Hàng loạt tiếng bước chân, tiếng lá cây khô bị người dẫm nát, vang lên ngày càng rõ.
Từ trong bụi cây, Nhã Thuần nhìn rõ thấy đôi giày quân dụng đang dừng trước chỗ cô ẩn nấp và càng ngày càng tiến lại gần. Nhã Thuần hoảng hốt xuýt nữa bật ra tiếng , cũng may nhờ Triều Hi nhanh tay chặn miệng cô lại nếu không cô không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Một giọng nói khàn khàn vang lên:
-Lão Ngũ mày tìm thấy chúng chưa?
Cái người đang tiến về phía chúng tôi bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về người vừa nói, lên tiếng trả lời:
-Thật TMD. Tụi nó cứ như chuột chuỗi ấy, mới nhìn thấy đó, xoay lưng là biến mất tiêu.
-Vậy mầy còn đứng đó làm gì?. Nếu để chúng thoát sẽ phiền phức lớn đấy?
-Lão Tam mầy cứ thích lo xa. Mầy yên tâm chỉ là lũ oắt con hỉ mũi chưa sạch thì tín gì?. Với lại không phải chúng ta chỉ để thoát có mấy người thôi à. Kaka…
-Lão Ngũ mầy dẫn tụi nó qua phía bên kia đi, còn tụi tao đi hướng bên này. Chiều nay giao hàng rồi đó. Nếu để xảy ra chuyện gì, coi lão đại có lột da tao với mày hay không?
-Lão tử mà bắt được chúng, thì chúng chết chắc.
Nghe được tiếng bước chân đi ngày càng xa, Triều Hi lên tiếng:
-Các cậu ra được rồi đó.
Chu Uyển Nhi nói:
-Sao cậu biết là có người, mà kêu tụi mình trốn thế?
Triều Hi vẽ mặt bình thản nói:
-Trực giác.
Nhìn thấy chúng khuất bóng, cả đoàn người thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng không thôi, khuôn mặt trắng bệch, có mấy bạn nữ cơ hồ đã sắp khóc phát ra tiếng.
Những tiếng nghị luận, than vãn bất đầu vang lên “không lẽ chúng ta phải chết ở đây”, “tất cả là tại tụi kia thôi”, “bây giờ phải làm sao đây?”, “mình vẫn còn FA mà..mình chưa muốn chết đâu huhuhuu..”, “sao giờ, soái ca của mình?”…..vân vân…
Nhã Thuần tức giận nói:
-Các cậu im hết cho tớ. Nếu muốn bọn chúng mau phát hiện ra chúng ta thì các cậu cứ việc loạn thành đoàn nữa đi. Rồi chết chùm luôn cả đám cho vui.
Mọi người nhất thời im bặt, không bất kỳ ai lên tiếng nữa.
Triều Hi nói:
-Nhã Thuần nói đúng đó mình nghĩ chúng chưa đi xa đâu. Chúng ta còn lại ở đây còn lại hơn mười mấy người, nếu cứ tiếp tục đi chung như thế này rất nhanh sẽ bị phát hiện, nên mình sẽ chia thành bốn nhóm đi như thế sẽ an toàn hơn. Các cậu ai có võ thì bước sang bên trái của mình, còn người nào không có thì bước sang phải.
Mội người đều gật đầu tán thành, và bước sang hai bên. Còn lại mười bốn người, trong đó có:
Ba người đai đen thấp đẳng karate: Lục Vệ, Thanh Nhi, Mạc Hàn
Ba người đai đen bát đẳng karate: Á Hân, Hàn Phong, Thiên Kỳ
Một đai cấp hồng vovinam: Diễm My
Năm người hồng đai III cấp vovinam: Dĩ Thần, Thanh Sơn, Tâm Lan, Mộng Kha, Thiệu Huy.
Một hồng đai VI cấp: Chu Uyển Nhi
Một không biết võ: Lý Nhã Thuần.
Triều Hi nói:
-Nhóm một: Nhã Thuần, Thanh Sơn, Diễm My, Dĩ Thần, Chu Uyển Nhi làm nhóm trưởng phụ trách xuống núi tìm người trợ giúp. Nhóm hai: Lục Vệ, Thanh Nhi, Thiệu Huy, Á Hân nhóm trưởng mem theo hướng đông xuống núi tìm những người chạy thoát, nhóm ba: Mạc Hàn, Tâm Lan, Mộng Kha, Thiên Kỳ nhóm trưởng theo hướng tây tìm kiếm. Còn lại Hàn Phong sẽ cùng với mình Nhược Mai vào rừng tìm căn cứ của chúng giải cứu những người bị bắt. Phải cho chúng biết động vào No. 1 thì nhất định không có hảo trái cây ăn đâu.
Mọi người lời:
-Đúng đấy.
-Mình thấy như thế cũng được.
-Oke! Cứ như vậy đi.
-….
Nhã Thuần suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu nói:
-Không được, mình cũng muốn đi, mình muốn đi vào rừng tìm mọi người….
Triều Hi vẽ mặt cương quyết nói:
-Không được hồ nháo, bây giờ không phải là lúc bướng bỉnh cậu nghe hiểu không, ở lại đây rất nguy hiểm.
-Không được. Mình nói đi là đi, cậu không cản được mình đâu. Các cậu chỉ có ba người thôi, độ nguy hiểm rất cao.
-Nhã Thuần dẹp ngay cái tính con nít của cậu cho mình. Càng nhiều người càng dễ gây sự chú ý, nên ít người chừng nào thì tốt chừng đấy. Với lại Hàn Phong bát đẳng đai đen karate, Nhược Mai không chỉ nhanh trí mà còn là đai đen cửu đẳng Karate, bạch đai vovinam đó. Còn cậu thì sao, nhu nhược yếu đuối, chả nên tức sự gì?
Chu Uyển Nhi nói:
-Cậu vừa phải thôi, dù biết là cậu chỉ muốn tốt cho Nhã Thuần nhưng nói vậy là hơi quá rồi đó.
-Trần Triều Hi, cậu nói tôi vô tích sự chứ gì, vậy thì hãy chờ đó tôi sẽ làm cho cậu thấy.
Hàng loạt tiếng bước chân, tiếng lá cây khô bị người dẫm nát, vang lên ngày càng rõ.
Từ trong bụi cây, Nhã Thuần nhìn rõ thấy đôi giày quân dụng đang dừng trước chỗ cô ẩn nấp và càng ngày càng tiến lại gần. Nhã Thuần hoảng hốt xuýt nữa bật ra tiếng , cũng may nhờ Triều Hi nhanh tay chặn miệng cô lại nếu không cô không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Một giọng nói khàn khàn vang lên:
-Lão Ngũ mày tìm thấy chúng chưa?
Cái người đang tiến về phía chúng tôi bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về người vừa nói, lên tiếng trả lời:
-Thật TMD. Tụi nó cứ như chuột chuỗi ấy, mới nhìn thấy đó, xoay lưng là biến mất tiêu.
-Vậy mầy còn đứng đó làm gì?. Nếu để chúng thoát sẽ phiền phức lớn đấy?
-Lão Tam mầy cứ thích lo xa. Mầy yên tâm chỉ là lũ oắt con hỉ mũi chưa sạch thì tín gì?. Với lại không phải chúng ta chỉ để thoát có mấy người thôi à. Kaka…
-Lão Ngũ mầy dẫn tụi nó qua phía bên kia đi, còn tụi tao đi hướng bên này. Chiều nay giao hàng rồi đó. Nếu để xảy ra chuyện gì, coi lão đại có lột da tao với mày hay không?
-Lão tử mà bắt được chúng, thì chúng chết chắc.
Nghe được tiếng bước chân đi ngày càng xa, Triều Hi lên tiếng:
-Các cậu ra được rồi đó.
Chu Uyển Nhi nói:
-Sao cậu biết là có người, mà kêu tụi mình trốn thế?
Triều Hi vẽ mặt bình thản nói:
-Trực giác.
Nhìn thấy chúng khuất bóng, cả đoàn người thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng không thôi, khuôn mặt trắng bệch, có mấy bạn nữ cơ hồ đã sắp khóc phát ra tiếng.
Những tiếng nghị luận, than vãn bất đầu vang lên “không lẽ chúng ta phải chết ở đây”, “tất cả là tại tụi kia thôi”, “bây giờ phải làm sao đây?”, “mình vẫn còn FA mà..mình chưa muốn chết đâu huhuhuu..”, “sao giờ, soái ca của mình?”…..vân vân…
Nhã Thuần tức giận nói:
-Các cậu im hết cho tớ. Nếu muốn bọn chúng mau phát hiện ra chúng ta thì các cậu cứ việc loạn thành đoàn nữa đi. Rồi chết chùm luôn cả đám cho vui.
Mọi người nhất thời im bặt, không bất kỳ ai lên tiếng nữa.
Triều Hi nói:
-Nhã Thuần nói đúng đó mình nghĩ chúng chưa đi xa đâu. Chúng ta còn lại ở đây còn lại hơn mười mấy người, nếu cứ tiếp tục đi chung như thế này rất nhanh sẽ bị phát hiện, nên mình sẽ chia thành bốn nhóm đi như thế sẽ an toàn hơn. Các cậu ai có võ thì bước sang bên trái của mình, còn người nào không có thì bước sang phải.
Mội người đều gật đầu tán thành, và bước sang hai bên. Còn lại mười bốn người, trong đó có:
Ba người đai đen thấp đẳng karate: Lục Vệ, Thanh Nhi, Mạc Hàn
Ba người đai đen bát đẳng karate: Á Hân, Hàn Phong, Thiên Kỳ
Một đai cấp hồng vovinam: Diễm My
Năm người hồng đai III cấp vovinam: Dĩ Thần, Thanh Sơn, Tâm Lan, Mộng Kha, Thiệu Huy.
Một hồng đai VI cấp: Chu Uyển Nhi
Một không biết võ: Lý Nhã Thuần.
Triều Hi nói:
-Nhóm một: Nhã Thuần, Thanh Sơn, Diễm My, Dĩ Thần, Chu Uyển Nhi làm nhóm trưởng phụ trách xuống núi tìm người trợ giúp. Nhóm hai: Lục Vệ, Thanh Nhi, Thiệu Huy, Á Hân nhóm trưởng mem theo hướng đông xuống núi tìm những người chạy thoát, nhóm ba: Mạc Hàn, Tâm Lan, Mộng Kha, Thiên Kỳ nhóm trưởng theo hướng tây tìm kiếm. Còn lại Hàn Phong sẽ cùng với mình Nhược Mai vào rừng tìm căn cứ của chúng giải cứu những người bị bắt. Phải cho chúng biết động vào No. thì nhất định không có hảo trái cây ăn đâu.
Mọi người lời:
-Đúng đấy.
-Mình thấy như thế cũng được.
-Oke! Cứ như vậy đi.
-….
Nhã Thuần suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu nói:
-Không được, mình cũng muốn đi, mình muốn đi vào rừng tìm mọi người….
Triều Hi vẽ mặt cương quyết nói:
-Không được hồ nháo, bây giờ không phải là lúc bướng bỉnh cậu nghe hiểu không, ở lại đây rất nguy hiểm.
-Không được. Mình nói đi là đi, cậu không cản được mình đâu. Các cậu chỉ có ba người thôi, độ nguy hiểm rất cao.
-Nhã Thuần dẹp ngay cái tính con nít của cậu cho mình. Càng nhiều người càng dễ gây sự chú ý, nên ít người chừng nào thì tốt chừng đấy. Với lại Hàn Phong bát đẳng đai đen karate, Nhược Mai không chỉ nhanh trí mà còn là đai đen cửu đẳng Karate, bạch đai vovinam đó. Còn cậu thì sao, nhu nhược yếu đuối, chả nên tức sự gì?
Chu Uyển Nhi nói:
-Cậu vừa phải thôi, dù biết là cậu chỉ muốn tốt cho Nhã Thuần nhưng nói vậy là hơi quá rồi đó.
-Trần Triều Hi, cậu nói tôi vô tích sự chứ gì, vậy thì hãy chờ đó tôi sẽ làm cho cậu thấy.