"Mời vào" Tiêu Tử Mặc đẩy cửa tòa nhà có hình tháp ra, rồi đi thẳng lên trên không hề quay đầu lại.
Phong Vô Ý yên lặng đi theo sát phía sau hắn, mãi cho tới tận tầng cao nhất. Trên đó là một khoảng không gian không có mái che, giống như một cái sân phơi để có thể nhìn lên trên bầu trời. Trên này chỉ đặt một chiếc bàn duy nhất, trên bàn là giấy bút, la bàn và nhiều thứ khác nữa mà nàng xem không hiểu.
"Nơi này là Vọng Tinh Đài, vừa là tòa nhà cao nhất Phạm Thiên vừa là nơi ở của Quốc Sư. Mỗi ngày vào khi hoàng hôn ta sẽ tới linh trì tắm rửa, sau đó tới nơi này xem tinh tượng" Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng lên tiếng, cùng với những cơn gió thoang thoảng thổi qua làm chếc áo bào màu trắng nhẹ nhàng bay phấp phới.
"Chỉ sợ là ta sẽ không kịp chờ đợi tới lúc tinh tượng xuất hiện" Tiếng nói lạnh lùng của Phong Vô Ý bỗng vang lên.
"Ta biết, chỉ là... ta vốn có thói quen ở nơi này nói chuyện" Tiêu Tử Mặc cười cười, rồi xoay người ngồi xuống chiếu ở bên cạnh bàn.
"Nói đi" Phong Vô Ý ngăn lại lời nói của hắn, rồi cũng xoay người ngồi đối diện.
"Thật ra, từ vài năm trước, cũng đã có dự báo về sát kiếp rồi" Tiêu Tử Mặc nói xong, từ trên bàn rút ra một quyển trục đặt xuống đất và mở ra. Trên quyển trục chính là một bức bản đồ tinh xảo, tất cả đât đai núi sông, thành thị và thôn trấn đều được vẽ ở bên trong đó, nhìn rất rõ ràng. Ngón tay của Tiêu Tử Mặc chạm nhẹ lên một chỗ, sau đó tiếp tục nói: "Từ bên ngoài nhìn vào, Phạm Thiên Đại Lục vẫn được coi như là một hoàng triều thống nhất, nhưng trên thực tế, dân tộc du mục ở Bắc Phương thảo nguyên gần đây đã bắt đầu lớn mạnh hơn và hàng năm tới quấy nhiễu biên quan, thậm chí còn tập trung ở các thành trì lớn. Mà ở Tây Nam có ba tỉnh thành, từ trước tới nay nơi đó vẫn luôn là đất phong được cấp cho Thục Vương, từ nhiều năm trước đã tách ra khỏi sự khống chế của triều đình, cho nên mấy năm gần đây cũng có thế lực ngầm và trở nên ác liệt hơn. Tất cả quan viên triều đình phái tới đều không thể tiến vào, vì vậy mà việc thu thuế cũng rất khó khăn, thường bị khất nợ. Bên cạnh đó, ở ven biển có Đông Phương. Vấn đề này cũng không nhỏ, nơi này có thể coi là chốn phồn hoa của Phạm Thiên Đại Lục, vì có nghề ngư nghiệp và làm muối nên kinh tế khá dồi dào, nhưng lại bị các quan viên sa đọa, rồi hải tặc.... cả hai bên đều ra sức dồn ép và chiếm đoạt mà làm cho đời sống của dân chúng trở nên hỗn loạn. Gần nhất là mấy hôm trước, ở trong triều vừa mới nhận được một thư tín, trong đó nói đám hải tặc kia hiện đang ngang nhiên muốn ở hải ngoại lập quốc xưng đế. Tuy quần chỗ đó chỉ là một quần đảo, nhưng ở đó lại không thể nào sản xuất và trồng trọt, tự cung tự cấp cho sinh hoạt, nên bọn họ vẫn đều dựa vào cướp bóc mà sống"
"Ngươi đang muốn nói cho ta biết, Phạm Thiên Đại Lục chuẩn bị nghênh đón một trận chiến tranh sao?" Phong Vô Ý nhíu mày lên tiếng.
"Không sai" Tiêu Tử Mặc đưa tay xoa xao trán, một lần nữa lên tiếng khẳng định.
"Vậy thì tính sao?" Giọng nói Phong Vô Ý bình tĩnh như nước: "Thiện hạ rộng lớn, nếu như có thể chín hợp thành một thì cũng có thể một chia thành chín. Hơn nữa, đại lục đã yên bình lâu như vậy, nếu như có xảy ra chiến tranh thì cũng là chuyện bình thường không có gì lạ. Cuộc sống hòa bình làm cho lòng người trở nên tham lam cùng có độc ác, để chiến tranh xảy ra coi như tẩy rửa tội ác đó thì có gì không tốt"
"Nếu chỉ có như vậy, thì đã không gọi là sát kiếp rồi" Tiêu Tử Mặc cười khổ: "Nghìn năm qua, Phạm Thiên Đại Lục cũng đã phải trải qua vài trận chiến, mới có hoàng triều Phạm Thiên bây giờ, nhưng lúc này chuyện không giống như vậy"
Phong Vô Ý nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn theo ánh mắt của Tiêu Tử Mặc đang dừng lại trên tấm bản đồ. Sau khi nhìn kỹ một lúc, nàng cũng có cảm giác có chỗ không thích hợp.
Bên phải, tuy là biển rộng, nhưng mà.... Nhìn kỹ thì thấy có chút kì lạ, giống như hai chỗ không hề nối liền với nhau, mà để trống một khoảng ở trên bản đồ.
"Nơi này" Quả nhiên, ngón tay Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng chỉ lên chỗ trống đó: "Là nơi đã bị biến mất ở trên Đại Lục"
"Một mảnh đất khác ở trên Đại Lục?" Phong Vô Ý đã có chuẩn bị tâm lý, nên cũng không quá giật mình. Chỉ là.... hình như những sách sử mà nàng đã từng xem qua, đều không hề đề cập tới nơi bị biến mất ở trên Đại Lục. Thậm chí còn không hề ghi chép lại đã từng có nơi đó tồn tại, chẳng lẽ là vì khoa học kỹ thuật ở thời này không đủ cao, nên mới không thể đi tìm hiểu hết mọi nơi ? Nhưng trực giác cho nàng biết, chuyện này không đơn giản như vậy.
"Đó chính là một phần của Phạm Thiên Đại Lục, ngàn năm trước đã bị mạnh mẽ cưỡng đoạt cắt đi" Tiêu Tử Mặc chỉ chỉ lên đường chân trời ở trên bản đồ Phạm Thiên Đại Lục: "Cảm thấy thế nào, chắc nhìn qua thì thật sự cảm thấy giống như bị san bằng đi?"
"Ngươi đang nói chuyện thần thoại à?" Phong Vô Ý bình tĩnh hỏi han.
Mặc dù có ném xuống mấy quả đạn hạt nhân thì cũng không thể làm được như vậy, huống chi thời đại lạc hậu như thế này thì làm cách nào có thể làm được? Trừ khi nơi này thật sự tồn tại Thần Ma.
"Ta cho rằng, ngươi có thể đi tới thế giới này, thì có lẽ ngay cả Thần Ma cũng tồn tại rồi" Tiêu Tử Mặc giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, mỉm cười lên tiếng.
Phong Vô Ý trong lúc vô ý thức đưa tay đặt lên ngực, ở nơi đó có miếng ngọc cổ đã đưa nàng tới nơi này.
"Chỗ quần đảo bị hải tặc chiếm giữ, lúc trước chính là một mảnh nhỏ của Đại Lục" Tiêu Tử Mặc tiếp tục nói: "Trong dự ngôn có một câu ' Ngàn năm gặp lại', cũng không phải ý nói là thời gian một ngàn năm, mà thực tế muốn nói, mảnh đất biến mất của Đại Lục đang sắp va chạm trực tiếp vào đại lục hiện nay. Tối đa là bốn năm, hai khối đại lục này sẽ đâm vào nhau"
Phong Vô Ý nghe thế, không nhịn được mà hít vào một hơi, Đại Lục va chạm vào nhau? Chỉ sợ cảnh này chắc không thua kém gì hỏa tinh đụng vào địa cầu. Nếu đây chính là trọng điểm của sát kiếp, vậy cái này thật sự không khác gì đại nạn rồi.
"Ngươi, chính là Thất Sát Cô Tinh mà thiên tượng dự đoán...." Tiêu Tử Mặc nhìn sâu vào mắt nàng lên tiếng: "Từ trước cho tới nay, ta vẫn luôn do dự một chuyện. Rốt cuộc là người dẫn tới sát kiếp, hay là bởi vì sát kiếp nên ngươi mới xuất hiện tại thế giới này?"
"Hiện giờ ngươi đã xác định được rồi sao?" Phong Vô Ý hỏi lại.
"Không có lựa chọn nào khác cả" Tiêu Tử Mặc quay đầu nhìn về phía ánh lửa màu đỏ ở xa xa nơi chân trời, giọng nói trầm xuống: "Đêm nay, Thiên tượng đã nói rõ toàn bộ rồi"
Phong Vô Ý nhún vai, nàng không thể nào tin nổi vào mấy thứ mơ hồ không thật này, nhưng mà ở nơi không gian xa lạ ..... Có lẽ thật sự cũng không chắc chắn được điều gì. Nhìn người nam nhân trước mặt, nàng chỉ hỏi một câu: "Ngươi, muốn cái gì?"
Lời này lúc ở bên ôn tuyền nàng đã hỏi một lần, nhưng Tiêu Tử Mặc vẫn chưa đưa ra đáp án.
"Ta không biết ta có thể muốn cái gì, khi sát kiếp xảy ra, ta cũng không biết ta có thể làm cái gì. Tuy Chiêm Tinh Sư ở trong mắt mọi người là một nghề nghiệp cao cao tại tượng, nhưng lại luôn cô độc" Tiêu Tử Mặc lên tiếng trả lời.
"Thật đúng là chuyện cười, Thất Sát Cô Tinh không phải cũng đã định ra số mệnh là phải cô độc sao?" Phong Vô Ý cười lạnh một tiếng: "Cũng giống ngươi, trước mắt tư liệu của ta không có đủ, nên không cách nào đưa ra được quyết định chính xác, hoặc là nói đúng hơn, ta nên làm gì .... Nhưng ít ra, giữa chúng ta đều là những người có số mệnh cô độc giống nhau, không chừng sau này còn có thể trở thành bạn"
"Có lẽ vậy" Tiêu Tử Mặc cười nhẹ, sau đó huýt sáo một tiếng.
Phong Vô Ý nhất thời đề phòng, toàn thân đều cảnh giác vô cùng.
"Thân phận của ngươi chính là quý phi, cho nên chuyện này ngươi tự mình giải quyết đi, yên tâm, vào lúc thích hợp ta sẽ trợ giúp cho ngươi" Tiêu Tử Mặc vừa nói vừa vươn tay trái ra, ở trên cánh tay có một con rắn nhỏ quấn quanh. Sau đó hắn ngồi xếp bằng xuống, đưa tới trước mặt nàng: "Đây là sủng vật có khế ước với ta, do ta dùng máu mà nuôi nấng. Ngươi cứ mang theo trên người, cũng tiện để liên lạc với ta.
Phong Vô Ý tò mò nhìn con rắn có kích thước giống chiếc đũa kia, thân có màu xanh biếc, rồi nàng đưa tay vươn ra.
Rắn nhỏ thụt ra thụt vào chiếc lưỡi dài màu hồng, tiếp đó cắn lên đầu ngón tay nàng.
Phong Vô Ý không hề tránh đi, nàng bây giờ tin tưởng Tiêu Tử Mặc không có ác ý với mình. Với cả.... thân thể của nàng cùng với người bình thường không giống nhau, nàng không sợ độc của rắn.
Chỉ hơi đau xót một chút, một giọt máu đỏ tươi chảy vào trong miệng rắn. Trong nháy mắt, nàng giống như nhìn thấy từng mạch máu nhỏ li ti ở trên thân rắn, nhưng lúc giơ tay lên thì không thấy gì, mà viết thương ở đầu ngón tay cũng không có.
[Ngươi chính là chủ nhân thứ hai của ta sao?] Phong Vô Ý đột nhiên nghe thấy trong đầu có một giọng nói vang lên. Chủ nhân thứ hai? Nàng hơi ngạc nhiên một chút, sau đó liền thấy con rắn nhỏ kia tự giác quân quanh thân thể ở trên cổ tay, giống hệt như chiếc vòng ngọc.
"Bích Linh không phải loại rắn thông thường, nó có thể cùng người trao đổi trong ý thức, cho nên sẽ là sự trở giúp rất tốt đối với ngươi" Tiêu Tử Mặc nói.
Phong Vô Ý sờ sờ thân rắn lạnh như băng, sau đó đột nhiên cười rộ lên.
Cái gọi là Sinh Vật ma pháp chính là thế này sao? Thế giới này quả nhiên rất thú vị.
"Mời vào" Tiêu Tử Mặc đẩy cửa tòa nhà có hình tháp ra, rồi đi thẳng lên trên không hề quay đầu lại.
Phong Vô Ý yên lặng đi theo sát phía sau hắn, mãi cho tới tận tầng cao nhất. Trên đó là một khoảng không gian không có mái che, giống như một cái sân phơi để có thể nhìn lên trên bầu trời. Trên này chỉ đặt một chiếc bàn duy nhất, trên bàn là giấy bút, la bàn và nhiều thứ khác nữa mà nàng xem không hiểu.
"Nơi này là Vọng Tinh Đài, vừa là tòa nhà cao nhất Phạm Thiên vừa là nơi ở của Quốc Sư. Mỗi ngày vào khi hoàng hôn ta sẽ tới linh trì tắm rửa, sau đó tới nơi này xem tinh tượng" Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng lên tiếng, cùng với những cơn gió thoang thoảng thổi qua làm chếc áo bào màu trắng nhẹ nhàng bay phấp phới.
"Chỉ sợ là ta sẽ không kịp chờ đợi tới lúc tinh tượng xuất hiện" Tiếng nói lạnh lùng của Phong Vô Ý bỗng vang lên.
"Ta biết, chỉ là... ta vốn có thói quen ở nơi này nói chuyện" Tiêu Tử Mặc cười cười, rồi xoay người ngồi xuống chiếu ở bên cạnh bàn.
"Nói đi" Phong Vô Ý ngăn lại lời nói của hắn, rồi cũng xoay người ngồi đối diện.
"Thật ra, từ vài năm trước, cũng đã có dự báo về sát kiếp rồi" Tiêu Tử Mặc nói xong, từ trên bàn rút ra một quyển trục đặt xuống đất và mở ra. Trên quyển trục chính là một bức bản đồ tinh xảo, tất cả đât đai núi sông, thành thị và thôn trấn đều được vẽ ở bên trong đó, nhìn rất rõ ràng. Ngón tay của Tiêu Tử Mặc chạm nhẹ lên một chỗ, sau đó tiếp tục nói: "Từ bên ngoài nhìn vào, Phạm Thiên Đại Lục vẫn được coi như là một hoàng triều thống nhất, nhưng trên thực tế, dân tộc du mục ở Bắc Phương thảo nguyên gần đây đã bắt đầu lớn mạnh hơn và hàng năm tới quấy nhiễu biên quan, thậm chí còn tập trung ở các thành trì lớn. Mà ở Tây Nam có ba tỉnh thành, từ trước tới nay nơi đó vẫn luôn là đất phong được cấp cho Thục Vương, từ nhiều năm trước đã tách ra khỏi sự khống chế của triều đình, cho nên mấy năm gần đây cũng có thế lực ngầm và trở nên ác liệt hơn. Tất cả quan viên triều đình phái tới đều không thể tiến vào, vì vậy mà việc thu thuế cũng rất khó khăn, thường bị khất nợ. Bên cạnh đó, ở ven biển có Đông Phương. Vấn đề này cũng không nhỏ, nơi này có thể coi là chốn phồn hoa của Phạm Thiên Đại Lục, vì có nghề ngư nghiệp và làm muối nên kinh tế khá dồi dào, nhưng lại bị các quan viên sa đọa, rồi hải tặc.... cả hai bên đều ra sức dồn ép và chiếm đoạt mà làm cho đời sống của dân chúng trở nên hỗn loạn. Gần nhất là mấy hôm trước, ở trong triều vừa mới nhận được một thư tín, trong đó nói đám hải tặc kia hiện đang ngang nhiên muốn ở hải ngoại lập quốc xưng đế. Tuy quần chỗ đó chỉ là một quần đảo, nhưng ở đó lại không thể nào sản xuất và trồng trọt, tự cung tự cấp cho sinh hoạt, nên bọn họ vẫn đều dựa vào cướp bóc mà sống"
"Ngươi đang muốn nói cho ta biết, Phạm Thiên Đại Lục chuẩn bị nghênh đón một trận chiến tranh sao?" Phong Vô Ý nhíu mày lên tiếng.
"Không sai" Tiêu Tử Mặc đưa tay xoa xao trán, một lần nữa lên tiếng khẳng định.
"Vậy thì tính sao?" Giọng nói Phong Vô Ý bình tĩnh như nước: "Thiện hạ rộng lớn, nếu như có thể chín hợp thành một thì cũng có thể một chia thành chín. Hơn nữa, đại lục đã yên bình lâu như vậy, nếu như có xảy ra chiến tranh thì cũng là chuyện bình thường không có gì lạ. Cuộc sống hòa bình làm cho lòng người trở nên tham lam cùng có độc ác, để chiến tranh xảy ra coi như tẩy rửa tội ác đó thì có gì không tốt"
"Nếu chỉ có như vậy, thì đã không gọi là sát kiếp rồi" Tiêu Tử Mặc cười khổ: "Nghìn năm qua, Phạm Thiên Đại Lục cũng đã phải trải qua vài trận chiến, mới có hoàng triều Phạm Thiên bây giờ, nhưng lúc này chuyện không giống như vậy"
Phong Vô Ý nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn theo ánh mắt của Tiêu Tử Mặc đang dừng lại trên tấm bản đồ. Sau khi nhìn kỹ một lúc, nàng cũng có cảm giác có chỗ không thích hợp.
Bên phải, tuy là biển rộng, nhưng mà.... Nhìn kỹ thì thấy có chút kì lạ, giống như hai chỗ không hề nối liền với nhau, mà để trống một khoảng ở trên bản đồ.
"Nơi này" Quả nhiên, ngón tay Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng chỉ lên chỗ trống đó: "Là nơi đã bị biến mất ở trên Đại Lục"
"Một mảnh đất khác ở trên Đại Lục?" Phong Vô Ý đã có chuẩn bị tâm lý, nên cũng không quá giật mình. Chỉ là.... hình như những sách sử mà nàng đã từng xem qua, đều không hề đề cập tới nơi bị biến mất ở trên Đại Lục. Thậm chí còn không hề ghi chép lại đã từng có nơi đó tồn tại, chẳng lẽ là vì khoa học kỹ thuật ở thời này không đủ cao, nên mới không thể đi tìm hiểu hết mọi nơi ? Nhưng trực giác cho nàng biết, chuyện này không đơn giản như vậy.
"Đó chính là một phần của Phạm Thiên Đại Lục, ngàn năm trước đã bị mạnh mẽ cưỡng đoạt cắt đi" Tiêu Tử Mặc chỉ chỉ lên đường chân trời ở trên bản đồ Phạm Thiên Đại Lục: "Cảm thấy thế nào, chắc nhìn qua thì thật sự cảm thấy giống như bị san bằng đi?"
"Ngươi đang nói chuyện thần thoại à?" Phong Vô Ý bình tĩnh hỏi han.
Mặc dù có ném xuống mấy quả đạn hạt nhân thì cũng không thể làm được như vậy, huống chi thời đại lạc hậu như thế này thì làm cách nào có thể làm được? Trừ khi nơi này thật sự tồn tại Thần Ma.
"Ta cho rằng, ngươi có thể đi tới thế giới này, thì có lẽ ngay cả Thần Ma cũng tồn tại rồi" Tiêu Tử Mặc giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, mỉm cười lên tiếng.
Phong Vô Ý trong lúc vô ý thức đưa tay đặt lên ngực, ở nơi đó có miếng ngọc cổ đã đưa nàng tới nơi này.
"Chỗ quần đảo bị hải tặc chiếm giữ, lúc trước chính là một mảnh nhỏ của Đại Lục" Tiêu Tử Mặc tiếp tục nói: "Trong dự ngôn có một câu ' Ngàn năm gặp lại', cũng không phải ý nói là thời gian một ngàn năm, mà thực tế muốn nói, mảnh đất biến mất của Đại Lục đang sắp va chạm trực tiếp vào đại lục hiện nay. Tối đa là bốn năm, hai khối đại lục này sẽ đâm vào nhau"
Phong Vô Ý nghe thế, không nhịn được mà hít vào một hơi, Đại Lục va chạm vào nhau? Chỉ sợ cảnh này chắc không thua kém gì hỏa tinh đụng vào địa cầu. Nếu đây chính là trọng điểm của sát kiếp, vậy cái này thật sự không khác gì đại nạn rồi.
"Ngươi, chính là Thất Sát Cô Tinh mà thiên tượng dự đoán...." Tiêu Tử Mặc nhìn sâu vào mắt nàng lên tiếng: "Từ trước cho tới nay, ta vẫn luôn do dự một chuyện. Rốt cuộc là người dẫn tới sát kiếp, hay là bởi vì sát kiếp nên ngươi mới xuất hiện tại thế giới này?"
"Hiện giờ ngươi đã xác định được rồi sao?" Phong Vô Ý hỏi lại.
"Không có lựa chọn nào khác cả" Tiêu Tử Mặc quay đầu nhìn về phía ánh lửa màu đỏ ở xa xa nơi chân trời, giọng nói trầm xuống: "Đêm nay, Thiên tượng đã nói rõ toàn bộ rồi"
Phong Vô Ý nhún vai, nàng không thể nào tin nổi vào mấy thứ mơ hồ không thật này, nhưng mà ở nơi không gian xa lạ ..... Có lẽ thật sự cũng không chắc chắn được điều gì. Nhìn người nam nhân trước mặt, nàng chỉ hỏi một câu: "Ngươi, muốn cái gì?"
Lời này lúc ở bên ôn tuyền nàng đã hỏi một lần, nhưng Tiêu Tử Mặc vẫn chưa đưa ra đáp án.
"Ta không biết ta có thể muốn cái gì, khi sát kiếp xảy ra, ta cũng không biết ta có thể làm cái gì. Tuy Chiêm Tinh Sư ở trong mắt mọi người là một nghề nghiệp cao cao tại tượng, nhưng lại luôn cô độc" Tiêu Tử Mặc lên tiếng trả lời.
"Thật đúng là chuyện cười, Thất Sát Cô Tinh không phải cũng đã định ra số mệnh là phải cô độc sao?" Phong Vô Ý cười lạnh một tiếng: "Cũng giống ngươi, trước mắt tư liệu của ta không có đủ, nên không cách nào đưa ra được quyết định chính xác, hoặc là nói đúng hơn, ta nên làm gì .... Nhưng ít ra, giữa chúng ta đều là những người có số mệnh cô độc giống nhau, không chừng sau này còn có thể trở thành bạn"
"Có lẽ vậy" Tiêu Tử Mặc cười nhẹ, sau đó huýt sáo một tiếng.
Phong Vô Ý nhất thời đề phòng, toàn thân đều cảnh giác vô cùng.
"Thân phận của ngươi chính là quý phi, cho nên chuyện này ngươi tự mình giải quyết đi, yên tâm, vào lúc thích hợp ta sẽ trợ giúp cho ngươi" Tiêu Tử Mặc vừa nói vừa vươn tay trái ra, ở trên cánh tay có một con rắn nhỏ quấn quanh. Sau đó hắn ngồi xếp bằng xuống, đưa tới trước mặt nàng: "Đây là sủng vật có khế ước với ta, do ta dùng máu mà nuôi nấng. Ngươi cứ mang theo trên người, cũng tiện để liên lạc với ta.
Phong Vô Ý tò mò nhìn con rắn có kích thước giống chiếc đũa kia, thân có màu xanh biếc, rồi nàng đưa tay vươn ra.
Rắn nhỏ thụt ra thụt vào chiếc lưỡi dài màu hồng, tiếp đó cắn lên đầu ngón tay nàng.
Phong Vô Ý không hề tránh đi, nàng bây giờ tin tưởng Tiêu Tử Mặc không có ác ý với mình. Với cả.... thân thể của nàng cùng với người bình thường không giống nhau, nàng không sợ độc của rắn.
Chỉ hơi đau xót một chút, một giọt máu đỏ tươi chảy vào trong miệng rắn. Trong nháy mắt, nàng giống như nhìn thấy từng mạch máu nhỏ li ti ở trên thân rắn, nhưng lúc giơ tay lên thì không thấy gì, mà viết thương ở đầu ngón tay cũng không có.
[Ngươi chính là chủ nhân thứ hai của ta sao?] Phong Vô Ý đột nhiên nghe thấy trong đầu có một giọng nói vang lên. Chủ nhân thứ hai? Nàng hơi ngạc nhiên một chút, sau đó liền thấy con rắn nhỏ kia tự giác quân quanh thân thể ở trên cổ tay, giống hệt như chiếc vòng ngọc.
"Bích Linh không phải loại rắn thông thường, nó có thể cùng người trao đổi trong ý thức, cho nên sẽ là sự trở giúp rất tốt đối với ngươi" Tiêu Tử Mặc nói.
Phong Vô Ý sờ sờ thân rắn lạnh như băng, sau đó đột nhiên cười rộ lên.
Cái gọi là Sinh Vật ma pháp chính là thế này sao? Thế giới này quả nhiên rất thú vị.