Tiểu Cúc một thân cẩm đoạn, ăn mặc hệt như Ngũ Nương năm đó.
Nàng đến bên cạnh Giang Vạn Khoảnh quỳ xuống: “Tiện thiếp Giang Ngô thị xin thỉnh an các vị lão gia.”
Từ khi bước chân vào công đường, nàng ngay cả liếc cũng không nhìn Thất Nương lấy một cái.
Chí Hoàn vương gia hỏi: “Ngươi ngẩng đầu nhìn, có thể nhận ra được phu nhân bên cạnh ngươi là ai không?”
Lúc này nàng mới thoáng nhìn qua, trả lời: “Bẩm lão gia, nàng là Phùng Ngũ Nương trước đây là thiếp của lão gia chúng ta.”
Cả sảnh đường yên tĩnh.
Tô Văn đắc ý nhìn thoáng qua Chí Hoàn vương gia.
Một cái liếc mắt của Tiểu Cúc giống như mũi dao nhọn khoét sâu, Thất Nương ngẩn ra, sững sờ không nói gì.
So với lời nói, ánh mắt của nàng càng khiến cho Thất Nương kinh hãi.
Trong ánh mắt kia hận ý vô tận, giống như muốn đâm thủng lòng của nàng.
Tiểu Cúc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng lại nhìn mình như vậy?
Tô Văn hỏi: “Giang Ngô thị, ngươi làm sao nhận ra được nàng là tiểu thiếp của lão gia nhà ngươi?”
Tiểu Cúc đáp: “Ban đầu khi nàng ở Giang gia, quan hệ giữa ta và nàng rất tốt, năm đó nàng bị trói bỏ trôi sông, ta mềm lòng, lén đem dây thừng trói nàng thành nút giải rút, nên nàng mới có thể tránh được một kiếp, sau đó…”
Chuyện này ngoài Tô Văn, ngay cả Giang Vạn Khoảnh cũng không biết, Tô Văn mắt tỏa sáng: “Sau lại thế nào?”
Tiểu Cúc nói: “Sau đó, ta đem nàng giấu trong túp lều cha ta dùng để nghỉ chân khi săn thú, khi đó nàng liền quyết định phải thế thân Thất muội của mình, một lần nữa làm người.”
Thất Nương trong lòng lạnh lẽo, trên mặt nàng tuy vẫn giữ nụ cười, nhưng không còn độ ấm.
Văn Chiến nổi giận nói: “Ta dựa vào đâu mà tin ngươi? Ngay cả lão gia nhà ngươi cũng không nhận ra nàng, ai biết có phải ngươi bị người khác mua chuộc hay không? Dám ở chỗ này nói bậy.”
Dưới công đường lại ồn ào một trận.
Tiểu Cúc ngẩng đầu nhìn thẳng Chí Hoàn vương gia: “Tiện thiếp không nói bậy, một năm trước, tiện thiếp ở Bạch Lang thành gặp được thím Triệu hàng xóm nhà Thất Nương, mới biết được Thất Nương cùng với cả nhà họ đã bị chết đuối từ sáu năm trước rồi!”
Tô Văn nói với Chí Hoàn vương gia: “Ta đã phái người đi tra, theo nhà họ Triệu nói người nhà họ Phùng không kịp chạy, có lẽ đã bị nước cuốn trôi đi, cho nên cả nhà cùng bị mắc vào một chỗ, cũng chết ở một chỗ, sau người nhà họ Triệu xem xác thì nhận ra bọn họ, nha môn địa phương cũng đã kiểm tra, chuyện này không thể là giả, Vương gia, mời ngài xem qua.”
Việc này thật bất ngờ, thoáng chốc đã khiến đám Văn Chiến đều giật mình, nhìn lão ta đưa cho Chí Hoàn vương gia một tập giấy tờ, trong lòng thầm kêu không ổn.
Thất Nương rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại, nàng nhìn chằm chằm Tiểu Cúc nói: “Cúc phu nhân nói, là bạn thân có quan hệ rất tốt với Phùng Ngũ Nương, nếu như vậy, vì sao lại đến công đường làm chứng?”
Tiểu Cúc mặt không chút biểu cảm nhìn nàng, không nói lời nào.
Tô Văn ở bên nham hiểm đệm vào một câu: “Thế nào? Bị vạch mặt cho nên thẹn quá thành giận?”
Thất Nương giương mắt mỉm cười: “Ta chỉ là hiếu kỳ, một người tự xưng là bạn tốt của Ngũ tỷ, tại sao lại có thể đi đối phó với muội muội của bạn tốt mình như vậy?”
Nàng lại nghiêm mặt nói: “Vương gia, nha môn tuy là có kiểm tra, nhưng ngoài Triệu gia gặp được thi thể, không còn người nào khác nhìn thấy, có phải đúng sự thật không không ai có thể khẳng định được, thế nhưng ta lại có bằng chứng chứng minh, ta, đích thực, thật sự không phải là Phùng Ngũ Nương.”
Vụ việc càng lúc càng khó bề làm rõ, ngay cả Chí Hoàn vương gia cũng không biết hai bên ai nói thật ai nói dối, ông ta vừa nghe được lời này liền nói: “Còn có chứng cớ gì? Mau trình lên công đường đi!”
Thất Nương mỉm cười: “Chứng cứ này thiên hạ đều biết, người trong thiên hạ đều có thể làm chứng cho ta.”
“Chỉ giáo cho?”
“Nhà của ta rất nghèo, Ngũ tỷ ta hơn mười tuổi đã bị bán vào Giang gia làm nha đầu, thử hỏi, Giang gia sẽ dạy dỗ cho một nha đầu đọc sách biết chữ?”
Hai cha con Văn Chiến trong lòng đại hỷ, lập tức biết chứng cứ của nàng là gì rồi!
Quả nhiên…
“Chuyện ta vượt qua Cửu Trọng Môn thiên hạ đều biết, khi đó là năm thứ hai sau khi Ngũ tỷ ta qua đời, ngươi nói ta là Phùng Ngũ Nương?” Nàng cười khẽ, “Vậy Long Giao quốc này thật đúng là bản lĩnh, có thể đấu không lại một nữ tử chỉ dùng có một năm học tập.”
Mọi người đều ngẫm nghĩ, đúng là không thể! Nàng sao có thể chỉ học trong một năm mà lại đánh bại được cả những tài tử xuất sắc nhất của Long Giao quốc? Mà trong đó lại còn có cả tài nữ Hạ Lan Nhị xuất chúng nhất của Long Giao quốc khi đó nữa.
Đây cũng là chuyện Tô Văn vắt hết óc cũng nghĩ không ra, lão cãi chày cãi cối nói: “Ta đây có bằng chứng xác thực, như ngươi nói sao có thể xem như là chứng cứ được?”
Thất Nương nghiêng mắt liếc nhìn lão: “Ân công của ta là một vị ẩn sĩ, ngài mặc dù không có danh vọng nhưng đầy bụng tài học, danh nho cũng không thể sánh được với ngài.
Ngài năm đó tận tâm tận sức dạy dỗ ta, trong đó còn có nguyên nhân khác, ngài thông thạo thuật tinh tượng, nói ta duyên ngộ cuộc đời này từ lâu đã định, là giải trừ tai kiếp mà sinh, ta khi đó tuổi còn nhỏ, không hiểu rõ lời ngài, sau đó, hậu nhân của người Thiên Mộ Phương là Bao tiên sinh mới nói cho ta biết, nói ta là vì cứu thế mà đến…”
Giọng nàng dù không lớn, nhưng càng lúc càng sắc bén: “Hóa ra tất cả bọn họ đều đã sai – ta, Lưu Thất Nương, chỉ đáng làm một tiểu thiếp của Giang gia mà thôi!”
Tô Văn vốn dĩ ban đầu đến đây là muốn đem chuyện này át đi tin đồn về Thất Nương mà tạo thanh thế, kết quả ngược lại khiến nàng đem tin đồn đó ra, không khỏi luống cuống, lão cố già trái non hạt: “Ngươi nói chuyện đó làm gì? Chuyện đó không liên quan đến bản án này…”
Lời Thất Nương như một xe đá tảng trút xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến đám đông dân chúng nổi sóng gió phẫn nộ.
“Không sai, Bao tiên sinh nói sao lại là giả? Thiếu phu nhân Văn gia sao có thể là tiểu thiếp của người ta?”
“Nếu không có Văn thiếu phu nhân, Long Giao quốc chúng ta chỉ sợ đã rơi vào chiến loạn lâu rồi, ngay cả nước cũng không giữ được ấy…”
“Đúng thế, sẽ không được yên ổn ngay cả kinh thành cũng mất…”
Chen lẫn trong đám đông, người của hiệu buôn ám tự Lưu gia lớn tiếng kêu lên: “Nàng là tiên nữ chuyển thế, sao có thể là tiểu thiếp bỏ trốn của Giang gia chứ. Những kẻ này rõ ràng là vu hãm, bọn họ dám vu hãm thần tiên, nếu như đắc tội sau này thần tiên không bảo vệ Long Giao quốc nữa thì phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, sau này không bảo vệ Long Giao quốc nữa thì phải làm sao?” Trong đám đông mọi người trở nên sợ hãi.
“Đuổi bọn chúng đi, đuổi bọn chúng ra khỏi Long Giao quốc…”
“Cút đi, đuổi bọn chúng cút khỏi Long Giao quốc…”
Sự thật chứng minh sức mạnh quần chúng rất đáng sợ, đến lúc cao trào nhất ngay cả công sai cũng không ngăn lại được, dân chúng xông vào công đường, đấm đá túi bụi bọn người Giang Vạn Khoảnh, công sai không có thời gian bảo vệ hắn, cuống quýt che chắn mấy người Chí Hoàn vương gia theo cửa sau rời khỏi công đường.
Tất cả không thể kiểm soát được nữa.
Phủ thừa tướng của Tô Văn bị dân chúng đông nghịt bao vây, không ai dám ló mặt ra khỏi cửa.
Giang Vạn Khoảnh bị xúm vào đánh chết tươi ngay tại chỗ, Tiểu Cúc nhờ Thất Nương sai người đưa ra ngoài mới giữ lại được một mạng.
Án kiện thẩm không nổi nữa…
Trong một phòng ở Văn phủ, Thất Nương nhìn chằm chằm Tiểu Cúc đang bị thương, hỏi: “Ngươi – tại sao làm như vậy?”
Tiểu Cúc nằm nghiêng trên giường, nhìn nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, càng lúc cười càng lớn: “Tại sao? Ngươi hỏi ta tại sao? Ha, ha ha ha… Ngươi hỏi ta tại sao?”
Thanh âm ngừng lại một chút. “Ngươi có biết mấy năm nay ta sống sót thế nào không?” Giọng nàng vô cùng thê lương, “Ngũ Nương! Trước kia ngươi ở Giang gia đã từng sống thế nào?”
Thất Nương lòng bàn tay lạnh toát, thân mình run lên.
“Giang Vạn Khoảnh là đồ cầm thú, mỗi khi đêm đến ta hận mình sao không thể chết, nhưng nếu chết, đệ đệ ta, cha ta phải làm sao đây? Ta ngay cả chết cũng không thể được.”
“Ngươi biết không? Vì sao mấy ngày đó ta không đến gặp ngươi, là bởi vì ta bị hắn cường bạo. Đồ cầm thú kia đem tất cả căm hận với ngươi phát tiết lên người ta… Hắn nhốt ta trong phòng mấy ngày, liên tục giày vò ta,” Tiểu Cúc run rẩy, “Lúc đó ta cũng không biết mình có thể còn được gặp lại cha, gặp lại đệ đệ nữa không, còn cả ngươi.”
“Sau đó rốt cuộc cũng được thả ra, cha đem chuyện của ngươi kể lại cho ta, ta nghĩ, à, ngươi có thể trốn được là phúc của ngươi, ta mệnh không tốt, nhận mệnh vậy.”
Nói đến đây, nàng vụt ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Thế nhưng Ngũ Nương, ngươi là thiên kim tiểu thư giàu có rồi, tại sao không đi cứu ta? Tại sao là ta thay ngươi chịu khổ, mà ngươi lại không đến cứu ta?”
“Ta…” Thất Nương cũng không biết trả lời sao.
“Tô Thừa tướng đáp ứng ta, chỉ cần ta làm chứng, ta có thể rời khỏi Giang gia, có thể cả đời không phải lo.
Đây là cơ hội duy nhất của ta, ta sao lại không làm? Ngũ Nương, ngươi nói xem! Ta tại sao lại không làm?”
Hai người nhìn nhau mắt đẫm lệ, dần dần khóc không thành tiếng.
Thất Nương ôm lấy nàng, mặc kệ nàng phản kháng thế nào cũng không buông tay, vừa khóc vừa nói: “Đúng, là ta sai.. là ta vong ân phụ nghĩa, Tiểu Cúc.. Ta sao có thể quên ngươi được? Ta… con người ta tại sao lại vô lương tâm như thế?”
Nàng không ngừng quở trách mình, khóc nấc lên từng đợt, đến khi hít thở không nổi nữa, ngất lịm đi.
Nàng đến bên cạnh Giang Vạn Khoảnh quỳ xuống: “Tiện thiếp Giang Ngô thị xin thỉnh an các vị lão gia.”
Từ khi bước chân vào công đường, nàng ngay cả liếc cũng không nhìn Thất Nương lấy một cái.
Chí Hoàn vương gia hỏi: “Ngươi ngẩng đầu nhìn, có thể nhận ra được phu nhân bên cạnh ngươi là ai không?”
Lúc này nàng mới thoáng nhìn qua, trả lời: “Bẩm lão gia, nàng là Phùng Ngũ Nương trước đây là thiếp của lão gia chúng ta.”
Cả sảnh đường yên tĩnh.
Tô Văn đắc ý nhìn thoáng qua Chí Hoàn vương gia.
Một cái liếc mắt của Tiểu Cúc giống như mũi dao nhọn khoét sâu, Thất Nương ngẩn ra, sững sờ không nói gì.
So với lời nói, ánh mắt của nàng càng khiến cho Thất Nương kinh hãi.
Trong ánh mắt kia hận ý vô tận, giống như muốn đâm thủng lòng của nàng.
Tiểu Cúc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng lại nhìn mình như vậy?
Tô Văn hỏi: “Giang Ngô thị, ngươi làm sao nhận ra được nàng là tiểu thiếp của lão gia nhà ngươi?”
Tiểu Cúc đáp: “Ban đầu khi nàng ở Giang gia, quan hệ giữa ta và nàng rất tốt, năm đó nàng bị trói bỏ trôi sông, ta mềm lòng, lén đem dây thừng trói nàng thành nút giải rút, nên nàng mới có thể tránh được một kiếp, sau đó…”
Chuyện này ngoài Tô Văn, ngay cả Giang Vạn Khoảnh cũng không biết, Tô Văn mắt tỏa sáng: “Sau lại thế nào?”
Tiểu Cúc nói: “Sau đó, ta đem nàng giấu trong túp lều cha ta dùng để nghỉ chân khi săn thú, khi đó nàng liền quyết định phải thế thân Thất muội của mình, một lần nữa làm người.”
Thất Nương trong lòng lạnh lẽo, trên mặt nàng tuy vẫn giữ nụ cười, nhưng không còn độ ấm.
Văn Chiến nổi giận nói: “Ta dựa vào đâu mà tin ngươi? Ngay cả lão gia nhà ngươi cũng không nhận ra nàng, ai biết có phải ngươi bị người khác mua chuộc hay không? Dám ở chỗ này nói bậy.”
Dưới công đường lại ồn ào một trận.
Tiểu Cúc ngẩng đầu nhìn thẳng Chí Hoàn vương gia: “Tiện thiếp không nói bậy, một năm trước, tiện thiếp ở Bạch Lang thành gặp được thím Triệu hàng xóm nhà Thất Nương, mới biết được Thất Nương cùng với cả nhà họ đã bị chết đuối từ sáu năm trước rồi!”
Tô Văn nói với Chí Hoàn vương gia: “Ta đã phái người đi tra, theo nhà họ Triệu nói người nhà họ Phùng không kịp chạy, có lẽ đã bị nước cuốn trôi đi, cho nên cả nhà cùng bị mắc vào một chỗ, cũng chết ở một chỗ, sau người nhà họ Triệu xem xác thì nhận ra bọn họ, nha môn địa phương cũng đã kiểm tra, chuyện này không thể là giả, Vương gia, mời ngài xem qua.”
Việc này thật bất ngờ, thoáng chốc đã khiến đám Văn Chiến đều giật mình, nhìn lão ta đưa cho Chí Hoàn vương gia một tập giấy tờ, trong lòng thầm kêu không ổn.
Thất Nương rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại, nàng nhìn chằm chằm Tiểu Cúc nói: “Cúc phu nhân nói, là bạn thân có quan hệ rất tốt với Phùng Ngũ Nương, nếu như vậy, vì sao lại đến công đường làm chứng?”
Tiểu Cúc mặt không chút biểu cảm nhìn nàng, không nói lời nào.
Tô Văn ở bên nham hiểm đệm vào một câu: “Thế nào? Bị vạch mặt cho nên thẹn quá thành giận?”
Thất Nương giương mắt mỉm cười: “Ta chỉ là hiếu kỳ, một người tự xưng là bạn tốt của Ngũ tỷ, tại sao lại có thể đi đối phó với muội muội của bạn tốt mình như vậy?”
Nàng lại nghiêm mặt nói: “Vương gia, nha môn tuy là có kiểm tra, nhưng ngoài Triệu gia gặp được thi thể, không còn người nào khác nhìn thấy, có phải đúng sự thật không không ai có thể khẳng định được, thế nhưng ta lại có bằng chứng chứng minh, ta, đích thực, thật sự không phải là Phùng Ngũ Nương.”
Vụ việc càng lúc càng khó bề làm rõ, ngay cả Chí Hoàn vương gia cũng không biết hai bên ai nói thật ai nói dối, ông ta vừa nghe được lời này liền nói: “Còn có chứng cớ gì? Mau trình lên công đường đi!”
Thất Nương mỉm cười: “Chứng cứ này thiên hạ đều biết, người trong thiên hạ đều có thể làm chứng cho ta.”
“Chỉ giáo cho?”
“Nhà của ta rất nghèo, Ngũ tỷ ta hơn mười tuổi đã bị bán vào Giang gia làm nha đầu, thử hỏi, Giang gia sẽ dạy dỗ cho một nha đầu đọc sách biết chữ?”
Hai cha con Văn Chiến trong lòng đại hỷ, lập tức biết chứng cứ của nàng là gì rồi!
Quả nhiên…
“Chuyện ta vượt qua Cửu Trọng Môn thiên hạ đều biết, khi đó là năm thứ hai sau khi Ngũ tỷ ta qua đời, ngươi nói ta là Phùng Ngũ Nương?” Nàng cười khẽ, “Vậy Long Giao quốc này thật đúng là bản lĩnh, có thể đấu không lại một nữ tử chỉ dùng có một năm học tập.”
Mọi người đều ngẫm nghĩ, đúng là không thể! Nàng sao có thể chỉ học trong một năm mà lại đánh bại được cả những tài tử xuất sắc nhất của Long Giao quốc? Mà trong đó lại còn có cả tài nữ Hạ Lan Nhị xuất chúng nhất của Long Giao quốc khi đó nữa.
Đây cũng là chuyện Tô Văn vắt hết óc cũng nghĩ không ra, lão cãi chày cãi cối nói: “Ta đây có bằng chứng xác thực, như ngươi nói sao có thể xem như là chứng cứ được?”
Thất Nương nghiêng mắt liếc nhìn lão: “Ân công của ta là một vị ẩn sĩ, ngài mặc dù không có danh vọng nhưng đầy bụng tài học, danh nho cũng không thể sánh được với ngài.
Ngài năm đó tận tâm tận sức dạy dỗ ta, trong đó còn có nguyên nhân khác, ngài thông thạo thuật tinh tượng, nói ta duyên ngộ cuộc đời này từ lâu đã định, là giải trừ tai kiếp mà sinh, ta khi đó tuổi còn nhỏ, không hiểu rõ lời ngài, sau đó, hậu nhân của người Thiên Mộ Phương là Bao tiên sinh mới nói cho ta biết, nói ta là vì cứu thế mà đến…”
Giọng nàng dù không lớn, nhưng càng lúc càng sắc bén: “Hóa ra tất cả bọn họ đều đã sai – ta, Lưu Thất Nương, chỉ đáng làm một tiểu thiếp của Giang gia mà thôi!”
Tô Văn vốn dĩ ban đầu đến đây là muốn đem chuyện này át đi tin đồn về Thất Nương mà tạo thanh thế, kết quả ngược lại khiến nàng đem tin đồn đó ra, không khỏi luống cuống, lão cố già trái non hạt: “Ngươi nói chuyện đó làm gì? Chuyện đó không liên quan đến bản án này…”
Lời Thất Nương như một xe đá tảng trút xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến đám đông dân chúng nổi sóng gió phẫn nộ.
“Không sai, Bao tiên sinh nói sao lại là giả? Thiếu phu nhân Văn gia sao có thể là tiểu thiếp của người ta?”
“Nếu không có Văn thiếu phu nhân, Long Giao quốc chúng ta chỉ sợ đã rơi vào chiến loạn lâu rồi, ngay cả nước cũng không giữ được ấy…”
“Đúng thế, sẽ không được yên ổn ngay cả kinh thành cũng mất…”
Chen lẫn trong đám đông, người của hiệu buôn ám tự Lưu gia lớn tiếng kêu lên: “Nàng là tiên nữ chuyển thế, sao có thể là tiểu thiếp bỏ trốn của Giang gia chứ. Những kẻ này rõ ràng là vu hãm, bọn họ dám vu hãm thần tiên, nếu như đắc tội sau này thần tiên không bảo vệ Long Giao quốc nữa thì phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, sau này không bảo vệ Long Giao quốc nữa thì phải làm sao?” Trong đám đông mọi người trở nên sợ hãi.
“Đuổi bọn chúng đi, đuổi bọn chúng ra khỏi Long Giao quốc…”
“Cút đi, đuổi bọn chúng cút khỏi Long Giao quốc…”
Sự thật chứng minh sức mạnh quần chúng rất đáng sợ, đến lúc cao trào nhất ngay cả công sai cũng không ngăn lại được, dân chúng xông vào công đường, đấm đá túi bụi bọn người Giang Vạn Khoảnh, công sai không có thời gian bảo vệ hắn, cuống quýt che chắn mấy người Chí Hoàn vương gia theo cửa sau rời khỏi công đường.
Tất cả không thể kiểm soát được nữa.
Phủ thừa tướng của Tô Văn bị dân chúng đông nghịt bao vây, không ai dám ló mặt ra khỏi cửa.
Giang Vạn Khoảnh bị xúm vào đánh chết tươi ngay tại chỗ, Tiểu Cúc nhờ Thất Nương sai người đưa ra ngoài mới giữ lại được một mạng.
Án kiện thẩm không nổi nữa…
Trong một phòng ở Văn phủ, Thất Nương nhìn chằm chằm Tiểu Cúc đang bị thương, hỏi: “Ngươi – tại sao làm như vậy?”
Tiểu Cúc nằm nghiêng trên giường, nhìn nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, càng lúc cười càng lớn: “Tại sao? Ngươi hỏi ta tại sao? Ha, ha ha ha… Ngươi hỏi ta tại sao?”
Thanh âm ngừng lại một chút. “Ngươi có biết mấy năm nay ta sống sót thế nào không?” Giọng nàng vô cùng thê lương, “Ngũ Nương! Trước kia ngươi ở Giang gia đã từng sống thế nào?”
Thất Nương lòng bàn tay lạnh toát, thân mình run lên.
“Giang Vạn Khoảnh là đồ cầm thú, mỗi khi đêm đến ta hận mình sao không thể chết, nhưng nếu chết, đệ đệ ta, cha ta phải làm sao đây? Ta ngay cả chết cũng không thể được.”
“Ngươi biết không? Vì sao mấy ngày đó ta không đến gặp ngươi, là bởi vì ta bị hắn cường bạo. Đồ cầm thú kia đem tất cả căm hận với ngươi phát tiết lên người ta… Hắn nhốt ta trong phòng mấy ngày, liên tục giày vò ta,” Tiểu Cúc run rẩy, “Lúc đó ta cũng không biết mình có thể còn được gặp lại cha, gặp lại đệ đệ nữa không, còn cả ngươi.”
“Sau đó rốt cuộc cũng được thả ra, cha đem chuyện của ngươi kể lại cho ta, ta nghĩ, à, ngươi có thể trốn được là phúc của ngươi, ta mệnh không tốt, nhận mệnh vậy.”
Nói đến đây, nàng vụt ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Thế nhưng Ngũ Nương, ngươi là thiên kim tiểu thư giàu có rồi, tại sao không đi cứu ta? Tại sao là ta thay ngươi chịu khổ, mà ngươi lại không đến cứu ta?”
“Ta…” Thất Nương cũng không biết trả lời sao.
“Tô Thừa tướng đáp ứng ta, chỉ cần ta làm chứng, ta có thể rời khỏi Giang gia, có thể cả đời không phải lo.
Đây là cơ hội duy nhất của ta, ta sao lại không làm? Ngũ Nương, ngươi nói xem! Ta tại sao lại không làm?”
Hai người nhìn nhau mắt đẫm lệ, dần dần khóc không thành tiếng.
Thất Nương ôm lấy nàng, mặc kệ nàng phản kháng thế nào cũng không buông tay, vừa khóc vừa nói: “Đúng, là ta sai.. là ta vong ân phụ nghĩa, Tiểu Cúc.. Ta sao có thể quên ngươi được? Ta… con người ta tại sao lại vô lương tâm như thế?”
Nàng không ngừng quở trách mình, khóc nấc lên từng đợt, đến khi hít thở không nổi nữa, ngất lịm đi.