Tống Tuyên là ngự y ở trong cung chuyên khám và chữa bệnh cho các quý phi hậu cung, năm nay hắn đã sáu mươi tuổi, làm ở Thái Y Viện đã ba mươi hai năm. Trong hậu cung này có thể nhiều năm bình yên vô sự như vậy, ngoại trừ hắn có thủ đoạn khéo léo ra, thì kèm theo đó chính là một năng lực y thuật cao siêu hẳn là không thể thiếu được.
Nhưng mà, hiện giờ tâm tình của Tống Tuyên đang rất phức tạp.
Quý phi trên giường này đã được bệ hạ ra lệnh, nếu cứu không được thì hắn phải đền mạng, chuyện này..... Dựa vào y thuật của hắn mà nói, thì thấy thế nào cũng không đúng. Ngoài dấu hiệu bị mất máu ra, thì mạch tượng của người ở trên giường cũng không có gì khác lạ, nhưng lại vẫn hôn mê không tỉnh lại. Mà điều kỳ quái hơn chính là, vừa mới qua đêm tân hôn, Quý phi tại sao lại vẫn còn là ....
Thái y từ từ nhíu mày lại, đưa tay vuốt râu trầm tư, không xác định được mà nhìn qua các cung nữ ở bên cạnh.
"Tống đại phu, nương nương của chúng ta rốt cuộc là làm sao?" Nhìn thấy đại phu trầm mặc không lên tiếng, các cung nữ đều lo lắng hỏi.
"Dao Nguyệt, ngươi là thị nữ hồi môn của Phong quý phi, ngươi có biết trước kia nương nương có bệnh tật gì không? Tống Tuyên im lặng một lúc lâu, mới lên tiếng nói.
"Không có" Dao Nguyệt lập tức lắc đầu: "Nương nương tuy là nữ nhi của phủ Thượng Thư, nhưng từ nhỏ đã được luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, thân thể rất tốt"
"Như vậy...." Tống Tuyên day day trán, sau đó đứng dậy.
Tiểu thị nữ ở bên cạnh khẩn trương lấy bút mực, đợi hắn viết ra đơn thuốc.
Tống Tuyên do dự một lúc mới cầm bút, viết xuống một đơn thuốc rồi giao cho Dao Nguyệt, lên tiếng dặn dò: "Nương nương không có gì đáng ngại, chỉ cần bồi bổ và chăm sóc điều trị thêm máy ngày là sẽ ổn, sức khỏe cũng sẽ bình thường trở lại"
"Cám ơn Tống đại phu!" Dao Nguyệt thở dài một hơi nhẹ nhõm, trên khuôn mặt cũng lộ ra biểu tình vui sướng.
"Nhưng mà...." Tống Tuyên lại nói: "Bệnh lần này của nương nương có chút kì quặc, vẫn nên báo lại với bệ hạ, để người mời quốc sư tới xem qua một chút cho yên tâm"
"Quốc sư?" Dao Nguyệt nghe thấy thế thì kinh hô một tiếng.
Tống Tuyên há miệng thở dài, nhưng cuối cũng vẫn lắc đầu, đem lời định nói ra nuốt trở lại. Năm nay tuổi tác cũng đã lớn, chắc cố qua thêm hai năm nữa thì hắn hẳn là có thể xin cáo lão hồi hương, mua một mẫu đất, sau đó chơi đùa với cháu chắt thôi. Còn chuyện thị phi của hậu cung.... Nếu một khi hắn bị dính vào vòng xoáy này, chỉ sợ là cái đầu trên cổ cũng giữ không được. Ba mươi hai năm làm ngự y, đủ để cho hắn hiểu rõ được sâu sắc mọi chuyện, và ý nghĩa chân chính ở nơi này.
Thấy Tống Tuyên đã đi xa, trong phòng chỉ còn lại có tiểu nha đầu tên là Dao Nguyệt, Phong Vô Ý cố gắng than nhẹ một tiếng, rồi từ từ mở mắt.
"Nương nương đã tỉnh dậy!" Dao Nguyệt vừa mừng vừa sợ, cả người gần như ngay lập tức đã bổ nào tới trên giường.
"Đừng lớn tiếng như vậy, ta đau đầu" Phong Vô Ý nhăn mày, nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra, rồi chính mình chống tay ngồi dậy.
Thái Âm chết tiệt, không biết luyện chế ra cái thuốc quỷ quái gì, làm cho thân thể bị hôn mê lâu như vậy. Nhưng mà đầu óc lại vẫn tỉnh táo, có thể nghe và nhận biết được mọi chuyện xung quanh. Được rồi, dù thuốc này tuy mới chỉ là vật được dùng để thí nghiệm, nhưng mà hiệu quả cũng khá tốt, chỉ tiếc.... tác dụng phụ hình như có hơi lớn? Hiện tại đầu nàng đang đau như bị búa nện, có cảm giác như muốn nứt ra rồi!
"Nương nương, nương nương.... Ta, ta đi tìm thái y!" Dao Nguyệt thấy nàng tỉnh lại thì sốt ruột đến nỗi sắc mặt trắng bệch, hốt ha hốt hoảng chạy đi ra ngoài.
"Trở về!" Phong Vô Ý lạnh lùng quát lên một tiếng chói tai.
"Nương nương?" Dao Nguyệt quả nhiên là đã bị hù dọa làm cho sợ rồi.[Truyện được post tại diễn đàn lê quý đôn]
Phong Vô Ý xoa nhẹ huyệt thái dương, im lặng không nói. Đợi tới khi cơn đau giảm bớt một chút, lúc này mới quay đầu nhìn nàng ta, lạnh lùng hỏi han: "Ngươi là ai?"
"Nương ngương, ta là Dao Nguyệt ạ" Dao Nguyệt sửng sốt một lúc lâu sau, mới nhỏ giọng trả lời.
"Dao Nguyệt...." Trên mặt Phong Vô Ý lộ ra vẻ suy tư, mãi một lúc sau mới nói tiếp: "Ta là ai? Đây là nơi nào? Ta vì sao lại ở đây?"
Dao Nguyệt nghe vậy, nhất thời sắc mặt càng thêm tái nhợt, qua một lúc lâu vẫn không trả lời.
"Trả lời" Giọng nói lạnh lùng của Phong Vô Ý lại vang lên.
Nàng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, nếu muốn ở lại hoàng cung thì phải giả ngốc mới được. Dựa vào tính cách của tên hoàng đế này, nếu nàng làm ra vẻ thiên kim tiểu thư yểu điệu thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Huống hồ, ngay cả việc lừa gạt cung nữ bên người cũng không dễ. Nếu như bắt đầu một lời nói dối thì sẽ phải nói ra vố số lời nói dối để che đi lỗ hổng, còn không bằng ngay từ đầu nghĩ ra cách giải quyết tất cả hậu quả. Mất đi trí nhớ, không phải là sáng kiến mới gì, nhưng mà lại dùng rất tốt. Mặc dù phong cách cùng với biểu hiện của nàng so với người kia không giống, nhưng nếu lấy lý do là mất trí nhớ thì chỉ cần dựa vào sự thông minh của nàng, thì chỉ cần không phải là Phong Vũ Y chân chính thì tuyệt sẽ không phát hiện ra, mà người đã chết làm sao có thể đối chứng được.
"Nương nương, thật sự chuyện gì cũng không nhớ rõ sao?" Dao Nguyệt vụng trộm nhìn nàng, cẩn thận lên tiếng.
Phong Vô Ý lắc đầu, sắc mặt tái nhợt làm cho người ta không nhìn ra điều gì, lại công thêm biểu tình vô tội không hiểu gì, đã tuyệt nhiên xóa đi mọi nghi ngờ.
Dao Nguyệt bình tĩnh lại, đi tới trước cửa nhìn nhìn, xác định không có ai ở gần mới cẩn thận đóng cửa lại, đi tới trước giường.
Phong Vô Ý dựa vào giường êm, điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, sau đó thể hiện ra dáng vẻ của một người thiếu nữ đang mất đi trí nhớ nên có.
Dao Nguyệt hiển nhiên là đã khôi phục lại trạng thái vừa rồi rất nhanh, thật không hổ là thi nữ của nhà giàu đã được trải qua huấn luyện. Mà người được đưa vào cung đương nhiên cũng không phải là một người đơn giản, chỉ biết khóc lóc yếu đuối như một tiểu cô nương, cho nên sau một lúc nàng ta đã hiểu ra mọi việc.
Phong Vô Ý ở trong đầu một lần nữa sắp xếp lại tư liệu, xem ra cái người Phong Vũ Y này cũng thật là xui xẻo, cả đời luôn theo khuôn phép, gia thế giàu có, lại không ngờ vì một lần bị gió làm bay khăn che mặt, để hoàng đế nhìn trúng, sau đó mọi chuyện thành ra như thế này.... ....
"Nương nương?" Dao Nguyệt nhẹ nhàng kêu lên một tiếng. Tiểu thư sau khi mất trí nhớ.... hình như đã có biến hóa rất lớn ạ.... ....
Phong Vô Ý hồi phục lại tinh thần, vừa định nói chuyện thì sắc mặt chợt biến đổi, nhỏ giọng nói: "Có người tới rồi!"
Dao Nguyệt ngẩn ra, không đợi nàng lên tiếng, bên ngoài cửa đã truyền tới tiếng thông truyền của thái giám: "Quốc Sư đại nhân giá lâm"
Quốc Sư? Trong lòng Phong Vô Ý trầm xuống, lập tức nhớ tới giọng nói của nam nhân đêm qua nghe được...... Một người nam nhân, vậy mà có thể tự do ra vào trong hậu cung. chuyện này xem ra, người này cũng không chỉ đơn giản là cận thần bên cạnh hoàng đế được. Nếu chính mình phán đoán không sai, người này, cần phải nhanh chóng tiêu diệt!
"Tham kiến Quốc Sư đại nhân" Dao Nguyệt từ trên giường hạ xuống màn lụa, đi ra mở cửa cung kính nói.
"Không cần đa lễ" Giọng nói lúc này, so với tối hôm qua khi tranh luận với Hách Liên Diệu thì hoàn toàn khác nhau. Hiện giờ thanh âm vô cùng nhẹ nhàng, làm cho người ta như cảm thấy có gió xuân thổi qua vậy. [Truyện được post tại diễn đàn lê quý đôn]
Phong Vô Ý ở bên trong rèm che nhìn ra ngoài, chỉ thấy ở cửa là một người nam nhân khoảng hai mươi tuổi, toàn thân là một áo bào máu trắng gọn gàng, trên người không có trang sức gì làm cho một mái tóc dài màu đen buông xõa ở sau lưng, chứ không giống như những nam tử thông thường hay dùng trâm để cố định lại búi tóc ở trên đầu. Nhìn khuôn mặt kia, không thể nói là ánh tuấn hay không, vì so với sự tuấn mỹ của Hách Liên Diệu được người người ghen tị thì kém xa, nhưng mà nụ cười ở trên mặt kia lại thể hiện ra một khí chất nho nhã lịch sự, khiến cho người ta chỉ cần nhìn một lần là đã cảm thấy được tâm thần đều thoải mái đến kỳ lạ.
"Quốc Sư Phạm Thiên Tiêu Tử Mặc, bái kiến quý phi nương nương" Tiểu Tử Mực nhẹ nhàng thi lễ, không hề có thái độ kiêu căng.
"Quốc Sư không cần khách khí" Phong Vô Ý rũ mắt xuống, hai tay nắm chặt thành quả đấm.
Nàng có một dự cảm, cái người nam nhân này có lẽ sẽ có vị trí rất lớn ở trong trí nhớ của nàng sau này, thậm chí..... còn hơn cả cái người phu quân trên danh nghĩa, Hách Liên Diệu.
Tống Tuyên là ngự y ở trong cung chuyên khám và chữa bệnh cho các quý phi hậu cung, năm nay hắn đã sáu mươi tuổi, làm ở Thái Y Viện đã ba mươi hai năm. Trong hậu cung này có thể nhiều năm bình yên vô sự như vậy, ngoại trừ hắn có thủ đoạn khéo léo ra, thì kèm theo đó chính là một năng lực y thuật cao siêu hẳn là không thể thiếu được.
Nhưng mà, hiện giờ tâm tình của Tống Tuyên đang rất phức tạp.
Quý phi trên giường này đã được bệ hạ ra lệnh, nếu cứu không được thì hắn phải đền mạng, chuyện này..... Dựa vào y thuật của hắn mà nói, thì thấy thế nào cũng không đúng. Ngoài dấu hiệu bị mất máu ra, thì mạch tượng của người ở trên giường cũng không có gì khác lạ, nhưng lại vẫn hôn mê không tỉnh lại. Mà điều kỳ quái hơn chính là, vừa mới qua đêm tân hôn, Quý phi tại sao lại vẫn còn là ....
Thái y từ từ nhíu mày lại, đưa tay vuốt râu trầm tư, không xác định được mà nhìn qua các cung nữ ở bên cạnh.
"Tống đại phu, nương nương của chúng ta rốt cuộc là làm sao?" Nhìn thấy đại phu trầm mặc không lên tiếng, các cung nữ đều lo lắng hỏi.
"Dao Nguyệt, ngươi là thị nữ hồi môn của Phong quý phi, ngươi có biết trước kia nương nương có bệnh tật gì không? Tống Tuyên im lặng một lúc lâu, mới lên tiếng nói.
"Không có" Dao Nguyệt lập tức lắc đầu: "Nương nương tuy là nữ nhi của phủ Thượng Thư, nhưng từ nhỏ đã được luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, thân thể rất tốt"
"Như vậy...." Tống Tuyên day day trán, sau đó đứng dậy.
Tiểu thị nữ ở bên cạnh khẩn trương lấy bút mực, đợi hắn viết ra đơn thuốc.
Tống Tuyên do dự một lúc mới cầm bút, viết xuống một đơn thuốc rồi giao cho Dao Nguyệt, lên tiếng dặn dò: "Nương nương không có gì đáng ngại, chỉ cần bồi bổ và chăm sóc điều trị thêm máy ngày là sẽ ổn, sức khỏe cũng sẽ bình thường trở lại"
"Cám ơn Tống đại phu!" Dao Nguyệt thở dài một hơi nhẹ nhõm, trên khuôn mặt cũng lộ ra biểu tình vui sướng.
"Nhưng mà...." Tống Tuyên lại nói: "Bệnh lần này của nương nương có chút kì quặc, vẫn nên báo lại với bệ hạ, để người mời quốc sư tới xem qua một chút cho yên tâm"
"Quốc sư?" Dao Nguyệt nghe thấy thế thì kinh hô một tiếng.
Tống Tuyên há miệng thở dài, nhưng cuối cũng vẫn lắc đầu, đem lời định nói ra nuốt trở lại. Năm nay tuổi tác cũng đã lớn, chắc cố qua thêm hai năm nữa thì hắn hẳn là có thể xin cáo lão hồi hương, mua một mẫu đất, sau đó chơi đùa với cháu chắt thôi. Còn chuyện thị phi của hậu cung.... Nếu một khi hắn bị dính vào vòng xoáy này, chỉ sợ là cái đầu trên cổ cũng giữ không được. Ba mươi hai năm làm ngự y, đủ để cho hắn hiểu rõ được sâu sắc mọi chuyện, và ý nghĩa chân chính ở nơi này.
Thấy Tống Tuyên đã đi xa, trong phòng chỉ còn lại có tiểu nha đầu tên là Dao Nguyệt, Phong Vô Ý cố gắng than nhẹ một tiếng, rồi từ từ mở mắt.
"Nương nương đã tỉnh dậy!" Dao Nguyệt vừa mừng vừa sợ, cả người gần như ngay lập tức đã bổ nào tới trên giường.
"Đừng lớn tiếng như vậy, ta đau đầu" Phong Vô Ý nhăn mày, nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra, rồi chính mình chống tay ngồi dậy.
Thái Âm chết tiệt, không biết luyện chế ra cái thuốc quỷ quái gì, làm cho thân thể bị hôn mê lâu như vậy. Nhưng mà đầu óc lại vẫn tỉnh táo, có thể nghe và nhận biết được mọi chuyện xung quanh. Được rồi, dù thuốc này tuy mới chỉ là vật được dùng để thí nghiệm, nhưng mà hiệu quả cũng khá tốt, chỉ tiếc.... tác dụng phụ hình như có hơi lớn? Hiện tại đầu nàng đang đau như bị búa nện, có cảm giác như muốn nứt ra rồi!
"Nương nương, nương nương.... Ta, ta đi tìm thái y!" Dao Nguyệt thấy nàng tỉnh lại thì sốt ruột đến nỗi sắc mặt trắng bệch, hốt ha hốt hoảng chạy đi ra ngoài.
"Trở về!" Phong Vô Ý lạnh lùng quát lên một tiếng chói tai.
"Nương nương?" Dao Nguyệt quả nhiên là đã bị hù dọa làm cho sợ rồi.[Truyện được post tại diễn đàn lê quý đôn]
Phong Vô Ý xoa nhẹ huyệt thái dương, im lặng không nói. Đợi tới khi cơn đau giảm bớt một chút, lúc này mới quay đầu nhìn nàng ta, lạnh lùng hỏi han: "Ngươi là ai?"
"Nương ngương, ta là Dao Nguyệt ạ" Dao Nguyệt sửng sốt một lúc lâu sau, mới nhỏ giọng trả lời.
"Dao Nguyệt...." Trên mặt Phong Vô Ý lộ ra vẻ suy tư, mãi một lúc sau mới nói tiếp: "Ta là ai? Đây là nơi nào? Ta vì sao lại ở đây?"
Dao Nguyệt nghe vậy, nhất thời sắc mặt càng thêm tái nhợt, qua một lúc lâu vẫn không trả lời.
"Trả lời" Giọng nói lạnh lùng của Phong Vô Ý lại vang lên.
Nàng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, nếu muốn ở lại hoàng cung thì phải giả ngốc mới được. Dựa vào tính cách của tên hoàng đế này, nếu nàng làm ra vẻ thiên kim tiểu thư yểu điệu thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Huống hồ, ngay cả việc lừa gạt cung nữ bên người cũng không dễ. Nếu như bắt đầu một lời nói dối thì sẽ phải nói ra vố số lời nói dối để che đi lỗ hổng, còn không bằng ngay từ đầu nghĩ ra cách giải quyết tất cả hậu quả. Mất đi trí nhớ, không phải là sáng kiến mới gì, nhưng mà lại dùng rất tốt. Mặc dù phong cách cùng với biểu hiện của nàng so với người kia không giống, nhưng nếu lấy lý do là mất trí nhớ thì chỉ cần dựa vào sự thông minh của nàng, thì chỉ cần không phải là Phong Vũ Y chân chính thì tuyệt sẽ không phát hiện ra, mà người đã chết làm sao có thể đối chứng được.
"Nương nương, thật sự chuyện gì cũng không nhớ rõ sao?" Dao Nguyệt vụng trộm nhìn nàng, cẩn thận lên tiếng.
Phong Vô Ý lắc đầu, sắc mặt tái nhợt làm cho người ta không nhìn ra điều gì, lại công thêm biểu tình vô tội không hiểu gì, đã tuyệt nhiên xóa đi mọi nghi ngờ.
Dao Nguyệt bình tĩnh lại, đi tới trước cửa nhìn nhìn, xác định không có ai ở gần mới cẩn thận đóng cửa lại, đi tới trước giường.
Phong Vô Ý dựa vào giường êm, điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, sau đó thể hiện ra dáng vẻ của một người thiếu nữ đang mất đi trí nhớ nên có.
Dao Nguyệt hiển nhiên là đã khôi phục lại trạng thái vừa rồi rất nhanh, thật không hổ là thi nữ của nhà giàu đã được trải qua huấn luyện. Mà người được đưa vào cung đương nhiên cũng không phải là một người đơn giản, chỉ biết khóc lóc yếu đuối như một tiểu cô nương, cho nên sau một lúc nàng ta đã hiểu ra mọi việc.
Phong Vô Ý ở trong đầu một lần nữa sắp xếp lại tư liệu, xem ra cái người Phong Vũ Y này cũng thật là xui xẻo, cả đời luôn theo khuôn phép, gia thế giàu có, lại không ngờ vì một lần bị gió làm bay khăn che mặt, để hoàng đế nhìn trúng, sau đó mọi chuyện thành ra như thế này.... ....
"Nương nương?" Dao Nguyệt nhẹ nhàng kêu lên một tiếng. Tiểu thư sau khi mất trí nhớ.... hình như đã có biến hóa rất lớn ạ.... ....
Phong Vô Ý hồi phục lại tinh thần, vừa định nói chuyện thì sắc mặt chợt biến đổi, nhỏ giọng nói: "Có người tới rồi!"
Dao Nguyệt ngẩn ra, không đợi nàng lên tiếng, bên ngoài cửa đã truyền tới tiếng thông truyền của thái giám: "Quốc Sư đại nhân giá lâm"
Quốc Sư? Trong lòng Phong Vô Ý trầm xuống, lập tức nhớ tới giọng nói của nam nhân đêm qua nghe được...... Một người nam nhân, vậy mà có thể tự do ra vào trong hậu cung. chuyện này xem ra, người này cũng không chỉ đơn giản là cận thần bên cạnh hoàng đế được. Nếu chính mình phán đoán không sai, người này, cần phải nhanh chóng tiêu diệt!
"Tham kiến Quốc Sư đại nhân" Dao Nguyệt từ trên giường hạ xuống màn lụa, đi ra mở cửa cung kính nói.
"Không cần đa lễ" Giọng nói lúc này, so với tối hôm qua khi tranh luận với Hách Liên Diệu thì hoàn toàn khác nhau. Hiện giờ thanh âm vô cùng nhẹ nhàng, làm cho người ta như cảm thấy có gió xuân thổi qua vậy. [Truyện được post tại diễn đàn lê quý đôn]
Phong Vô Ý ở bên trong rèm che nhìn ra ngoài, chỉ thấy ở cửa là một người nam nhân khoảng hai mươi tuổi, toàn thân là một áo bào máu trắng gọn gàng, trên người không có trang sức gì làm cho một mái tóc dài màu đen buông xõa ở sau lưng, chứ không giống như những nam tử thông thường hay dùng trâm để cố định lại búi tóc ở trên đầu. Nhìn khuôn mặt kia, không thể nói là ánh tuấn hay không, vì so với sự tuấn mỹ của Hách Liên Diệu được người người ghen tị thì kém xa, nhưng mà nụ cười ở trên mặt kia lại thể hiện ra một khí chất nho nhã lịch sự, khiến cho người ta chỉ cần nhìn một lần là đã cảm thấy được tâm thần đều thoải mái đến kỳ lạ.
"Quốc Sư Phạm Thiên Tiêu Tử Mặc, bái kiến quý phi nương nương" Tiểu Tử Mực nhẹ nhàng thi lễ, không hề có thái độ kiêu căng.
"Quốc Sư không cần khách khí" Phong Vô Ý rũ mắt xuống, hai tay nắm chặt thành quả đấm.
Nàng có một dự cảm, cái người nam nhân này có lẽ sẽ có vị trí rất lớn ở trong trí nhớ của nàng sau này, thậm chí..... còn hơn cả cái người phu quân trên danh nghĩa, Hách Liên Diệu.