Chưa đầy năm phút, Nhã Thuần đưa rổ rau, ra trước mặt cô, như khoe thành quả lao động của mình.
Nhưng đập vào mắt cô là rổ rau nát bấy, nó lặt rau mà lá thân thì bỏ còn rễ thì giữ lại, không biết bây giờ cô nên cười hay khóc đây. Nhã Dịch tươi cười:
- Nhã Thuần thấy Nhã Dịch rửa rau nhanh không?
- Ai chỉ Nhã Dịch lặt rau như vậy thế?
Nhã Dịch đầy kêu ngạo, vẻ mặt tự tin dõng dạc nói:
- Nhã Dịch rất ngoan, rất nghe lời cô đó, cô nói với Nhã Dịch rễ cây rất quan trọng vì nó hút chất dinh dưỡng để nuôi sống cây, cho nên Nhã Dịch nghĩ ăn rể cây mới tốt cho sức khỏe, ăn rễ và lá không tốt đâu.
Nhã Thuần nhất thời hóa đá khéo miệng rút trừu, công nhận đúng là em cô học một hiểu mười mà. Nhã Dịch lại loai hoai, vừa với lấy bịt cá kế bên ra, vừa lẩm bẩm hát:
- Hai vây xinh xinh cá vàng bơi trong chảo dầu, ngoi lên lặng xuống cá vàng khét đen thui…….
Nhã Thuần chưa kịp ngăn cản nó đã mở bịt ra, con cá nhảy ra ngoài, nó bắt lại nhưng do thân cá trơn nên thế là phòng bếp lại vang lên những âm thanh chói tay tiếng “đùng… đùng,.. chèng chèng….” của thau rỗ bị rớt:
- Nhã Dịch xin lỗi….., Nhã Dịch sẽ đi rửa bát.
Tiếp theo là tiếng tiếng “lách cách,…. lách cách…..” của đĩa, tô bị vở:
- Nhã Dịch không cố ý….. Nhã Dịch hội thật ngoan Nhã Thuần đừng sinh khí, Nhã Dịch sẽ nhào bột.
Nhưng nhàu bột đâu không thấy, chỉ thấy đầy trời, bột bay trắng xóa, hai chị em như hai cái người tuyết, hoa cả mắt, va vào nhau, rồi những âm thanh đinh tay nhức óc vang lên không ngớt “ đinh.. cheng cheng… đùng đùng… cách cách….” đụng rớt, bể, vỡ không biết là bao nhiêu thứ trong phòng.
Nhã Thuần đầu đầy đại hãn, vẻ mặt đầy hắc tiến, đẩy Nhã Dịch ra khỏi phòng bếp rồi đóng sập cửa phòng lại.
Nhã Dịch không cam tâm, hai tay bé nhỏ nắm thành nắm đắm đập cửa rầm rầm:
- Nhã Thuần mở cửa đi, Nhã Dịch hứa lần này Nhã Dịch sẽ thật ngoan, không làm phiền Nhã Thuần nữa mà. Để Nhã Dịch giúp Nhã Thuần đi mà.
Nhưng bên trong vẫn không truyền đến bất kỳ hồi âm gì, sau một lúc lâu Nhã Dịch biết Nhã Thuần hiện tại đang sinh khí ngút trời, nên rủ mặt xuống, lê từng bước chân nặng trịch về phòng. Cậu quyết tâm sau này phải trở thành đầu bếp giỏi.
Nhã Thuần hung hăn thầm mắng “Có thần kinh mới dám cho nó vào lần hai. Lần này cô bị nó hại chết chắc rồi.” Chỉ còn bốn mươi lăm phút thôi, nếu không kịp không biết hắn sẽ … gì cô nữa.
Chưa đầy năm phút, Nhã Thuần đưa rổ rau, ra trước mặt cô, như khoe thành quả lao động của mình.
Nhưng đập vào mắt cô là rổ rau nát bấy, nó lặt rau mà lá thân thì bỏ còn rễ thì giữ lại, không biết bây giờ cô nên cười hay khóc đây. Nhã Dịch tươi cười:
- Nhã Thuần thấy Nhã Dịch rửa rau nhanh không?
- Ai chỉ Nhã Dịch lặt rau như vậy thế?
Nhã Dịch đầy kêu ngạo, vẻ mặt tự tin dõng dạc nói:
- Nhã Dịch rất ngoan, rất nghe lời cô đó, cô nói với Nhã Dịch rễ cây rất quan trọng vì nó hút chất dinh dưỡng để nuôi sống cây, cho nên Nhã Dịch nghĩ ăn rể cây mới tốt cho sức khỏe, ăn rễ và lá không tốt đâu.
Nhã Thuần nhất thời hóa đá khéo miệng rút trừu, công nhận đúng là em cô học một hiểu mười mà. Nhã Dịch lại loai hoai, vừa với lấy bịt cá kế bên ra, vừa lẩm bẩm hát:
- Hai vây xinh xinh cá vàng bơi trong chảo dầu, ngoi lên lặng xuống cá vàng khét đen thui…….
Nhã Thuần chưa kịp ngăn cản nó đã mở bịt ra, con cá nhảy ra ngoài, nó bắt lại nhưng do thân cá trơn nên thế là phòng bếp lại vang lên những âm thanh chói tay tiếng “đùng… đùng,.. chèng chèng….” của thau rỗ bị rớt:
- Nhã Dịch xin lỗi….., Nhã Dịch sẽ đi rửa bát.
Tiếp theo là tiếng tiếng “lách cách,…. lách cách…..” của đĩa, tô bị vở:
- Nhã Dịch không cố ý….. Nhã Dịch hội thật ngoan Nhã Thuần đừng sinh khí, Nhã Dịch sẽ nhào bột.
Nhưng nhàu bột đâu không thấy, chỉ thấy đầy trời, bột bay trắng xóa, hai chị em như hai cái người tuyết, hoa cả mắt, va vào nhau, rồi những âm thanh đinh tay nhức óc vang lên không ngớt “ đinh.. cheng cheng… đùng đùng… cách cách….” đụng rớt, bể, vỡ không biết là bao nhiêu thứ trong phòng.
Nhã Thuần đầu đầy đại hãn, vẻ mặt đầy hắc tiến, đẩy Nhã Dịch ra khỏi phòng bếp rồi đóng sập cửa phòng lại.
Nhã Dịch không cam tâm, hai tay bé nhỏ nắm thành nắm đắm đập cửa rầm rầm:
- Nhã Thuần mở cửa đi, Nhã Dịch hứa lần này Nhã Dịch sẽ thật ngoan, không làm phiền Nhã Thuần nữa mà. Để Nhã Dịch giúp Nhã Thuần đi mà.
Nhưng bên trong vẫn không truyền đến bất kỳ hồi âm gì, sau một lúc lâu Nhã Dịch biết Nhã Thuần hiện tại đang sinh khí ngút trời, nên rủ mặt xuống, lê từng bước chân nặng trịch về phòng. Cậu quyết tâm sau này phải trở thành đầu bếp giỏi.
Nhã Thuần hung hăn thầm mắng “Có thần kinh mới dám cho nó vào lần hai. Lần này cô bị nó hại chết chắc rồi.” Chỉ còn bốn mươi lăm phút thôi, nếu không kịp không biết hắn sẽ … gì cô nữa.