Bước vào quán mì, Yui ngước nhìn sơ bộ. Phân nửa số khách ở đây là nhân viên tập đoàn. Biết làm sao được, quán mì này đối diện trụ sở, gặp người quen là việc khó tránh.
Mọi người dần xôn xao hẳn lên khi Yui bước vào. Quanh tai cô dần là những tiếng thì thầm to nhỏ.
- Có sao không? Cậu có vẻ không ổn. - Kazuto hiếu kì nhìn vào trong quán, quan sát thấy sự mất tự nhiên trên mặt Yui, nói nhỏ vào tai cô.
Yui nuốt khan một tiếng, bình thản trả lời.
- Người thừa kế mà, sớm muộn gì cũng phải đối diện với cái nhìn soi mói và xét nét của mọi người mà thôi. Có gì mà không ổn? - Rồi cô thản nhiên bước vào, ngồi vào một bàn trống ở trong góc, vẫy tay gọi bà chủ. - Chủ quán, cho tôi hai phần mì trộn truyền thống.
Kazuto nhún vai ngồi vào phía đối diện, hiếu kì quan sát biểu hiện của Yui. Còn cô, bình thản lấy giấy ăn trong hộp lau qua bàn ăn.
- Là người thừa kế tương lai mà lại ăn trưa ở một quán bình dân thế này... Còn chẳng sang bằng thư kí Qing của chủ tịch nữa.
- Anh chàng đi với cô ta là bạn bè ư? Nhìn tầm thường quá. Một đại tiểu thư lại kết bạn lung tung thế này.
- Cậu biết không, sáng nay cô ta đã làm vỡ bình hoa đặt ở sảnh chính. Cả công ti đều truyền xôn xao vì chuyện này đấy.
Mọi người xôn xao bàn tán, câu được câu mất đã vọng đến tai Yui và Kazuto. Riêng Yui cứ bình thản uống nước, mặc kệ những lời nói khó nghe kia.
"Rầm!!" Kazuto phát giận, đấm mạnh tay lên bàn. Cả quán ăn trong giây lát chợt im lặng. Mọi người cúi mặt ăn tiếp, không dám ngẩng đầu nhìn.
- Tôi thật không hiểu nổi những người giàu có các người nghĩ gì. - Kazuto thở dài, tách đôi đũa tre ra sau khi hai suất mì được bưng đến trước mặt họ. - Sống cuộc sống bị soi mói vậy sướng lắm hay sao?
- Cái gì cũng có cái giá của nó cả. - Yui vươn tay lấy lọ xì dầu, đổ một ít vào bát.
Hai người trộn đều lên, rồi cắm mặt ăn, chẳng ai nói với ai câu nào...
Mười phút sau, hai phần mì được giải quyết nhanh gọn. Yui đưa khăn lạnh lên lau miệng, rồi thong thả dựa người vào thành ghế.
- Satake này, tôi... đã tỏ tình rồi... - Hai người ngồi im lặng hồi lâu, chợt Kazuto lên tiếng.
Ngay lập tức, ngụm nước trong mồm Yui suýt phun ra, may mà cô nàng kìm lại được nên bị sắc nước, ho lụ khụ.
- Cậu... tỏ tình? Với Eto Yuri? - Yui sửng sốt tột độ, tròn mắt hỏi.
Kazuto nhún vai, gật đầu. Ngay sau đó, cô nhận thấy trong mắt anh là cả một nỗi buồn man mác, sầu u.
- Và bị từ chối? - Yui không ngốc nghếch đến độ không nhận ra được nỗi buồn đó, bèn ái ngại hỏi.
Anh cười nhạt, uống một ngụm nước. Im lặng thêm một lát nữa, anh bắt đầu câu chuyện...
___o0o0o___
- Phuu! Đình chỉ học! - Yuri nhếch mép cười khẩy, rồi giơ chai nước thể thao lên miệng uống một ngụm đầy.
Mika buông lỏng vai, ngán ngẩm đi đến chỗ Yuri đang ngồi một cách "hoang dã".
Không thể ngờ là Eto Yuri lại đến võ đường của cô. Tuy là cả cô và Yuri cùng đang trong giai đoạn bị đình chỉ, cô thì tăng cường lớp dạy thêm để giết thời gian, nhưng không thể ngờ Yuri và chàng vệ sĩ Shina Kazuto của nó lại chọn chỗ cô kiếm tiền để tiêu khiển.
- Bà chị, mới đấu có mấy hiệp sao lại thở dốc rồi? Yếu như sên ấy! - Touma làm bộ khoan thai đi đến, cười cười châm chọc Yuri.
- Nhóc lo cho nhóc đi đã. Mặt đỏ bừng rồi mà con làm bộ. - Nó nhìn Touma, cười khẩy.
- Gì... Gì chứ?? - Nhóc ta lúng túng hẳn ra, rồi quẳng vào mặt Yuri một chiếc khăn lạnh. - Lau đi, rồi lên đấu tiếp với tôi!!
Yuri nhếch môi ngán ngẩm, rồi dùng chiếc khăn nhóc vừa đưa đưa lên mặt lau sơ qua. Huh, còn nhỏ mà đã biết cách tán gái, kinh hơn cả nó hồi còn chạy lẽo đẽo theo Shukasa.
Kazuto ngồi bên cạnh, trầm ngâm dõi theo Yuri vừa lao mồ hôi vừa huýt sáo mà đầu óc mông lung khó xác định...
Nó đối với anh lúc nào cũng cau có tức giận, hậm hực không vui, nhưng đối với thằng nhóc này dịu dàng đến lạ, giống như không còn là nó nữa vậy. Bình thường thời gian rảnh nó sẽ đi shopping, hoặc đến bar, pub nhảy nhót. Vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay lại đùng đùng đòi đến chỗ này, khiến anh ngạc nhiên không tài nào tin nổi.
Kazuto nheo mắt nhìn Yuri quẳng chiếc khăn lạnh ra sau, rồi lên sàn đấu với Touma.
- Ya!! - Yuri hét lên một tiếng, tung một cước vào bụng Touma. Nhóc ta tránh được, nhưng mất đà, ngã lăn quay. Không bỏ qua cơ hội, Yuri nhảy phốc đến, nắm lấy cổ tay nhóc, khóa ra sau. - Tôi thắng rồi nhé!!
- Buông... Buông ra!! - Touma vùng vẫy cố thoát khỏi thế khóa, la lên. - Bà chị ăn gian! Karate đâu được làm vậy đâu!
- Nhưng môn võ khác thì có. Sensei của nhóc bảo rồi đấy, đánh nhau có phải chỉ được dùng mỗi Karatedo đâu!
- Mặc kệ!! Buông nào!
- Ừ thì buông! - Yuri cười khoái trá thả tay ra, khiến Touma mất đà mà ngã nhào xuống sàn ê ẩm. Nhóc ta hậm hực lườm Yui, hai má phồng lên giận dỗi. Yuri cười cười đi lại, chọc vào trán nhóc đẩy ra sau. - Coi kìa, con trai đang đòi yêu đương mà cũng giận, y như con gái.
- Gì chứ? - Touma vùng lên, xô Yuri ngã xuống. - Trang nam nhi hảo hán mà chơi trò lẩy của bọn con gái mít ướt á?
- Được rồi, được rồi! - Yuri cười khổ. - Ban nãy nhóc có mấy đòn khá lắm. Chắc tương lai có thể sánh với tôi.
- Còn lâu nhé! Năm sau là tôi sẽ giỏi hơn bà chị, chắc luôn! - Touma gạt phắt ngón tay cái đang chĩa về mình của Yuri, hai má đỏ lựng lên trông dễ thương vô cùng.
Kazuto ngồi dưới võ đài, nhìn vẻ mặt của nó thực lòng không cam tâm.
- A... Chỗ này giải khuây tốt ghê... - Yuri cười thỏa mãn rảo bước trên hè phố, tay ngoắc ngoắc bộ võ phục được cột chặt lại.
Sáu giờ, trời sa sẩm tối. Dòng người đi đi về về ngày một đông đúc hơn, ồn ào náo nhiệt. Yuri vẫn mặc kệ, đôi môi nhoẻn lên cười hạnh phúc.
- Yuri, ngày mai cậu có hẹn đi chơi với Misao. Cậu muốn đi bộ hay đi xe để tôi chuẩn bị? - Kazuto theo sau, nhìn Yuri cười hạnh phúc hớn hở khác hẳn ngày thường mà lòng băn khoăn, chợt lên tiếng hỏi.
- Misao? À, cái thằng quý tử đó... - Yuri nhướn mày. Giây sau, nó suy nghĩ một lát, rồi phẩy tay. - Thôi quên đi! Cậu bảo hắn để hôm khác. Dù sao tôi cũng chán hắn rồi.
- Vậy ngày mai cậu định làm gì?
- Làm gì à? Đễn võ đường của Toudo tiếp, nhỉ? - Yuri hớn hở cười, hai má thoáng hồng lên trong giây lát.
"Rầm!!"
Một lực đạo mạnh đẩy nó vào một ngách nhỏ, tối giữa hai tòa nhà. Yuri nhắm mắt đau ê ẩm, vừa he hé ra đã thoáng giật mình vì cảnh tượng trước mắt.
Kazuto mặt mày tối sầm, đôi mắt lạnh lẽo, hai tay nắm chặt lấy cổ tay nó đẩy sát vào tường. Lực đạo mạnh đến mức khiến nó cảm thấy đôi tay lạnh hẳn đi, không còn chút nhiệt. Con ngách lại rất nhỏ khiến khoảng cách giữa anh và nó gần như không còn.
- Cái gì thế? Cậu làm trò gì vậy Shina Kazuto? Buông tôi ra!! - Yuri cũng thoáng đanh mặt khi thấy vẻ sát khí giận dữ của anh, hoảng loạn hét. - Không buông ra nhanh, tôi sẽ sa thải cậu!!!
- Vì sao... - Giọng anh trầm lạnh phát ra, đôi mắt cụp xuống. - Vì sao cậu cứ muốn đến võ đường đó?
- Buông ra...
- Trả lời đi.
- Buông ra!
- Tôi bảo cậu trả lời đi!! - Kazuto gào lên, lực ở hai tay càng tăng thêm, đay nghiến.
Yuri gần như bị dọa chết bởi sự giận dữ bất thường của Kazuto. Nó chưa bao giờ ngờ tới anh cũng có thể đáng sợ đến vậy. Bình thường, anh luôn là người dịu dàng nhất với nó, chăm sóc nó, chưa một lần mạo phạm tới nó. Vậy mà hôm nay, lại có thể đáng sợ đến nhường vậy.
- Đau... Buông ra đi, làm ơn... Đau thật đấy... - Đôi mắt Yuri cụp xuống, nó hoảng loạn đến mức để lộ cả vẻ yếu đuối mà ngày thường nó thà chết còn hơn để mọi người chứng kiến. Vẻ mặt này của nó khiến anh kinh ngạc tột độ, phút chốc sự giận dữ mất kiểm soát dịu xuống, Kazuto dần buông ra.
Đôi tay của nó trắng bệch, cổ tay mang một vết hằn lớn. Anh vội nắm lấy hai bàn tay nó. Giật mình, vì lạnh ngắt. Kazuto chau mày đau khổ, anh vừa làm gì thế này? Tổn thương nó?
Yuri giận dữ gạt phắt tay anh ra, quay lưng bỏ đi. Kazuto trầm giọng, nhìn vào tấm lưng trân trối.
- Cậu thích tên nhóc đó hả?
- Ai? - Yuri ngưng lại, giọng trầm trầm phát ra từ cổ họng.
- Fujitaka Touma?
- Ừ.
Một tiếng nhỏ phát ra từ Yuri khiến trái tim anh nhói lên trong một khắc.
- Cậu đến võ đường Toudo vì tên nhóc đó?
- Ừ.
- Cậu thích nó ở điểm nào?
- Tại sao tôi phải trả lời cậu? - Yuri xoay người lại, mặt đối mặt với anh, cười khẩy.
Kazuto cúi gằm mặt, đôi vai buông thõng, hai bàn tay nắm chặt lại, run run. Giây lát sau, anh nuốt khan, vô hồn nhìn thẳng vào đôi mắt của Yuri, nói rõ ràng.
- Vì tôi ghen. - Chỉ vài tiếng của Kazuto khiến nó chết sững lại, nếu không phải vì những câu sau nó sẽ nghĩ mình vừa nghe nhầm. Còn anh, tiếp tục nói không chút ấp úng, ngập ngừng. - Có lẽ cậu sẽ cười vào mặt tôi khi tôi đi ghen với một đứa nhóc. Nhưng tất cả cũng chỉ vì... tôi quá thích Yuri.
Yuri chết sững, đứng hình vì từng lời bộc bạch của anh. Giây sau, nó hậm hực bước đến bên anh, vung tay tung một cú đấm nhằm vào mặt anh.
Kazuto ngã nhào vào tường, tóc xõa ra che đi đôi mắt thẫn thờ. Yuri gồng vai hét, xa xả vào mặt anh.
- Cậu điên rồi! Có bao nhiêu cô gái khác cậu không thích lại đi thích tôi? Cậu nghĩ cậu là ai? Yêu cậu, cậu cho tôi cái gì? Cậu có tiền không? Tiền ấy! Nếu không có, thì liệu mà tỉnh táo lại đi!! Đừng để tôi phải nói với cha sa thải cậu!!
Yuri giận dữ quay lưng rời đi, chợt bước chân lệch nhịp. Nó dừng lại, hai tay vò chặt lấy gấu áo, run lên. Thở hắt ra một tiếng, nó nói tiếp.
- Thằng nhóc kia rất dễ thương, và tôi thích chơi với nó. Bởi lúc ở cạnh nó, tôi được là chính tôi. Chỉ thế thôi, đừng nghĩ lung tung!!
Rồi nó tự gõ đầu mình và rảo bước vội vã khỏi con ngách, bỏ mặc một mình Kazuto ngồi gục dưới đất, cười thê lương.
___o0o0o___
Yui khẽ nghiêng đầu, răng cắn nhẹ vào môi. Câu chuyện Kazuto vừa kể khiến trong lòng cô có muôn nỗi băn khoăn khó dứt.
- Vậy giờ... cậu định thế nào? - Yui vươn người ra trước, hai tay chống hờ lên bàn.
Kazuto buông thõng đôi vai, thở dài.
- Ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ việc chỗ cha Yuri, và chuyển trường về Hokkaido. - Kazuto nói ra quyết định anh băn khoăn đã lâu.
Dĩ nhiên, quyết định đó của anh không khỏi khiến Yui chấn kinh. Cô còn chưa kịp vặc lại thì anh ôn tồn nói tiếp.
- Tôi đã xin chủ tịch Oga cấp cho mẹ con tôi một công việc mới ở Hokkaido. Mọi việc đã ổn thỏa, có lẽ gia đình Eto cũng sẽ chấp nhận cho chúng tôi trả nợ sau một thời gian.
- Tại sao vậy?
- Tôi... thích Yuri lâu như vậy, có lẽ cũng phải năm năm rồi. Nếu cứ phải nhìn thấy cô ấy hằng ngày, có lẽ tôi không quên được mất. Con trai mà, tình đầu thường lưu luyến.
Yui cúi mặt cười khổ, chuyện của cô đã chẳng tốt đẹp gì, của anh dường như cũng còn tệ hơn.
Đến giờ làm, Yui tranh trả tiền. Giằng co một hồi, cuối cùng Kazuto cũng phải chịu thua, nhượng bộ cô nàng. Anh tạm biệt cô vì phải về chuẩn bị các thủ tục. Còn Yui cũng chẳng cam tâm mà quay về phòng làm việc.
___o0o0o___
END Chaper 86.
Mọi người dần xôn xao hẳn lên khi Yui bước vào. Quanh tai cô dần là những tiếng thì thầm to nhỏ.
- Có sao không? Cậu có vẻ không ổn. - Kazuto hiếu kì nhìn vào trong quán, quan sát thấy sự mất tự nhiên trên mặt Yui, nói nhỏ vào tai cô.
Yui nuốt khan một tiếng, bình thản trả lời.
- Người thừa kế mà, sớm muộn gì cũng phải đối diện với cái nhìn soi mói và xét nét của mọi người mà thôi. Có gì mà không ổn? - Rồi cô thản nhiên bước vào, ngồi vào một bàn trống ở trong góc, vẫy tay gọi bà chủ. - Chủ quán, cho tôi hai phần mì trộn truyền thống.
Kazuto nhún vai ngồi vào phía đối diện, hiếu kì quan sát biểu hiện của Yui. Còn cô, bình thản lấy giấy ăn trong hộp lau qua bàn ăn.
- Là người thừa kế tương lai mà lại ăn trưa ở một quán bình dân thế này... Còn chẳng sang bằng thư kí Qing của chủ tịch nữa.
- Anh chàng đi với cô ta là bạn bè ư? Nhìn tầm thường quá. Một đại tiểu thư lại kết bạn lung tung thế này.
- Cậu biết không, sáng nay cô ta đã làm vỡ bình hoa đặt ở sảnh chính. Cả công ti đều truyền xôn xao vì chuyện này đấy.
Mọi người xôn xao bàn tán, câu được câu mất đã vọng đến tai Yui và Kazuto. Riêng Yui cứ bình thản uống nước, mặc kệ những lời nói khó nghe kia.
"Rầm!!" Kazuto phát giận, đấm mạnh tay lên bàn. Cả quán ăn trong giây lát chợt im lặng. Mọi người cúi mặt ăn tiếp, không dám ngẩng đầu nhìn.
- Tôi thật không hiểu nổi những người giàu có các người nghĩ gì. - Kazuto thở dài, tách đôi đũa tre ra sau khi hai suất mì được bưng đến trước mặt họ. - Sống cuộc sống bị soi mói vậy sướng lắm hay sao?
- Cái gì cũng có cái giá của nó cả. - Yui vươn tay lấy lọ xì dầu, đổ một ít vào bát.
Hai người trộn đều lên, rồi cắm mặt ăn, chẳng ai nói với ai câu nào...
Mười phút sau, hai phần mì được giải quyết nhanh gọn. Yui đưa khăn lạnh lên lau miệng, rồi thong thả dựa người vào thành ghế.
- Satake này, tôi... đã tỏ tình rồi... - Hai người ngồi im lặng hồi lâu, chợt Kazuto lên tiếng.
Ngay lập tức, ngụm nước trong mồm Yui suýt phun ra, may mà cô nàng kìm lại được nên bị sắc nước, ho lụ khụ.
- Cậu... tỏ tình? Với Eto Yuri? - Yui sửng sốt tột độ, tròn mắt hỏi.
Kazuto nhún vai, gật đầu. Ngay sau đó, cô nhận thấy trong mắt anh là cả một nỗi buồn man mác, sầu u.
- Và bị từ chối? - Yui không ngốc nghếch đến độ không nhận ra được nỗi buồn đó, bèn ái ngại hỏi.
Anh cười nhạt, uống một ngụm nước. Im lặng thêm một lát nữa, anh bắt đầu câu chuyện...
___o0o0o___
- Phuu! Đình chỉ học! - Yuri nhếch mép cười khẩy, rồi giơ chai nước thể thao lên miệng uống một ngụm đầy.
Mika buông lỏng vai, ngán ngẩm đi đến chỗ Yuri đang ngồi một cách "hoang dã".
Không thể ngờ là Eto Yuri lại đến võ đường của cô. Tuy là cả cô và Yuri cùng đang trong giai đoạn bị đình chỉ, cô thì tăng cường lớp dạy thêm để giết thời gian, nhưng không thể ngờ Yuri và chàng vệ sĩ Shina Kazuto của nó lại chọn chỗ cô kiếm tiền để tiêu khiển.
- Bà chị, mới đấu có mấy hiệp sao lại thở dốc rồi? Yếu như sên ấy! - Touma làm bộ khoan thai đi đến, cười cười châm chọc Yuri.
- Nhóc lo cho nhóc đi đã. Mặt đỏ bừng rồi mà con làm bộ. - Nó nhìn Touma, cười khẩy.
- Gì... Gì chứ?? - Nhóc ta lúng túng hẳn ra, rồi quẳng vào mặt Yuri một chiếc khăn lạnh. - Lau đi, rồi lên đấu tiếp với tôi!!
Yuri nhếch môi ngán ngẩm, rồi dùng chiếc khăn nhóc vừa đưa đưa lên mặt lau sơ qua. Huh, còn nhỏ mà đã biết cách tán gái, kinh hơn cả nó hồi còn chạy lẽo đẽo theo Shukasa.
Kazuto ngồi bên cạnh, trầm ngâm dõi theo Yuri vừa lao mồ hôi vừa huýt sáo mà đầu óc mông lung khó xác định...
Nó đối với anh lúc nào cũng cau có tức giận, hậm hực không vui, nhưng đối với thằng nhóc này dịu dàng đến lạ, giống như không còn là nó nữa vậy. Bình thường thời gian rảnh nó sẽ đi shopping, hoặc đến bar, pub nhảy nhót. Vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay lại đùng đùng đòi đến chỗ này, khiến anh ngạc nhiên không tài nào tin nổi.
Kazuto nheo mắt nhìn Yuri quẳng chiếc khăn lạnh ra sau, rồi lên sàn đấu với Touma.
- Ya!! - Yuri hét lên một tiếng, tung một cước vào bụng Touma. Nhóc ta tránh được, nhưng mất đà, ngã lăn quay. Không bỏ qua cơ hội, Yuri nhảy phốc đến, nắm lấy cổ tay nhóc, khóa ra sau. - Tôi thắng rồi nhé!!
- Buông... Buông ra!! - Touma vùng vẫy cố thoát khỏi thế khóa, la lên. - Bà chị ăn gian! Karate đâu được làm vậy đâu!
- Nhưng môn võ khác thì có. Sensei của nhóc bảo rồi đấy, đánh nhau có phải chỉ được dùng mỗi Karatedo đâu!
- Mặc kệ!! Buông nào!
- Ừ thì buông! - Yuri cười khoái trá thả tay ra, khiến Touma mất đà mà ngã nhào xuống sàn ê ẩm. Nhóc ta hậm hực lườm Yui, hai má phồng lên giận dỗi. Yuri cười cười đi lại, chọc vào trán nhóc đẩy ra sau. - Coi kìa, con trai đang đòi yêu đương mà cũng giận, y như con gái.
- Gì chứ? - Touma vùng lên, xô Yuri ngã xuống. - Trang nam nhi hảo hán mà chơi trò lẩy của bọn con gái mít ướt á?
- Được rồi, được rồi! - Yuri cười khổ. - Ban nãy nhóc có mấy đòn khá lắm. Chắc tương lai có thể sánh với tôi.
- Còn lâu nhé! Năm sau là tôi sẽ giỏi hơn bà chị, chắc luôn! - Touma gạt phắt ngón tay cái đang chĩa về mình của Yuri, hai má đỏ lựng lên trông dễ thương vô cùng.
Kazuto ngồi dưới võ đài, nhìn vẻ mặt của nó thực lòng không cam tâm.
- A... Chỗ này giải khuây tốt ghê... - Yuri cười thỏa mãn rảo bước trên hè phố, tay ngoắc ngoắc bộ võ phục được cột chặt lại.
Sáu giờ, trời sa sẩm tối. Dòng người đi đi về về ngày một đông đúc hơn, ồn ào náo nhiệt. Yuri vẫn mặc kệ, đôi môi nhoẻn lên cười hạnh phúc.
- Yuri, ngày mai cậu có hẹn đi chơi với Misao. Cậu muốn đi bộ hay đi xe để tôi chuẩn bị? - Kazuto theo sau, nhìn Yuri cười hạnh phúc hớn hở khác hẳn ngày thường mà lòng băn khoăn, chợt lên tiếng hỏi.
- Misao? À, cái thằng quý tử đó... - Yuri nhướn mày. Giây sau, nó suy nghĩ một lát, rồi phẩy tay. - Thôi quên đi! Cậu bảo hắn để hôm khác. Dù sao tôi cũng chán hắn rồi.
- Vậy ngày mai cậu định làm gì?
- Làm gì à? Đễn võ đường của Toudo tiếp, nhỉ? - Yuri hớn hở cười, hai má thoáng hồng lên trong giây lát.
"Rầm!!"
Một lực đạo mạnh đẩy nó vào một ngách nhỏ, tối giữa hai tòa nhà. Yuri nhắm mắt đau ê ẩm, vừa he hé ra đã thoáng giật mình vì cảnh tượng trước mắt.
Kazuto mặt mày tối sầm, đôi mắt lạnh lẽo, hai tay nắm chặt lấy cổ tay nó đẩy sát vào tường. Lực đạo mạnh đến mức khiến nó cảm thấy đôi tay lạnh hẳn đi, không còn chút nhiệt. Con ngách lại rất nhỏ khiến khoảng cách giữa anh và nó gần như không còn.
- Cái gì thế? Cậu làm trò gì vậy Shina Kazuto? Buông tôi ra!! - Yuri cũng thoáng đanh mặt khi thấy vẻ sát khí giận dữ của anh, hoảng loạn hét. - Không buông ra nhanh, tôi sẽ sa thải cậu!!!
- Vì sao... - Giọng anh trầm lạnh phát ra, đôi mắt cụp xuống. - Vì sao cậu cứ muốn đến võ đường đó?
- Buông ra...
- Trả lời đi.
- Buông ra!
- Tôi bảo cậu trả lời đi!! - Kazuto gào lên, lực ở hai tay càng tăng thêm, đay nghiến.
Yuri gần như bị dọa chết bởi sự giận dữ bất thường của Kazuto. Nó chưa bao giờ ngờ tới anh cũng có thể đáng sợ đến vậy. Bình thường, anh luôn là người dịu dàng nhất với nó, chăm sóc nó, chưa một lần mạo phạm tới nó. Vậy mà hôm nay, lại có thể đáng sợ đến nhường vậy.
- Đau... Buông ra đi, làm ơn... Đau thật đấy... - Đôi mắt Yuri cụp xuống, nó hoảng loạn đến mức để lộ cả vẻ yếu đuối mà ngày thường nó thà chết còn hơn để mọi người chứng kiến. Vẻ mặt này của nó khiến anh kinh ngạc tột độ, phút chốc sự giận dữ mất kiểm soát dịu xuống, Kazuto dần buông ra.
Đôi tay của nó trắng bệch, cổ tay mang một vết hằn lớn. Anh vội nắm lấy hai bàn tay nó. Giật mình, vì lạnh ngắt. Kazuto chau mày đau khổ, anh vừa làm gì thế này? Tổn thương nó?
Yuri giận dữ gạt phắt tay anh ra, quay lưng bỏ đi. Kazuto trầm giọng, nhìn vào tấm lưng trân trối.
- Cậu thích tên nhóc đó hả?
- Ai? - Yuri ngưng lại, giọng trầm trầm phát ra từ cổ họng.
- Fujitaka Touma?
- Ừ.
Một tiếng nhỏ phát ra từ Yuri khiến trái tim anh nhói lên trong một khắc.
- Cậu đến võ đường Toudo vì tên nhóc đó?
- Ừ.
- Cậu thích nó ở điểm nào?
- Tại sao tôi phải trả lời cậu? - Yuri xoay người lại, mặt đối mặt với anh, cười khẩy.
Kazuto cúi gằm mặt, đôi vai buông thõng, hai bàn tay nắm chặt lại, run run. Giây lát sau, anh nuốt khan, vô hồn nhìn thẳng vào đôi mắt của Yuri, nói rõ ràng.
- Vì tôi ghen. - Chỉ vài tiếng của Kazuto khiến nó chết sững lại, nếu không phải vì những câu sau nó sẽ nghĩ mình vừa nghe nhầm. Còn anh, tiếp tục nói không chút ấp úng, ngập ngừng. - Có lẽ cậu sẽ cười vào mặt tôi khi tôi đi ghen với một đứa nhóc. Nhưng tất cả cũng chỉ vì... tôi quá thích Yuri.
Yuri chết sững, đứng hình vì từng lời bộc bạch của anh. Giây sau, nó hậm hực bước đến bên anh, vung tay tung một cú đấm nhằm vào mặt anh.
Kazuto ngã nhào vào tường, tóc xõa ra che đi đôi mắt thẫn thờ. Yuri gồng vai hét, xa xả vào mặt anh.
- Cậu điên rồi! Có bao nhiêu cô gái khác cậu không thích lại đi thích tôi? Cậu nghĩ cậu là ai? Yêu cậu, cậu cho tôi cái gì? Cậu có tiền không? Tiền ấy! Nếu không có, thì liệu mà tỉnh táo lại đi!! Đừng để tôi phải nói với cha sa thải cậu!!
Yuri giận dữ quay lưng rời đi, chợt bước chân lệch nhịp. Nó dừng lại, hai tay vò chặt lấy gấu áo, run lên. Thở hắt ra một tiếng, nó nói tiếp.
- Thằng nhóc kia rất dễ thương, và tôi thích chơi với nó. Bởi lúc ở cạnh nó, tôi được là chính tôi. Chỉ thế thôi, đừng nghĩ lung tung!!
Rồi nó tự gõ đầu mình và rảo bước vội vã khỏi con ngách, bỏ mặc một mình Kazuto ngồi gục dưới đất, cười thê lương.
___o0o0o___
Yui khẽ nghiêng đầu, răng cắn nhẹ vào môi. Câu chuyện Kazuto vừa kể khiến trong lòng cô có muôn nỗi băn khoăn khó dứt.
- Vậy giờ... cậu định thế nào? - Yui vươn người ra trước, hai tay chống hờ lên bàn.
Kazuto buông thõng đôi vai, thở dài.
- Ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ việc chỗ cha Yuri, và chuyển trường về Hokkaido. - Kazuto nói ra quyết định anh băn khoăn đã lâu.
Dĩ nhiên, quyết định đó của anh không khỏi khiến Yui chấn kinh. Cô còn chưa kịp vặc lại thì anh ôn tồn nói tiếp.
- Tôi đã xin chủ tịch Oga cấp cho mẹ con tôi một công việc mới ở Hokkaido. Mọi việc đã ổn thỏa, có lẽ gia đình Eto cũng sẽ chấp nhận cho chúng tôi trả nợ sau một thời gian.
- Tại sao vậy?
- Tôi... thích Yuri lâu như vậy, có lẽ cũng phải năm năm rồi. Nếu cứ phải nhìn thấy cô ấy hằng ngày, có lẽ tôi không quên được mất. Con trai mà, tình đầu thường lưu luyến.
Yui cúi mặt cười khổ, chuyện của cô đã chẳng tốt đẹp gì, của anh dường như cũng còn tệ hơn.
Đến giờ làm, Yui tranh trả tiền. Giằng co một hồi, cuối cùng Kazuto cũng phải chịu thua, nhượng bộ cô nàng. Anh tạm biệt cô vì phải về chuẩn bị các thủ tục. Còn Yui cũng chẳng cam tâm mà quay về phòng làm việc.
___o0o0o___
END Chaper 86.