Mùa xuân tháng ba ngao du Dương Châu, há chẳng phải là thú vui tao nhã?
Lý Lạc Hành phe phẩy chiết phiến(1), tiêu sái tiêu sái(2) ngắm nhìn Dương Châu đô hội sầm uất, Long Ngự Thiên có chút vướng víu la quần(3), tụt lại phía sau.
Phố xá Dương Châu đông đúc như vậy, lại là chốn ăn chơi, nam thanh nữ tú nhìn đâu cũng thấy, vậy mà lướt qua muôn mặt người, không thể tìm ra nam tử nào tuấn dật hơn Lý Lạc Hành, nữ nhân nào kiều diễm hơn Long Ngự Thiên. Hai người nổi bật giữa cảnh phố thị náo nhiệt đông vui, còn sánh bước bên nhau, lại càng thập phần diễm lệ.
“Phu quân! Chờ ta—!!” Long Ngự Thiên đang bối rối cúi đầu, cố gắng thu vén quần tử(4)lòa xòa, phát hiện bóng Lý Lạc Hành càng lúc càng xa, không khỏi luống cuống gọi.
Nhất thời không chú ý, chân trái giẫm lên làn váy, té sõng soài trên đường!
Lý Lạc Hành vừa quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng thê thảm! Hắn vội vã thu chiết phiến, rẽ đoàn người náo nhiệt, hốt hoảng chạy tới chỗ Long Ngự Thiên đang ảo não ngồi bẹp dưới đất!
“Ngươi không quen, biết là dễ vấp té như vậy, sao còn mặc la quần làm gì?” Lý Lạc Hành nén cười, giả vờ bình thản hỏi.
Long Ngự Thiên oán giận liếc nhìn hắn, tức tối nói: “Bình thường không mặc! Ai ngờ năm nay cái thứ này lại trở nên phổ biến như vậy!! Nhìn thì đẹp, nhưng nhượng kẻ tạo ra nó thử mặc ra ngoài đường xem! Nhất định sẽ chết người!!”
Lý Lạc Hành nghe vậy liền bật cười, ôn nhu khuyên nhủ: “Thiên nhi, ngươi vốn không cần phải ăn vận như vậy mà!”
Long Ngự Thiên xúc động, ngẩng đầu nhìn Lạc Hành. Từ sau sự kiện hoa khôi, Lý Lạc Hành đối với hắn rõ ràng khá hơn rất nhiều!! Tính tình cũng ôn nhu, không thường gào tên hắn như trước kia… Hắn nghĩ mình thật may mắn à nha!!! Hắc hắc~~~~
“Không được a!! Ta là thê tử của ngươi, bất luận thế nào cũng phải thượng thời hơn các nữ nhân khác!!” Có thế mới ngăn được ngươi không động lòng với nữ nhân đó, còn không biết sao?
“Vậy ngươi mau đứng lên a! Không nên ngồi dưới đất như thế.” Lý Lạc Hành ấm áp cười, đưa tay cho Long Ngự Thiên.
Long Ngự Thiên ngây ngốc nhìn nụ cười muôn phần tuấn mĩ của phu quân, thực sự muốn cắn một cái! Không được! Đây là trên đường! Nếu như hắn làm thế, Lý Lạc Hành nhất định sẽ tự sát! Long Ngự Thiên cố gắng kiềm chế bản thân, lặng lẽ lau nước miếng ở khóe miệng!
“Đứng lên a.” Lý Lạc Hành chậm rãi đỡ Long Ngự Thiên, trong mắt bao người xung quanh, hai người thực sự là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ vô cùng gắn bó thân mật!
Đã đứng lên rồi, nhưng nghĩ đến viễn cảnh phải bước đi với mớ áo quần nữ nhân lùng nhùng này, Long Ngự Thiên tần ngần, lòng do dự không biết có nên cất bước… Nhận ra lo lắng của hắn, Lý Lạc Hành đang khoanh tay đằng sau hăng hái bất ngờ bế Long Ngự Thiên!!!!
Được một nam tử thiên tư tuấn tú tinh anh như Lý Lạc Hành đối xử ân cần dịu dàng vậy, là nữ nhân nào cũng thầm ước ao mong mỏi đến cháy lòng, nhưng Long Ngự Thiên nháy mắt bị nhấc bổng lên, nhất thời thiếu chút nữa bị hù cho chết!
“Phu quân! Thả ta xuống!! Ngươi làm vậy sẽ mệt a!!”, Long Ngự Thiên giãy dụa. Hắn chỉ mới khẽ động, Lý Lạc Hành đã chao đảo, nghiêng trái nghiêng phải, hai người dường như muốn ngã!!
“Đừng…đừng lộn xộn!! Nếu không ngã bây giờ!!” Lý Lạc Hành kêu lên. Long Ngự Thiên vội vã ôm chặt cổ hắn, không dám buông tay, lòng nghĩ nếu chẳng may ngã xuống, nhất định phải đỡ cho Lý Lạc Hành.
Hai người cứ đứng yên như vậy một lúc lâu…, càng làm cho mọi người ngưỡng mộ đôi uyên ương tuyệt đẹp…
Lý Lạc Hành hăng hái tràn trề, tự nhiên không biết sức lực đâu ra lại đột nhiên dẻo dai phi phàm, cứ thế bế Long Ngự Thiên một mạch đến ngôi chùa cầu duyên ở cách đó hai trăm dặm.
Ngay khi hai chân vừa chạm đất, Long Ngự Thiên thề, sau này dẫu ngã chết cũng không bao giờ nhượng Lý Lạc Hành bế nữa!! Dẫu hắn vẫn còn cảm giác được ở trong vòng tay phu quân sung sướng lâng lâng như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, với những dải mây ngũ sắc lững lờ trôi nơi chân trời, nhưng… nhìn Lý Lạc Hành mệt đến thở không ra hơi, trong lòng hắn bỗng tràn ngập cảm giác xót xa yêu thương vô ngần. Chẳng phải người ta nói có chồng chỉ mang đến đau buồn ư? (tác giả: khục, không ai nói thế cả~)
Tay trong tay, hai người sóng bước vào chùa.
Làn khói từ lư hương nhẹ nhàng bay, mờ mờảo ảo, phiêu diêu thoát tục như xóa hết những bộn bề toan tính của thế thái nhân tình.
Khấn Phật Tổ xong, Long Ngự Thiên thu vén mớ áo váy đáng ghét, muốn ra về thì thấy Lý Lạc Hành quay sang xin quẻ, bèn vội vã đi tới.
“Phu…” Long Ngự Thiên như nghẹn lại. Khoảnh khắc Lý Lạc Hành trầm ngâm, thành kính xin quẻ thật đẹp… Vẻ mặt khiêm cung, dáng người nghiêm cẩn, tựa hồ có một vầng hào quang quanh chàng, tỏa ra ánh sáng nhu hòa dìu dịu, mông mông lung lung… ảo diệu đến mức không thể nói nên lời, Long Ngự Thiên chỉ có thể lặng lẽ mỉm cười, cảm thấy lòng chợt bình yên lạ…
Ống quẻ được lắc lóc xóc không ngừng, cuối cùng một quẻ bay ra, rơi chạm đất vang lên thanh tiếng trong trẻo. Lý Lạc Hành cúi người định nhặt, lại bị Long Ngự Thiên nhanh tay đoạt lấy!!!
“Thiên nhi…”
“Ta xem trước! Ta xem trước!!” Long Ngự Thiên xấu xa chạy đi. Nhưng khi nhìn chữ trên quẻ, đôi mày liễu khẽ chau lại. Long Ngự Thiên quét mắt, đoạt lấy bút của vị thầy bói, xóa những chữ ban đầu trên quẻ, vung bút viết ba chữ phượng múa rồng bay “Thượng thượng thiên(5)” !! Sau đó thích thú trả lại Lý Lạc Hành. Người kia chứng kiến từ đầu đến cuối, không khỏi cười khổ tiếp nhận. Đáng tiếc, chữ ban đầu không còn rõ nữa…
“Phu quân! Là thượng thượng thiêm!” Long Ngự Thiên giả bộ hồn nhiên reo lên, giọng điệu hoan hỉ.
Lý Lạc Hành dở khóc dở cười, trong lòng âm thầm nhắc nhở, không nên chấp nhặt với hắn, lắc đầu nhàn nhạt trả lời: “Quên đi. Chúng ta đi thôi.”
“Ân!” Long Ngự Thiên đang muốn đuổi theo, lại đạp phải mép váy. Cái này thực sự là con giun xéo mãi cũng quằn! Long Ngự Thiên vén váy, dùng lực xé đi một vòng trước khi Lý lạc Hành kịp ngăn cản!!!!
“Ngươi, ngươi làm gì!!” Lý Lạc Hành đau đầu kêu lên.
“Giờ thì không còn vướng víu gì hết!” Long Ngự Thiên lơ đễnh nhẹ nhõm trả lời, hoàn toàn không để tâm đến đôi chân trắng nõn của mình thấp thoáng dưới tà váy rách tươm.
Lý Lạc Hành không thể bắt bẻ, chỉ là, hắn ngượng ngùng không biết nhìn vào đâu…
~~~~~
“Người cứu mạng—!!” Tiền phương đột nhiên một trận rối loạn, một thôn phụ tóc tai bù xù chen đẩy đám người, chạy tới hướng bọn họ!!
“Tránh ra!” Long Ngự Thiên thấy người khí lực hung hăng, bèn đẩy Lý Lạc Hành sang một bên, vén váy, dùng chân quét ngã nam đinh truy đuổi phụ nhân(6)!! Bỗng một thanh ngân trâm vấn tóc của Long Ngự Thiên rơi xuống ngay chân Lý Lạc Hành. Hắn thấy thế, khom lưng nhặt lên… không ngờ ngay lúc đó, phụ nhân kia đột nhiên nhào vào lòng Lý Lạc Hành! Sự việc xảy ra quá nhanh, Lý Lạc Hành không kịp tránh, ngân trâm ngoài dự tính đâm giữa ngực phụ nhân!!!!
Phụ nhân kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt trợn trắng nhìn Lý Lạc Hành, gắng gượng chút sức lực cuối cùng thều thào: “… Thiện gia thôn… sườn núi năm bộ(7)… báo thù…”
Lý Lạc Hành ngơ ngác nắm ngân trâm trong tay, nhìn phụ nhân ngã xuống, không nói nên lời…
Long Ngự Thiên xứ lý xong đám truy binh, quay đầu lại nhìn Lý Lạc Hành cầm ngân trâm vấy máu, sắc mặt trắng bệch, lập tức chạy đến!! Không kinh hãi, không lúng túng, Long Ngự Thiên đoạt ngân châm trong tay Lý Lạc Hành, không chút nao núng do dự hướng chỗ hiểm của phụ nhân đâm liền ba nhát, cho đến khi máu bắn ra nhuộm đỏ thân mới chậm rãi ngừng tay…
Rốt cục quan binh cũng chậm chạp đến, bao vây Lý Lạc Hành và Long Ngự Thiên!! Tên dẫn đầu trỏ nữ thi trên mặt đất, quát hỏi: “Ai, ai giết?”
Lý Lạc Hành định mở miệng, lại bị Long Ngự Thiên giành trước. Hắn khí định thần nhàn, quả quyết khẳng định: “Là ta—!!”
“Thiên nhi!!” Lý Lạc Hành khiếp sợ kêu to, lập tức vội vã quay đầu nói với quan sai:“Không! Là ta!! Mọi người xung quanh làm chứng!!!
“Ngươi—!! Còn không câm miệng!” Lần đầu tiên, Long Ngự Thiên nặng lời với Lý Lạc Hành, nhưng một tiếng hàm chứa bao nhiêu nghĩa tình, khiến lòng không khỏi xót xa…
Quan sai trước sau nhìn nhau, bực mình phân phó: “Còn chờ gì nữa! Giải hết đi cho ta!”
~~~~~
“Uy— vũ—” Âm thanh đe dọa nơi công đường vang tận mây xanh, Lý Lạc Hành bất an nhìn Long Ngự Thiên bình thản tựa Thái Sơn bên mình, do dự cúi đầu.
Hắn… dĩ nhiên giết người!! Thiên gia biết! Hắn – Lý Lạc Hành từ lúc sinh ra đến bây giờ, chưa hề giẫm chết một con kiến!! Bỗng tay áo bị kéo nhẹ từ phía sau, Lý Lạc Hành quay đầu lại, thấy ánh mắt hoang mang của Long Ngự Thiên. Ôn nhu nhìn người kia, Lý Lạc Hành yếu ớt cười, lắc đầu biểu thị không cần lo lắng.
Long Ngự Thiên chỉ hận Lý Lạc Hành thế nào lúc này lại trở nên kiên cường! Nếu như hắn té xỉu như mọi lần, sự tình có lẽ dễ dàng hơn…
“Dưới kia là người phương nào? Thấy bản quan không quỳ!!” Huyện lệnh mới nhậm chức thấy hai người còn đứng, lập tức quát hỏi!! Long Ngự Thiên nghe vậy, mày liễu dựng thẳng, định mở miệng, nhưng Lý Lạc Hành dùng ánh mắt ngăn hắn lại. Không biết có phải do từ nhỏ đã tiếp xúc qua, Lý Lạc Hành cực kỳ bình tĩnh. Hắn vái chào rồi cao giọng trả lời: “Triều đình minh văn(8), người có công danh không phải quỳ. Học sinh kém cỏi đỗ được tú tài, nên không quỳ.”
“Ngươi— hanh!” Huyện lệnh tức nghẹn họng, không thể bắt bẻ, nhưng quyết không chịu mất mặt, bèn quay sang trút giận lên người mặc trang phục nữ tử – Long Ngự Thiên!“Ngươi ni?! Ngươi vì sao không quỳ?!!”
Long Ngự Thiên ngạo nghễ ngẩng đầu, trả lời: “Ta? Ta cũng xuất thân tú tài, dựa vào cái gì phải lạy?”
“Nói càn!” Huyện lệnh vỗ kinh đường mộc, kêu lên: “Ngươi rõ ràng là nữ nhân! Không thể có công danh!! Đây là coi thường bản huyện! Người a, mang ả ra ngoài đánh năm mươi bản!!”Lệnh bài vừa bỏ xuống liền bị Long Ngự Thiên nhấc chân đá trở lại!! Hai tay cởi phăng thượng y, Long Ngự Thiên hùng hồn quát: “Mở to hai mắt mà nhìn!! Ai là nữ nhân!!!”
“Đông— ” Lý Lạc Hành không ngờ phu nhân của mình to gan lớn mật, đứng không vững, liền khuỵu xuống.
“Ngươi, ngươi… Hai ngươi rốt cục quan hệ thế nào?!!” Huyện lệnh thất kinh, hoảng loạn chỉ vào hai người hỏi.
Long Ngự Thiên tức giận trả lời: “Còn có thể là cái gì? Chúng ta tất nhiên là phu thê a!!”
“Thiên a!” Lý Lạc Hành rên lên một tiếng thảm thiết, chống đỡ không nổi, vội vàng tựa vào cột biên. Giết người hắn không hề biến sắc, trên công đường hắn vẫn thản nhiên đối đáp quan sai, hết lần này tới lần khác Long Ngự Thiên quả thực có bản lĩnh đánh gục hắn – Lý Lạc Hành!!!
Long Ngự Thiên thấy thế, vội vã chạy đến đỡ Lý Lạc Hành ôm vào lòng, hung hăng nhìn huyện lệnh đang đau đầu loạn trí vì hắn: “Dám cả gan hù dọa phu quân, ta sẽ tru di cửu tộc các ngươi!!!!”
“Ngươi! Lớn mật!! Người a! Đem bọn chúng tống giam! Canh chừng nghiêm ngặt!!” Huyện lệnh chịu không nổi phân phó, lập tức bãi đường nhằm xoa dịu sự kinh hãi của bản thân.
Long Ngự Thiên không để mắt đến sai dịch, hướng phía huyện lệnh quát: “Ngươi dám!! Ta đường đường là Giam Quốc Hầu!!”
Huyện lệnh nghe vậy bèn dừng lại, khoát khoát tay: “Người a! Tội giết người thêm tội mạo danh, vũ nhục mệnh quan triều đình. Hai tội tày đình, ngày kia đem ra huyện nha, trước mặt mọi người xử trảm!!!”
“Ngươi dám—!!!!”
“Dẫn đi—!”
Long Ngự Thiên sợ kinh động Lý Lạc Hành, không dám vùng vẫy, lạnh lùng liếc đám quan sai, đoạt lấy Lý Lạc Hành, nhắm hướng địa lao phăm phăm bước…
Ngày kia buổi trưa canh ba, hai người bị xử trảm không qua xét thẩm!!!!
—————
(1): quạt giấy
(2): phóng khoáng
(3): váy lụa tơ tằm
(4): váy
(5): đại cát
(6): phụ nữ có chồng
(7): bộ (步, bu) đơn vị đo độ dài xưa (1 bộ = 5 xích/thước = 1,66 m)
(8): văn bản triều đình ghi rõ
Lý Lạc Hành phe phẩy chiết phiến(1), tiêu sái tiêu sái(2) ngắm nhìn Dương Châu đô hội sầm uất, Long Ngự Thiên có chút vướng víu la quần(3), tụt lại phía sau.
Phố xá Dương Châu đông đúc như vậy, lại là chốn ăn chơi, nam thanh nữ tú nhìn đâu cũng thấy, vậy mà lướt qua muôn mặt người, không thể tìm ra nam tử nào tuấn dật hơn Lý Lạc Hành, nữ nhân nào kiều diễm hơn Long Ngự Thiên. Hai người nổi bật giữa cảnh phố thị náo nhiệt đông vui, còn sánh bước bên nhau, lại càng thập phần diễm lệ.
“Phu quân! Chờ ta—!!” Long Ngự Thiên đang bối rối cúi đầu, cố gắng thu vén quần tử(4)lòa xòa, phát hiện bóng Lý Lạc Hành càng lúc càng xa, không khỏi luống cuống gọi.
Nhất thời không chú ý, chân trái giẫm lên làn váy, té sõng soài trên đường!
Lý Lạc Hành vừa quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng thê thảm! Hắn vội vã thu chiết phiến, rẽ đoàn người náo nhiệt, hốt hoảng chạy tới chỗ Long Ngự Thiên đang ảo não ngồi bẹp dưới đất!
“Ngươi không quen, biết là dễ vấp té như vậy, sao còn mặc la quần làm gì?” Lý Lạc Hành nén cười, giả vờ bình thản hỏi.
Long Ngự Thiên oán giận liếc nhìn hắn, tức tối nói: “Bình thường không mặc! Ai ngờ năm nay cái thứ này lại trở nên phổ biến như vậy!! Nhìn thì đẹp, nhưng nhượng kẻ tạo ra nó thử mặc ra ngoài đường xem! Nhất định sẽ chết người!!”
Lý Lạc Hành nghe vậy liền bật cười, ôn nhu khuyên nhủ: “Thiên nhi, ngươi vốn không cần phải ăn vận như vậy mà!”
Long Ngự Thiên xúc động, ngẩng đầu nhìn Lạc Hành. Từ sau sự kiện hoa khôi, Lý Lạc Hành đối với hắn rõ ràng khá hơn rất nhiều!! Tính tình cũng ôn nhu, không thường gào tên hắn như trước kia… Hắn nghĩ mình thật may mắn à nha!!! Hắc hắc~~~~
“Không được a!! Ta là thê tử của ngươi, bất luận thế nào cũng phải thượng thời hơn các nữ nhân khác!!” Có thế mới ngăn được ngươi không động lòng với nữ nhân đó, còn không biết sao?
“Vậy ngươi mau đứng lên a! Không nên ngồi dưới đất như thế.” Lý Lạc Hành ấm áp cười, đưa tay cho Long Ngự Thiên.
Long Ngự Thiên ngây ngốc nhìn nụ cười muôn phần tuấn mĩ của phu quân, thực sự muốn cắn một cái! Không được! Đây là trên đường! Nếu như hắn làm thế, Lý Lạc Hành nhất định sẽ tự sát! Long Ngự Thiên cố gắng kiềm chế bản thân, lặng lẽ lau nước miếng ở khóe miệng!
“Đứng lên a.” Lý Lạc Hành chậm rãi đỡ Long Ngự Thiên, trong mắt bao người xung quanh, hai người thực sự là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ vô cùng gắn bó thân mật!
Đã đứng lên rồi, nhưng nghĩ đến viễn cảnh phải bước đi với mớ áo quần nữ nhân lùng nhùng này, Long Ngự Thiên tần ngần, lòng do dự không biết có nên cất bước… Nhận ra lo lắng của hắn, Lý Lạc Hành đang khoanh tay đằng sau hăng hái bất ngờ bế Long Ngự Thiên!!!!
Được một nam tử thiên tư tuấn tú tinh anh như Lý Lạc Hành đối xử ân cần dịu dàng vậy, là nữ nhân nào cũng thầm ước ao mong mỏi đến cháy lòng, nhưng Long Ngự Thiên nháy mắt bị nhấc bổng lên, nhất thời thiếu chút nữa bị hù cho chết!
“Phu quân! Thả ta xuống!! Ngươi làm vậy sẽ mệt a!!”, Long Ngự Thiên giãy dụa. Hắn chỉ mới khẽ động, Lý Lạc Hành đã chao đảo, nghiêng trái nghiêng phải, hai người dường như muốn ngã!!
“Đừng…đừng lộn xộn!! Nếu không ngã bây giờ!!” Lý Lạc Hành kêu lên. Long Ngự Thiên vội vã ôm chặt cổ hắn, không dám buông tay, lòng nghĩ nếu chẳng may ngã xuống, nhất định phải đỡ cho Lý Lạc Hành.
Hai người cứ đứng yên như vậy một lúc lâu…, càng làm cho mọi người ngưỡng mộ đôi uyên ương tuyệt đẹp…
Lý Lạc Hành hăng hái tràn trề, tự nhiên không biết sức lực đâu ra lại đột nhiên dẻo dai phi phàm, cứ thế bế Long Ngự Thiên một mạch đến ngôi chùa cầu duyên ở cách đó hai trăm dặm.
Ngay khi hai chân vừa chạm đất, Long Ngự Thiên thề, sau này dẫu ngã chết cũng không bao giờ nhượng Lý Lạc Hành bế nữa!! Dẫu hắn vẫn còn cảm giác được ở trong vòng tay phu quân sung sướng lâng lâng như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, với những dải mây ngũ sắc lững lờ trôi nơi chân trời, nhưng… nhìn Lý Lạc Hành mệt đến thở không ra hơi, trong lòng hắn bỗng tràn ngập cảm giác xót xa yêu thương vô ngần. Chẳng phải người ta nói có chồng chỉ mang đến đau buồn ư? (tác giả: khục, không ai nói thế cả~)
Tay trong tay, hai người sóng bước vào chùa.
Làn khói từ lư hương nhẹ nhàng bay, mờ mờảo ảo, phiêu diêu thoát tục như xóa hết những bộn bề toan tính của thế thái nhân tình.
Khấn Phật Tổ xong, Long Ngự Thiên thu vén mớ áo váy đáng ghét, muốn ra về thì thấy Lý Lạc Hành quay sang xin quẻ, bèn vội vã đi tới.
“Phu…” Long Ngự Thiên như nghẹn lại. Khoảnh khắc Lý Lạc Hành trầm ngâm, thành kính xin quẻ thật đẹp… Vẻ mặt khiêm cung, dáng người nghiêm cẩn, tựa hồ có một vầng hào quang quanh chàng, tỏa ra ánh sáng nhu hòa dìu dịu, mông mông lung lung… ảo diệu đến mức không thể nói nên lời, Long Ngự Thiên chỉ có thể lặng lẽ mỉm cười, cảm thấy lòng chợt bình yên lạ…
Ống quẻ được lắc lóc xóc không ngừng, cuối cùng một quẻ bay ra, rơi chạm đất vang lên thanh tiếng trong trẻo. Lý Lạc Hành cúi người định nhặt, lại bị Long Ngự Thiên nhanh tay đoạt lấy!!!
“Thiên nhi…”
“Ta xem trước! Ta xem trước!!” Long Ngự Thiên xấu xa chạy đi. Nhưng khi nhìn chữ trên quẻ, đôi mày liễu khẽ chau lại. Long Ngự Thiên quét mắt, đoạt lấy bút của vị thầy bói, xóa những chữ ban đầu trên quẻ, vung bút viết ba chữ phượng múa rồng bay “Thượng thượng thiên(5)” !! Sau đó thích thú trả lại Lý Lạc Hành. Người kia chứng kiến từ đầu đến cuối, không khỏi cười khổ tiếp nhận. Đáng tiếc, chữ ban đầu không còn rõ nữa…
“Phu quân! Là thượng thượng thiêm!” Long Ngự Thiên giả bộ hồn nhiên reo lên, giọng điệu hoan hỉ.
Lý Lạc Hành dở khóc dở cười, trong lòng âm thầm nhắc nhở, không nên chấp nhặt với hắn, lắc đầu nhàn nhạt trả lời: “Quên đi. Chúng ta đi thôi.”
“Ân!” Long Ngự Thiên đang muốn đuổi theo, lại đạp phải mép váy. Cái này thực sự là con giun xéo mãi cũng quằn! Long Ngự Thiên vén váy, dùng lực xé đi một vòng trước khi Lý lạc Hành kịp ngăn cản!!!!
“Ngươi, ngươi làm gì!!” Lý Lạc Hành đau đầu kêu lên.
“Giờ thì không còn vướng víu gì hết!” Long Ngự Thiên lơ đễnh nhẹ nhõm trả lời, hoàn toàn không để tâm đến đôi chân trắng nõn của mình thấp thoáng dưới tà váy rách tươm.
Lý Lạc Hành không thể bắt bẻ, chỉ là, hắn ngượng ngùng không biết nhìn vào đâu…
~~~~~
“Người cứu mạng—!!” Tiền phương đột nhiên một trận rối loạn, một thôn phụ tóc tai bù xù chen đẩy đám người, chạy tới hướng bọn họ!!
“Tránh ra!” Long Ngự Thiên thấy người khí lực hung hăng, bèn đẩy Lý Lạc Hành sang một bên, vén váy, dùng chân quét ngã nam đinh truy đuổi phụ nhân(6)!! Bỗng một thanh ngân trâm vấn tóc của Long Ngự Thiên rơi xuống ngay chân Lý Lạc Hành. Hắn thấy thế, khom lưng nhặt lên… không ngờ ngay lúc đó, phụ nhân kia đột nhiên nhào vào lòng Lý Lạc Hành! Sự việc xảy ra quá nhanh, Lý Lạc Hành không kịp tránh, ngân trâm ngoài dự tính đâm giữa ngực phụ nhân!!!!
Phụ nhân kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt trợn trắng nhìn Lý Lạc Hành, gắng gượng chút sức lực cuối cùng thều thào: “… Thiện gia thôn… sườn núi năm bộ(7)… báo thù…”
Lý Lạc Hành ngơ ngác nắm ngân trâm trong tay, nhìn phụ nhân ngã xuống, không nói nên lời…
Long Ngự Thiên xứ lý xong đám truy binh, quay đầu lại nhìn Lý Lạc Hành cầm ngân trâm vấy máu, sắc mặt trắng bệch, lập tức chạy đến!! Không kinh hãi, không lúng túng, Long Ngự Thiên đoạt ngân châm trong tay Lý Lạc Hành, không chút nao núng do dự hướng chỗ hiểm của phụ nhân đâm liền ba nhát, cho đến khi máu bắn ra nhuộm đỏ thân mới chậm rãi ngừng tay…
Rốt cục quan binh cũng chậm chạp đến, bao vây Lý Lạc Hành và Long Ngự Thiên!! Tên dẫn đầu trỏ nữ thi trên mặt đất, quát hỏi: “Ai, ai giết?”
Lý Lạc Hành định mở miệng, lại bị Long Ngự Thiên giành trước. Hắn khí định thần nhàn, quả quyết khẳng định: “Là ta—!!”
“Thiên nhi!!” Lý Lạc Hành khiếp sợ kêu to, lập tức vội vã quay đầu nói với quan sai:“Không! Là ta!! Mọi người xung quanh làm chứng!!!
“Ngươi—!! Còn không câm miệng!” Lần đầu tiên, Long Ngự Thiên nặng lời với Lý Lạc Hành, nhưng một tiếng hàm chứa bao nhiêu nghĩa tình, khiến lòng không khỏi xót xa…
Quan sai trước sau nhìn nhau, bực mình phân phó: “Còn chờ gì nữa! Giải hết đi cho ta!”
~~~~~
“Uy— vũ—” Âm thanh đe dọa nơi công đường vang tận mây xanh, Lý Lạc Hành bất an nhìn Long Ngự Thiên bình thản tựa Thái Sơn bên mình, do dự cúi đầu.
Hắn… dĩ nhiên giết người!! Thiên gia biết! Hắn – Lý Lạc Hành từ lúc sinh ra đến bây giờ, chưa hề giẫm chết một con kiến!! Bỗng tay áo bị kéo nhẹ từ phía sau, Lý Lạc Hành quay đầu lại, thấy ánh mắt hoang mang của Long Ngự Thiên. Ôn nhu nhìn người kia, Lý Lạc Hành yếu ớt cười, lắc đầu biểu thị không cần lo lắng.
Long Ngự Thiên chỉ hận Lý Lạc Hành thế nào lúc này lại trở nên kiên cường! Nếu như hắn té xỉu như mọi lần, sự tình có lẽ dễ dàng hơn…
“Dưới kia là người phương nào? Thấy bản quan không quỳ!!” Huyện lệnh mới nhậm chức thấy hai người còn đứng, lập tức quát hỏi!! Long Ngự Thiên nghe vậy, mày liễu dựng thẳng, định mở miệng, nhưng Lý Lạc Hành dùng ánh mắt ngăn hắn lại. Không biết có phải do từ nhỏ đã tiếp xúc qua, Lý Lạc Hành cực kỳ bình tĩnh. Hắn vái chào rồi cao giọng trả lời: “Triều đình minh văn(8), người có công danh không phải quỳ. Học sinh kém cỏi đỗ được tú tài, nên không quỳ.”
“Ngươi— hanh!” Huyện lệnh tức nghẹn họng, không thể bắt bẻ, nhưng quyết không chịu mất mặt, bèn quay sang trút giận lên người mặc trang phục nữ tử – Long Ngự Thiên!“Ngươi ni?! Ngươi vì sao không quỳ?!!”
Long Ngự Thiên ngạo nghễ ngẩng đầu, trả lời: “Ta? Ta cũng xuất thân tú tài, dựa vào cái gì phải lạy?”
“Nói càn!” Huyện lệnh vỗ kinh đường mộc, kêu lên: “Ngươi rõ ràng là nữ nhân! Không thể có công danh!! Đây là coi thường bản huyện! Người a, mang ả ra ngoài đánh năm mươi bản!!”Lệnh bài vừa bỏ xuống liền bị Long Ngự Thiên nhấc chân đá trở lại!! Hai tay cởi phăng thượng y, Long Ngự Thiên hùng hồn quát: “Mở to hai mắt mà nhìn!! Ai là nữ nhân!!!”
“Đông— ” Lý Lạc Hành không ngờ phu nhân của mình to gan lớn mật, đứng không vững, liền khuỵu xuống.
“Ngươi, ngươi… Hai ngươi rốt cục quan hệ thế nào?!!” Huyện lệnh thất kinh, hoảng loạn chỉ vào hai người hỏi.
Long Ngự Thiên tức giận trả lời: “Còn có thể là cái gì? Chúng ta tất nhiên là phu thê a!!”
“Thiên a!” Lý Lạc Hành rên lên một tiếng thảm thiết, chống đỡ không nổi, vội vàng tựa vào cột biên. Giết người hắn không hề biến sắc, trên công đường hắn vẫn thản nhiên đối đáp quan sai, hết lần này tới lần khác Long Ngự Thiên quả thực có bản lĩnh đánh gục hắn – Lý Lạc Hành!!!
Long Ngự Thiên thấy thế, vội vã chạy đến đỡ Lý Lạc Hành ôm vào lòng, hung hăng nhìn huyện lệnh đang đau đầu loạn trí vì hắn: “Dám cả gan hù dọa phu quân, ta sẽ tru di cửu tộc các ngươi!!!!”
“Ngươi! Lớn mật!! Người a! Đem bọn chúng tống giam! Canh chừng nghiêm ngặt!!” Huyện lệnh chịu không nổi phân phó, lập tức bãi đường nhằm xoa dịu sự kinh hãi của bản thân.
Long Ngự Thiên không để mắt đến sai dịch, hướng phía huyện lệnh quát: “Ngươi dám!! Ta đường đường là Giam Quốc Hầu!!”
Huyện lệnh nghe vậy bèn dừng lại, khoát khoát tay: “Người a! Tội giết người thêm tội mạo danh, vũ nhục mệnh quan triều đình. Hai tội tày đình, ngày kia đem ra huyện nha, trước mặt mọi người xử trảm!!!”
“Ngươi dám—!!!!”
“Dẫn đi—!”
Long Ngự Thiên sợ kinh động Lý Lạc Hành, không dám vùng vẫy, lạnh lùng liếc đám quan sai, đoạt lấy Lý Lạc Hành, nhắm hướng địa lao phăm phăm bước…
Ngày kia buổi trưa canh ba, hai người bị xử trảm không qua xét thẩm!!!!
—————
(1): quạt giấy
(2): phóng khoáng
(3): váy lụa tơ tằm
(4): váy
(5): đại cát
(6): phụ nữ có chồng
(7): bộ (步, bu) đơn vị đo độ dài xưa (1 bộ = 5 xích/thước = 1,66 m)
(8): văn bản triều đình ghi rõ