Khi thấy cô bị ngã vốn định đưa tay đỡ lấy cô, nhưng không ngờ Trần Triều Hi ở đâu xuất hiện, nhìn thấy tư thế ám muội của hai người, thâm tâm Nam Cung Hạo Thiên nổi lên tư vị khó chịu không thôi.
Nhược Mai vỗ lấy vai của Nhã Thuần, cười cười nói:
-Cậu giỏi thật đó, diễn mà cứ như thiệt ấy.
Nhã Thuần dùng ánh mắt nghi ngờ, giọng nói mang vẻ chất vấn:
-Cậu đừng nói với mình tất cả là do cậu bày ra cả à. Sao cậu không nói mình sớm, cậu có biết mình xém bị con vật yêu của cậu hù chết không?
Nhược Mai cười nói:
-Nếu mình nói trước, liệu cậu có dám đặt chân lại đó ngồi không. Nhưng theo mình thấy với tình hình này, thì chúng ta còn cần cố gắng nhiều hơn nữa.
Nhã Thuần tức giận nói:
-Mình không làm nữa. Mình bỏ cuộc.
Nhược Mai giọng nữa khuyên nữa đe dọa nói:
-Không lẽ cậu không muốn trả thù hắn sao? Cậu không nhớ hắn đã làm gì với cậu à. Với lại nếu cả lớp biết cậu bỏ cuộc thì không biết sẽ có thái độ gì đâu.
Nhã Thuần nói:
-Nhưng có cần nhất thiết phải làm như thế này không.
Nhược Mai nhếch môi, mỉm cười, nhìn Nhã Thuần nói.
-Cần, theo thông tin mình thu thập được hắn chưa có bạn gái. Với lại theo kinh nghiệm mình đọc truyện bao nhiêu lâu nay thì những nhân vật thuộc kiểu bá đạo, máu lạnh, vô tình như hắn một khi yêu sẽ dành hết tâm tư cho người đó, có thể nói chết sống trong tâm chỉ có người đó mà thôi. Nên cách trả thù tốt nhất là mình hãy chinh phục hắn sao đó đá hắn, làm cho hắn phải đau đến khắc cốt ghi tâm, đến chết mới thôi. Và ứng cử viên tốt nhất cho việc này, không thể là ai khác ngoài cậu. Nhưng dù hắn rất đẹp trai nhưng cậu phải nhớ, không được thích hắn đâu đấy.
-Thật đúng là độc nhất là lòng dạ con gái mà – Nhã Thuần cảm thán nói
-Giờ cậu mới biết à, có muộn quá không đấy, kakkakak…
Nhưng cô có bao giờ nghĩ kế hoạch của cô tuy rất hoàn hảo, nhưng vô tình nó cũng là con dao hai lưỡi, chỉ cần tính sai một bước cờ có thể mất cả chì lẫn chày.
Đã hai tiếng trôi qua, nhìn thành tích của họ, Nam Cung Hạo Thiên không nhịn được nữa nhíu mi, giọng nói lạnh như băng vang lên thu hút sự chú ý của mọi người:
-Các em đang làm gì vậy, các em đang hái hoa bắt bướm hay nghĩ là đang đi du lịch vậy. Mần cỏ mà dùng hai ngón tay, em sợ chúng đau sao, còn mấy người nữa chưa ăn sáng à, nhìn các em cuốc đất mà tôi cứ tưởng các em đang múa đấy, xách nước thì đổ hết ra ngoài, em đang tưới rau hay tưới cỏ vậy. Tôi nói cho các em, nếu không làm xong thì đừng nghĩ tới việc hồi gia, nghe chưa?
Nhược Mai tỏ vẽ dương dương tự đắc, chỉ có nhóm cô là không bị phê bình. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy động tác và thái độ của Nam Cung Hạo Thiên thì cô cảm nhận lỗ tai mình sắp bốc khói rồi:
-Thầy đừng có xốc mọi thứ lên như thế chứ, thầy có biết để thu hoạch được chúng thì mất thời gian bao lâu không?
Nam Cung Hạo Thiên nói:
-Đây mà gọi là tốn công của mấy cô đấy à. Trái chín thì chả thấy, chỉ toàn trái sống và hư, tôi thât nghi ngờ không biết mấy cô có ăn qua trái cây bao giờ chưa. Còn kiến thức sinh học của mấy cô trả hết lại cho thầy cô rồi sao, rau không hái chỉ toàn là cỏ với cỏ hay mấy cô vốn là động vật ăn cỏ. Tôi thật khộng còn lời gì để nói nữa.
Mạc Ly Khanh tức giậc quăn xô nước đang xách trên tay xuống đất, nước văng tung téo, đôi mắt rực lửa quát:
-Tôi không phục. Nếu có giỏi thì thầy làm cho tôi coi. Đừng có đứng trên đấy chỉ tay năm ngón. Một người suốt ngày chỉ biết ngồi trong phòng làm làm việc thì biết gì mà nói. Đã không biết thì đừng tỏ vẻ ta đây giỏi lắm.
Nam Cung Hạo Thiên không những không tức giận, đôi mắt còn ẩn ẩn ý cười, chỉ tiếc lúc này trong lòng mọi người đã bị ngọn lửa sân giận chiếm đóng làm sau còn đủ bình tĩnh để nhận ra. Anh nói:
-Vậy thì như thế nào em mới phục.
Mạc Ly Khanh nói:
-Nhìn thấy thửa đất đó không nếu trong vòng nữa tiếng thầy có thể làm xong tất cả các công việc của chúng tôi. Thì chúng tôi cam tâm tình nguyện nghe lời thầy, ngược lại thầy không được quản chuyện của chúng tôi nữa vả lại còn nghe lời chúng tôi.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn những người còn lại:
-Mấy em còn lại cũng nguyện ý chứ.
Nhược Mai nói:
-Tất nhiên, em chỉ sợ thầy nuốt lời thôi.
Khi thấy cô bị ngã vốn định đưa tay đỡ lấy cô, nhưng không ngờ Trần Triều Hi ở đâu xuất hiện, nhìn thấy tư thế ám muội của hai người, thâm tâm Nam Cung Hạo Thiên nổi lên tư vị khó chịu không thôi.
Nhược Mai vỗ lấy vai của Nhã Thuần, cười cười nói:
-Cậu giỏi thật đó, diễn mà cứ như thiệt ấy.
Nhã Thuần dùng ánh mắt nghi ngờ, giọng nói mang vẻ chất vấn:
-Cậu đừng nói với mình tất cả là do cậu bày ra cả à. Sao cậu không nói mình sớm, cậu có biết mình xém bị con vật yêu của cậu hù chết không?
Nhược Mai cười nói:
-Nếu mình nói trước, liệu cậu có dám đặt chân lại đó ngồi không. Nhưng theo mình thấy với tình hình này, thì chúng ta còn cần cố gắng nhiều hơn nữa.
Nhã Thuần tức giận nói:
-Mình không làm nữa. Mình bỏ cuộc.
Nhược Mai giọng nữa khuyên nữa đe dọa nói:
-Không lẽ cậu không muốn trả thù hắn sao? Cậu không nhớ hắn đã làm gì với cậu à. Với lại nếu cả lớp biết cậu bỏ cuộc thì không biết sẽ có thái độ gì đâu.
Nhã Thuần nói:
-Nhưng có cần nhất thiết phải làm như thế này không.
Nhược Mai nhếch môi, mỉm cười, nhìn Nhã Thuần nói.
-Cần, theo thông tin mình thu thập được hắn chưa có bạn gái. Với lại theo kinh nghiệm mình đọc truyện bao nhiêu lâu nay thì những nhân vật thuộc kiểu bá đạo, máu lạnh, vô tình như hắn một khi yêu sẽ dành hết tâm tư cho người đó, có thể nói chết sống trong tâm chỉ có người đó mà thôi. Nên cách trả thù tốt nhất là mình hãy chinh phục hắn sao đó đá hắn, làm cho hắn phải đau đến khắc cốt ghi tâm, đến chết mới thôi. Và ứng cử viên tốt nhất cho việc này, không thể là ai khác ngoài cậu. Nhưng dù hắn rất đẹp trai nhưng cậu phải nhớ, không được thích hắn đâu đấy.
-Thật đúng là độc nhất là lòng dạ con gái mà – Nhã Thuần cảm thán nói
-Giờ cậu mới biết à, có muộn quá không đấy, kakkakak…
Nhưng cô có bao giờ nghĩ kế hoạch của cô tuy rất hoàn hảo, nhưng vô tình nó cũng là con dao hai lưỡi, chỉ cần tính sai một bước cờ có thể mất cả chì lẫn chày.
Đã hai tiếng trôi qua, nhìn thành tích của họ, Nam Cung Hạo Thiên không nhịn được nữa nhíu mi, giọng nói lạnh như băng vang lên thu hút sự chú ý của mọi người:
-Các em đang làm gì vậy, các em đang hái hoa bắt bướm hay nghĩ là đang đi du lịch vậy. Mần cỏ mà dùng hai ngón tay, em sợ chúng đau sao, còn mấy người nữa chưa ăn sáng à, nhìn các em cuốc đất mà tôi cứ tưởng các em đang múa đấy, xách nước thì đổ hết ra ngoài, em đang tưới rau hay tưới cỏ vậy. Tôi nói cho các em, nếu không làm xong thì đừng nghĩ tới việc hồi gia, nghe chưa?
Nhược Mai tỏ vẽ dương dương tự đắc, chỉ có nhóm cô là không bị phê bình. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy động tác và thái độ của Nam Cung Hạo Thiên thì cô cảm nhận lỗ tai mình sắp bốc khói rồi:
-Thầy đừng có xốc mọi thứ lên như thế chứ, thầy có biết để thu hoạch được chúng thì mất thời gian bao lâu không?
Nam Cung Hạo Thiên nói:
-Đây mà gọi là tốn công của mấy cô đấy à. Trái chín thì chả thấy, chỉ toàn trái sống và hư, tôi thât nghi ngờ không biết mấy cô có ăn qua trái cây bao giờ chưa. Còn kiến thức sinh học của mấy cô trả hết lại cho thầy cô rồi sao, rau không hái chỉ toàn là cỏ với cỏ hay mấy cô vốn là động vật ăn cỏ. Tôi thật khộng còn lời gì để nói nữa.
Mạc Ly Khanh tức giậc quăn xô nước đang xách trên tay xuống đất, nước văng tung téo, đôi mắt rực lửa quát:
-Tôi không phục. Nếu có giỏi thì thầy làm cho tôi coi. Đừng có đứng trên đấy chỉ tay năm ngón. Một người suốt ngày chỉ biết ngồi trong phòng làm làm việc thì biết gì mà nói. Đã không biết thì đừng tỏ vẻ ta đây giỏi lắm.
Nam Cung Hạo Thiên không những không tức giận, đôi mắt còn ẩn ẩn ý cười, chỉ tiếc lúc này trong lòng mọi người đã bị ngọn lửa sân giận chiếm đóng làm sau còn đủ bình tĩnh để nhận ra. Anh nói:
-Vậy thì như thế nào em mới phục.
Mạc Ly Khanh nói:
-Nhìn thấy thửa đất đó không nếu trong vòng nữa tiếng thầy có thể làm xong tất cả các công việc của chúng tôi. Thì chúng tôi cam tâm tình nguyện nghe lời thầy, ngược lại thầy không được quản chuyện của chúng tôi nữa vả lại còn nghe lời chúng tôi.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn những người còn lại:
-Mấy em còn lại cũng nguyện ý chứ.
Nhược Mai nói:
-Tất nhiên, em chỉ sợ thầy nuốt lời thôi.