Lý Nhã Thuần xách ngược lỗ tai thằng con quý tử của mình lên, đánh vào thí thí của nó mấy cái, rồi trừng mắt nhìn nó nói:
-Lý Nhã Hàn con nói cái gì vậy, mau xin lỗi Mỹ Dao cho mẹ.
Nhã Hàn quay mặt sang chỗ khác nói:
-Không đời nào, con không sai. Với lại mẹ cũng đừng nên trước mặt công chúng mà đánh thí thí của người ta đi. Thật mất mặt quá đi.
-Con còn dám cãi lời, xem hôm nay mẹ có thu phục được con không thì bảo.
Bàn tay chưa kịp đánh vào thí của Nhã Hàn đã bị anh ngăn lại:
-Lý Nhã Thuần nếu em còn dám đánh con tôi cái nữa, em chết chắc rồi.
-Ai là con anh/ông – hai miệng một lời, Nhã Hàn và Nhã Thuần đồng thanh lên tiếng.
**********************************
“Reng reng…..”
Nhã Hàn khuôn mặt tối sầm bước ra mở cửa, nhưng khi nhìn thấy là ai mặt nó còn đen hơn lúc đầu:
-Con còn không biết cái tên mất lịch sự nào dám cả gan cắt ngang chương trình tivi con đang xem, thì ra cái tên hay ăn trực này.
“cốc”
Người đàn ông nhíu mày, ký lên đầu Nhã Hàn một cái thật kêu, sau đó thông thả bước vào nhà, không hề để ý đến ánh mắt như muốn lạnh ngắt của ai kia.
-Nhóc con, hôm nay còn dám nói cậu là tên ăn trực nữa à, thật hết nói nỗi mà. Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh – một bên nói, bên khác lại láy tay xoa xoa mắt như thể khóc tan.
-Nín, cậu đừng bày ra bộ mặt đó nữa, thật muốn nôn mà.
Người đàn ông trừng mắt nhìn Nhã Hàn, giọng nói phi thường tức giận:
-Lý Nhã Hàn là ai, là ai làm con có bầu. Chuyện này xảy ra khi nào, nói đi cậu sẽ thay con làm chủ, đảm bảo sẽ không để con chịu thiệt đâu mà lo.
Trên mặt Nhã Hàn nổi thêm mấy đường hắc tuyến, nó thật hết nói nổi ông cậu nhà nó rồi. Đúng là cáo già mà, nói dối trắng trợn, mà mặt không đổi sắc. Thiên tài quả là thiên tài.
-Lý Nhã Dịch, cậu đừng đánh trống lãng nữa. Quà đâu đưa đây nếu không có, thì cửa ở bên kia, không tiễn.
Lý Nhã Dịch giọng nói man theo vài phần ủy khuất:
-Hàn nhi sao con lại có thể thực dụng như vậy chứ, làm người như cậu đây thương lòng phải chết.
-Hừ.
Nhã Hàn xoay mặt đi hướng khác không thèm để ý đến ai kia.
Lấy từ phía sau ra một cái hộp màu hồng phấn, được gói rất kỹ, phía trên còn có cái nơ to đùng làm Nhã Hàn xuýt bật ngữa.
-Lý Nhã Dịch, cậu có xác định được giới tính không vậy. Cháu là con trai, con trai 100% đó.
-Tất nhiên là biết, nên mới làm như vậy. Cậu thấy nó rất hợp với tính cách, và cái mặt còn mị hơn con gái của cháu nữa đó.
-Nhã Hàn sao cậu không tự soi gương lại đi, chắc cái mặt của cậu man hơn cháu lắm.
Nhã Hàn vừa nói, một bên vừa mỡ gói quà ra.
Khuôn mặt tuy mang theo vài không hài lòng nhưng giọng nói không tránh được vui sướng:
-Sao cậu lại có thể keo kiệt được nhĩ, miễn cưỡng cũng chấp nhận được.
Nghe lời nhận xét của cháu yêu, khéo môi Nhã Dịch như muốn rút gân. Chỉ miễn cưỡng thôi sao? Nó có biết cái laptop mà nó đang cầm là cái mới nhất, hiện đại nhất, dù có tiền cũng chưa chắc mua được không, vậy mà dám nói anh keo kiệt.
Thật không biết thằng cháu anh có khái niệm được vấn đề tiền bạc không nữa.
Nhã Dịch đi lại bàn ăn, những những món ăn, đầy đủ sắc hương vị, làm anh không khỏi động lòng không thôi.
-Không ngờ tài nghệ của nhóc ngày càng được đấy – vừa nói anh vừa bóc một miếng thức ăn cho vào mòm.
Lý Nhã Thuần xách ngược lỗ tai thằng con quý tử của mình lên, đánh vào thí thí của nó mấy cái, rồi trừng mắt nhìn nó nói:
-Lý Nhã Hàn con nói cái gì vậy, mau xin lỗi Mỹ Dao cho mẹ.
Nhã Hàn quay mặt sang chỗ khác nói:
-Không đời nào, con không sai. Với lại mẹ cũng đừng nên trước mặt công chúng mà đánh thí thí của người ta đi. Thật mất mặt quá đi.
-Con còn dám cãi lời, xem hôm nay mẹ có thu phục được con không thì bảo.
Bàn tay chưa kịp đánh vào thí của Nhã Hàn đã bị anh ngăn lại:
-Lý Nhã Thuần nếu em còn dám đánh con tôi cái nữa, em chết chắc rồi.
-Ai là con anh/ông – hai miệng một lời, Nhã Hàn và Nhã Thuần đồng thanh lên tiếng.“Reng reng…..”
Nhã Hàn khuôn mặt tối sầm bước ra mở cửa, nhưng khi nhìn thấy là ai mặt nó còn đen hơn lúc đầu:
-Con còn không biết cái tên mất lịch sự nào dám cả gan cắt ngang chương trình tivi con đang xem, thì ra cái tên hay ăn trực này.
“cốc”
Người đàn ông nhíu mày, ký lên đầu Nhã Hàn một cái thật kêu, sau đó thông thả bước vào nhà, không hề để ý đến ánh mắt như muốn lạnh ngắt của ai kia.
-Nhóc con, hôm nay còn dám nói cậu là tên ăn trực nữa à, thật hết nói nỗi mà. Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh – một bên nói, bên khác lại láy tay xoa xoa mắt như thể khóc tan.
-Nín, cậu đừng bày ra bộ mặt đó nữa, thật muốn nôn mà.
Người đàn ông trừng mắt nhìn Nhã Hàn, giọng nói phi thường tức giận:
-Lý Nhã Hàn là ai, là ai làm con có bầu. Chuyện này xảy ra khi nào, nói đi cậu sẽ thay con làm chủ, đảm bảo sẽ không để con chịu thiệt đâu mà lo.
Trên mặt Nhã Hàn nổi thêm mấy đường hắc tuyến, nó thật hết nói nổi ông cậu nhà nó rồi. Đúng là cáo già mà, nói dối trắng trợn, mà mặt không đổi sắc. Thiên tài quả là thiên tài.
-Lý Nhã Dịch, cậu đừng đánh trống lãng nữa. Quà đâu đưa đây nếu không có, thì cửa ở bên kia, không tiễn.
Lý Nhã Dịch giọng nói man theo vài phần ủy khuất:
-Hàn nhi sao con lại có thể thực dụng như vậy chứ, làm người như cậu đây thương lòng phải chết.
-Hừ.
Nhã Hàn xoay mặt đi hướng khác không thèm để ý đến ai kia.
Lấy từ phía sau ra một cái hộp màu hồng phấn, được gói rất kỹ, phía trên còn có cái nơ to đùng làm Nhã Hàn xuýt bật ngữa.
-Lý Nhã Dịch, cậu có xác định được giới tính không vậy. Cháu là con trai, con trai % đó.
-Tất nhiên là biết, nên mới làm như vậy. Cậu thấy nó rất hợp với tính cách, và cái mặt còn mị hơn con gái của cháu nữa đó.
-Nhã Hàn sao cậu không tự soi gương lại đi, chắc cái mặt của cậu man hơn cháu lắm.
Nhã Hàn vừa nói, một bên vừa mỡ gói quà ra.
Khuôn mặt tuy mang theo vài không hài lòng nhưng giọng nói không tránh được vui sướng:
-Sao cậu lại có thể keo kiệt được nhĩ, miễn cưỡng cũng chấp nhận được.
Nghe lời nhận xét của cháu yêu, khéo môi Nhã Dịch như muốn rút gân. Chỉ miễn cưỡng thôi sao? Nó có biết cái laptop mà nó đang cầm là cái mới nhất, hiện đại nhất, dù có tiền cũng chưa chắc mua được không, vậy mà dám nói anh keo kiệt.
Thật không biết thằng cháu anh có khái niệm được vấn đề tiền bạc không nữa.
Nhã Dịch đi lại bàn ăn, những những món ăn, đầy đủ sắc hương vị, làm anh không khỏi động lòng không thôi.
-Không ngờ tài nghệ của nhóc ngày càng được đấy – vừa nói anh vừa bóc một miếng thức ăn cho vào mòm.