“Này này này! Sao còn chưa mang thức ăn lên?” Nhiệt Luyến tiên sinh đập bàn đầy phách lối.
“Đây là tiệm cà phê, không phải tiệm cơm.” Thất Tình tiên sinh ngồi ở ghế giành riêng cho vợ ông chủ, lười biếng trả lời.
“Cậu là cái đồ vong ân phụ nghĩa, cái đồ qua sông đoạn cầu!” Nhiệt Luyến tiên sinh phẫn hận nói, “Nói đi, ai là người trăm cay nghìn đắng khổ sở giúp cậu lấy hai vé đi suối nước nóng, thúc đẩy quan hệ tiến thêm một bước hả, hả? Dựa vào cái gan thỏ của cậu, cho cả đời cũng đừng mong mộng đẹp thành thực!”
Thất Tình tiên sinh ủy ủy khuất khuất không nói lời nào.
“Đồ ăn tới!” Đầu bếp Thầm Mến bưng khay đi ra, đặt xuống bên bàn người ngồi đối diện Nhiệt Luyến. “Mời nếm thử.”
“Ơ ~ Đồ ăn của tôi đâu?” Nhiệt Luyến ngơ ngác hỏi.
“Tiệm chúng tôi là tiệm cà phê, không phải tiệm cơm.” Thầm Mến tiên sinh nhàn nhạt đáp.
“Thế đồ ăn của tôi...? Là ai trăm cay nghìn đắng giúp...” Nhiệt Luyến tiên sinh không vui lại muốn làm ồn, bắt gặp ánh mắt Thầm Mến tiên sinh xoẹt qua, cả người đình chỉ.
“Đúng rồi, trăm cay nghìn đắng lấy ra hai cái vé hạng trung, làm hại chúng tôi suýt nữa tắm cũng không được.” Thầm Mến tiên sinh nhìn Nhiệt Luyết khẽ nhếch miệng cười, Nhiệt Luyến tiên sinh đột nhiên thấy lạnh.
“Nếu không nhờ Ngược Luyến nhà cậu đổi thành vé hạng sang, cho cả đời cũng chẳng có cái gì mà mộng đẹp thành thực.”
“Hay hay. Phải tạ ơn Ngược Luyến đó ~” Thất Tình tiên sinh lập tức phụ họa.
“Không cần khách khí, dù sao cũng là suối nước nóng nhà tôi.” Người ngồi đối diện Nhiệt Luyến rốt cuộc cũng cất lời.
“Chậm rãi thử, bữa này tôi mời.” Thầm Mến hướng người trước mặt gật đầu, bước ra ngoài.
Nhiệt Luyến ỉu xìu nửa ngày, lẩm bẩm nói: “Thôi bỏ đi, dù sao thì vợ mình cũng được ăn.”
Hắn chân chó đẩy một cái đĩa đến trước mặt Ngược Luyến, “Vợ ~~ em ăn từ từ.” Sau đó cao giọng hướng phòng bếp nói: “Sẽ lại đến.”
Ngược Luyến tiên sinh mặt không biểu tình, thong thả ăn đồ của mình, nâng mắt thấy Nhiệt Luyến tiên sinh mở to mắt tha thiết nhìn mình, bèn tiện tay dùng dĩa xiên một miếng táo, quơ quơ cổ tay.
Nhiệt Luyến tiên sinh lập tức bày vẻ mặt cảm động: “Vợ à ~~ làm sao em biết anh thích ăn táo nhất vậy?” Sau đó há miệng cắn một cái, “Có mỗi em là hiểu anh~~”
Thất Tình ngồi nhìn, nhịn không được rùng mình một cái.
“Nè nè nè, anh xem” cậu gõ gõ cửa sổ thủy tinh phía sau lưng, “Anh nói xem Nhiệt Luyến từ khi nào trở nên buồn nôn như vậy, chịu không nổi.”
Thầm Mến tiên sinh liếc mắt nhìn không khí phía bên kia đang tỏa ra vài tầng hường phấn, liền ngoắc ngoắc ngón tay hướng cậu trai nhà mình: “Muốn hỏi.”
“Gì nữa?” Thất Tình tiên liếc mắt xem thường.
“Vào rồi nói.” Thầm Mến tiên sinh khẽ cười. Anh kéo Thất Tình đi vào cửa, nhốt cậu trong lồng ngực của mình.
“Anh thích ăn món điểm tâm nào nhất?
“Còn phải hỏi, quá dễ,“ Thất Tình vênh mặt “Bánh kem sữa với anh đào.”
“Bây giờ anh đói bụng.” Sói lớn kéo con mồi đến góc tường.
“Hả?” Bạn cừu nhỏ vẫn u u mê mê.
“Em nói xem... “ Thầm Mến tiên sinh ghé vào lỗ tai cậu khẽ nói, tay bắt đầu không yên phận.
“Anh là ăn trái anh đào trước,“ Vuốt sói vẽ vẽ trước ngực Thất Tình, “Hay là ăn sữa trước?” Xuống, vuốt sói chậm rãi hướng xuống phía dưới, lại xuống phía dưới nữa
~~
“Hở.. hở?” Bạn cừu nhỏ vẫn hoài ngây dại..
“Quên đi.” Thầm Mến tiên sinh cười tà, mắt kính chợt lóe sáng. “Hay là ăn bánh kem trước tiên.!”
“Này này.. anh... a
dừng tay
đừng ~~ a.... a
“
“Sao em không cho anh xem tiếp?” Nhiệt Luyến tiên sinh bị người yêu lôi đi.
“Không nên quấy rầy bọn họ, Thất Tình ngày mai vẫn phải đi làm.” Ngược Luyến kéo hắn ra đi ra ngoài.
“A?” Nhiệt Luyến tiên sinh nhức đầu hỏi, “Được rồi, rốt cuộc thì cậu ấy đi làm ở đâu vậy?”
“Ở tòa soạn báo ~!” Ngược Luyến tiên sinh cười trả lời.
Phiên ngoại hoàn.
“Này này này! Sao còn chưa mang thức ăn lên?” Nhiệt Luyến tiên sinh đập bàn đầy phách lối.
“Đây là tiệm cà phê, không phải tiệm cơm.” Thất Tình tiên sinh ngồi ở ghế giành riêng cho vợ ông chủ, lười biếng trả lời.
“Cậu là cái đồ vong ân phụ nghĩa, cái đồ qua sông đoạn cầu!” Nhiệt Luyến tiên sinh phẫn hận nói, “Nói đi, ai là người trăm cay nghìn đắng khổ sở giúp cậu lấy hai vé đi suối nước nóng, thúc đẩy quan hệ tiến thêm một bước hả, hả? Dựa vào cái gan thỏ của cậu, cho cả đời cũng đừng mong mộng đẹp thành thực!”
Thất Tình tiên sinh ủy ủy khuất khuất không nói lời nào.
“Đồ ăn tới!” Đầu bếp Thầm Mến bưng khay đi ra, đặt xuống bên bàn người ngồi đối diện Nhiệt Luyến. “Mời nếm thử.”
“Ơ ~ Đồ ăn của tôi đâu?” Nhiệt Luyến ngơ ngác hỏi.
“Tiệm chúng tôi là tiệm cà phê, không phải tiệm cơm.” Thầm Mến tiên sinh nhàn nhạt đáp.
“Thế đồ ăn của tôi...? Là ai trăm cay nghìn đắng giúp...” Nhiệt Luyến tiên sinh không vui lại muốn làm ồn, bắt gặp ánh mắt Thầm Mến tiên sinh xoẹt qua, cả người đình chỉ.
“Đúng rồi, trăm cay nghìn đắng lấy ra hai cái vé hạng trung, làm hại chúng tôi suýt nữa tắm cũng không được.” Thầm Mến tiên sinh nhìn Nhiệt Luyết khẽ nhếch miệng cười, Nhiệt Luyến tiên sinh đột nhiên thấy lạnh.
“Nếu không nhờ Ngược Luyến nhà cậu đổi thành vé hạng sang, cho cả đời cũng chẳng có cái gì mà mộng đẹp thành thực.”
“Hay hay. Phải tạ ơn Ngược Luyến đó ~” Thất Tình tiên sinh lập tức phụ họa.
“Không cần khách khí, dù sao cũng là suối nước nóng nhà tôi.” Người ngồi đối diện Nhiệt Luyến rốt cuộc cũng cất lời.
“Chậm rãi thử, bữa này tôi mời.” Thầm Mến hướng người trước mặt gật đầu, bước ra ngoài.
Nhiệt Luyến ỉu xìu nửa ngày, lẩm bẩm nói: “Thôi bỏ đi, dù sao thì vợ mình cũng được ăn.”
Hắn chân chó đẩy một cái đĩa đến trước mặt Ngược Luyến, “Vợ ~~ em ăn từ từ.” Sau đó cao giọng hướng phòng bếp nói: “Sẽ lại đến.”
Ngược Luyến tiên sinh mặt không biểu tình, thong thả ăn đồ của mình, nâng mắt thấy Nhiệt Luyến tiên sinh mở to mắt tha thiết nhìn mình, bèn tiện tay dùng dĩa xiên một miếng táo, quơ quơ cổ tay.
Nhiệt Luyến tiên sinh lập tức bày vẻ mặt cảm động: “Vợ à ~~ làm sao em biết anh thích ăn táo nhất vậy?” Sau đó há miệng cắn một cái, “Có mỗi em là hiểu anh~~”
Thất Tình ngồi nhìn, nhịn không được rùng mình một cái.
“Nè nè nè, anh xem” cậu gõ gõ cửa sổ thủy tinh phía sau lưng, “Anh nói xem Nhiệt Luyến từ khi nào trở nên buồn nôn như vậy, chịu không nổi.”
Thầm Mến tiên sinh liếc mắt nhìn không khí phía bên kia đang tỏa ra vài tầng hường phấn, liền ngoắc ngoắc ngón tay hướng cậu trai nhà mình: “Muốn hỏi.”
“Gì nữa?” Thất Tình tiên liếc mắt xem thường.
“Vào rồi nói.” Thầm Mến tiên sinh khẽ cười. Anh kéo Thất Tình đi vào cửa, nhốt cậu trong lồng ngực của mình.
“Anh thích ăn món điểm tâm nào nhất?
“Còn phải hỏi, quá dễ,“ Thất Tình vênh mặt “Bánh kem sữa với anh đào.”
“Bây giờ anh đói bụng.” Sói lớn kéo con mồi đến góc tường.
“Hả?” Bạn cừu nhỏ vẫn u u mê mê.
“Em nói xem... “ Thầm Mến tiên sinh ghé vào lỗ tai cậu khẽ nói, tay bắt đầu không yên phận.
“Anh là ăn trái anh đào trước,“ Vuốt sói vẽ vẽ trước ngực Thất Tình, “Hay là ăn sữa trước?” Xuống, vuốt sói chậm rãi hướng xuống phía dưới, lại xuống phía dưới nữa
~~
“Hở.. hở?” Bạn cừu nhỏ vẫn hoài ngây dại..
“Quên đi.” Thầm Mến tiên sinh cười tà, mắt kính chợt lóe sáng. “Hay là ăn bánh kem trước tiên.!”
“Này này.. anh... a
dừng tay
đừng ~~ a.... a
“
“Sao em không cho anh xem tiếp?” Nhiệt Luyến tiên sinh bị người yêu lôi đi.
“Không nên quấy rầy bọn họ, Thất Tình ngày mai vẫn phải đi làm.” Ngược Luyến kéo hắn ra đi ra ngoài.
“A?” Nhiệt Luyến tiên sinh nhức đầu hỏi, “Được rồi, rốt cuộc thì cậu ấy đi làm ở đâu vậy?”
“Ở tòa soạn báo ~!” Ngược Luyến tiên sinh cười trả lời.
Phiên ngoại hoàn.