Nhã Thuần chưa hiểu mô tê gì, thì cả thân mình đã bị khóa trụ trong lòng ngực vững chắc, một vật thể sắt lạnh đang kề sát cổ của cô. Gã lên tiếng:-Có ngon thì bắn đi. Xem đao tao nhanh, hay súng mày nhanh.
Khi nãy gã đánh lẽ ra đi vệ sinh, nên nhờ thế thoát nạn. Lúc gã quay về thì đã thấy đồng bọn của gã bị trói gom thành một nhóm. Một mình gã không thể chóng lại, nên đã nhanh chóng phóng tín hiệu cho đồng bọn đến đây, bây giờ nhiệm vụ quan trọng của gã là phải giữ chân bọn nhóc chết tiệt này ở lại.
Gã đưa cặt mắt sắt lạnh nhìn Chu Uyển Nhi nói:
-Bây giờ thì bỏ súng xuống và thả đồng bọn tao ra. Nếu không thì chờ nhặc sát con bạn mầy đi.
Nhã Thuần nói:
-Các cậu đi đi, đừng lo cho mình. Hắn đang chờ đồng bọn hắn tới đó, đến lúc đó chúng ta chạy không thoát đâu.
Nỗi tức giận khiến gương mặt gã quặn vẹo, gã dùng tay xả thật mạnh tóc của Nhã Thuần. Nhã Thuần ăn đau khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Gã căm phẫn nói:
-Con khốn, mầy câm miệng cho tao. Còn lên tiếng nữa tao giết.
Chu Uyển Nhi nói:
-Nhã Thuần mà mất một cọng tóc nào, tao thề bắt mầy muốn chết không được, muốn sống không xong đó thằng súc sinh kia.
Gã kia nói:
-Con tin còn đang trong tay tao mà mày còn dám mạnh miệng à, con tám. Khuôn mặt nó cũng xinh đó. Nhưng thật đáng tiếc trên đời này tao hận nhất là đàn bà đẹp, mầy nghĩ thử coi nếu tao ở trên mặt nó khắc họa thêm vài kí tự thì sẽ như thế nào nhĩ…. Chặc chặc… chắc đẹp lắm đây… hahaaaaa…..
Chu Uyển Nhi nhìn gã cầm con dao để lên trên mặt của Nhã Thuần vuốt qua, vuốt lại, sợ đến nỗi, tay cầm súng run run nói:
-Mày dám….. Mau thả Nhã Thuần ra….
Gã nở nụ cười nhìn Uyển Nhi nói:
-Muốn tao thả nó rất đơn giản. Chỉ cần mầy và mấy đứa phía sau mầy bỏ súng xuống, cởi trói cho huynh đệ tao, thì tao lặp tức thả nó ra.
Nhã Thuần thì thào lên tiếng:
-Đừng, các cậu đi đi đừng để ý đến mình. Các cậu phải bình an, thì mới có cơ hội cứu mình và người khác. Nếu như các cậu còn chần chừ ở lại đây không những không cứu được mình, mà tất cả chúng ta sẽ chết chung luôn đó.
-Nhưng mà mình không thể bỏ mặt cậu được.
Nghe xa xa có tiếng bước chân tới gần, Nhã Thuần thầm kêu không xong, gấp đến độ cô cơ hồ sắp khóc. Hai tay bị gã khống chế ra phía sau, cô chỉ còn cách đưa cổ tiến sát lại lưỡi đao của gã, một vệt máu dài chảy ra.
Chu Uyển Nhi hết hồn nói:
-Nhã Thuần cậu điên rồi, cậu có biết mình làm gì không,…
Nhã Thuần mỉm cười nhìn Uyển Nhi nói:
-Mình không điên, cậu đi nhanh cho mình nếu không, mình sẽ chết trước mặt cậu, cho cậu xem…
Nhìn thấy Chu Uyển Nhi còn do dự chần chừ, Nhã Thuần càng đưa cần cổ lại sát con dao hơn nữa.
Chu Uyển Nhi xoay người nhìn mọi người hét lớn:
-Đi.
*************************************
Nhã Thuần chưa hiểu mô tê gì, thì cả thân mình đã bị khóa trụ trong lòng ngực vững chắc, một vật thể sắt lạnh đang kề sát cổ của cô. Gã lên tiếng:-Có ngon thì bắn đi. Xem đao tao nhanh, hay súng mày nhanh.
Khi nãy gã đánh lẽ ra đi vệ sinh, nên nhờ thế thoát nạn. Lúc gã quay về thì đã thấy đồng bọn của gã bị trói gom thành một nhóm. Một mình gã không thể chóng lại, nên đã nhanh chóng phóng tín hiệu cho đồng bọn đến đây, bây giờ nhiệm vụ quan trọng của gã là phải giữ chân bọn nhóc chết tiệt này ở lại.
Gã đưa cặt mắt sắt lạnh nhìn Chu Uyển Nhi nói:
-Bây giờ thì bỏ súng xuống và thả đồng bọn tao ra. Nếu không thì chờ nhặc sát con bạn mầy đi.
Nhã Thuần nói:
-Các cậu đi đi, đừng lo cho mình. Hắn đang chờ đồng bọn hắn tới đó, đến lúc đó chúng ta chạy không thoát đâu.
Nỗi tức giận khiến gương mặt gã quặn vẹo, gã dùng tay xả thật mạnh tóc của Nhã Thuần. Nhã Thuần ăn đau khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Gã căm phẫn nói:
-Con khốn, mầy câm miệng cho tao. Còn lên tiếng nữa tao giết.
Chu Uyển Nhi nói:
-Nhã Thuần mà mất một cọng tóc nào, tao thề bắt mầy muốn chết không được, muốn sống không xong đó thằng súc sinh kia.
Gã kia nói:
-Con tin còn đang trong tay tao mà mày còn dám mạnh miệng à, con tám. Khuôn mặt nó cũng xinh đó. Nhưng thật đáng tiếc trên đời này tao hận nhất là đàn bà đẹp, mầy nghĩ thử coi nếu tao ở trên mặt nó khắc họa thêm vài kí tự thì sẽ như thế nào nhĩ…. Chặc chặc… chắc đẹp lắm đây… hahaaaaa…..
Chu Uyển Nhi nhìn gã cầm con dao để lên trên mặt của Nhã Thuần vuốt qua, vuốt lại, sợ đến nỗi, tay cầm súng run run nói:
-Mày dám….. Mau thả Nhã Thuần ra….
Gã nở nụ cười nhìn Uyển Nhi nói:
-Muốn tao thả nó rất đơn giản. Chỉ cần mầy và mấy đứa phía sau mầy bỏ súng xuống, cởi trói cho huynh đệ tao, thì tao lặp tức thả nó ra.
Nhã Thuần thì thào lên tiếng:
-Đừng, các cậu đi đi đừng để ý đến mình. Các cậu phải bình an, thì mới có cơ hội cứu mình và người khác. Nếu như các cậu còn chần chừ ở lại đây không những không cứu được mình, mà tất cả chúng ta sẽ chết chung luôn đó.
-Nhưng mà mình không thể bỏ mặt cậu được.
Nghe xa xa có tiếng bước chân tới gần, Nhã Thuần thầm kêu không xong, gấp đến độ cô cơ hồ sắp khóc. Hai tay bị gã khống chế ra phía sau, cô chỉ còn cách đưa cổ tiến sát lại lưỡi đao của gã, một vệt máu dài chảy ra.
Chu Uyển Nhi hết hồn nói:
-Nhã Thuần cậu điên rồi, cậu có biết mình làm gì không,…
Nhã Thuần mỉm cười nhìn Uyển Nhi nói:
-Mình không điên, cậu đi nhanh cho mình nếu không, mình sẽ chết trước mặt cậu, cho cậu xem…
Nhìn thấy Chu Uyển Nhi còn do dự chần chừ, Nhã Thuần càng đưa cần cổ lại sát con dao hơn nữa.
Chu Uyển Nhi xoay người nhìn mọi người hét lớn:
-Đi.