Triền Duy lùi nhanh lại theo bản năng, cậu vội đưa tay kéo Hiển Thi ra phía sau lưng mình, rồi dùng lực chân đạp bàn học bên cạnh.
Chiếc bàn bị kéo lê trên sàn tạo nên một thanh âm chói tai rợn người.
"Hự ự ự ự!"
Thanh niên bị cạnh bàn đập mạnh vô người, thất thế ngã chỏng vó ra phía sau.
Hắn va mạnh vào tủ đựng dụng cụ học tập, vì đau quá nên kẽ răng rít lên một tiếng chửi thề độc địa.
Thanh sắt cũng vô tâm mà từ trên tay cậu ta rơi xuống đất.
Thanh niên còn chưa kịp nhỏm mông dậy lại bị Triền Duy nhảy lên bàn, không do dự lao đến.
Một cú đập thẳng vào mồm thối, sau đấy lại một cước chí mạng vào đùi khiến hắn một lần nữa nằm rạp xuống cắm mặt cạp đất.
"Aaaaaaa!"
Tiếng hét đau thương thê lương của thanh niên lần nữa rống lên khi bị Duy đè mạnh, bị cậu bẻ ngược hai tay ra sau.
Mặt dù cậu ta hét lớn thật nhưng bên ngoài lại chẳng có ai nghe thấy, vì hầu hết các học sinh đều tập trung ngoài sân thể thao xem trận thi đấu bóng chuyền rồi.
Bò điên chính thức đã hoàn toàn bị Triền Duy khống chế.
Đôi mắt sọc lên màu đỏ máu, hắn luôn mồm chửi bới, nước bọt phun tứ tung như mưa phùn miền Bắc.
Cơ thể phản kháng dùng hết sức bình sinh dãy dụa liên hồi tựa như một con cá trê vừa thong dong dưới nước lại đột ngột bị cưỡng ép lôi lên bờ vậy.
Nhưng tất cả chống cự chỉ đều vô ích, hắn không tài nào thoát khỏi vòng tay mạnh bạo dứt khoát của Triền Duy được.
Hắn đơn giản chỉ nghĩ những tên trắng trẻo trông thư sinh yếu đuối như Triền Duy đây rất dễ tấn công.
Nhưng bây giờ hắn nhận ra rằng mình nhầm to rồi.
Tên trắng trẻo ẻo lả này mạnh hơn hắn tưởng tượng nhiều.
"Thằng khốn! Thằng chó má thả tao ra! Tao git chết mày!"
Trái với cơn thịnh nộ đang ngùn ngụt ùn ùn như đám cháy rừng của cậu thanh niên.
Triền Duy lại nghiên đầu khó hiểu, cậu nheo mắt, cố nhớ xem người đang dãy đành đạch nằm dưới chân mình là ai? Nhưng có nghĩ cũng vô ích, vì cậu chẳng có lấy dù chỉ là một xíu xiu ấn tượng nào về tên đang lên cơn này cả.
"Này, Có uýnh nhầm đối tượng không đấy.
Hình như tôi chưa từng quen cậu?"
Nghĩ lại thì hắn gọi đúng tên mình, vào đúng lớp mình, đến đúng vị trí ngủ của mìn.
Tính ra xác xuất hắn nhầm lẫn là hơi bị nhỏ.
"Nhầm cc cc! Dù cho mặt mày có bị nghiền nát thành cám tao cũng không đời nào nhầm! Hôm nay tao quyết sống chết với mày.
Có mày sẽ không có tao!"
Nói rồi bò điên lại vùng vẫy trong vô vọng
Triền Duy cảm thấy có hơi bực bội khi nghe thấy những lời chửi bới th ô tục này.
Dù sao từ trước đến nay trong tưởng tượng về chính bản thân mình cậu là người ăn ở thánh thiện thiên thần lắm mà.
Làm sao để đến cơ sự có người cầm dao đến tận nơi muốn xiên mình thế chứ?
"Aaaaaaa!"
Tiếng gào đau đớn thấu xương của thanh niên lại lần nữa vang lên, lần này Triền Duy dùng lực hơi mạnh.
Gương mặt cậu thanh niên méo mó đỏ lừ lừ, căm phẫn hét lên
"Đau quá thằng chó!"
Duy vẫn bình thản như không nghe gì, lực tay cũng chẳng chịu giảm cho con nhà người ta mà vẫn cứ tiếp tục tăng đều đều từ từ.
"Vậy thử nói lý do cậu muốn giết tôi là gì đi?"
"Mày..
mày! Hạng khốn như mày đợi đến khi nào tao giết được mày sẽ khoan dung cho mày biết đáp án."
"Vậy sao? Vậy chỉ sợ là cả đời này tôi chẳng biết được lý do rồi."
Triền Duy nhếch môi cười nhạt.
Lực tay không thèm nương nữa mà thẳng thừng cho tên này biết thử mùi vị thế nào là đau đến mức tè ra nước mắt.
Cậu điềm nhiên di dời ánh mắt từ tên bò điên này, ngẩng mặt lên hướng về phía Hiển Thi.
"Nhỏ lưu manh! Cô có quen biết tên này không?"
Bỗng nhiên biểu cảm Triền Duy đột ngột thay đổi, từ hời hợt trở nên nghiêm trọng lập tức buông cậu thanh niên ra lao về phía cô.
"Hiển Thi Tránh ra!"
Hiển Thi nhận thấy sự bất thường.
Cô quay đầu nhìn ra sau thì..
Cái hộp sắt trên đầu tủ vừa nãy bị cậu thanh niên va phải nên chấn động lệch hướng, từ trên rơi xuống ngay chính vị trí của Hiển Thi.
"KOANG!"
Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên khi chiếc hộp chạm mạnh với mặt sàn.
Đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy, một góc nhỏ của hộp có màu đỏ tươi còn rất mới.
Hiển Thi mở to đôi mắt tròn của mình, chết lặng khi nhìn từng giọt máu đỏ tươi tí tách thi nhau lăn tăn rơi xuống trên gương mặt không một chút huyết sắc của cô.
Triền Duy đè lên người Hiển Thi, cơn đau nhói lan truyền từ trán khiến cậu phải nhíu mày.
Vết thương bắt đầu tuôn ra máu đỏ, vài giọt còn chảy xuống hàng lông mi dài đen của cậu khiến tầm nhìn dần trở nên mờ đục màu máu.
Cậu nặng nề thoát khỏi người Hiển Thi, nuốt xuống một ngụm nước bọt đắng nghét trong cổ họng.
Lại không quên cảnh giác nhìn về hướng cậu thanh niên.
Thấy cậu ta sững sờ nhìn mình với nét mặt kinh hoàng.
Chẳng còn động thái tiếp tục tấn công nên Triền Duy cũng đếch thèm để ý đến tên bò điên này nữa.
"Nhỏ lưu manh, cô không bị thương chứ?"
Chưa nhận được câu trả lời gì của cô, cậu hỏi lại nhưng Hiển Thi vẫn thin thít không một động thái phản hồi.
Tầm nhìn của Duy bị máu đỏ phủ mờ nên cũng chưa nhìn thấy rõ cái biểu cảm như chết lặng của Hiển Thi.
Triền Duy đưa tay áo lên lau đi vết máu trên lông mi mình.
Vừa bỏ tay ra chợt kinh ngạc nhìn thấy một cái bóng lao vụt ra cửa sổ, mở toạt cửa ra.
Cơn gió man mát mang theo hương vị nhẹ nhành của hoa hoàng hậu thoang thoảng thổi vào căn phòng đang nồng nàn khói đạn
"Mày điên hả thằng chó điên!"
Triền Duy kinh ngạc hét lên đầy phẫn nộ.
Ánh mắt căm phẫn đến mức muốn lao đến xé xác tên điên này ngay lập tức..