sững sờ, nhưng sau đó liền im lặng ngồi tựa vào ghế sô pha nhìn hai người họ.
Hứa Mục tặng hoa cho Lâm Tử Mạch rồi nồng nàn thổ lộ: “A Tử, anh thích em!”
“Xí!” Lâm Từ Mặc quẳng hoa trả lại Hứa Mục, quay người bước đi: “Lại đến nữa!”
Hứa Mục không nói thêm nữa, anh chuyển ánh mắt về phía Âu Dương Thành: “A Thành, cho anh ở đây một thời gian được không?'
Âu Dương Thành cũng nhìn Hứa Mục chằm chằm, hai người họ cứ nhìn nhau như thế rất lâu. Cuối cùng, Âu Dương Thành cũng mở miệng nói: “Anh tự dọn phòng cho mình đi.” Sau đó, anh không còn quan tâm đến Hứa Mục nữa mà vẫn ngồi trên ghế sô pha xem tivi.
Hứa Mục không chút bận tâm đến sự lạnh nhạt của Âu Dương Thành. Anh chào Lâm Tử Mạch rồi kéo hành lý đi dọn phòng.
Tivi đang phát chương trình thảo luận tiêu điểm. Âu Dương Thành xoay người ngồi đối diện với Lâm Tử Mạch trầm tư bên cạnh, rồi nói: “A Tử, tối nay...” Lưỡng lự một lúc, cuối cùng anh lại quay người về chỗ cũ: “Thôi, để sau hãy nói.”
Lâm Tử Mạch đang tìm cách cứu vãn mọi chuyện, nhưng thấy vẻ khác thường của Âu Dương Thành bèn quay đầu lại hỏi: “Anh có chuyện gì cứ nói đi.”
“Chẳng có gì cả.” Âu Dương Thành cầm điều khiển chuyển kênh liên hồi: “Đúng rồi, Trình Tử ngày mai sẽ về. Cô ấy nói không cần anh phải ra đón, nhưng lại bảo anh tìm một địa điểm đặc biệt, rồi đến đó đợi cô ấy. Lư Sơn lớn như vậy, địa điểm cũng nhiều như vậy nhưng nhất thời anh không nghĩ ra nơi nào để đến. Em thử nói xem anh nên đi đâu đợi cô ấy?”
“Hang Cẩm Tú!” Lâm Tử Mạch bỗng hoạt bát hẳn lên, nhanh nhảu nói: “Ngày mai chúng ta sẽ trèo lên đỉnh núi.”
“Ở đó ư?” Âu Dương Thành ngẫm nghĩ: “Liệu cô ấy có thể tìm được không?”
“Chắc là được, em thấy chỗ đó là hợp lý nhất.”
Âu Dương Thành mỉm cười: “Được rồi, vậy đi hang Cẩm Tú nhé!”
Thì ra là vậy.
Hòn đá đè nặng trong lòng Lâm Tử Mạch cuối cùng cũng hạ cánh xuống đất an toàn.
Bất luận thế nào, tất cả sẽ phải xảy ra vào ngày 4 tháng 7, Tử Mạch mười lăm tuổi sẽ gặp được Âu Dương Thành, mọi chuyện sẽ trở về quỹ đạo cũ. Cuối cùng cô cũng có thể an tâm được rồi.