"Đó là chuyện đương nhiên! Bổn tọa chính là Ma Quân của ma giới!" Hoàng Cửu Lê dương dương đắc ý hừ một tiếng, rồi lại cổ quái mà nói tiếp: "Nữnhân, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được ở trên đảo này có chỗ nào kỳ quái sao?"
"Chỗ kỳ quái?" Vẻ mặt Phong Vô Ý nghi hoặc một lúc, rồi mới trầm tư nói: "Nói thật, ta cũng cảm thấy được có chút không thích hợp, nhưng lại không biết cụ thể như thế nào. Rõ ràng là ngày hôm qua còn không có chút cảm giác gì"
"Ngày hôm qua...." Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn bầu trời, rất lâu sau mới từ từ nói: "Ngày hôm qua mưa to gió lớn như trút nước, không có mặt trời cùng trăng sao"
"Hả?" Phong Vô Ý sửng sốt, theo tầm mắt của hắn nhìn lại, ở trong đầu đột nhiên lóe lên, sau đó bật thốt ra tiếng: "Vị trí của mặt trời cùng ánh trăng không được bình thường!"
"Tòa đảo này, nếu ta không đoán sai thì chỉ sợ đây chính là Vô Căn Chi Đảo không có thực, đúng không?" Lời nói của Tiêu Tử Mặc tuy là nghi vấn, nhưng ngữ điệu thì cực kỳ khẳng định.
Vô Căn Chi Đảo, mặt đất của đảo không hề nối liền với đáy biển, vì thế mà mỗi khi hải triều lên xuống, thì vị trí cũng di chuyển theo, cho nên bình thường ở vị trí này vốn không có đảo nào mà nay lại đột nhiên xuất hiện. . Hôm qua mưa to, nhìn không thấy mặt trời cùng trăng sao, biển rộng mênh mông không nhận ra được phương hướng, nhưng hôm nay mặt trời vừa hiện ra, thì vị trí của ánh trăng lại cũng chính là vị trí của mặt trời, cho nên mới có thể nói là vị trí của cái đảo này rất bất thường.
"Cho nên mới gọi là tiên đảo ạ.... Có thể gặp mà không thể cầu" Hoàng Cửu Lê khôi phục lại giọng nói và bộ dáng lười biếng thường ngày, hiển nhiên là đã từ trong cơn giật mình tỉnh táo lại.
"Ít nhất thì vào lúc này, rõ ràng là trùng hợp" Phong Vô Ý nói.
"Hoàng Cửu Lê ngươi nhìn ra được ma khí ở trong ngọn núi này là do thứ gì đó dẫn tới à?" Tiêu Tử Mặc lên tiếng hỏi.
"Bổn tọa dựa vào cái gì mà phải trả lời vấn đề của ngươi!" Hoàng Cửu Lê đem vấn đề ném trở lại. Đường đường là Ma Quân, vô duyên vô cớ bị dính vào khế ước chủ tớ vớinữnhân kia.... Trước coi như không nói, giờ dựa vào cái gì mà một cái nhân loại nho nhỏ lại dám khi dễ hắn!
"Nói!" Phong Vô Ý dùng một chữ đơn giản, nhất thời đem tính tình của Ma Quân các hạ ép ngược trở lại.
Khế ước.... Chờ hắn khôi phục được thân thể, sớm hay muộn hắn cũng sẽ đem cáinữnhân chết tiệt này giải quyết hết một lượt!
"Ma khí, nơi này có lưu lại hượng vị ma khí" Hoàng Cửu Lê có chút không tình nguyện lên tiếng trả lời.
"Ma khí?" Tiêu Tử Mặc trầm ngâm nói: "Điển tịch ở Tuyền Ki Thạch phủ có ghi lại, ở ma giới có bốn loại ma khí trấn thủ ở tứ phương. . Nhưng mà vào ngàn vạn năm trước ở trong cuộc chinh chiến đã bị mất rồi"
"Mấy lão gia hỏa kia cũng biết được không ít chuyện" Hoàng Cửu Lê nói tiếp: "Dựa vào ma khí kia có thể đoán được đây là một trong số bốn loại. Hơn nữa nếu có thứ kia thì bổn tọa cũng có thể tái tạo lại thân thể dễ dàng hơn."
"Ta đáp ứng ngươi, thì tất nhiên sẽ làm được" Phong Vô Ý lạnh lùng nói một câu, ánh mắt sau đó cũng hơi ngưng lại.
"Hứa hẹn của ngươi cũng đồng nghĩa với việc phải chịu ước chế của khế ước, bổn tọa cũng không lo lắng tới việc ngươi nuốt lời" Hoàng Cửu Lê nói.
"Phía bên kia giống như là của vào của sơn động" Tiêu Tử Mặc ngắt lời của bọn họ, chỉ về phía khúc cong cách đó không xa.
Đứng sừng sững ở trong nước biển là một đoạn vách đá bóng loáng trong suốt như gương, mà tiếpsátphía dưới chính là một cái cửa động. . Bên dưới là một bãi đá ngầm đầy bùn cùng với sóng biển đập vào, khiến cho địa hình bị đè ép, sau đó bắn lên tung tóe.
"Vị trí này, chỉ sợ khi thủy triều dâng lên thì cái cửa động cũng sẽ bị nước biển làm cho chìm ngập hơn phân nửa" Phong Vô Ý lên tiếng phân tích.
"Cho nên những con thuyền kia mới có thể va chạm và bị cuốn vào đây" Tiêu Tử Mặc hiểu rõ rồi cũng nói ra suy nghĩ.
"Lúc này chỉ sợ là không còn kịp nữa rồi" Phong Vô Ý nhíu mày nhìn nước biển đang dâng cao do thủy triều.
"Nhưng cũng chỉ một lát thôi" Tiêu Tử Mặc cười cười, lấy ra bánh nướng mà buổi sáng mang theo ra, rồi chia cho nàng.
Hai người ở trên đảo đi suốt cả một buổi sáng, nhân dịp lúc này, vừa vặn cũng là bữa ăn trưa.
Quả nhiên, khi bao tử được lấp đầy, thì cũng qua thời gian thủy triều. Nhìn cửa động dần dần lộ ra, rồi sau đó Phong Vô Ý trực tiếp đi xuống trước.
Đạp chân lên những tảng đá lớn, không hề tốn sức đã đi tới trước của động. Bởi vì thủy triều vừa xuống, cho nên trong động lúc này vẫn còn lầy lội khiến cho đi lại không dễ dàng.
Phong Vô Ý triệu hồi ra hỏa xà, nhất thời khiến cho cảnh vật trong động sáng bừng.
Đường đi trong sơn động vô cùng lớn, thạch bích do nhiều năm bị nước biển đánh vào mà bị ăn mòn rất nhiều, tạo thành những vết gồ ghề không hoàn chỉnh. Đi về phía trước không đến vài chục bước, chính là một quảng trường vĩ đại. . Trước mặt là một con thuyền bị mắc cạn ở trong một cái hồ nước không sâu lắm, xem hình dáng thì có vẻ là từ rất lâu rồi, nhưng vẻ ngoài thì không bị hư hỏng gì nhiều, chỉ có một cái cột buồm bị bẻ gãy mà thôi. Tổng thể thì không ảnh hưởng gì, chỉ cần đáy thuyền không bị hư hại, thì nó hoàn toàn có thể đáp ứng và thỏa mãn được nhu cầu của bọn họ!
"Thuyền này giống như.... là kiểu dáng của ngàn năm trước rồi" Vẻ mặt của Tiêu Tử Mặc trở nên cổ quái.
"Cái gì?" Phong Vô Ý không nhịn được mà sửng sốt. Kiểu dáng của ngàn năm trước, mà nhìn trình độ thuyền bị mài mòn thì cũng chỉ có thể nghĩ tới tối đa là trăm năm. Không biết là thiên tài nào từ ngàn năm trước lại có thể thiết kế, và làm ra con thuyền này ạ?
"Hiện tại ở Phạm Thiên, chắc cũng không có ai từng nhìn qua những con thuyền từ ngàn năm trước đâu nhỉ?" Bỗng nhiên Hoàng Cửu Lê xen vào một câu.
Trầm mặc một hồi, vẫn là Phong Vô Ý mở miệng nói trước: "Trước cứ đi lên xem đi đã"
"Ừm" Tiêu Tử Mặc đáp một tiếng, rồi lấy ra vài lá bùa, sai khiến chúng đi dò đường phía trước.
Lên thuyền, tuy đã qua rất nhiều năm rồi nhưng con thuyền này lại vẫn bảo trì được dáng vẻ vô cùng tốt. Không hề có sự xuất hiện của dấu vết ăn mòn, có thể nói, căn bản là nó không giống như đã bị ngâm nước nhiều năm.
"Bên trong có cái gì.... sống" Hoàng Cửu Lê đột nhiên nói.
"Là người ma giới?" Phong Vô Ý thuận miệng hỏi.
"Chắc là không phải...." Hoàng Cửu Lê hừ một tiếng, nói tiếp: "Sơn động này là nơi có ma khí nồng đậm, mà ở trung tâm lại có vật sống hoàn toàn bài xích với ma khí, thật là có điểm thú vị!”
"Ở nơi nào?" Phong Vô Ý lên tiếng hỏi.
"Đi thẳng tới cuối cùng, vào cửa" Hoàng Cửu Lê không chút nghĩ ngợi đã trả lời.
Phong Vô Ý quay đầu, cùng Tiêu Tử Mặc liếc mắt nhìn nhau, rồi thật cẩn thận đi về phía trước.
Rõ ràng là ban ngày, động không sâu, nên cũng có ánh mặt trời chiếu vào, nhưng mà ánh sáng ở trong đường đi lại vô cùng u tối.
Phía cuối đường, là một cánh cửa được đóng chặt. . Tiêu Tử Mặc vung tay lên, lập tức có hai hình nhân đi qua, nhưng giống như là trước cửa khoang thuyền có bảo hộ gì đó, khiến chúng nó không thể tiến thêm một bước.
Phong Vô Ý nhấc tay lên, một hỏa xà nhẹ nhàng bay qua, nhưng cũng chỉ lóe lên một chút rồi tắt.
Chỉ dựa vào một thủ đoạn nhỏ bé ấy đã nghĩ hù dọa được nàng? Phong Vô Ý nhíu mày, quay đầu bảo Tiêu Tử Mặc đang đứng ngốc ở cửa đi nhanh vào bên trong.
Một trận gió lạnh thổi qua, mang theo hàn khí bắn thẳng vào cổ mà đánh tới.
"Chờ ta đem ngươi bắt được, một nửa làm thịt kho tàu, một nửa mang đi hấp!" Phong Vô Ý cười lạnh một tiếng, nhấc chân đá văng cửa khoang thuyền.
Nhìn trang trí bên trong khoang thuyền, giống như đây là một gian thư phòng.
Đi tới giữa phòng, cũng không có gì dị thường, chỉ là của sổ, giá sách trên sàn đều bị kết một tầng sương mỏng màu trắng. . Bức rèm che cũng là một màu tím đậm, ngăn chặn ánh sáng chiếu vào, khiến cho ma khí bên trong có vẻ dày đặc hơn.
"rắc rắc rắc!" Theo một loạt tiếng vang lên, rồi tiếp theo là những miếng băng mỏng ở dưới chân bị Phong Vô Ý giẫm lên cũng vỡ ra.
Đúng lúc này, hàng loạt những quyển sách ở trên giá đều bắt đầu rung lên.
"Vù ~" Hỏa diễm đột nhiên thoát khỏi khung ảnh, trực tiếp hướng Tiêu Tử Mặc xông đến.
"Phát ra!" Ánh mắt Phong Vô Ý lạnh lùng, Thương Lãng chủy thủ nhất thời biến hóa thành một cây ngân thương dài khoảng hai thước, đầu thương còn không có đâm đến, lợi hạikình phong đã xem hỏa diễmthấtlinh bát lạc, tản ra trên đất. Ngọn lửa nhất thời giảm đi rất nhiều.
Tiêu Tử Mặc rất nhanh chóng niệm xong chú ngữ, bỏ xuống mấy hạt châu maivàng, rồi cùng ở trên biển đối băng ngục Ma Giao khi giống nhau, mở ra phòng ngự tráo, chính là lần này bất đồng, cái chụp ít đi một chút, hơn nữa che. . . . . . Hoặc là nói là bị nhốt ở cái chụp lý , là kia đoàn yêu dịhỏa diễm!
"Ngươi thật đúng là mỗi lần đều đã cho ta kinh hỉ a." Phong Vô Ý cười, thu hồi trường thương, một lần nữa biến trở về hình dáng một cây chủy thủ.
"Bằng không, ta sợ sớm hay muộnsẽ có một ngày ta không theo được bước châncủa ngươi mà nén ta đi." Tiêu Tử Mặc thản nhiên nói.
Phong Vô Ý ngẩn ra, lập tức thật sâu nhìn hắn liếc mắt một cái. Đúng lúc này, Xích Diễm hỏa đã muốn thay đổi hình dạng, sau đó chậm rãi tản ra.
"Đây là cái gì?" Tiêu Tử Mặc quay đầu, tò mò nhìn cái chụp lý gì đó.
"Còn chưa chấm dứt!" Phong Vô Ý thần sắc nhất túc. Yêu vật trong tranh tựa hồ cũng không có hình thể, chính là dùng màu đỏ sương khói tụ tập thành, miễn cưỡng cóhình dạng người , không có ngũ quan, cũng không có cái gì ngay mặt phải mặt tráiphân biệt.
Nhìn hắn hướng về phía mình nhào tới, Phong Vô Ýsắc mặt ngưng trọng, Thương Lãng chủy thủ lóe ra hàn quang mãnh liệt. Đối với những thứ không biết, nàng từ trước đến nay sẽ không có ý khinh địch.
Yêu vật tựa hồ đối với Thanh Long hóa thành Thương Lãng chủy thủ có chút sợ hãi, nhưng lại vòng vo phương hướng, đánh về phía Tiêu Tử Mặc, có lẽ khi dễ hắn xem ra là dễ hơn, so sánh với cáinữnhân trên người có hơi thở thần khí ra kia thìtên này dễ đối phó hơn một chút đi.
"Cảm thấy ta dễ bắt nạt?" Tiêu Tử Mặc cười lạnh, tay trái nhất chỉ, vòng bảo hộ thượng kim quang chợt lóe.
"Xèo xèo. . . . . ." Yêu vật đánh vào vòng bảo hộ, nhất thời đau đến một trận gọi bậy, ngã quay về mặt.
"Đừng cho người nàycó cơ hội bám vào vật thể thường." Tiêu Tử Mặc nói xong, một đạo Xích Diễm hỏa, đem cùng nhau bị đóng cửa ở trong hộ tráo, yêu vật mục tiêumột bộ trang sức khôi giáp đốt hủy.
"Ta biết." Phong Vô Ý đáp. Này yêu vật nhược điểm lớn nhất làkhông có thật thể, nếu không thừa dịp đánh chó mù đường, quả thực là thiên lý bất dung a!
"Chi ——" yêu vật kia tựa hồ phẫn nộ , cả ngườimàu đỏ càng nồng nặc, hơn nữa bắt đầu cóxu thế khuếch tán .
"Không tốt!" Tiêu Tử Mặc biến sắc, "Nếu hắn tự bạo làm choma khí nơi này khuếch tán đi ra ngoài, trăm dặm xung quanh chỉ sợsẽ không còn lại một cái vật còn sống rồi!"
"Cái gì?" Phong Vô Ý không khỏi rùng mình, ngọn núi này . . . . . . Không, cả tòa đảo nhỏ đều không có phương tiện đi ra khỏi phạm vi trăm dặm, đây chẳng phải là muốn tiêu diệt toàn bộ Ngạo Lai Tiên Đảo? Nghĩ, nàng bật thốt lên hỏi: "Hoàng Cửu Lê, có biện pháp nào không!"
"Ngươi cho rằng bổn tọa là từ điển vạn năng?" Hoàng Cửu Lê gầm lên giận dữ, nhưng chung quy cũng không có thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói, "Biện pháp có một, bất quáchú ngữ Thần tộccùng ta Ma tộc tương khắc, bổn tọa không dùng được, cũng là cho tới bây giờ chưa thử qua, linh nghiệm không bảo đảm."
"Đừng dài dòng, nói!" Phong Vô Ý trách mắng.
"Ngươi đây là thái độ cầu người?" Hoàng Cửu Lê tức giận tới mức tốn hơi thừa lời.
"Nếu là ngươi đích thân xử lí cũng vô dụng, ta dùng ngươi làm huyết tế, tự nhiên có thể tinh lọcma khí nơi này ." Tiêu Tử Mặc âm thanh lạnh như băng truyền tới,sátkhí lành lạnh.