Khi vào lớp, nhìn thấy khuôn mặt xám như tro của Nhược Mai thì Nhã Thuần không khỏi nhíu mài. Từ trước đến nay, nào có kẻ nào dám chọc ghẹo vị tiểu tổ tong nhà cô, trừ phi bị tâm thần. Nhã Thuần vỗ vai Nhược Mai và nói:
- Kẻ nào dám ức hiếp cậu, nói đi mình xử nó cho.
- Thôi đi chờ cậu à! Nếu mình biết là kẻ nào, thì giờ mình đâu phải tức giận thế này. Nó nhất định chết không toàn thây với mình rồi. Thật tức chết mình rồi – Nhược Mai vừa nói vừa ngiến răng kêu ken két.
- Rốt cuộc là chuyện gì cậu kể mình nghe đi.
Nhược Mai nghe thấy vậy bèn kể tràn giang đại hải suốt gần mười mấy phút đồng hồ. Có thể tóm lượt lại là, sau khi Nhã Thuần và Nhược Mai tách ra, trên đường đến lớp, có một chiếc hơi BMW lướt nhanh vượt qua Nhược Mai tốc độ nhanh như bay. Nếu như Nhược Mai không nhanh chóng tránh ra thì có lẽ chắc giờ cô đã đi bầu bạn với tổ tiên lâu lắm rồi, không những thế nó còn làm nước trên đường văng tung téo, bẩn hết bộ đồng phục cô thích nhất.
Thế là hai nàng hăn sai tích cực tranh luận, đem gia phả nhà người ta ra tra hỏi hết lần này đến lần khác.
Một lúc lâu sau, ý thức được lớp học đột nhiên yên tĩnh lạ thường, nên cuối cùng hai nàng cũng chịu dẹp đề tài ấy sang một bên. Ngước mặt nhìn lên chỗ bụt giảng, Nhược Mai nhanh chóng ngay người há hốc mồm ngắt nhỏ bạn kế bên. Nhã Thuần ăn đau, kêu ra tiếng:
- Cậu tâm thần à! Sau không ngắt mình đi mà lại ngắt tớ.
- Tớ đâu có ngu. Cậu đau, vậy chứng tỏ không phải là mơ rồi. Ôi! Soái ca lòng tớ, cuối cùng cũng xuất hiện rồi, là học viên mới của trường mình à?
Nhã Thuận trợn mắt, trợn mắt rồi lại trợn mắt, cái miệng mở to như quả trứng gà. Cô không muốn tin đây là sự thật, nhưng đúng là hắn rồi. Quả thật hắn là sao quả tạ của đời cô mà, sao cứ theo ám cô hoài vậy. Chắc cô phải đi gặp thầy bối để giải hạn mất thôi.
Nhược Mai kêu mãi mà Nhã Thuần vẫn thất thần, thế là cô bèn ra độc chiêu của mình, Nhược Mai nắm lấy cánh tay trắng noãn của Nhã Thuần, cắn lấy một ngụm.
Thế là bầu không khí yên tĩnh bị tiếng thét chói tai của Nhã Thuần xé rách, mọi ánh mắt đều nhìn về cô. Khiến Nhã Thuần thật muốn kím cái lỗ nào đó chui xuống cho xong.
Hắn hơi nhếch môi gợi lên một nụ cười khiến các nữ sinh gần như muốn nghẹt thở, nhưng chỉ cô biết nụ cười ấy không đơn thuần, nó như một con dao đang phóng về phía mình:
- Thầy giáo chủ nhiệm cũ của các em vì vấn đề sức khỏe nên xin nghĩ ốm. Tôi là Nam Cung Hạo Thiên, từ giờ sẽ thay thầy ấy làm giáo chủ nhiệm mới của lớp. Em có thắc mắc gì đối với tôi sao?
Nhã Thuần quay sang liếc thấy nhỏ bạn đang cười đến híp mắt, thật là muốn tức chết cô mà. Nhã Thuần cười cười, gãy đầu nói:
- Không có gì đâu, chỉ tại em bị mấy con muỗi vô lương tâm cắn thôi. Thầy đừng để ý.
Khi Nhã Thuần ngồi xuống, cô dơ ta ký lên trán Nhược Mai một cái thật kêu, khiến nhỏ phải nhăn mặt, ôm trán kêu đau.
- Nếu không đau, thì mình ký làm gì? – Nhã Thuần vừa nở nụ cười đắt ý, vừa nói.
Hắn không nói gì, quay lại nhìn về phía lớp rồi hỏi tình hình ban cán sự trong lớp sau đó thì giảng bài mới. Vào lúc cuối giờ các bạn nữ xôn xao xin số điện thoại của thầy, hỏi thăm tình hình hôn nhân của thầy vân vân và vân. Hắn chợt có ý nghĩ, đây mà là lớp No.1 tiếng xấu đồn xa, làm các thầy cô khi nghe đến tên thì sợ mắt mật, khiến Hoắc Kiến Phong phải uy hiếp hắn sao. Mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên đến nỗi khiến người ta phải nảy sinh nghi ngờ.
Hắn không gấp, nếu địch vẫn chưa động tĩnh, hắn cũng chả muốn đã thảo kinh xà. Trong một trận đánh, kẻ nào gây chiến trước chính là kẻ để lộ sơ hở trước. với lại ngay cả những lão cáo già trên thương trường hắn còn có cách xử lý êm đẹp, thì huống chi cái lũ oắt con chưa trãi sự đời như chúng.
Sau khi tan học, Nhược Mai và Nhã Thuần cùng nhau đi ăn kem, Nhược Mai đẩy đẩy tay con bạn:
- Thôi mà tình yêu, cậu đừng nhỏ mọn như vậy chứ vẫn còn giận mình sau.
Nhã Thuần khi nhìn thấy đôi mắt to đen lấy, ngập nước của Nhược Mai thì đã sớm hết giận từ lâu, nhưng vẫn cố trưng ra khuôn mặt xám ngắt:
- Ừ mình còn giận đấy, giận rất nhiều, nhưng mà…..
- Nhưng gì cậu nói mau lên đi...
- Chầu kem này cậu phải bao tớ mới tạm thời xem xét có nên tha thứ cho cậu không!
- Oke! Tưởng chuyện gì lớn lao. Chuyện nhỏ như con thỏ, cậu cứ thoải mái ăn đi hết bao nhiêu tớ trả.
Hai người nhìn nhau cười cười, hết nói đông rồi lại nói tây, từ chuyện trên trời đến truyện dưới đất, cuối cùng quay lại thời sự chuyện của lớp. Nhược Mai nhìn Nhã Thuần nói:
- Nhã Thuần theo cậu, lớp No.1 có xử ông thầy đẹp trai ấy không?
- Theo kinh nghiệm quan sát của mình, chắc có. Cậu không nhìn thấy khuôn mặt khổ qua của mấy thằng con trai lớp mình à. Mình tin chắc hắn không bị chỉnh chết mới lạ - nói tới đây Nhã Thuần cảm thấy trong lòng tràn ngập sung sướng, đúng rồi đấy hãy chỉnh anh ta, tốt nhất là chết luôn đi, đừng theo ám cô nữa.
- Con kia, cậu suy nghĩ gì mà cười ghê thế! Làm tớ lạnh cả sống lưng
- Không có gì.
Nhược Mai hơi đăm chiêu suy nghĩ chốc lát cũng lại lên tiếng:
- Trai đẹp vậy, cũng hơi uổng. Nhưng ai kêu tự dưng đăm đầu vào No.1 làm chi. Thật là uổng một đời hoa.
- Ôi không ngờ con bạn mình lại thánh thiện đến thế, cậu không phải cũng là thành viên No.1 sao? Với lại khi nãy mình thấy cậu đăng lên face lớp chữ họp gắp vào tối nay vậy?
- Ừ…thì…
- Thì sao? Thì cậu định tối nay họp bàn về kế hoạch chỉnh ông thầy đó chứ gì?. Vậy mà, còn ở đây giở giọng mèo khóc chuột, giả từ bi. Mình khinh.
- Hứ! Tuy là chị đây mê trai thiệt, nhưng nếu chỉ có bề ngoài thôi thì chẳng được tích sự gì. Em không thấy lớp mình cũng toàn hotboy không à, hắn chỉ được cái đẹp trai hơn chút thôi. Với lại nếu tha cho hắn thì cuộc sống của lớp không phải nhàm chán lắm sao? Còn gì hứng thú đi học nữa. Hôm nay coi như cho hắn một hồi ức đẹp đi, nhưng tất cả chỉ là dụ cá mắt câu thôi.
- Không lẽ, ý cậu những biểu hiện của tụi sắc nữ lớp mình khi nãy chỉ là đóng kịch thôi sao? Mục đích làm đối phương nới lỏng cảnh giác, rồi thừa lúc đột kích bất ngờ.
Nở một nụ cười đắc ý, Nhược Mai dơ ngón cái lên, và nói với Nhã Thuần:
- Chỉ có cậu là hiểu rõ mình thôi. Thật ra khi mình nghe tin, thầy giáo chủ nhiệm lần này, là do đích thân hiệu trưởng chọn, mình đã phải thức cả mấy đêm liền để suy nghĩ phương án tác chiến và thông báo cho mấy đứa trong lớp trừ cậu ra, vì mình sợ với cái tính của cậu, thành sự thì ít và bại sự có thừa. Nhưng không ngờ lần này hiệu trưởng lại mời về một soái ca, làm tụi nó cũng hơi bất ngờ, nhưng đừng tưởng lấy sắc dụ, là tụi này giơ tay chịu thua sao, mơ đi. Lớp No.1 là thánh địa bất khả xâm phạm.
- Không ngờ mức độ phúc hắc của cậu chỉ tăng không giảm. Mình cũng hứa với lòng dù chọc giận ai đi nữa mình tuyệt đối phải tránh cậu ra. Cậu đúng là quả bơm nguyên tử đầy nguy hiểm! nếu chọc trúng cậu không mất mạng cũng lê lết.
- Nhưng mình hy vọng, hắn ta sẽ không bỏ chạy quá sớm. Nếu không cuộc chơi sẽ chẳng còn gì là thú vị. Đừng giống như mấy thầy cô trước chỉ trụ được có một hai ngày đã biệt tâm, ngoại trừ có một giáo viên duy nhất dạy được một tuần, nhưng sao đó thì cũng từ chức.
- Mình nhớ hình như thầy ấy nghĩ vì lý do phải đi điều trị tâm lý, ở khoa thần kinh, bệnh viện trung ương, vì sốc tâm lý do No.1. Không biết kết thúc của hắn sẽ như thế nào, haiz – tuy ngoài mặt Nhã Thuần nói thế, nhưng trong thâm tâm tràn đầy sự hy vọng và chờ đợi cái kết thúc bi thảm của hắn.
- Nam Cung Hạo Thiên nếu đã dám nhận lời mời của hiệu trưởng chóng lại No.1 thì hắn cũng nên chuẩn bị tâm lý trước đi. Ngày mai sẽ là ngày… đẹp trời.
Nhược Mai chỉ nói đến đó, nhưng Nhã Thuần cũng hiểu, trước một đợt sóng thần, lúc nào mặt biển cũng thật yên ắng và dịu dàng. Thế là cả hai cô nàng phá lên cười ha hả.
Khi vào lớp, nhìn thấy khuôn mặt xám như tro của Nhược Mai thì Nhã Thuần không khỏi nhíu mài. Từ trước đến nay, nào có kẻ nào dám chọc ghẹo vị tiểu tổ tong nhà cô, trừ phi bị tâm thần. Nhã Thuần vỗ vai Nhược Mai và nói:
- Kẻ nào dám ức hiếp cậu, nói đi mình xử nó cho.
- Thôi đi chờ cậu à! Nếu mình biết là kẻ nào, thì giờ mình đâu phải tức giận thế này. Nó nhất định chết không toàn thây với mình rồi. Thật tức chết mình rồi – Nhược Mai vừa nói vừa ngiến răng kêu ken két.
- Rốt cuộc là chuyện gì cậu kể mình nghe đi.
Nhược Mai nghe thấy vậy bèn kể tràn giang đại hải suốt gần mười mấy phút đồng hồ. Có thể tóm lượt lại là, sau khi Nhã Thuần và Nhược Mai tách ra, trên đường đến lớp, có một chiếc hơi BMW lướt nhanh vượt qua Nhược Mai tốc độ nhanh như bay. Nếu như Nhược Mai không nhanh chóng tránh ra thì có lẽ chắc giờ cô đã đi bầu bạn với tổ tiên lâu lắm rồi, không những thế nó còn làm nước trên đường văng tung téo, bẩn hết bộ đồng phục cô thích nhất.
Thế là hai nàng hăn sai tích cực tranh luận, đem gia phả nhà người ta ra tra hỏi hết lần này đến lần khác.
Một lúc lâu sau, ý thức được lớp học đột nhiên yên tĩnh lạ thường, nên cuối cùng hai nàng cũng chịu dẹp đề tài ấy sang một bên. Ngước mặt nhìn lên chỗ bụt giảng, Nhược Mai nhanh chóng ngay người há hốc mồm ngắt nhỏ bạn kế bên. Nhã Thuần ăn đau, kêu ra tiếng:
- Cậu tâm thần à! Sau không ngắt mình đi mà lại ngắt tớ.
- Tớ đâu có ngu. Cậu đau, vậy chứng tỏ không phải là mơ rồi. Ôi! Soái ca lòng tớ, cuối cùng cũng xuất hiện rồi, là học viên mới của trường mình à?
Nhã Thuận trợn mắt, trợn mắt rồi lại trợn mắt, cái miệng mở to như quả trứng gà. Cô không muốn tin đây là sự thật, nhưng đúng là hắn rồi. Quả thật hắn là sao quả tạ của đời cô mà, sao cứ theo ám cô hoài vậy. Chắc cô phải đi gặp thầy bối để giải hạn mất thôi.
Nhược Mai kêu mãi mà Nhã Thuần vẫn thất thần, thế là cô bèn ra độc chiêu của mình, Nhược Mai nắm lấy cánh tay trắng noãn của Nhã Thuần, cắn lấy một ngụm.
Thế là bầu không khí yên tĩnh bị tiếng thét chói tai của Nhã Thuần xé rách, mọi ánh mắt đều nhìn về cô. Khiến Nhã Thuần thật muốn kím cái lỗ nào đó chui xuống cho xong.
Hắn hơi nhếch môi gợi lên một nụ cười khiến các nữ sinh gần như muốn nghẹt thở, nhưng chỉ cô biết nụ cười ấy không đơn thuần, nó như một con dao đang phóng về phía mình:
- Thầy giáo chủ nhiệm cũ của các em vì vấn đề sức khỏe nên xin nghĩ ốm. Tôi là Nam Cung Hạo Thiên, từ giờ sẽ thay thầy ấy làm giáo chủ nhiệm mới của lớp. Em có thắc mắc gì đối với tôi sao?
Nhã Thuần quay sang liếc thấy nhỏ bạn đang cười đến híp mắt, thật là muốn tức chết cô mà. Nhã Thuần cười cười, gãy đầu nói:
- Không có gì đâu, chỉ tại em bị mấy con muỗi vô lương tâm cắn thôi. Thầy đừng để ý.
Khi Nhã Thuần ngồi xuống, cô dơ ta ký lên trán Nhược Mai một cái thật kêu, khiến nhỏ phải nhăn mặt, ôm trán kêu đau.
- Nếu không đau, thì mình ký làm gì? – Nhã Thuần vừa nở nụ cười đắt ý, vừa nói.
Hắn không nói gì, quay lại nhìn về phía lớp rồi hỏi tình hình ban cán sự trong lớp sau đó thì giảng bài mới. Vào lúc cuối giờ các bạn nữ xôn xao xin số điện thoại của thầy, hỏi thăm tình hình hôn nhân của thầy vân vân và vân. Hắn chợt có ý nghĩ, đây mà là lớp No. tiếng xấu đồn xa, làm các thầy cô khi nghe đến tên thì sợ mắt mật, khiến Hoắc Kiến Phong phải uy hiếp hắn sao. Mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên đến nỗi khiến người ta phải nảy sinh nghi ngờ.
Hắn không gấp, nếu địch vẫn chưa động tĩnh, hắn cũng chả muốn đã thảo kinh xà. Trong một trận đánh, kẻ nào gây chiến trước chính là kẻ để lộ sơ hở trước. với lại ngay cả những lão cáo già trên thương trường hắn còn có cách xử lý êm đẹp, thì huống chi cái lũ oắt con chưa trãi sự đời như chúng.
Sau khi tan học, Nhược Mai và Nhã Thuần cùng nhau đi ăn kem, Nhược Mai đẩy đẩy tay con bạn:
- Thôi mà tình yêu, cậu đừng nhỏ mọn như vậy chứ vẫn còn giận mình sau.
Nhã Thuần khi nhìn thấy đôi mắt to đen lấy, ngập nước của Nhược Mai thì đã sớm hết giận từ lâu, nhưng vẫn cố trưng ra khuôn mặt xám ngắt:
- Ừ mình còn giận đấy, giận rất nhiều, nhưng mà…..
- Nhưng gì cậu nói mau lên đi...
- Chầu kem này cậu phải bao tớ mới tạm thời xem xét có nên tha thứ cho cậu không!
- Oke! Tưởng chuyện gì lớn lao. Chuyện nhỏ như con thỏ, cậu cứ thoải mái ăn đi hết bao nhiêu tớ trả.
Hai người nhìn nhau cười cười, hết nói đông rồi lại nói tây, từ chuyện trên trời đến truyện dưới đất, cuối cùng quay lại thời sự chuyện của lớp. Nhược Mai nhìn Nhã Thuần nói:
- Nhã Thuần theo cậu, lớp No. có xử ông thầy đẹp trai ấy không?
- Theo kinh nghiệm quan sát của mình, chắc có. Cậu không nhìn thấy khuôn mặt khổ qua của mấy thằng con trai lớp mình à. Mình tin chắc hắn không bị chỉnh chết mới lạ - nói tới đây Nhã Thuần cảm thấy trong lòng tràn ngập sung sướng, đúng rồi đấy hãy chỉnh anh ta, tốt nhất là chết luôn đi, đừng theo ám cô nữa.
- Con kia, cậu suy nghĩ gì mà cười ghê thế! Làm tớ lạnh cả sống lưng
- Không có gì.
Nhược Mai hơi đăm chiêu suy nghĩ chốc lát cũng lại lên tiếng:
- Trai đẹp vậy, cũng hơi uổng. Nhưng ai kêu tự dưng đăm đầu vào No. làm chi. Thật là uổng một đời hoa.
- Ôi không ngờ con bạn mình lại thánh thiện đến thế, cậu không phải cũng là thành viên No. sao? Với lại khi nãy mình thấy cậu đăng lên face lớp chữ họp gắp vào tối nay vậy?
- Ừ…thì…
- Thì sao? Thì cậu định tối nay họp bàn về kế hoạch chỉnh ông thầy đó chứ gì?. Vậy mà, còn ở đây giở giọng mèo khóc chuột, giả từ bi. Mình khinh.
- Hứ! Tuy là chị đây mê trai thiệt, nhưng nếu chỉ có bề ngoài thôi thì chẳng được tích sự gì. Em không thấy lớp mình cũng toàn hotboy không à, hắn chỉ được cái đẹp trai hơn chút thôi. Với lại nếu tha cho hắn thì cuộc sống của lớp không phải nhàm chán lắm sao? Còn gì hứng thú đi học nữa. Hôm nay coi như cho hắn một hồi ức đẹp đi, nhưng tất cả chỉ là dụ cá mắt câu thôi.
- Không lẽ, ý cậu những biểu hiện của tụi sắc nữ lớp mình khi nãy chỉ là đóng kịch thôi sao? Mục đích làm đối phương nới lỏng cảnh giác, rồi thừa lúc đột kích bất ngờ.
Nở một nụ cười đắc ý, Nhược Mai dơ ngón cái lên, và nói với Nhã Thuần:
- Chỉ có cậu là hiểu rõ mình thôi. Thật ra khi mình nghe tin, thầy giáo chủ nhiệm lần này, là do đích thân hiệu trưởng chọn, mình đã phải thức cả mấy đêm liền để suy nghĩ phương án tác chiến và thông báo cho mấy đứa trong lớp trừ cậu ra, vì mình sợ với cái tính của cậu, thành sự thì ít và bại sự có thừa. Nhưng không ngờ lần này hiệu trưởng lại mời về một soái ca, làm tụi nó cũng hơi bất ngờ, nhưng đừng tưởng lấy sắc dụ, là tụi này giơ tay chịu thua sao, mơ đi. Lớp No. là thánh địa bất khả xâm phạm.
- Không ngờ mức độ phúc hắc của cậu chỉ tăng không giảm. Mình cũng hứa với lòng dù chọc giận ai đi nữa mình tuyệt đối phải tránh cậu ra. Cậu đúng là quả bơm nguyên tử đầy nguy hiểm! nếu chọc trúng cậu không mất mạng cũng lê lết.
- Nhưng mình hy vọng, hắn ta sẽ không bỏ chạy quá sớm. Nếu không cuộc chơi sẽ chẳng còn gì là thú vị. Đừng giống như mấy thầy cô trước chỉ trụ được có một hai ngày đã biệt tâm, ngoại trừ có một giáo viên duy nhất dạy được một tuần, nhưng sao đó thì cũng từ chức.
- Mình nhớ hình như thầy ấy nghĩ vì lý do phải đi điều trị tâm lý, ở khoa thần kinh, bệnh viện trung ương, vì sốc tâm lý do No.. Không biết kết thúc của hắn sẽ như thế nào, haiz – tuy ngoài mặt Nhã Thuần nói thế, nhưng trong thâm tâm tràn đầy sự hy vọng và chờ đợi cái kết thúc bi thảm của hắn.
- Nam Cung Hạo Thiên nếu đã dám nhận lời mời của hiệu trưởng chóng lại No. thì hắn cũng nên chuẩn bị tâm lý trước đi. Ngày mai sẽ là ngày… đẹp trời.
Nhược Mai chỉ nói đến đó, nhưng Nhã Thuần cũng hiểu, trước một đợt sóng thần, lúc nào mặt biển cũng thật yên ắng và dịu dàng. Thế là cả hai cô nàng phá lên cười ha hả.