Những ngày vừa qua, Bảo Khang thật sự chú tâm vào chuyện ôn thi. Ngay cả trên lớp hay ở nhà, cậu đều cố gắng nhưng không quá mức, như lời thầy đã dặn. Lúc nào cậu cũng ý thức rằng nếu muốn được nhận món quà từ thầy Minh Huy thì cần phải cố gắng. Cậu chợt nghĩ ra mình muốn thầy Huy tặng gì cho mình nếu mình đạt kết quả cao. Mình sẽ nói thầy mình thích gì ta? Gấu bông? Áo khoác có biểu tượng Super Junior? Hay một cái đồng hồ cát? Không! Cậu khẽ lắc đầu. Cậu chẳng hiểu mình đang muốn được tặng cái gì. Cậu muốn thứ đó phải thật đặc biệt, ý nghĩa. Và cậu chợt nảy ra một ý tưởng trên cả tuyệt vời. Cậu thấy trong lòng mình rất hồi hộp, muốn giấu ước muốn này với thầy đến tận phút cuối cùng, bởi lẽ Khang luôn thích cảm giác thật lãng mạng.
“Chúc em thi tốt nhe! Good luck!”
Khang chợt vui mừng khi nhận được lời chúc này từ anh ta, thầy Minh Huy, tuy chỉ là bằng tin nhắn. Có được nguồn động lực quý giá như thế này, cậu bớt run hơn bởi lẽ hôm nay cậu đi thi. Là đi thi đó! Nó quyết định xem ước muốn của cậu có thành hiện hiện thực không. Dù vậy nhưng cậu cũng có chút lo lắng.
Bên này, thầy Minh Huy anh ta đang hết sức lo lắng cho cậu học trò của mình. Cứ đi đi lại lại, không khéo chóng hết cả mặt. Vì là tuần thi với lại không được phân công làm giám thị nên anh ta ở nhà nguyên tuần. Ở nhà nên thời gian gặp Bảo Khang là con số 0. Không hiểu sao anh ta cứ nghĩ về Khang hoài, cứ cầm điện thoại lên là muốn nhắn tin với cậu ta nhưng anh ta không làm thế. Anh ta cũng muốn biết được mỗi ngày thi Khang thi như thế nào, nhưng cơ bản là phải chờ cho đến cuối tuần hỏi một lần luôn. Anh ta vẫn luôn tin rằng Khang sẽ làm được, sẽ mang về những kết quả không thể tốt hơn.
Một tuần thi trôi qua, Khang dường như cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Giờ là lúc cậu ta nên nghỉ ngơi, bù đắp cho những ngày ôn vất vả, cật lực, để còn chuẩn bị cho học kì tiếp theo. Khang biết trước kết quả rồi, biết được kết quả như thế nào vì cậu đã cân đo đong đếm rất kĩ, nhưng lại giấu đi, ba mẹ hỏi cậu ta cứ bảo hãy đợi khi có kết quả chính thức thì tốt hơn.
Chẳng thể đợi lâu hơn nữa, Minh Huy gọi cho Bảo Khang để thăm dò tình hình.
“Alô! Em nghe thưa thầy!”
Bên kia đầu dây: “Em thi có được không?”
Bảo Khang ậm ừ: “Dạ… thì… Bây giờ em không thể nói trước được điều gì. Hãy đợi đến khi có kết quả chính thức nhé thầy.”
“Nói luôn đi. Em không thể dự đoán sao?”
“Dự đoán thì có thể nhưng không chính xác đâu.”
Minh Huy tỏ vẻ đầy nghi ngờ: “Hay là… kết quả không được tốt sao? Em thi không được à?” Mặc dù hỏi vậy nhưng Minh Huy vẫn có lòng tin với Bảo Khang.
“Em sẽ không trả lời đâu!”
Giọng cười đầy nham hiểm của Bảo Khang làm cho Minh Huy rối lòng, phân vân không biết cậu đang nghĩ gì. Đầu hàng cái tính tinh nghịch bất chợt này của Khang, Minh Huy đành nói: “Khi nào có kết quả chính thức thì em phải nói cho thầy liền đó! Tạm biệt em.”
“Tạm biệt thầy.”
Rốt cuộc em ấy thi có được không? Sao cứ tỏ vẻ bí mật như thế này? Đã lên giừơng, đã đắp chăn, tắt đèn rồi mà những bâng khuâng cứ như được nước lấn tới quẩn quanh trong suy nghĩ anh ta. Càng suy nghĩ, anh ta càng không ngủ được, trằn trọc… Anh ta đang thấy mình dạo gần đây đang có điều gì rất khác lạ, điều đó thật vô hình.
Bảo Khang cũng thật là… Tự mang cho mình cái bí mật khủng khiếp mà chỉ có ba người muốn biết, làm họ ngủ không yên, mà cậu đâu ngờ rằng mình cũng không yên vì nó. Mất ngủ? Hay ngủ muộn? Nói gì thì nói nhưng cậu cũng đang lo sợ, sợ rằng dự đoán của mình sẽ sai, sẽ hỏng hết bao dự tính mà cậu đã dành hết chất xám vào nó.
Những ngày vừa qua, Bảo Khang thật sự chú tâm vào chuyện ôn thi. Ngay cả trên lớp hay ở nhà, cậu đều cố gắng nhưng không quá mức, như lời thầy đã dặn. Lúc nào cậu cũng ý thức rằng nếu muốn được nhận món quà từ thầy Minh Huy thì cần phải cố gắng. Cậu chợt nghĩ ra mình muốn thầy Huy tặng gì cho mình nếu mình đạt kết quả cao. Mình sẽ nói thầy mình thích gì ta? Gấu bông? Áo khoác có biểu tượng Super Junior? Hay một cái đồng hồ cát? Không! Cậu khẽ lắc đầu. Cậu chẳng hiểu mình đang muốn được tặng cái gì. Cậu muốn thứ đó phải thật đặc biệt, ý nghĩa. Và cậu chợt nảy ra một ý tưởng trên cả tuyệt vời. Cậu thấy trong lòng mình rất hồi hộp, muốn giấu ước muốn này với thầy đến tận phút cuối cùng, bởi lẽ Khang luôn thích cảm giác thật lãng mạng.
“Chúc em thi tốt nhe! Good luck!”
Khang chợt vui mừng khi nhận được lời chúc này từ anh ta, thầy Minh Huy, tuy chỉ là bằng tin nhắn. Có được nguồn động lực quý giá như thế này, cậu bớt run hơn bởi lẽ hôm nay cậu đi thi. Là đi thi đó! Nó quyết định xem ước muốn của cậu có thành hiện hiện thực không. Dù vậy nhưng cậu cũng có chút lo lắng.
Bên này, thầy Minh Huy anh ta đang hết sức lo lắng cho cậu học trò của mình. Cứ đi đi lại lại, không khéo chóng hết cả mặt. Vì là tuần thi với lại không được phân công làm giám thị nên anh ta ở nhà nguyên tuần. Ở nhà nên thời gian gặp Bảo Khang là con số . Không hiểu sao anh ta cứ nghĩ về Khang hoài, cứ cầm điện thoại lên là muốn nhắn tin với cậu ta nhưng anh ta không làm thế. Anh ta cũng muốn biết được mỗi ngày thi Khang thi như thế nào, nhưng cơ bản là phải chờ cho đến cuối tuần hỏi một lần luôn. Anh ta vẫn luôn tin rằng Khang sẽ làm được, sẽ mang về những kết quả không thể tốt hơn.
Một tuần thi trôi qua, Khang dường như cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Giờ là lúc cậu ta nên nghỉ ngơi, bù đắp cho những ngày ôn vất vả, cật lực, để còn chuẩn bị cho học kì tiếp theo. Khang biết trước kết quả rồi, biết được kết quả như thế nào vì cậu đã cân đo đong đếm rất kĩ, nhưng lại giấu đi, ba mẹ hỏi cậu ta cứ bảo hãy đợi khi có kết quả chính thức thì tốt hơn.
Chẳng thể đợi lâu hơn nữa, Minh Huy gọi cho Bảo Khang để thăm dò tình hình.
“Alô! Em nghe thưa thầy!”
Bên kia đầu dây: “Em thi có được không?”
Bảo Khang ậm ừ: “Dạ… thì… Bây giờ em không thể nói trước được điều gì. Hãy đợi đến khi có kết quả chính thức nhé thầy.”bg-ssp-{height:px}
“Nói luôn đi. Em không thể dự đoán sao?”
“Dự đoán thì có thể nhưng không chính xác đâu.”
Minh Huy tỏ vẻ đầy nghi ngờ: “Hay là… kết quả không được tốt sao? Em thi không được à?” Mặc dù hỏi vậy nhưng Minh Huy vẫn có lòng tin với Bảo Khang.
“Em sẽ không trả lời đâu!”
Giọng cười đầy nham hiểm của Bảo Khang làm cho Minh Huy rối lòng, phân vân không biết cậu đang nghĩ gì. Đầu hàng cái tính tinh nghịch bất chợt này của Khang, Minh Huy đành nói: “Khi nào có kết quả chính thức thì em phải nói cho thầy liền đó! Tạm biệt em.”
“Tạm biệt thầy.”
Rốt cuộc em ấy thi có được không? Sao cứ tỏ vẻ bí mật như thế này? Đã lên giừơng, đã đắp chăn, tắt đèn rồi mà những bâng khuâng cứ như được nước lấn tới quẩn quanh trong suy nghĩ anh ta. Càng suy nghĩ, anh ta càng không ngủ được, trằn trọc… Anh ta đang thấy mình dạo gần đây đang có điều gì rất khác lạ, điều đó thật vô hình.
Bảo Khang cũng thật là… Tự mang cho mình cái bí mật khủng khiếp mà chỉ có ba người muốn biết, làm họ ngủ không yên, mà cậu đâu ngờ rằng mình cũng không yên vì nó. Mất ngủ? Hay ngủ muộn? Nói gì thì nói nhưng cậu cũng đang lo sợ, sợ rằng dự đoán của mình sẽ sai, sẽ hỏng hết bao dự tính mà cậu đã dành hết chất xám vào nó.