Sáng sớm hôm sau, Triệu Tuấn bị Chu Đức Gia điện thoại đánh thức.
“A Tuấn, chuyện ngày hôm qua giải quyết tốt chưa?” Ngữ khí hắn vẫn như trước, nghe không ra đang vui hay giận.
Triệu Tuấn trong lòng có quỷ, nói vài tiếng quanh co ứng phó: “Ừ, tốt rồi.”
“Hôm nay là cuối tuần, buổi tối tới nhà ta ăn cơm đi?” Chu Đức Gia ám chỉ rõ ràng.
“Này…” Triệu Tuấn nói không nên lời vì sao mình không muốn đi.
“Sao vậy, ngươi vẫn phải làm việc? Ông chủ các ngươi cũng thật ép người, cuối tuần cũng không cho nghỉ.”
Triệu Tuấn bị hắn nói tới mức mặt một trận trắng rồi đỏ, “Ta hôm nay không đi được, không có chuyện gì thì tắt máy a.”
“Ai, a Tuấn…”
Triệu Tuấn vừa quay đầu, liền thấy Tần Việt đang giương cặp mắt to giống như động vật nhỏ bị kinh sợ nhìn mình chằm chằm. Vừa nhìn thấy y, Triệu Tuấn liền tức đến khẩu khí hung dữ, ác thanh ác khí nói: ” Nhìn gì mà nhìn!”
Tần Việt vậy nhưng lại không còn sợ hắn, “Nhìn mà cũng không được sao, mới sáng sớm làm gì mà tức giận nhiều vậy. Vừa rồi, là ai tìm ngươi?”
“Ngươi được quản chuyện này sao, không được nằm trên giường lão tử, đi ra ngoài cho ta!” Vừa nghĩ đến tình cảnh đêm qua, Triệu Tuấn buồn bực cực kỳ, có một loại suy nghĩ tự mình đã đưa đến tận miệng người khác, mà người khác cũng không thèm để ý.
“Nhưng mà… Đây là phòng của ta…” Tần Việt nhỏ giọng nói.
Triệu Tuấn nhìn nhìn bốn phía, liền mới phản ứng lại, “Mẹ nó!” Hắn lập tức từ trên giường đứng lên, “Ta đây cút là được rồi đi!”
Tần Việt lập tức bám lấy hắn: “Tối hôm qua thượng ngươi là ta sai rồi… Ngươi đừng nóng giận.”
Triệu Tuấn ban đầu không kịp phản ứng, đến lúc hiểu được lời y nói có ý gì, mặt liền muốn trướng thành màu gan heo. Tự nghĩ rằng tối qua thượng được mình, rốt cuộc là đầu óc bị nước vào tới mức nào, tiểu vương bát đản này cũng thiệt tự tin quá đi!
“Ngươi, ngươi còn nhớ sao?” Hắn cố tình nói lại.
Tần Việt ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Ta ngày hôm qua dù có điểm say, nhưng ý thức vẫn có…” Mắt thấy sắc mặt Triệu Tuấn ngày càng kém, Tần Việt lập tức cam đoan: “Làm xong lăn ra ngủ là lỗi của ta, ai bảo ta mệt quá… Nhưng mà ta sẽ hảo hảo bồi thường cho ngươi!” Dù sao lúc say rượu cũng nói ra tâm sự cả rồi, y dứt khoát phải theo.
“Bồi thường? Ngươi muốn thế nào… A phi! Ai muốn ngươi bồi thường! Ngươi nghĩ rằng ta muốn để ngươi thượng! Ngươi nằm mơ!” Triệu Tuấn càng nói càng giận, giãy khỏi tay Tần Việt rồi liền đi ra ngoài.
Tần Việt không rõ tại sao, liền không buông tha mà bước theo, “Nếu ngươi không hài lòng, để ta chịu thiệt, làm thêm vài lần là được.”
Nghe xong những lời này, Triệu Tuấn đột nhiên xoay người, hung tợn nhìn thẳng Tần Việt, giống như muốn ăn thịt người, “Ngươi chịu thiệt! Ngươi chịu thiệt?”
“Ngươi… Ta…” Tần Việt nhất thời không biết nên trấn an Triệu Tuấn như thế nào, chỉ cảm thấy mình cứ mở miệng, đều nói mấy câu không được lòng, đầu đột nhiên nóng lên, liền hướng về phía đôi môi Triệu Tuấn đang gần trong gang tấc mà cắn xuống.
“Ngô… Ngươi cầm tinh con chó…” Triệu Tuấn vừa định đưa tay đẩy ra, móng vuốt Tần Việt vươn ra, ôm chặt lấy hắn.
Kỹ thuật hôn Tần Việt cực kỳ trúc trắc, mà Triệu Tuấn lại không muốn hợp tác cho y, răng nanh hai người thường cứ đụng vào nhau, hôn đau thảm thiết. Cũng không biết là đụng đến lúc nào, Triệu Tuấn không biết bởi vì hô hấp dần trở nên vô lực, hay là vì gì khác, dần dần buông mở khớp hàm, dẫn đường cho đầu lưỡi Tần Việt tiến quân thần tốc vào. Hai người từ kịch liệt đối kháng, biến thành kịch liệt dây dưa, nhiệt độ bên trong cũng bắt đầu tăng cao.
Lúc buông ra, Triệu Tuấn đưa mu bàn tay lau đi nước bọt không kịp nuốt, hung hăng thở hổn hển mấy hơi.
“… Không phải ta chịu thiệt, là ngươi chịu thiệt. Ngươi đừng nóng giận.” Tần Việt mặt đỏ bừng, rụt rè nhìn hắn.
Triệu Tuấn không biết tại sao, lại cảm thấy tâm tình tốt lên. Hắn thầm mắng chính mình ── thực TM (cm nó) □□!
Triệu Tuấn cố hỏi tiếp, “Sao nào, ngươi thích ta? Ngươi muốn lên giường với ta?”
Tần Việt bị lời nói của hắn đả kích, không biết nên trả lời như thế nào. Gần đây y luôn tự rối rắm suy nghĩ vấn đề mình có thích nam nhân không, nhưng không nghĩ tới việc mình có thích Triệu Tuấn hay không. Nhưng nếu như không tại Triệu Tuấn, y làm sao có thể nghĩ đến việc mình thích nam nhân hay không? Tần Việt cứ bị vấn đề con gà có trước hay trứng có trước này vây khốn.
Triệu Tuấn thấy hắn không nói gì, không biết sao lại nhớ tới mấy lời lý lẽ ngây thơ lúc trước của y. Một tay hắn đè lên tường đằng sau lưng Tần Việt, vây y lại trước người, áp sát vào lỗ tai y mà hỏi: “Ngươi không phải nói chỉ làm với người trong lòng sao? Thì ra chỉ là gạt người?”
Nhìn vẻ mặt Tần Việt không ngừng biến hóa, hai má cũng càng ngày càng hồng, Triệu Tuấn cảm thấy mình nên dừng lại thôi. Hắn thu tay lại, thản nhiên nói: “Nếu như ngươi chỉ là cảm thấy tịch mịch, muốn tìm người qua đường, thì cứ thoải mái nói ra. Giới này đa số cũng đều tự do phóng đãng, ngươi không cần ngượng ngùng, ta sẽ không cười ngươi.”
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy?” Tần Việt ngẩng đầu lên không thể tin nhìn hắn.”Chẳng lẽ ngươi không hề nghĩ tới nam với nam cũng phải có tình yêu, sự trung thành này nọ?”
Tần Việt không hiểu nổi Triệu Tuấn vì sao đối với chuyện tình cảm bi quan như vậy, tuy rằng y vẫn chưa biết qua chuyện yêu đương, nhưng vẫn từ tiểu thuyết tình cảm mà hiểu được mấy chuyện này, cũng vẫn đang chờ đợi tự mình có thể trải qua một chuyện tình yêu oanh oanh liệt liệt. Nhưng Triệu Tuấn giống như đối với loại chuyện này căn bản không có hứng thú, hắn chỉ muốn trực tiếp làm tình thôi.
Triệu Tuấn cười nhạo một tiếng, “Loại chuyện đó mà ngươi cũng muốn tin.”
“Vậy ngươi với A Đức kia, là quan hệ gì? Các ngươi cũng đã lên giường mấy lần?”
“Là, ta… Ta tại sao phải nói cho ngươi biết?” Nhìn bộ dáng Tần Việt tức giận, Triệu Tuấn liền cảm thấy vui mà không còn tức giận gì.
“Ngươi hạ lưu!” Tuy rằng đây là đáp án trong dự tính, Tần Việt vẫn tức giận mà đẩy Triệu Tuấn ra, chạy về phòng mình.
Hai người thật vất vả mới có thể hàn gắn mối quan hệ, lại đả kích mà vạch ra một khoảng cách.
**
Sau khi tan tầm, Tần Việt không muốn về nhà, liền bước đi không mục đích trên đường. Cứ đi tới đi tới, y phát hiện mình đã đến quảng trường lần trước đi mua sắm với Triệu Tuấn.
“Tần tiên sinh!” Tần Việt vừa muốn quay lại, đã bị Chu Đức Gia đang tiễn khách ngoài cửa thấy được.
Nhìn thấy hắn, Tần Việt liền cảm thấy trong lòng có chút không được tự nhiên, tuy nhiên vẫn vì lịch sự, mà vẫn đáp lại một câu.
“Tần tiên sinh là đi mua sắm hay là đi ăn?”
Tần Việt không nghĩ tới bị hắn kéo vào trong, vội vàng nói: “Ta đi ăn, nghe đồng nghiệp nói ở đây có mấy nhà hàng rất được.”
Không nghĩ tới Chu Đức Gia lại niềm nở, “Thực vừa vặn, ta giờ sắp tan làm, chúng ta cùng nhau đi.”
“A…?”
Tần Việt còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Chu Đức Gia lôi đi rồi.”Đi thôi, ta rất quen thuộc khu này, chọn tiệm ăn đảm bảo ngươi vừa lòng.”
Hai người ở khu mua sắm dạo tới dạo lui, cuối cùng tìm được một ngõ nhỏ khá yên tĩnh, Chu Đức Gia dẫn Tần Việt đến cuối ngõ, liền thấy xuất hiện một quán mì thịt bò ngay mặt tiền. Ngoài cửa đang ngồi không ít người, sinh ý thực không tệ.
“Chủ quán, cho ta hai chén mì thịt bò. Tần tiên sinh, ngươi muốn dầu ớt không?”
Tần Việt gật đầu.
“Hai chén đều cho dầu ớt! Cho thêm ít đậu tương”
Hai người gọi xong đồ ăn, liền tìm chỗ ngồi xuống, Chu Đức Gia nói với y: “Nơi này rất nổi tiếng, là tiệm lâu đời …”
Tần Việt một bên đang không yên lòng, một bên cúi đầu ăn đậu rang, căn bản không chú ý hắn đang nói cái gì.
“… Ngươi với A Tuấn đã lên giường rồi?”
Tần Việt đang theo bản năng gật đầu, qua một giây mới phản ứng lại, liền lắc đầu, qua hai giây lại phát hiện mình đang nói dối, đành phải ngồi im, hé ra bộ mặt đỏ bừng.
Chu Đức Gia hỏi câu này vốn là muốn hỏi thử, nhìn Tần Việt quẫn bách như vậy, nháy mắt liền hiểu được.
Hắn thở dài, lấy giọng điệu người từng trải nói: “Ta thấy ngươi tuổi còn ít, vào giới này chưa sâu, nên mới lắm miệng nói hai câu. Hắn không phù hợp với ngươi, ngươi vẫn là sớm một chút hết hy vọng đi, tránh để đến lúc đó hối hận cũng không kịp.”
“Ngươi với hắn có quan hệ gì?”
“Ta với hắn mà nói, có thể tính là bạn, nhưng là so với bạn bình thường hơn đặc biệt hơn một chút. Có thể nói là bạn giường.” Chu Đức Gia kết luận.
“Ngươi thích hắn?”
“A ha ha ha…” Chu Đức Gia nhịn không được cười ra, nhỏ giọng nói: “Ừ, hắn ở trên giường thực không tệ, ta thích hắn ở điểm ấy.”
Lúc này cô phục vụ bưng hai bát mì to nóng hổi lên, Chu Đức Gia liền đón lấy: “Nhanh ăn đi, nguội liền ăn không vô.”
Quán này mì quả đúng như Chu Đức Gia nói, canh nước ngon, mỳ sợi dẻo, thịt bò lại tràn ngập mặt bát, dầu ớt cũng đều thơm hơn mấy tiệm khác. Nhưng Tần Việt cho đến khi ăn xong cả bát mì lớn như vậy, cũng không nếm được tí hương vị ngon lành gì.
Buổi tối về nhà, y nằm trên giường, nhớ tới lời Chu Đức Gia nói: “Vòng xoáy này vô cùng luẩn quẩn, qua thời gian thì ai cũng chỉ tự lo cho chính mình, ngươi nhớ cho kĩ.”
(Mấy cái món ăn là ta chém, chỉ biết là nó là món mì gì đó)
“A Tuấn, chuyện ngày hôm qua giải quyết tốt chưa?” Ngữ khí hắn vẫn như trước, nghe không ra đang vui hay giận.
Triệu Tuấn trong lòng có quỷ, nói vài tiếng quanh co ứng phó: “Ừ, tốt rồi.”
“Hôm nay là cuối tuần, buổi tối tới nhà ta ăn cơm đi?” Chu Đức Gia ám chỉ rõ ràng.
“Này…” Triệu Tuấn nói không nên lời vì sao mình không muốn đi.
“Sao vậy, ngươi vẫn phải làm việc? Ông chủ các ngươi cũng thật ép người, cuối tuần cũng không cho nghỉ.”
Triệu Tuấn bị hắn nói tới mức mặt một trận trắng rồi đỏ, “Ta hôm nay không đi được, không có chuyện gì thì tắt máy a.”
“Ai, a Tuấn…”
Triệu Tuấn vừa quay đầu, liền thấy Tần Việt đang giương cặp mắt to giống như động vật nhỏ bị kinh sợ nhìn mình chằm chằm. Vừa nhìn thấy y, Triệu Tuấn liền tức đến khẩu khí hung dữ, ác thanh ác khí nói: ” Nhìn gì mà nhìn!”
Tần Việt vậy nhưng lại không còn sợ hắn, “Nhìn mà cũng không được sao, mới sáng sớm làm gì mà tức giận nhiều vậy. Vừa rồi, là ai tìm ngươi?”
“Ngươi được quản chuyện này sao, không được nằm trên giường lão tử, đi ra ngoài cho ta!” Vừa nghĩ đến tình cảnh đêm qua, Triệu Tuấn buồn bực cực kỳ, có một loại suy nghĩ tự mình đã đưa đến tận miệng người khác, mà người khác cũng không thèm để ý.
“Nhưng mà… Đây là phòng của ta…” Tần Việt nhỏ giọng nói.
Triệu Tuấn nhìn nhìn bốn phía, liền mới phản ứng lại, “Mẹ nó!” Hắn lập tức từ trên giường đứng lên, “Ta đây cút là được rồi đi!”
Tần Việt lập tức bám lấy hắn: “Tối hôm qua thượng ngươi là ta sai rồi… Ngươi đừng nóng giận.”
Triệu Tuấn ban đầu không kịp phản ứng, đến lúc hiểu được lời y nói có ý gì, mặt liền muốn trướng thành màu gan heo. Tự nghĩ rằng tối qua thượng được mình, rốt cuộc là đầu óc bị nước vào tới mức nào, tiểu vương bát đản này cũng thiệt tự tin quá đi!
“Ngươi, ngươi còn nhớ sao?” Hắn cố tình nói lại.
Tần Việt ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Ta ngày hôm qua dù có điểm say, nhưng ý thức vẫn có…” Mắt thấy sắc mặt Triệu Tuấn ngày càng kém, Tần Việt lập tức cam đoan: “Làm xong lăn ra ngủ là lỗi của ta, ai bảo ta mệt quá… Nhưng mà ta sẽ hảo hảo bồi thường cho ngươi!” Dù sao lúc say rượu cũng nói ra tâm sự cả rồi, y dứt khoát phải theo.
“Bồi thường? Ngươi muốn thế nào… A phi! Ai muốn ngươi bồi thường! Ngươi nghĩ rằng ta muốn để ngươi thượng! Ngươi nằm mơ!” Triệu Tuấn càng nói càng giận, giãy khỏi tay Tần Việt rồi liền đi ra ngoài.
Tần Việt không rõ tại sao, liền không buông tha mà bước theo, “Nếu ngươi không hài lòng, để ta chịu thiệt, làm thêm vài lần là được.”
Nghe xong những lời này, Triệu Tuấn đột nhiên xoay người, hung tợn nhìn thẳng Tần Việt, giống như muốn ăn thịt người, “Ngươi chịu thiệt! Ngươi chịu thiệt?”
“Ngươi… Ta…” Tần Việt nhất thời không biết nên trấn an Triệu Tuấn như thế nào, chỉ cảm thấy mình cứ mở miệng, đều nói mấy câu không được lòng, đầu đột nhiên nóng lên, liền hướng về phía đôi môi Triệu Tuấn đang gần trong gang tấc mà cắn xuống.
“Ngô… Ngươi cầm tinh con chó…” Triệu Tuấn vừa định đưa tay đẩy ra, móng vuốt Tần Việt vươn ra, ôm chặt lấy hắn.
Kỹ thuật hôn Tần Việt cực kỳ trúc trắc, mà Triệu Tuấn lại không muốn hợp tác cho y, răng nanh hai người thường cứ đụng vào nhau, hôn đau thảm thiết. Cũng không biết là đụng đến lúc nào, Triệu Tuấn không biết bởi vì hô hấp dần trở nên vô lực, hay là vì gì khác, dần dần buông mở khớp hàm, dẫn đường cho đầu lưỡi Tần Việt tiến quân thần tốc vào. Hai người từ kịch liệt đối kháng, biến thành kịch liệt dây dưa, nhiệt độ bên trong cũng bắt đầu tăng cao.
Lúc buông ra, Triệu Tuấn đưa mu bàn tay lau đi nước bọt không kịp nuốt, hung hăng thở hổn hển mấy hơi.
“… Không phải ta chịu thiệt, là ngươi chịu thiệt. Ngươi đừng nóng giận.” Tần Việt mặt đỏ bừng, rụt rè nhìn hắn.
Triệu Tuấn không biết tại sao, lại cảm thấy tâm tình tốt lên. Hắn thầm mắng chính mình ── thực TM (cm nó) □□!
Triệu Tuấn cố hỏi tiếp, “Sao nào, ngươi thích ta? Ngươi muốn lên giường với ta?”
Tần Việt bị lời nói của hắn đả kích, không biết nên trả lời như thế nào. Gần đây y luôn tự rối rắm suy nghĩ vấn đề mình có thích nam nhân không, nhưng không nghĩ tới việc mình có thích Triệu Tuấn hay không. Nhưng nếu như không tại Triệu Tuấn, y làm sao có thể nghĩ đến việc mình thích nam nhân hay không? Tần Việt cứ bị vấn đề con gà có trước hay trứng có trước này vây khốn.
Triệu Tuấn thấy hắn không nói gì, không biết sao lại nhớ tới mấy lời lý lẽ ngây thơ lúc trước của y. Một tay hắn đè lên tường đằng sau lưng Tần Việt, vây y lại trước người, áp sát vào lỗ tai y mà hỏi: “Ngươi không phải nói chỉ làm với người trong lòng sao? Thì ra chỉ là gạt người?”
Nhìn vẻ mặt Tần Việt không ngừng biến hóa, hai má cũng càng ngày càng hồng, Triệu Tuấn cảm thấy mình nên dừng lại thôi. Hắn thu tay lại, thản nhiên nói: “Nếu như ngươi chỉ là cảm thấy tịch mịch, muốn tìm người qua đường, thì cứ thoải mái nói ra. Giới này đa số cũng đều tự do phóng đãng, ngươi không cần ngượng ngùng, ta sẽ không cười ngươi.”
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy?” Tần Việt ngẩng đầu lên không thể tin nhìn hắn.”Chẳng lẽ ngươi không hề nghĩ tới nam với nam cũng phải có tình yêu, sự trung thành này nọ?”
Tần Việt không hiểu nổi Triệu Tuấn vì sao đối với chuyện tình cảm bi quan như vậy, tuy rằng y vẫn chưa biết qua chuyện yêu đương, nhưng vẫn từ tiểu thuyết tình cảm mà hiểu được mấy chuyện này, cũng vẫn đang chờ đợi tự mình có thể trải qua một chuyện tình yêu oanh oanh liệt liệt. Nhưng Triệu Tuấn giống như đối với loại chuyện này căn bản không có hứng thú, hắn chỉ muốn trực tiếp làm tình thôi.
Triệu Tuấn cười nhạo một tiếng, “Loại chuyện đó mà ngươi cũng muốn tin.”
“Vậy ngươi với A Đức kia, là quan hệ gì? Các ngươi cũng đã lên giường mấy lần?”
“Là, ta… Ta tại sao phải nói cho ngươi biết?” Nhìn bộ dáng Tần Việt tức giận, Triệu Tuấn liền cảm thấy vui mà không còn tức giận gì.
“Ngươi hạ lưu!” Tuy rằng đây là đáp án trong dự tính, Tần Việt vẫn tức giận mà đẩy Triệu Tuấn ra, chạy về phòng mình.
Hai người thật vất vả mới có thể hàn gắn mối quan hệ, lại đả kích mà vạch ra một khoảng cách.
**
Sau khi tan tầm, Tần Việt không muốn về nhà, liền bước đi không mục đích trên đường. Cứ đi tới đi tới, y phát hiện mình đã đến quảng trường lần trước đi mua sắm với Triệu Tuấn.
“Tần tiên sinh!” Tần Việt vừa muốn quay lại, đã bị Chu Đức Gia đang tiễn khách ngoài cửa thấy được.
Nhìn thấy hắn, Tần Việt liền cảm thấy trong lòng có chút không được tự nhiên, tuy nhiên vẫn vì lịch sự, mà vẫn đáp lại một câu.
“Tần tiên sinh là đi mua sắm hay là đi ăn?”
Tần Việt không nghĩ tới bị hắn kéo vào trong, vội vàng nói: “Ta đi ăn, nghe đồng nghiệp nói ở đây có mấy nhà hàng rất được.”
Không nghĩ tới Chu Đức Gia lại niềm nở, “Thực vừa vặn, ta giờ sắp tan làm, chúng ta cùng nhau đi.”
“A…?”
Tần Việt còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Chu Đức Gia lôi đi rồi.”Đi thôi, ta rất quen thuộc khu này, chọn tiệm ăn đảm bảo ngươi vừa lòng.”
Hai người ở khu mua sắm dạo tới dạo lui, cuối cùng tìm được một ngõ nhỏ khá yên tĩnh, Chu Đức Gia dẫn Tần Việt đến cuối ngõ, liền thấy xuất hiện một quán mì thịt bò ngay mặt tiền. Ngoài cửa đang ngồi không ít người, sinh ý thực không tệ.
“Chủ quán, cho ta hai chén mì thịt bò. Tần tiên sinh, ngươi muốn dầu ớt không?”
Tần Việt gật đầu.
“Hai chén đều cho dầu ớt! Cho thêm ít đậu tương”
Hai người gọi xong đồ ăn, liền tìm chỗ ngồi xuống, Chu Đức Gia nói với y: “Nơi này rất nổi tiếng, là tiệm lâu đời …”
Tần Việt một bên đang không yên lòng, một bên cúi đầu ăn đậu rang, căn bản không chú ý hắn đang nói cái gì.
“… Ngươi với A Tuấn đã lên giường rồi?”
Tần Việt đang theo bản năng gật đầu, qua một giây mới phản ứng lại, liền lắc đầu, qua hai giây lại phát hiện mình đang nói dối, đành phải ngồi im, hé ra bộ mặt đỏ bừng.
Chu Đức Gia hỏi câu này vốn là muốn hỏi thử, nhìn Tần Việt quẫn bách như vậy, nháy mắt liền hiểu được.
Hắn thở dài, lấy giọng điệu người từng trải nói: “Ta thấy ngươi tuổi còn ít, vào giới này chưa sâu, nên mới lắm miệng nói hai câu. Hắn không phù hợp với ngươi, ngươi vẫn là sớm một chút hết hy vọng đi, tránh để đến lúc đó hối hận cũng không kịp.”
“Ngươi với hắn có quan hệ gì?”
“Ta với hắn mà nói, có thể tính là bạn, nhưng là so với bạn bình thường hơn đặc biệt hơn một chút. Có thể nói là bạn giường.” Chu Đức Gia kết luận.
“Ngươi thích hắn?”
“A ha ha ha…” Chu Đức Gia nhịn không được cười ra, nhỏ giọng nói: “Ừ, hắn ở trên giường thực không tệ, ta thích hắn ở điểm ấy.”
Lúc này cô phục vụ bưng hai bát mì to nóng hổi lên, Chu Đức Gia liền đón lấy: “Nhanh ăn đi, nguội liền ăn không vô.”
Quán này mì quả đúng như Chu Đức Gia nói, canh nước ngon, mỳ sợi dẻo, thịt bò lại tràn ngập mặt bát, dầu ớt cũng đều thơm hơn mấy tiệm khác. Nhưng Tần Việt cho đến khi ăn xong cả bát mì lớn như vậy, cũng không nếm được tí hương vị ngon lành gì.
Buổi tối về nhà, y nằm trên giường, nhớ tới lời Chu Đức Gia nói: “Vòng xoáy này vô cùng luẩn quẩn, qua thời gian thì ai cũng chỉ tự lo cho chính mình, ngươi nhớ cho kĩ.”
(Mấy cái món ăn là ta chém, chỉ biết là nó là món mì gì đó)