Được một lúc, Nhược Mai, Ly Khanh và Uyển Nhi từ biệt về trước, bởi họ biết còn một người còn quan tâm và muốn tâm sự với Nhã Thuần còn hơn họ. Nên họ không thể làm bóng đèn được.
Cả căn phòng yên tĩnh đến lạ thường cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Triều Hi nói:
-Em vẫn khỏe chứ. – một lời kịch tuy quen thuộc, nhưng lại chứa đầy tình cảm da diết.
Nhã Thuần mỉm cười gật đầu:
-Ừm, còn cậu có quen với em gái nào chưa.
Triều Hi cười khổ nói:
-Nhã Thuần em thật nhẫn tâm, không lẽ em đã quên sao. Tôi đã nói với em người tôi yêu chỉ một mình em mà thôi.
-Triều Hi tại sao cậu lại cố chấp đến khờ khạo như vậy chứ. Đã bảy năm rồi, cậu chưa quên được sao?
-Tôi cũng rất muốn, nhưng không hiểu sao, trong tim mình chỉ có một hình bóng của em. Nhã Thuần em có thể cho tôi một cơ hội được chứ, chúng ta hay bắt đầu lại từ đầu đi.
-Nhưng tôi đã có con rồi.
Triều Hi nắm chặt lấy bả vai của Nhã Thuần nói:
-Không quan trọng, tôi sẽ xem nó như con ruột của mình mà yêu thương.
-Xin lỗi, nhưng tim mình đã chết, bây giờ tôi chỉ muốn bình yên sống hạnh phúc bên cạnh bảo bảo mà thôi.
Ngừng một lúc Nhã Thuần nói tiếp:
-Cậu đừng để ý đến mình nữa, nếu cậu thật sự yêu mình, thì cậu hãy quên mình đi. Hãy tìm một người con gái tốt hơn mình, yêu cậu thật lòng, cậu đừng nên cứ ôm khư khư một mối tình không kết quả như vậy. Nhìn thấy cậu vì mình mà khổ thế này, cậu có biết lòng mình bị giày vò và đau khổ như thế nào không. Triều Hi mình thật sự có lỗi và nợ cậu rất nhiều.
Nhìn những giọt nước mắt của Nhã Thuần, Triều Hi cảm thấy khó chịu vô cùng, anh dang tay ôm Nhã Thuần vào lòng:
-Em đừng khóc, tôi yêu em không phải lỗi của em. Nếu em cảm thấy áp lực như vậy, thì từ giờ tôi sẽ cố kìm nén tình cảm của mình. Nhưng hãy để tôi được bên cạnh chăm sóc em, lo lắng em như một người anh được chứ.
-Triều Hi, cậu muốn mình nói cậu ngốc hay ngu đây. Muốn làm anh mình à, cậu quên mình và cậu cùng tuổi xa, cậu thật khi dễ trí thông minh mình đến thế sao.
-Dù vậy nhưng mình sinh ra trước cậu, dù chỉ sớm hơn ba tháng nhưng cũng xem như lớn tuổi hơn cậu rồi.
-Hừ.
Nhã Thuần tựa đầu vào vai Triều Hi, che dấu những giọt nước mắt của mình, “Triều Hi cậu nhất định phải hạnh phúc, nếu không mình sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân được. Triều Hi mối tình đầu của mình”
***************************
Nhã Thuần nếu tình cảm của tôi làm cậu em khổ như vậy. Tôi tình nguyện chôn vùi nó xuống tận đáy lòng.
Chỉ cần tôi có thể được bên cạnh em, nhìn em được hạnh phúc thì cho dù không phải với tư cách người yêu mà chỉ là người anh, người bạn. Tôi cũng cảm thấy cam lòng. “Nhã Thuần tôi yêu em”.
Có lẽ như mọi người vẫn biết chỉ khi mất đi em, tôi mới biết em người có vị trí quan trọng như thế nào trong tim tôi.
Tôi biết mình đã đánh mất cơ hội để có được con tim em rồi. Trong cuộc tình này, có lẽ tôi đã đến quá trễ, đã vuột mất tư cách bên cạnh em.
Được một lúc, Nhược Mai, Ly Khanh và Uyển Nhi từ biệt về trước, bởi họ biết còn một người còn quan tâm và muốn tâm sự với Nhã Thuần còn hơn họ. Nên họ không thể làm bóng đèn được.
Cả căn phòng yên tĩnh đến lạ thường cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Triều Hi nói:
-Em vẫn khỏe chứ. – một lời kịch tuy quen thuộc, nhưng lại chứa đầy tình cảm da diết.
Nhã Thuần mỉm cười gật đầu:
-Ừm, còn cậu có quen với em gái nào chưa.
Triều Hi cười khổ nói:
-Nhã Thuần em thật nhẫn tâm, không lẽ em đã quên sao. Tôi đã nói với em người tôi yêu chỉ một mình em mà thôi.
-Triều Hi tại sao cậu lại cố chấp đến khờ khạo như vậy chứ. Đã bảy năm rồi, cậu chưa quên được sao?
-Tôi cũng rất muốn, nhưng không hiểu sao, trong tim mình chỉ có một hình bóng của em. Nhã Thuần em có thể cho tôi một cơ hội được chứ, chúng ta hay bắt đầu lại từ đầu đi.
-Nhưng tôi đã có con rồi.
Triều Hi nắm chặt lấy bả vai của Nhã Thuần nói:
-Không quan trọng, tôi sẽ xem nó như con ruột của mình mà yêu thương.
-Xin lỗi, nhưng tim mình đã chết, bây giờ tôi chỉ muốn bình yên sống hạnh phúc bên cạnh bảo bảo mà thôi.
Ngừng một lúc Nhã Thuần nói tiếp:
-Cậu đừng để ý đến mình nữa, nếu cậu thật sự yêu mình, thì cậu hãy quên mình đi. Hãy tìm một người con gái tốt hơn mình, yêu cậu thật lòng, cậu đừng nên cứ ôm khư khư một mối tình không kết quả như vậy. Nhìn thấy cậu vì mình mà khổ thế này, cậu có biết lòng mình bị giày vò và đau khổ như thế nào không. Triều Hi mình thật sự có lỗi và nợ cậu rất nhiều.
Nhìn những giọt nước mắt của Nhã Thuần, Triều Hi cảm thấy khó chịu vô cùng, anh dang tay ôm Nhã Thuần vào lòng:
-Em đừng khóc, tôi yêu em không phải lỗi của em. Nếu em cảm thấy áp lực như vậy, thì từ giờ tôi sẽ cố kìm nén tình cảm của mình. Nhưng hãy để tôi được bên cạnh chăm sóc em, lo lắng em như một người anh được chứ.
-Triều Hi, cậu muốn mình nói cậu ngốc hay ngu đây. Muốn làm anh mình à, cậu quên mình và cậu cùng tuổi xa, cậu thật khi dễ trí thông minh mình đến thế sao.
-Dù vậy nhưng mình sinh ra trước cậu, dù chỉ sớm hơn ba tháng nhưng cũng xem như lớn tuổi hơn cậu rồi.
-Hừ.
Nhã Thuần tựa đầu vào vai Triều Hi, che dấu những giọt nước mắt của mình, “Triều Hi cậu nhất định phải hạnh phúc, nếu không mình sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân được. Triều Hi mối tình đầu của mình”
Nhã Thuần nếu tình cảm của tôi làm cậu em khổ như vậy. Tôi tình nguyện chôn vùi nó xuống tận đáy lòng.
Chỉ cần tôi có thể được bên cạnh em, nhìn em được hạnh phúc thì cho dù không phải với tư cách người yêu mà chỉ là người anh, người bạn. Tôi cũng cảm thấy cam lòng. “Nhã Thuần tôi yêu em”.
Có lẽ như mọi người vẫn biết chỉ khi mất đi em, tôi mới biết em người có vị trí quan trọng như thế nào trong tim tôi.
Tôi biết mình đã đánh mất cơ hội để có được con tim em rồi. Trong cuộc tình này, có lẽ tôi đã đến quá trễ, đã vuột mất tư cách bên cạnh em.