Hoa Thương tuyệt vọng khóc róng lên. Cô đã mất tất cả thật rồi. Kỳ Chấn nói rất đúng, cô đã sai, cô đã sai lầm thật rồi. Cái gì của mình sẽ là của mình, còn không phải thì dù cho có níu kéo như thế nào cũng mãi mãi không thuộc về mình.
*******************
Nam Cung Mỹ Dao từ trong phòng bước ra nhìn Hoa Thương nói:
-Mẹ có phải ba nói thật không, chú Kỳ Chấn mới là ba của Dao nhi, mẹ, mẹ nói thật đi.
-Mẹ xin lỗi con – Hoa Thương ôm chầm lấy Mỹ Dao
-Mẹ đừng khóc nữa, Dao nhi rất đau lòng, Dao nhi không hề trách mẹ. Chúng ta hãy quay về bên chú Kỳ Chấn đi, chú ấy chắc chắn sẽ tha thứ cho mẹ con mình.
-Thật sự còn có thể quay đầu lại sao?
-Đúng vậy mẹ, con người ai không có sai lầm, chỉ cần biết sai chịu sữa thì mới là người tốt. Dao nhi có thể nhận thấy chú Kỳ Chấn vẫn luôn yêu mẹ, và muốn bên cạnh mẹ mà.
-Dao nhi con gái ngoan của mẹ, mẹ xin lỗi con, mẹ nợ con rất nhiều.
-Con yên mẹ.
****************************
Mã Lập nhìn Nam Cung Hạo Thiên nói:
-Thưa ngày chúng tôi đã tìm được nơi giam giữ phu nhân và thiếu gia. Họ bị một đám chuyên bắt cóc trẻ em và phụ nữ buôn bán qua biên giới. Cầm đầu là một người phụ nữ trung niên, tình nhân của lão đại Hắc bang.
-Chuẩn bị xe và tập hợp mọi người cho tôi ngay lập tức, bất cứ giá nào cũng phải cứu hai mẹ con Nhã Thuần, long tóc vô thương ra cho tôi.
-Vâng
Tấm hình người phụ nữ bị Nam Cung Hạo Thiên nhào nát lúc nào không hay.
-Tại sao lại là bà.
*****************************
Nhã Thuần nhìn người phụ nữ trước mắt, bất giác tim cô như muốn nổ tung vì đau đớn. Là bà ta, chắc chắn là bà. Dù cho có hóa thành than cô cũng có thể nhận dạng ra mụ, kẻ khiến gia đình cô tan nát.
Nhã Thuần kích động muốn chạy nhanh lại tán cho mụ một bạt tay, cái con người vô nhân tính, bản chất lang thú này.
“Bốp”
Nhưng chưa kịp đụng vào người bà ta, cô đã bị một gã côn đồ đánh ngã về phía sao.
Người đàn bà trung niên nhìn cô nhíu mày:
-Con điên kia, không phải vì ta thấy mi có vài phần tư sắc thì ta đã sớm quăn mi xuống biển cho cá mập ăn rồi.
-Lý Nhã Thuần ta phi, cái đồ khốn nhà ngươi. Ta muốn giết cả nhà ngươi, ngươi có biết chỉ vì hàng động ích kỷ của ngươi mà khiến nhà ta phải lâm vào thảm cảnh như thế nào không. Mà ta nghĩ chắc không phải chỉ riêng gì gia đình ta, mà còn rất nhiều người khác cũng cùng chung số phận như vậy.
Người đàn bà trung niên sắc mặt tối sầm lại, giật ngược tóc của Nhã Thuần về phía sao, tát vào má Nhã Thuần một cái thật kêu, khiến Nhã Thuần đau điến cả người, nhưng cô cắn chặt răng không kêu lên một tiếng.
Nhã Hàn bị trối nên chỉ có thể dùng thân thể của mình, đánh vào người bà ta, để bà ta tách ra khỏi người Nhã Thuần. Nhã Hàn trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên nói:
-Cái con phù thủy độc ác kia, tránh xe mẹ của ta ra.
Người phụ nữ bị tông ngã, giận đỏ cả mặt trừng mắt nhìn những gã mặt áo đen phía sau nói:
-Lũ khốn nhà các ngươi, đuôi hết rồi sao mà không giữ nó lại. Có tin ta đem cả đám uy cẩu hết không.
Một gã mặt mày bặm trợn tiến lên, giữ chặt lấy Nhã Dịch mặt cho nó có giãy giụa như thế nào vẫn không thể thoát khỏi, chỉ có thể oai oán chửi bới không ngừng.
Vì không chịu được sự ồn ào, mụ nhét nguyên một mãnh vải vào miệng nó.
Người phụ nữ nhìn Nhã Thuần nói:
-Hình như đây là lần đầu ta gặp mi, tại sao mi lại có thể vu oan cho một người phụ nữ hiền lành như ta được chứ.
-Hiền con khỉ, bà quên sao, trên chiếc xe buýt số 32, một người phụ nữ đã lấy trộm hơn ba mươi triệu của một người đàn ông, khiến vợ ông ta phải chết vì không có tiền chạy chữa, còn người đàn ông đó vì làm việc trả nợ mà mắc bệnh nặng qua đời. Bỏ lại hai đứa con thơ không nơi nương tựa. Bà nói người phụ nữ kia có phải cầm thú súc sinh cũng không bằng không?
Hoa Thương tuyệt vọng khóc róng lên. Cô đã mất tất cả thật rồi. Kỳ Chấn nói rất đúng, cô đã sai, cô đã sai lầm thật rồi. Cái gì của mình sẽ là của mình, còn không phải thì dù cho có níu kéo như thế nào cũng mãi mãi không thuộc về mình.
Nam Cung Mỹ Dao từ trong phòng bước ra nhìn Hoa Thương nói:
-Mẹ có phải ba nói thật không, chú Kỳ Chấn mới là ba của Dao nhi, mẹ, mẹ nói thật đi.
-Mẹ xin lỗi con – Hoa Thương ôm chầm lấy Mỹ Dao
-Mẹ đừng khóc nữa, Dao nhi rất đau lòng, Dao nhi không hề trách mẹ. Chúng ta hãy quay về bên chú Kỳ Chấn đi, chú ấy chắc chắn sẽ tha thứ cho mẹ con mình.
-Thật sự còn có thể quay đầu lại sao?
-Đúng vậy mẹ, con người ai không có sai lầm, chỉ cần biết sai chịu sữa thì mới là người tốt. Dao nhi có thể nhận thấy chú Kỳ Chấn vẫn luôn yêu mẹ, và muốn bên cạnh mẹ mà.
-Dao nhi con gái ngoan của mẹ, mẹ xin lỗi con, mẹ nợ con rất nhiều.
-Con yên mẹ.
Mã Lập nhìn Nam Cung Hạo Thiên nói:
-Thưa ngày chúng tôi đã tìm được nơi giam giữ phu nhân và thiếu gia. Họ bị một đám chuyên bắt cóc trẻ em và phụ nữ buôn bán qua biên giới. Cầm đầu là một người phụ nữ trung niên, tình nhân của lão đại Hắc bang.
-Chuẩn bị xe và tập hợp mọi người cho tôi ngay lập tức, bất cứ giá nào cũng phải cứu hai mẹ con Nhã Thuần, long tóc vô thương ra cho tôi.
-Vâng
Tấm hình người phụ nữ bị Nam Cung Hạo Thiên nhào nát lúc nào không hay.
-Tại sao lại là bà.
Nhã Thuần nhìn người phụ nữ trước mắt, bất giác tim cô như muốn nổ tung vì đau đớn. Là bà ta, chắc chắn là bà. Dù cho có hóa thành than cô cũng có thể nhận dạng ra mụ, kẻ khiến gia đình cô tan nát.
Nhã Thuần kích động muốn chạy nhanh lại tán cho mụ một bạt tay, cái con người vô nhân tính, bản chất lang thú này.
“Bốp”
Nhưng chưa kịp đụng vào người bà ta, cô đã bị một gã côn đồ đánh ngã về phía sao.
Người đàn bà trung niên nhìn cô nhíu mày:
-Con điên kia, không phải vì ta thấy mi có vài phần tư sắc thì ta đã sớm quăn mi xuống biển cho cá mập ăn rồi.
-Lý Nhã Thuần ta phi, cái đồ khốn nhà ngươi. Ta muốn giết cả nhà ngươi, ngươi có biết chỉ vì hàng động ích kỷ của ngươi mà khiến nhà ta phải lâm vào thảm cảnh như thế nào không. Mà ta nghĩ chắc không phải chỉ riêng gì gia đình ta, mà còn rất nhiều người khác cũng cùng chung số phận như vậy.
Người đàn bà trung niên sắc mặt tối sầm lại, giật ngược tóc của Nhã Thuần về phía sao, tát vào má Nhã Thuần một cái thật kêu, khiến Nhã Thuần đau điến cả người, nhưng cô cắn chặt răng không kêu lên một tiếng.
Nhã Hàn bị trối nên chỉ có thể dùng thân thể của mình, đánh vào người bà ta, để bà ta tách ra khỏi người Nhã Thuần. Nhã Hàn trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên nói:
-Cái con phù thủy độc ác kia, tránh xe mẹ của ta ra.
Người phụ nữ bị tông ngã, giận đỏ cả mặt trừng mắt nhìn những gã mặt áo đen phía sau nói:
-Lũ khốn nhà các ngươi, đuôi hết rồi sao mà không giữ nó lại. Có tin ta đem cả đám uy cẩu hết không.
Một gã mặt mày bặm trợn tiến lên, giữ chặt lấy Nhã Dịch mặt cho nó có giãy giụa như thế nào vẫn không thể thoát khỏi, chỉ có thể oai oán chửi bới không ngừng.
Vì không chịu được sự ồn ào, mụ nhét nguyên một mãnh vải vào miệng nó.
Người phụ nữ nhìn Nhã Thuần nói:
-Hình như đây là lần đầu ta gặp mi, tại sao mi lại có thể vu oan cho một người phụ nữ hiền lành như ta được chứ.
-Hiền con khỉ, bà quên sao, trên chiếc xe buýt số , một người phụ nữ đã lấy trộm hơn ba mươi triệu của một người đàn ông, khiến vợ ông ta phải chết vì không có tiền chạy chữa, còn người đàn ông đó vì làm việc trả nợ mà mắc bệnh nặng qua đời. Bỏ lại hai đứa con thơ không nơi nương tựa. Bà nói người phụ nữ kia có phải cầm thú súc sinh cũng không bằng không?