Ngay từ đầu khi nắm giữ trong tay, Khương Triết chỉ muốn tiêu hủy chúng nhưng đây là sự công bằng của biết bao nhiêu mạng người.
Vừa về đến nhà, tất cả mọi thứ đã bị thiêu cháy thành tro bụi.
Khói đen bốc lên nghi ngút tận trời xanh, bên trong không còn gì nữa.
Khương Triết quay trở về xe, anh thở dài một hơi để lấy lại sự bình tĩnh.
Trong lúc không biết đi đâu, không biết làm gì, đột nhiên một vật cứng đập vào cửa xe của anh.
Những lớp kính bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, Khương Triết bị vài người lôi kéo thô bạo ra bên ngoài.
Biết mình không còn đường lui, anh cũng không muốn tốn sức tẩu thoát, chỉ có thể âm thầm chấp nhận.
- Đưa đi.
Bản thân bị trói vào một chiếc ghế, xung quanh là một mảng đen tối, kẻ cầm đầu SF đứng trước mặt anh.
- Lâu rồi không gặp, tìm cậu năm qua thật khiến tôi hao mòn tuổi tác.
Nhưng mà cuối cùng ông trời cũng đã cho tôi kết quả.
- Tôi rời SF lâu như vậy rồi, ông vẫn nhớ tôi sao? Vẫn muốn tôi làm đàn em của ông à?
Cho dù bản thân đang rơi vào thế không thể ngóc đầu lên được nhưng anh vẫn kiêu ngạo trước mặt tên ác ma kia..
- Mày biết tao tìm mày là có việc gì mà? Bằng chứng đâu, chứng cứ phạm tội kia mà để đi đâu rồi.
- Một nơi mà ngay cả ông cũng không thể ngờ tới.
Vốn biết đó là bằng chứng, vốn đã thoát khỏi nanh vuốt của SF nhưng anh lại không muốn báo cảnh sát, cho dù cảnh sát có can thiệp cũng chẳng giải quyết được gì.
SF là tổ chức xã hội đen lớn nhất nhì Châu Âu, không việc gì là không làm được.
Nếu làm như vậy, có lẽ chính Khương Triết đang giao mạng mình cho bọn chúng thì nghe có lí hơn.
Anh biết rõ nên mới giấu nhẹm đi, bao năm nay anh mới được sống thật với bản thân là một người bình thường trong sạch.
Ông trùm SF nghe xong thì cười lớn lên, tiếng cười giòn tan vang ra khắp căn phòng.
- Mày nghĩ tao tin mày sao?
- Chẳng lẽ ông nghĩ tôi để bằng chứng ở trong nhà à?
Đúng vậy, Khương Triết để bằng chứng ở trong phòng sách nhưng mọi thứ đã bị cháy thành tro từ lâu.
Nếu nói thật ra thì ngay cả cái mạng của anh cũng không còn nữa.
Cho dù bằng chứng bị tiêu hủy nhưng anh đã biết quá nhiều thứ về SF, không giết anh thì cũng sống không bằng chết mà thôi.
Nụ cười ông ta dần dập tắt, ánh mắt trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, ấy vậy mà Khương Triết vẫn có thể nhìn thẳng vào ông ta, nở một nụ cười khiêu khích.
...
Lý Trực ngồi trong phòng ngủ, điện thoại đặt trên bàn, ánh mắt chờ đợi tin nhắn vang lên.
Quả nhiên không tốn công vô ích, người của SF đã nhắn tin đến cho anh.
" Cậu còn thông tin hữu ích nào không? Ra giá đi.
"
" triệu."
" Chốt"
- Quả nhiên là tổ chức xã hội đen có tiếng ở Châu Âu, làm việc nhanh gọn lẹ.
Bạch Ninh Kiều, bạn tốt à tôi xin lỗi.
Ở nhà, ba mẹ cô đã về quê vì ngoại trở bệnh, thời tiết thay đổi thất thường, trẻ sơ sinh hay người lớn tuổi đều bị bệnh như cơm bữa.
Mấy ngày nay cô vẫn đi học như thường ngày, có điều Khương Triết không còn dạy học nữa, cô nghĩ rằng anh đã ra nước ngoài nên chẳng mấy bận tâm, tuy vậy sự lo lắng vẫn bao trùm lấy.
Trên đường từ nhà đến trường, cô đi bộ để có thể tập thể dục được phần nào hay phần ấy, nhưng điều kì lạ là có vài người đàn ông hôm nào cũng theo dõi cô.
Bạch Ninh Kiều phát hiện ra nhưng không vạch trần, cô sợ hãi vô cùng, đến lúc tan học vẫn không dám rời khỏi lớp.
- Kiều Kiều, sao cậu không về, có chuyện gì sao?
Mỗi ngày Quách Lộ đều quan tâm đến cô dù là những chuyện nhỏ nhặt nhất, Bạch Ninh Kiều đã tha thứ cho cô từ lâu, chỉ là vẫn chưa kịp nói ra.
- Cậu đi về cùng tôi được không?
- Được chứ, về thôi.
Trên đường đi về Bạch Ninh Kiều luôn liếc nhìn ra sau lưng, vẫn là hai tên đàn ông đó, vẫn là khuôn mặt đó và bộ quần áo đen đó.
Cả người bỗng chốc run lên như bị bệnh, trên trán đã xuất hiện mồ hôi.
- Kiều Kiều, cậu bị bệnh sao? Sao lại đổ nhiều mồ hôi vậy?
- Không phải chỉ là...!chỉ là...
Quách Lộ nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của cô, dừng lại tại một góc khuất.
Hai tên đó tuy đã trốn đi nhưng ánh sáng Mặt Trời chiếu xuống, bóng đen hiện rõ ra trước mặt.
- Tôi hiểu rồi, tôi đưa cậu về.
Quách Lộ và Bạch Ninh Kiều nhanh chân hết mức có thể, dù sao Lộ Lộ cũng là con gái, cô cũng rất sợ nhưng những tình huống này Bạch Ninh Kiều có vẻ sợ hãi hơn cô.
????.