Cả ngày hôm nay, Lâm Tử Mạch luôn tâm thần bất định, cô như cảm thấy có việc gì đó sắp xảy ra.
Hôm nay đối với cô là một ngày vô cùng đặc biệt, bởi vì đúng ngày này của bảy năm về trước, cô lần đầu tiên đã gặp Âu Dương Thành, và yêu anh ấy. Cho nên mỗi năm cứ đến ngày này, cô đều tự mình kỷ niệm.
Hai năm trước, cô đã trở lại nơi mà trước đây bọn họ đã vô tình gặp gỡ ở trên núi Lư Sơn, lưu lại một ngày. Cả ngày hôm đó cô không làm gì cả, chỉ lặng lẽ ngồi đó, nghe những thanh âm của núi, tự mình hoài niệm. Sau đó, cô đến Nam Kinh, đến phía sau Âu Dương Thành, rồi cô chọn đến bên bờ hồ Huyền Vũ. Bởi vì khi bọn họ thực sự đến với nhau, nơi đây chính là nơi lần đầu tiên họ ngẫu nhiên gặp lại.
Có điều, bảy năm qua, cứ vào ngày này hàng năm, đều là cô một mình trải qua.
Bởi vì, ngày này, đối với Âu Dương Thành dường như cũng là một ngày đặc biệt. Không biết anh có chuyện gì vào ngày này, mà hàng năm, anh đều quay trở về ngôi nhà ở Minh Thành Cảnh Uyển, một mình trải qua. Thậm chí anh có thể dẫn theo Tiểu Cáp, tuy nhiên, lại không thể để cô đi cùng.
Thế mà năm nay, anh lại nói với cô: “Buổi tối đợi anh cùng ăn cơm, anh muốn em gặp một người, và anh cũng có chuyện muốn nói với em”.
Buổi sáng khi anh đeo cà vạt, cô ngồi trước gương bận rộn, anh đã bình tĩnh nói ra những lời này, theo bản năng cô mơ hồ cảm thấy có chút gì đó sợ hãi.
Cô sợ rằng tất cả những lời nói dối mà cô tự lừa mình dối người sẽ vỡ vụn, cô sợ anh sẽ nói với cô những điều mà cô không thể thừa nhận nhất, cô sợ người cô phải gặp sẽ là người mà cô không muốn gặp nhất.
Lần đó do bất cẩn cô đã nhìn thấy bức ảnh được Âu Dương Thành cẩn thận bọc viền từng li từng tí, cô đã không dám tiếp tục tự lừa dối chính mình và người khác rằng người Âu Dương Thành yêu chính là cô. Thân ảnh màu trắng bảy năm trước đó, chính là ác mộng của Lâm Tử Mạch. Cô gái kia, dường như là khúc nhạc dạo đầu mở ra câu chuyện của họ, lại giống như người có thể đẩy câu chuyện của họ đi vào hồi kết.
Đi dọc theo bức tường cũ phủ đầy dây thường xuân, Lâm Tử Mạch bước từng bước chậm rãi thong thả. Vừa rẽ qua một khúc quanh, đập vào mắt cô là bóng dáng của hai người đang đứng dưới gốc cây liễu bên bờ hồ. Chiếc áo phông màu trắng mà Âu Dương Thành mặc trên người luôn toát ra vẻ đẹp vô cùng đặc biệt, còn người con gái đang đứng bên cạnh anh ấy mặc chiếc váy lụa màu vàng nhạt cũng vô cùng mềm mại, thoạt nhìn đã nhận thấy họ vô cùng tương xứng.
Một cơn gió nhẹ lướt qua khiến cành liễu phất phơ lay động, như muốn sà xuống mặt đất, chú chó bông xù Tiểu Cáp có bộ lông màu đen trắng đang ngồi xổm gác chiếc cằm lên chân Âu Dương Thành, cũng thật hài hòa với hai người bọn họ. Lâm Tử Mạch theo bản năng cứ thế chậm dãi bước, từ từ sát lại, gần đến mức đủ để nghe được lời họ nói.
“…Em ở nước ngoài lâu như vậy, thật không ngờ còn có thể trở lại. Càng không thể ngờ, đã bảy năm rồi, anh vẫn còn đợi…” giọng nói của cô gái thật uyển chuyển tinh tế, trong ngữ điệu còn mang chút cảm động rưng rưng.
Âu Dương Thành quay người lại phía cô gái, quay lưng về phía Lâm Tử Mạch, cho nên cô không thể nào nhìn được ánh mắt của anh, nhưng từ trong giọng nói, cô cũng có thể cảm nhận được thâm tình quyến luyến mà anh giành cho cô gái ấy: “Phải, đã bảy năm rồi, nhưng cuối cùng anh cũng đã đợi được”.
Đã bảy năm! Đã đợi được!
Trong khoảnh khắc, hai từ ấy như nổ tung trong đầu Lâm Tử Mạch!
Là cô gái áo trắng trên đỉnh núi Lư Sơn đã rời xa bảy năm rồi ư? Âu Dương Thành đã đợi cô ấy bảy năm? Giờ đây cô ấy đã quay trở lại? Cho nên Âu Dương Thành muốn nói với cô, người anh ấy chờ đợi đã quay trở lại, sau này không cần Lâm Tử Mạch cô nữa, và để dập tắt hết hy vọng trong lòng cô, anh còn để cho hai người bọn họ gặp mặt?
Lâm Tử Mạch lúng túng nhìn bóng hình màu vàng nhạt kia. Thì ra, người anh ấy đợi là cô gái có mái tóc quăn dài lượn sóng kia, thảo nào cô để mái tóc dài thẳng bao nhiêu năm, anh cũng chỉ nhìn thoáng qua; thì ra người con gái anh đợi mặc y phục màu vàng nhạt, lộ rõ vẻ dịu dàng đáng yêu, thật đáng thương cho cô hôm nay lại cố ý chọn mặc bộ váy liền màu trắng, cô cứ ngỡ rằng anh sẽ thích.
“Gâu, gâu gâu!” Tiểu Cáp ngồi rỗi ở bên cạnh hai người đã phát hiện ra cô, đột nhiên đứng bật dậy, nó làm nũng với cô nên xông lên như mọi lần sủa hai tiếng.
Cả hai người đang nói chuyện với nhau cùng quay người lại.
Âu Dương Thành không ngờ đó lại là cô, nên rất ngạc nhiên, cô gái xinh đẹp bên cạnh cũng có chút ngạc nhiên, Âu Dương Thành khẽ chau mày, có chút lúng túng thoảng qua, nhưng giọng nói vẫn giữ nguyên vẻ bình thản vốn có: “Tử Mạch, sao em lại ở đây?”
Lâm Tử Mạch giống như đã làm sai chuyện gì đó, cúi thấp đầu nói: “Em đi men theo bờ hồ đến đây”, nói xong, cô cảm thấy như có gì chưa rõ ràng, liền giải thích thêm nói: “Lúc anh gọi điện cho em, em đang cách chỗ này không xa lắm, nên liền đi bộ đến đây”. Cô vẫn cúi đầu thật thấp, đây là tư thế mà cô đã quen lúc có điều gì ủy khuất, tiện thể có thể che giấu được nỗi buồn của mình.
“Đây là Trình Tử”, Âu Dương Thành thôi không truy hỏi vấn đề này nữa, rất nhanh khẽ mỉm cười nhìn sang cô gái mặc váy màu vàng nhạt đang đứng bên cạnh, giới thiệu với cô.
Cô ấy quả nhiên là Trình Tử, một cái tên luôn luôn tồn tại trong danh bạ điện thoại di động của Âu Dương Thành nhưng lại chưa bao giờ gọi đến. Lâm Tử Mạch ngẩng đầu, Trình Tử nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp với cô, rồi gật đầu chào: “Chào em!”
Cô cũng mỉm cười lịch sự đáp lại, nhìn thẳng cô ấy nói: “Chào chị, em là Lâm Tử Mạch”.
Trình Tử nghiên đầu nhìn Âu Dương Thành, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý: “Nghe danh đã lâu!”
Lâm Tử Mạch không hiểu ý của Trình Tử, theo thói quen cô đưa mắt nhìn về phía Âu Dương Thành, cố tìm một lời giải thích, nhưng anh lại đang mải nhìn Trình Tử, không chú ý đến ánh mắt của cô. Lâm Tử Mạch nặng nề túm chặt lấy chiếc túi đang đeo bên mình.
Lúc này, Tiểu Cáp không bị ảnh hưởng gì của không khí có chút kì lạ xung quanh, đột nhiên sủa lên một tiếng, vui mừng lao về phía Lâm Tử Mạch. Âu Dương Thành nhất thời không để ý, chiếc dây xích buộc Tiểu Cáp anh đang nắm trong tay bị nó giật tung ra.
Tiểu Cáp vẫn luôn như vậy, đã bao nhiêu năm rồi, mà vẫn như lần đầu tiên gặp cô lúc cô học xong học kỳ đầu tiên của đại học ở bên bờ hồ này, vô cùng nhiệt tình lao thẳng về phía cô…
Lần đó là lần thứ hai cô gặp Âu Dương Thành ở Nam Kinh.
Trường học của cô cách hồ Huyền Vũ không xa, buổi sáng sớm hoặc chiều muộn cô thường đến ngồi bên bờ hồ đọc sách hoặc ngắm cảnh. Có một hôm, cô lại ngẫu nhiên gặp Âu Dương Thành rất hiếm khi dẫn theo Tiểu Cáp đi dạo.
Lúc đó cô đang định rời đi, nhưng Tiểu Cáp lần đầu tiên gặp cô dường như đã tỏ ra yêu quý cô một cách dị thường, cũng đúng lúc Âu Dương Thành không để ý, nó đã giật tung sợi dây xích lao thẳng về phía cô.
Cô vốn rất yêu thích những chú chó nhỏ, nên cô không hề né tránh, nhất là khi biết rõ chủ nhân của nó là Âu Dương Thành, cô lại càng không tránh. Kết quả lần đó, những móng vuốt sắc nhọn của Tiểu Cáp đã cào bị thương cẳng chân của cô…
Còn lần này, sau bao nhiêu năm tích lũy tình cảm như vậy, Tiểu Cáp hình như cũng đã thông minh hơn, lúc lao đến trước mặt cô, dường như tốc độ của nó đã chậm lại, đợi cô khom người xuống, nó để mặc cô vuốt ve chiếc cổ của mình, đó cũng là lúc cô vùi đầu xuống che giấu nỗi xót xa đang trào dâng trong lòng.
Có vật gì đó va vào chân của Lâm Tử Mạch.
Cô buông Tiểu Cáp ra, nhìn xuống, thì ra là chiếc vòng cổ có hình dạng kỳ quái của Tiểu Cáp, có lẽ đã bị cô đụng phải nên rơi xuống.
Cô nhặt chiếc vòng đó lên, sau đó kéo qua đeo vào cổ cho Tiểu Cáp.
Cô chẳng có dũng khí để nhìn xem Âu Dương Thành đang làm gì, chỉ tự dối mình dối người nhìn chăm chú vào cặp mắt trong veo như nước hồ xanh biếc của Tiểu Cáp.
Trong khoảnh khắc, lúc cô cài xong chiếc vòng vào cổ cho Tiểu Cáp, có một giọt nước mắt không kiềm chế được từ trong hốc mắt Lâm Tử Mạch trượt xuống, may mà giọt nước mắt ấy lại rơi đúng vào chỗ khảm đá hình bát giác ở trên chiếc vòng cổ của nó…
Ngay lập tức, có một luồng sáng lóe lên, Lâm Tử Mạch bị luồng sáng ấy làm cho tức mắt nên nhắm chặt mắt lại. Đúng thời khắc đó, dường như cô đã nghe thấy vài tiếng ve sầu mà chỉ có ở quê cô mới có: “Ve sầu, ve sầu…”
Cả ngày hôm nay, Lâm Tử Mạch luôn tâm thần bất định, cô như cảm thấy có việc gì đó sắp xảy ra.
Hôm nay đối với cô là một ngày vô cùng đặc biệt, bởi vì đúng ngày này của bảy năm về trước, cô lần đầu tiên đã gặp Âu Dương Thành, và yêu anh ấy. Cho nên mỗi năm cứ đến ngày này, cô đều tự mình kỷ niệm.
Hai năm trước, cô đã trở lại nơi mà trước đây bọn họ đã vô tình gặp gỡ ở trên núi Lư Sơn, lưu lại một ngày. Cả ngày hôm đó cô không làm gì cả, chỉ lặng lẽ ngồi đó, nghe những thanh âm của núi, tự mình hoài niệm. Sau đó, cô đến Nam Kinh, đến phía sau Âu Dương Thành, rồi cô chọn đến bên bờ hồ Huyền Vũ. Bởi vì khi bọn họ thực sự đến với nhau, nơi đây chính là nơi lần đầu tiên họ ngẫu nhiên gặp lại.
Có điều, bảy năm qua, cứ vào ngày này hàng năm, đều là cô một mình trải qua.
Bởi vì, ngày này, đối với Âu Dương Thành dường như cũng là một ngày đặc biệt. Không biết anh có chuyện gì vào ngày này, mà hàng năm, anh đều quay trở về ngôi nhà ở Minh Thành Cảnh Uyển, một mình trải qua. Thậm chí anh có thể dẫn theo Tiểu Cáp, tuy nhiên, lại không thể để cô đi cùng.
Thế mà năm nay, anh lại nói với cô: “Buổi tối đợi anh cùng ăn cơm, anh muốn em gặp một người, và anh cũng có chuyện muốn nói với em”.
Buổi sáng khi anh đeo cà vạt, cô ngồi trước gương bận rộn, anh đã bình tĩnh nói ra những lời này, theo bản năng cô mơ hồ cảm thấy có chút gì đó sợ hãi.
Cô sợ rằng tất cả những lời nói dối mà cô tự lừa mình dối người sẽ vỡ vụn, cô sợ anh sẽ nói với cô những điều mà cô không thể thừa nhận nhất, cô sợ người cô phải gặp sẽ là người mà cô không muốn gặp nhất.
Lần đó do bất cẩn cô đã nhìn thấy bức ảnh được Âu Dương Thành cẩn thận bọc viền từng li từng tí, cô đã không dám tiếp tục tự lừa dối chính mình và người khác rằng người Âu Dương Thành yêu chính là cô. Thân ảnh màu trắng bảy năm trước đó, chính là ác mộng của Lâm Tử Mạch. Cô gái kia, dường như là khúc nhạc dạo đầu mở ra câu chuyện của họ, lại giống như người có thể đẩy câu chuyện của họ đi vào hồi kết.
Đi dọc theo bức tường cũ phủ đầy dây thường xuân, Lâm Tử Mạch bước từng bước chậm rãi thong thả. Vừa rẽ qua một khúc quanh, đập vào mắt cô là bóng dáng của hai người đang đứng dưới gốc cây liễu bên bờ hồ. Chiếc áo phông màu trắng mà Âu Dương Thành mặc trên người luôn toát ra vẻ đẹp vô cùng đặc biệt, còn người con gái đang đứng bên cạnh anh ấy mặc chiếc váy lụa màu vàng nhạt cũng vô cùng mềm mại, thoạt nhìn đã nhận thấy họ vô cùng tương xứng.
Một cơn gió nhẹ lướt qua khiến cành liễu phất phơ lay động, như muốn sà xuống mặt đất, chú chó bông xù Tiểu Cáp có bộ lông màu đen trắng đang ngồi xổm gác chiếc cằm lên chân Âu Dương Thành, cũng thật hài hòa với hai người bọn họ. Lâm Tử Mạch theo bản năng cứ thế chậm dãi bước, từ từ sát lại, gần đến mức đủ để nghe được lời họ nói.
“…Em ở nước ngoài lâu như vậy, thật không ngờ còn có thể trở lại. Càng không thể ngờ, đã bảy năm rồi, anh vẫn còn đợi…” giọng nói của cô gái thật uyển chuyển tinh tế, trong ngữ điệu còn mang chút cảm động rưng rưng.
Âu Dương Thành quay người lại phía cô gái, quay lưng về phía Lâm Tử Mạch, cho nên cô không thể nào nhìn được ánh mắt của anh, nhưng từ trong giọng nói, cô cũng có thể cảm nhận được thâm tình quyến luyến mà anh giành cho cô gái ấy: “Phải, đã bảy năm rồi, nhưng cuối cùng anh cũng đã đợi được”.
Đã bảy năm! Đã đợi được!
Trong khoảnh khắc, hai từ ấy như nổ tung trong đầu Lâm Tử Mạch!
Là cô gái áo trắng trên đỉnh núi Lư Sơn đã rời xa bảy năm rồi ư? Âu Dương Thành đã đợi cô ấy bảy năm? Giờ đây cô ấy đã quay trở lại? Cho nên Âu Dương Thành muốn nói với cô, người anh ấy chờ đợi đã quay trở lại, sau này không cần Lâm Tử Mạch cô nữa, và để dập tắt hết hy vọng trong lòng cô, anh còn để cho hai người bọn họ gặp mặt?
Lâm Tử Mạch lúng túng nhìn bóng hình màu vàng nhạt kia. Thì ra, người anh ấy đợi là cô gái có mái tóc quăn dài lượn sóng kia, thảo nào cô để mái tóc dài thẳng bao nhiêu năm, anh cũng chỉ nhìn thoáng qua; thì ra người con gái anh đợi mặc y phục màu vàng nhạt, lộ rõ vẻ dịu dàng đáng yêu, thật đáng thương cho cô hôm nay lại cố ý chọn mặc bộ váy liền màu trắng, cô cứ ngỡ rằng anh sẽ thích.
“Gâu, gâu gâu!” Tiểu Cáp ngồi rỗi ở bên cạnh hai người đã phát hiện ra cô, đột nhiên đứng bật dậy, nó làm nũng với cô nên xông lên như mọi lần sủa hai tiếng.
Cả hai người đang nói chuyện với nhau cùng quay người lại.
Âu Dương Thành không ngờ đó lại là cô, nên rất ngạc nhiên, cô gái xinh đẹp bên cạnh cũng có chút ngạc nhiên, Âu Dương Thành khẽ chau mày, có chút lúng túng thoảng qua, nhưng giọng nói vẫn giữ nguyên vẻ bình thản vốn có: “Tử Mạch, sao em lại ở đây?”
Lâm Tử Mạch giống như đã làm sai chuyện gì đó, cúi thấp đầu nói: “Em đi men theo bờ hồ đến đây”, nói xong, cô cảm thấy như có gì chưa rõ ràng, liền giải thích thêm nói: “Lúc anh gọi điện cho em, em đang cách chỗ này không xa lắm, nên liền đi bộ đến đây”. Cô vẫn cúi đầu thật thấp, đây là tư thế mà cô đã quen lúc có điều gì ủy khuất, tiện thể có thể che giấu được nỗi buồn của mình.
“Đây là Trình Tử”, Âu Dương Thành thôi không truy hỏi vấn đề này nữa, rất nhanh khẽ mỉm cười nhìn sang cô gái mặc váy màu vàng nhạt đang đứng bên cạnh, giới thiệu với cô.
Cô ấy quả nhiên là Trình Tử, một cái tên luôn luôn tồn tại trong danh bạ điện thoại di động của Âu Dương Thành nhưng lại chưa bao giờ gọi đến. Lâm Tử Mạch ngẩng đầu, Trình Tử nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp với cô, rồi gật đầu chào: “Chào em!”
Cô cũng mỉm cười lịch sự đáp lại, nhìn thẳng cô ấy nói: “Chào chị, em là Lâm Tử Mạch”.
Trình Tử nghiên đầu nhìn Âu Dương Thành, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý: “Nghe danh đã lâu!”
Lâm Tử Mạch không hiểu ý của Trình Tử, theo thói quen cô đưa mắt nhìn về phía Âu Dương Thành, cố tìm một lời giải thích, nhưng anh lại đang mải nhìn Trình Tử, không chú ý đến ánh mắt của cô. Lâm Tử Mạch nặng nề túm chặt lấy chiếc túi đang đeo bên mình.
Lúc này, Tiểu Cáp không bị ảnh hưởng gì của không khí có chút kì lạ xung quanh, đột nhiên sủa lên một tiếng, vui mừng lao về phía Lâm Tử Mạch. Âu Dương Thành nhất thời không để ý, chiếc dây xích buộc Tiểu Cáp anh đang nắm trong tay bị nó giật tung ra.
Tiểu Cáp vẫn luôn như vậy, đã bao nhiêu năm rồi, mà vẫn như lần đầu tiên gặp cô lúc cô học xong học kỳ đầu tiên của đại học ở bên bờ hồ này, vô cùng nhiệt tình lao thẳng về phía cô…
Lần đó là lần thứ hai cô gặp Âu Dương Thành ở Nam Kinh.
Trường học của cô cách hồ Huyền Vũ không xa, buổi sáng sớm hoặc chiều muộn cô thường đến ngồi bên bờ hồ đọc sách hoặc ngắm cảnh. Có một hôm, cô lại ngẫu nhiên gặp Âu Dương Thành rất hiếm khi dẫn theo Tiểu Cáp đi dạo.
Lúc đó cô đang định rời đi, nhưng Tiểu Cáp lần đầu tiên gặp cô dường như đã tỏ ra yêu quý cô một cách dị thường, cũng đúng lúc Âu Dương Thành không để ý, nó đã giật tung sợi dây xích lao thẳng về phía cô.
Cô vốn rất yêu thích những chú chó nhỏ, nên cô không hề né tránh, nhất là khi biết rõ chủ nhân của nó là Âu Dương Thành, cô lại càng không tránh. Kết quả lần đó, những móng vuốt sắc nhọn của Tiểu Cáp đã cào bị thương cẳng chân của cô…
Còn lần này, sau bao nhiêu năm tích lũy tình cảm như vậy, Tiểu Cáp hình như cũng đã thông minh hơn, lúc lao đến trước mặt cô, dường như tốc độ của nó đã chậm lại, đợi cô khom người xuống, nó để mặc cô vuốt ve chiếc cổ của mình, đó cũng là lúc cô vùi đầu xuống che giấu nỗi xót xa đang trào dâng trong lòng.
Có vật gì đó va vào chân của Lâm Tử Mạch.
Cô buông Tiểu Cáp ra, nhìn xuống, thì ra là chiếc vòng cổ có hình dạng kỳ quái của Tiểu Cáp, có lẽ đã bị cô đụng phải nên rơi xuống.
Cô nhặt chiếc vòng đó lên, sau đó kéo qua đeo vào cổ cho Tiểu Cáp.
Cô chẳng có dũng khí để nhìn xem Âu Dương Thành đang làm gì, chỉ tự dối mình dối người nhìn chăm chú vào cặp mắt trong veo như nước hồ xanh biếc của Tiểu Cáp.
Trong khoảnh khắc, lúc cô cài xong chiếc vòng vào cổ cho Tiểu Cáp, có một giọt nước mắt không kiềm chế được từ trong hốc mắt Lâm Tử Mạch trượt xuống, may mà giọt nước mắt ấy lại rơi đúng vào chỗ khảm đá hình bát giác ở trên chiếc vòng cổ của nó…
Ngay lập tức, có một luồng sáng lóe lên, Lâm Tử Mạch bị luồng sáng ấy làm cho tức mắt nên nhắm chặt mắt lại. Đúng thời khắc đó, dường như cô đã nghe thấy vài tiếng ve sầu mà chỉ có ở quê cô mới có: “Ve sầu, ve sầu…”