- Cậu là một người quan trọng với tớ có đúng không? - Thời gian như quay ngược trở lại, bây giờ, cô không phải là một cô gái thiếu niên trưởng thành Miyamoto Rei, mà chỉ là một cô bé bảy tuổi yếu đuối Satake Yui mà thôi.
Xung quanh cô không phải là khung cảnh thành phố yên bình, mà là một không gian tối đen mù mịt, tưởng chừng như vô tận, không giới hạn... Trước mặt cô, là một bé gái cùng tuổi rất đỗi đáng yêu với đôi mắt to tròn màu nâu nhạt và mái tóc vàng cắt vuông có thắt nơ.
- Sao cậu lại hỏi như vậy?- Nó đáp lại câu hỏi của Yui cũng bằng một câu hỏi.
Trong thoáng chốc, Yui cảm thấy bối rối:
- Ưm... Chỉ là dạo này, cậu thường hay xuất hiện trong giấc mơ của tớ một cách mơ hồ. Mà tớ lại không rõ cậu là ai...
Nó hơi giật mình, nhưng rồi cố kìm lại cảm xúc mà xoay người lại nhìn Yui.
- Tớ đâu có tồn tại trong kí ức của cậu, đúng không? - Nó mỉm cười và hỏi như vậy. Nói là "cười", nhưng chỉ có đôi môi nó mới cười thôi, còn biểu cảm trên gương mặt nó thì lại khác biệt. Ánh mắt nó buồn, u sầu, thiểu não... Và ở khóe nó có lấp lánh thứ nước trong veo nhưng mặn và chát - người ta gọi đó là nước mắt.
Thực sự, Yui cảm thấy bối rối, lúng túng và có phần hối hận. Cô không nhớ, hoàn toàn không nhớ gì về sự có mặt của nó trong cuộc đời mà cô từng sống.
"Yui... Yui..."
Văng vẳng trong đêm tối, có ai đó gọi cô nhiều lần...
Yui toan giơ tay ra chạm đến nó, nhưng khi ngón tay cô kịp chạm vào vai, ngay lập tức, cả vai và ngực trái của nó tan thành những đốm sáng như đom đóm, rồi vội vã bay đi, biến mất trong màn đêm đen kịt.
Dù rằng nó đã mất đi một phần cơ thể, nhưng môi nó vẫn cười, và mắt nó vẫn khóc. Dần dần, nó biến thành những đốm sáng lẻ loi và tan biến vào hư vô.
Yui ngơ ngác dõi theo...
"Yui! Yui! Yui!!"
Tiếng nói văng vẳng trong đêm tối ấy mỗi lúc một lớn lên, dần dần tác động vào ý thức Yui. Nhưng sao được, cô không hề bận tâm, hay không thể bận tâm, bởi trước mắt cô, cô bé tóc vàng ấy đang lấy hết sự quan tâm của cô tới ý thức bên ngoài.
Mất rồi… Nửa cơ thể dưới của cô bé ấy mất rồi… những đốm sáng đó đã hoàn toàn tan biến khi rời khỏi nó… Đom đóm sáng lan dần lên trên ngực, vai, cổ và cằm. Nhưng có lẽ, nụ cười và nước mắt của nó hoà tan trong nhau, và cứ văng vẳng xung quanh đầu cô kể cả khi biến mất hoàn toàn. Những tinh thể sáng đó cứ lần lượt rời đi, lần lượt biến mất khỏi tầm theo dõi của cô…
Không chút kỷ niệm, không chút ký ức, nhưng sao… Yui vẫn cảm thấy buồn, vẫn cảm thấy nuối tiếc khi phải ngước nhìn sự biến mất của cô bé ấy…
“Yui à! Tỉnh dậy đi! Yui!!”
Tiếng nói ấy to quá rồi, nên đã kéo cô ra khỏi khoảng hư vô không xác định ấy…
- Cậu là một người quan trọng với tớ có đúng không? - Thời gian như quay ngược trở lại, bây giờ, cô không phải là một cô gái thiếu niên trưởng thành Miyamoto Rei, mà chỉ là một cô bé bảy tuổi yếu đuối Satake Yui mà thôi.
Xung quanh cô không phải là khung cảnh thành phố yên bình, mà là một không gian tối đen mù mịt, tưởng chừng như vô tận, không giới hạn... Trước mặt cô, là một bé gái cùng tuổi rất đỗi đáng yêu với đôi mắt to tròn màu nâu nhạt và mái tóc vàng cắt vuông có thắt nơ.
- Sao cậu lại hỏi như vậy?- Nó đáp lại câu hỏi của Yui cũng bằng một câu hỏi.
Trong thoáng chốc, Yui cảm thấy bối rối:
- Ưm... Chỉ là dạo này, cậu thường hay xuất hiện trong giấc mơ của tớ một cách mơ hồ. Mà tớ lại không rõ cậu là ai...
Nó hơi giật mình, nhưng rồi cố kìm lại cảm xúc mà xoay người lại nhìn Yui.
- Tớ đâu có tồn tại trong kí ức của cậu, đúng không? - Nó mỉm cười và hỏi như vậy. Nói là "cười", nhưng chỉ có đôi môi nó mới cười thôi, còn biểu cảm trên gương mặt nó thì lại khác biệt. Ánh mắt nó buồn, u sầu, thiểu não... Và ở khóe nó có lấp lánh thứ nước trong veo nhưng mặn và chát - người ta gọi đó là nước mắt.
Thực sự, Yui cảm thấy bối rối, lúng túng và có phần hối hận. Cô không nhớ, hoàn toàn không nhớ gì về sự có mặt của nó trong cuộc đời mà cô từng sống.
"Yui... Yui..."
Văng vẳng trong đêm tối, có ai đó gọi cô nhiều lần...
Yui toan giơ tay ra chạm đến nó, nhưng khi ngón tay cô kịp chạm vào vai, ngay lập tức, cả vai và ngực trái của nó tan thành những đốm sáng như đom đóm, rồi vội vã bay đi, biến mất trong màn đêm đen kịt.
Dù rằng nó đã mất đi một phần cơ thể, nhưng môi nó vẫn cười, và mắt nó vẫn khóc. Dần dần, nó biến thành những đốm sáng lẻ loi và tan biến vào hư vô.
Yui ngơ ngác dõi theo...
"Yui! Yui! Yui!!"
Tiếng nói văng vẳng trong đêm tối ấy mỗi lúc một lớn lên, dần dần tác động vào ý thức Yui. Nhưng sao được, cô không hề bận tâm, hay không thể bận tâm, bởi trước mắt cô, cô bé tóc vàng ấy đang lấy hết sự quan tâm của cô tới ý thức bên ngoài.
Mất rồi… Nửa cơ thể dưới của cô bé ấy mất rồi… những đốm sáng đó đã hoàn toàn tan biến khi rời khỏi nó… Đom đóm sáng lan dần lên trên ngực, vai, cổ và cằm. Nhưng có lẽ, nụ cười và nước mắt của nó hoà tan trong nhau, và cứ văng vẳng xung quanh đầu cô kể cả khi biến mất hoàn toàn. Những tinh thể sáng đó cứ lần lượt rời đi, lần lượt biến mất khỏi tầm theo dõi của cô…
Không chút kỷ niệm, không chút ký ức, nhưng sao… Yui vẫn cảm thấy buồn, vẫn cảm thấy nuối tiếc khi phải ngước nhìn sự biến mất của cô bé ấy…
“Yui à! Tỉnh dậy đi! Yui!!”
Tiếng nói ấy to quá rồi, nên đã kéo cô ra khỏi khoảng hư vô không xác định ấy…
- Cậu là một người quan trọng với tớ có đúng không? - Thời gian như quay ngược trở lại, bây giờ, cô không phải là một cô gái thiếu niên trưởng thành Miyamoto Rei, mà chỉ là một cô bé bảy tuổi yếu đuối Satake Yui mà thôi.
Xung quanh cô không phải là khung cảnh thành phố yên bình, mà là một không gian tối đen mù mịt, tưởng chừng như vô tận, không giới hạn... Trước mặt cô, là một bé gái cùng tuổi rất đỗi đáng yêu với đôi mắt to tròn màu nâu nhạt và mái tóc vàng cắt vuông có thắt nơ.
- Sao cậu lại hỏi như vậy?- Nó đáp lại câu hỏi của Yui cũng bằng một câu hỏi.
Trong thoáng chốc, Yui cảm thấy bối rối:
- Ưm... Chỉ là dạo này, cậu thường hay xuất hiện trong giấc mơ của tớ một cách mơ hồ. Mà tớ lại không rõ cậu là ai...
Nó hơi giật mình, nhưng rồi cố kìm lại cảm xúc mà xoay người lại nhìn Yui.
- Tớ đâu có tồn tại trong kí ức của cậu, đúng không? - Nó mỉm cười và hỏi như vậy. Nói là "cười", nhưng chỉ có đôi môi nó mới cười thôi, còn biểu cảm trên gương mặt nó thì lại khác biệt. Ánh mắt nó buồn, u sầu, thiểu não... Và ở khóe nó có lấp lánh thứ nước trong veo nhưng mặn và chát - người ta gọi đó là nước mắt.
Thực sự, Yui cảm thấy bối rối, lúng túng và có phần hối hận. Cô không nhớ, hoàn toàn không nhớ gì về sự có mặt của nó trong cuộc đời mà cô từng sống.
"Yui... Yui..."
Văng vẳng trong đêm tối, có ai đó gọi cô nhiều lần...
Yui toan giơ tay ra chạm đến nó, nhưng khi ngón tay cô kịp chạm vào vai, ngay lập tức, cả vai và ngực trái của nó tan thành những đốm sáng như đom đóm, rồi vội vã bay đi, biến mất trong màn đêm đen kịt.
Dù rằng nó đã mất đi một phần cơ thể, nhưng môi nó vẫn cười, và mắt nó vẫn khóc. Dần dần, nó biến thành những đốm sáng lẻ loi và tan biến vào hư vô.
Yui ngơ ngác dõi theo...
"Yui! Yui! Yui!!"
Tiếng nói văng vẳng trong đêm tối ấy mỗi lúc một lớn lên, dần dần tác động vào ý thức Yui. Nhưng sao được, cô không hề bận tâm, hay không thể bận tâm, bởi trước mắt cô, cô bé tóc vàng ấy đang lấy hết sự quan tâm của cô tới ý thức bên ngoài.
Mất rồi… Nửa cơ thể dưới của cô bé ấy mất rồi… những đốm sáng đó đã hoàn toàn tan biến khi rời khỏi nó… Đom đóm sáng lan dần lên trên ngực, vai, cổ và cằm. Nhưng có lẽ, nụ cười và nước mắt của nó hoà tan trong nhau, và cứ văng vẳng xung quanh đầu cô kể cả khi biến mất hoàn toàn. Những tinh thể sáng đó cứ lần lượt rời đi, lần lượt biến mất khỏi tầm theo dõi của cô…
Không chút kỷ niệm, không chút ký ức, nhưng sao… Yui vẫn cảm thấy buồn, vẫn cảm thấy nuối tiếc khi phải ngước nhìn sự biến mất của cô bé ấy…
“Yui à! Tỉnh dậy đi! Yui!!”
Tiếng nói ấy to quá rồi, nên đã kéo cô ra khỏi khoảng hư vô không xác định ấy…
- Cậu là một người quan trọng với tớ có đúng không? - Thời gian như quay ngược trở lại, bây giờ, cô không phải là một cô gái thiếu niên trưởng thành Miyamoto Rei, mà chỉ là một cô bé bảy tuổi yếu đuối Satake Yui mà thôi.
Xung quanh cô không phải là khung cảnh thành phố yên bình, mà là một không gian tối đen mù mịt, tưởng chừng như vô tận, không giới hạn... Trước mặt cô, là một bé gái cùng tuổi rất đỗi đáng yêu với đôi mắt to tròn màu nâu nhạt và mái tóc vàng cắt vuông có thắt nơ.
- Sao cậu lại hỏi như vậy?- Nó đáp lại câu hỏi của Yui cũng bằng một câu hỏi.
Trong thoáng chốc, Yui cảm thấy bối rối:
- Ưm... Chỉ là dạo này, cậu thường hay xuất hiện trong giấc mơ của tớ một cách mơ hồ. Mà tớ lại không rõ cậu là ai...
Nó hơi giật mình, nhưng rồi cố kìm lại cảm xúc mà xoay người lại nhìn Yui.
- Tớ đâu có tồn tại trong kí ức của cậu, đúng không? - Nó mỉm cười và hỏi như vậy. Nói là "cười", nhưng chỉ có đôi môi nó mới cười thôi, còn biểu cảm trên gương mặt nó thì lại khác biệt. Ánh mắt nó buồn, u sầu, thiểu não... Và ở khóe nó có lấp lánh thứ nước trong veo nhưng mặn và chát - người ta gọi đó là nước mắt.
Thực sự, Yui cảm thấy bối rối, lúng túng và có phần hối hận. Cô không nhớ, hoàn toàn không nhớ gì về sự có mặt của nó trong cuộc đời mà cô từng sống.
"Yui... Yui..."
Văng vẳng trong đêm tối, có ai đó gọi cô nhiều lần...
Yui toan giơ tay ra chạm đến nó, nhưng khi ngón tay cô kịp chạm vào vai, ngay lập tức, cả vai và ngực trái của nó tan thành những đốm sáng như đom đóm, rồi vội vã bay đi, biến mất trong màn đêm đen kịt.
Dù rằng nó đã mất đi một phần cơ thể, nhưng môi nó vẫn cười, và mắt nó vẫn khóc. Dần dần, nó biến thành những đốm sáng lẻ loi và tan biến vào hư vô.
Yui ngơ ngác dõi theo...
"Yui! Yui! Yui!!"
Tiếng nói văng vẳng trong đêm tối ấy mỗi lúc một lớn lên, dần dần tác động vào ý thức Yui. Nhưng sao được, cô không hề bận tâm, hay không thể bận tâm, bởi trước mắt cô, cô bé tóc vàng ấy đang lấy hết sự quan tâm của cô tới ý thức bên ngoài.
Mất rồi… Nửa cơ thể dưới của cô bé ấy mất rồi… những đốm sáng đó đã hoàn toàn tan biến khi rời khỏi nó… Đom đóm sáng lan dần lên trên ngực, vai, cổ và cằm. Nhưng có lẽ, nụ cười và nước mắt của nó hoà tan trong nhau, và cứ văng vẳng xung quanh đầu cô kể cả khi biến mất hoàn toàn. Những tinh thể sáng đó cứ lần lượt rời đi, lần lượt biến mất khỏi tầm theo dõi của cô…
Không chút kỷ niệm, không chút ký ức, nhưng sao… Yui vẫn cảm thấy buồn, vẫn cảm thấy nuối tiếc khi phải ngước nhìn sự biến mất của cô bé ấy…
“Yui à! Tỉnh dậy đi! Yui!!”
Tiếng nói ấy to quá rồi, nên đã kéo cô ra khỏi khoảng hư vô không xác định ấy…