~
Thất Tình là người đầu tiên xông vào nhìn.
“Em đã nói anh không việc gì phải sửa đi đổi lại nhiều lần như thế, quán không phải đang làm ăn rất tốt hay sao?”
Lời còn chưa dứt, Thất Tình đã ngây người
Trong tiệm cafe, ánh đèn ấm áp lặng lẽ bao trùm lên căn phòng, ở giữa bày một chiếc dương cầm đen bóng, phía sau đàn, ở trên tường có treo màn hình LCD thật lớn, thỉnh thoảng có mấy cánh hoa xinh đẹp xoay tròn, chậm rãi bay..
Hai bên cửa sổ thủy tinh trong suốt cũng treo đèn chiếu, chấm nhỏ tỏa sáng trên thủy tinh lấp lánh lấp lánh, hệt như đang đứng giữa bầu trời sao.
Thất Tình tiên sinh nói không nên lời.
Ngay từ lúc Thầm Mến tiên sinh muốn mở một quán cafe của riêng anh, Thất Tình tiên sinh vô cùng hưng phấn, thức đêm online tìm tòi, sau đó bám lấy Thầm Mến tiên sinh, không ngừng lải nhải mấy suy nghĩ của mình.
“Phải có một chiếc dương cầm thật lớn!” Thất Tình khoa tay múa chân, “Như vậy vừa vào tiệm liền có tiếng đàn du dương bên tai.”
“Mặt tường treo màn hình chiếu phim, phải là mấy phim văn nghệ của Pháp ấy, sẽ rất lãng mạn
“
“Mà á, hay nhất là có một khu vườn ngoài trời, buổi tối có thể ngồi đấy ngắm sao
“
“Tóm lại á, càng hữu tình, thơ mộng lãng mạn càng tốt!”
Khi đó hai người mới tốt nghiệp, đều hai bàn tay trắng mà khởi nghiệp, chỉ có thể cùng nhau tưởng tượng, mơ ước một chút.
“Sân vườn có chút khó, tiệm chúng ta nằm trên đường cái.” Thầm Mến tiên sinh cất lời, kéo Thất Tình ra khỏi dòng hồi tưởng, cậu ngơ ngác nhìn người đàn ông đẹp trai đang hướng cậu cười, “Cho nên anh chỉ có thể đem mấy chấm nhỏ lấp lánh bên cửa sổ này đến thôi.”
Xong rồi xong rồi, mình khóc mất
~~
Thất Tình tiên sinh nghẹn ngào nghĩ.
Thầm Mến tiên sinh dắt tay cậu trai, để cậu ngồi lên chiếc ghế mềm mại bên cạnh quầy bar, hôm nay anh đeo kính gọng đen, quần đen, trên cổ áo sơ mi lụa trắng có đeo một chiếc nơ bướm, toàn thân toát lên vẻ tao nhã hoàn hảo, thực sự là đẹp trai muốn chết mà!
“Tuy anh bây giờ không phải là đầu bếp của riêng em” Thầm Mến tiên sinh cầm tay Thất Tình, “Nhưng chỉ cần em còn thích, anh nguyện ý nấu cho em ăn cả đời.”
“Tiệm cà phê khách đến khách đi, nhưng vị trí này là của riêng em.” Thầm Mến vỗ vỗ ghế Thất Tình ngồi. Cái ghế hướng phòng bếp, kính thủy tinh trong suốt gắn trên bệ cửa sổ, nơi phòng bếp nhìn không sót một cái gì.
“Nếu em thấy nhớ, liền có thể ngồi đây nhìn anh.”
Thầm Mến tiên sinh cười híp mắt, quỳ một chân xuống sàn nhà, chẳng biết lấy ra một chiếc nhẫn từ lúc nào.
“Thất Tình tiên sinh thân mến, ông chủ của tiệm cà phê này vẫn luôn thầm mến em, thầm mến thật lâu cuối cùng cũng biết sốt ruột.”
“Tuy rằng anh ta có chút nhát gan, cũng không đủ thông thạo, nhưng anh ấy cam đoan sẽ mãi yêu em, sẽ cố gắng khiến em an tâm.”
“Cho nên, em nguyện ý làm vợ của ông chủ tiệm cà phê này chứ?”
Thất Tình tiên sinh cuối cùng cũng không chịu được, cậu cẩn thận nắm lấy chiếc nhẫn, khóc lên thành tiếng.
“Ai, ai nói em là vợ ông chủ a!”
Thất Tình tiên sinh lau nước mắt, lau nước mũi, thút thít nói: “Ai, ai làm chủ còn chưa biết đâu!”