Lâm Nhược Mai cầm một ly rượu đưa cho một chàng trai đứng một mình ngoài ban công. Anh tự tách mình ra khỏi mọi người, không phải vì anh xấu, mà ngược lại anh trổ mã rất đẹp.
Anh là một trong những công tử độc thân hoàng kim sáng giá nhất mà mọi cô gái luôn muốn chinh phục được. Nhưng trước giờ anh chưa từng có bất kỳ một tin đồn hay một scandal nhỏ nào với bất kỳ cô gái nào.
Có người nói anh kén chọn, có người nói anh tính cách lạnh lùng, lạnh bạc, có người còn cho rằng chỉ ham nam sắc không vui nữ sắc,….
Nhưng Lâm Nhược Mai cô hiểu rõ, không phải anh không thích nữ giới, mà ngược lại anh còn rất yêu một người phụ nữ, thậm chí chung tình đến nỗi ngu ngốc, nhưng người con gái ấy đã rời bỏ anh không từ mà biệt.
Người đàn ông tiếp nhận ly rượu từ tay Lâm Nhược Mai, sao đó nói lời cảm ơn.
-Triều Hi cậu vẫn còn yêu cô ấy sao? Đã bảy năm rồi, cậu đợi cô ấy bảy năm rồi. Đã đến lúc cậu nên buôn tay được rồi đó, nếu như cô ấy thật sự yêu cậu thì đã sớm quay về rồi. Cậu đừng như vậy nữa, nếu cô ấy biết được thì sẽ càng thêm đau lòng mà thôi.
Trần Triều Hi khẽ mỉm cười:
-Thật sự thì mình cũng muốn quên nhưng mà không hiểu sao khi càng cố quên thì lại nhớ rất rõ. Có lẽ sự chờ đợi đối với mình đã thành thói quen rồi. Mình là người rất cố chấp, nếu như mình không nghe được đáp án từ cậu ấy, mình không thể nào buôn tay được.
Nhược Mai khẽ nhíu mày:
-Triều Hi cậu thật ngốc nghếch và cứng đầu.
Người đàn ông im lặng, nhìn về phía bầu trời chiềm ngập trong tăm tối nhưng một tấm thảm nhung đen tuyền, được những ngôi sao và ánh trắng điểm tô ánh sáng mờ nhạt tạo nên sự lung linh huyền bí của màn đêm.
“Lý Nhã Thuần ở phương xa em có đang nghe bài hát dương cầm này như anh không, bản nhạc lần đầu tiên anh đàn cho em nghe. Em mỉm cười và nói em rất thích. Nhã Thuần em ở đâu, anh rất nhớ em. Anh cũng giống như chàng trai trong bài hát vẫn luôn chờ đợi em, chỉ cần nhìn em hạnh phúc là anh mãn nguyệ rồi, dù cho người mang lại hạnh phúc cho em không phải là anh.”
******************************
Những âm thanh cuối cùng của bản dương cầm kết thúc, một tràn vỗ tay diễn ra. Mọi người không khỏi cảm thán, quả là một khúc nhạc hay và đầy ý nghĩa nhưng, nhưng đặc biệt là mọi người đều cảm động bài nhạc như có hồn, như một cuốn phim buồn chiếu chậm lại trước mặt họ.
Một chàng trai bước ra từ một góc khuất gần đó tiến ra và đi thẳng về phía lễ đài, nơi người nghệ sĩ dương cầm đang ngồi ở đó. Chàng trai dỡ tắm rèm bằng nhung che khuất vị trí của người nghệ sĩ trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Người nghệ sĩ không những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười rất tưoi nhìn càng trai. Đặt tay mình lên bàn tay đưa ra trước đó của chàng trai một cách tao nhã, như những công nương con nhà danh giá.
Hai người tiến ra phía trước lễ đài không khỏi làm cho mọi người phải hút một hơi lạng, trợn mắt, há hốc mồm.
Người nghệ sĩ dương cầm là một cô gái trong còn rất trẻ, cô mặc chiếc đầm màu trắng, tuy đơn giản nhưng rất lịch sự và không kém phần quý phái.
Những đường cong của cô như ẩn như hiện, làng da da trắng nõn như tuyết, đôi mắt to long lanh ngập nước, khuôn mặt mặc dù không trang điểm nhưng vẫn đủ nghiên nước nghiên thành.
Mái tóc dài không hề có bất kỳ trói buộc gì, được gió thổi tung bay, trong cô như một thiên sứ thanh nhã, thuần khiết lạc lối giữa phàm trần.
Còn chàng trai bên cạnh cũng không thua kém gì, anh mặc một bộ tây trang màu đen, mái tóc ngắn màu đen được cắt tỉa gọn gàng làm lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hàng lông mi cong vuốt, cái mũi cao cao, đôi mắt sắc nhưng rất ấm áp khi nhìn cô gái, đôi môi đỏ như anh đào. Nói chung suất khí ngời ngời, soái ca trong những soái ca bật nhất.
Hai người cứ như trời sinh dành cho nhau.
“Choang”
Ly rượu trên tay một cô gái rơi xuống đất, rượu văng tung téo.
Lúc này mọi người mới kịp hoàn hồn trở lại. Những âm thanh nghị luận, bàn tan bắt đầu nỗi lên.
Lâm Nhược Mai cầm một ly rượu đưa cho một chàng trai đứng một mình ngoài ban công. Anh tự tách mình ra khỏi mọi người, không phải vì anh xấu, mà ngược lại anh trổ mã rất đẹp.
Anh là một trong những công tử độc thân hoàng kim sáng giá nhất mà mọi cô gái luôn muốn chinh phục được. Nhưng trước giờ anh chưa từng có bất kỳ một tin đồn hay một scandal nhỏ nào với bất kỳ cô gái nào.
Có người nói anh kén chọn, có người nói anh tính cách lạnh lùng, lạnh bạc, có người còn cho rằng chỉ ham nam sắc không vui nữ sắc,….
Nhưng Lâm Nhược Mai cô hiểu rõ, không phải anh không thích nữ giới, mà ngược lại anh còn rất yêu một người phụ nữ, thậm chí chung tình đến nỗi ngu ngốc, nhưng người con gái ấy đã rời bỏ anh không từ mà biệt.
Người đàn ông tiếp nhận ly rượu từ tay Lâm Nhược Mai, sao đó nói lời cảm ơn.
-Triều Hi cậu vẫn còn yêu cô ấy sao? Đã bảy năm rồi, cậu đợi cô ấy bảy năm rồi. Đã đến lúc cậu nên buôn tay được rồi đó, nếu như cô ấy thật sự yêu cậu thì đã sớm quay về rồi. Cậu đừng như vậy nữa, nếu cô ấy biết được thì sẽ càng thêm đau lòng mà thôi.
Trần Triều Hi khẽ mỉm cười:
-Thật sự thì mình cũng muốn quên nhưng mà không hiểu sao khi càng cố quên thì lại nhớ rất rõ. Có lẽ sự chờ đợi đối với mình đã thành thói quen rồi. Mình là người rất cố chấp, nếu như mình không nghe được đáp án từ cậu ấy, mình không thể nào buôn tay được.
Nhược Mai khẽ nhíu mày:
-Triều Hi cậu thật ngốc nghếch và cứng đầu.
Người đàn ông im lặng, nhìn về phía bầu trời chiềm ngập trong tăm tối nhưng một tấm thảm nhung đen tuyền, được những ngôi sao và ánh trắng điểm tô ánh sáng mờ nhạt tạo nên sự lung linh huyền bí của màn đêm.
“Lý Nhã Thuần ở phương xa em có đang nghe bài hát dương cầm này như anh không, bản nhạc lần đầu tiên anh đàn cho em nghe. Em mỉm cười và nói em rất thích. Nhã Thuần em ở đâu, anh rất nhớ em. Anh cũng giống như chàng trai trong bài hát vẫn luôn chờ đợi em, chỉ cần nhìn em hạnh phúc là anh mãn nguyệ rồi, dù cho người mang lại hạnh phúc cho em không phải là anh.”
Những âm thanh cuối cùng của bản dương cầm kết thúc, một tràn vỗ tay diễn ra. Mọi người không khỏi cảm thán, quả là một khúc nhạc hay và đầy ý nghĩa nhưng, nhưng đặc biệt là mọi người đều cảm động bài nhạc như có hồn, như một cuốn phim buồn chiếu chậm lại trước mặt họ.
Một chàng trai bước ra từ một góc khuất gần đó tiến ra và đi thẳng về phía lễ đài, nơi người nghệ sĩ dương cầm đang ngồi ở đó. Chàng trai dỡ tắm rèm bằng nhung che khuất vị trí của người nghệ sĩ trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Người nghệ sĩ không những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười rất tưoi nhìn càng trai. Đặt tay mình lên bàn tay đưa ra trước đó của chàng trai một cách tao nhã, như những công nương con nhà danh giá.
Hai người tiến ra phía trước lễ đài không khỏi làm cho mọi người phải hút một hơi lạng, trợn mắt, há hốc mồm.
Người nghệ sĩ dương cầm là một cô gái trong còn rất trẻ, cô mặc chiếc đầm màu trắng, tuy đơn giản nhưng rất lịch sự và không kém phần quý phái.
Những đường cong của cô như ẩn như hiện, làng da da trắng nõn như tuyết, đôi mắt to long lanh ngập nước, khuôn mặt mặc dù không trang điểm nhưng vẫn đủ nghiên nước nghiên thành.
Mái tóc dài không hề có bất kỳ trói buộc gì, được gió thổi tung bay, trong cô như một thiên sứ thanh nhã, thuần khiết lạc lối giữa phàm trần.
Còn chàng trai bên cạnh cũng không thua kém gì, anh mặc một bộ tây trang màu đen, mái tóc ngắn màu đen được cắt tỉa gọn gàng làm lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hàng lông mi cong vuốt, cái mũi cao cao, đôi mắt sắc nhưng rất ấm áp khi nhìn cô gái, đôi môi đỏ như anh đào. Nói chung suất khí ngời ngời, soái ca trong những soái ca bật nhất.
Hai người cứ như trời sinh dành cho nhau.
“Choang”
Ly rượu trên tay một cô gái rơi xuống đất, rượu văng tung téo.
Lúc này mọi người mới kịp hoàn hồn trở lại. Những âm thanh nghị luận, bàn tan bắt đầu nỗi lên.