“Mẹ ơi, tối nay con đi chơi có lẽ tới khuya mới về nên mẹ không cần chờ con đâu nhé.”
Gia đình Minh Huy đang ăn cơm tối.
“Con đi chơi với bạn bè sao?” Mẹ anh hỏi.
Minh Huy ngập ngừng, hình như trước giờ anh ta ít khi nói dối nên bây giờ nói dối không được chuyên nghiệp lắm. Anh ta quả thật không thể trở thành diễn viên nổi tiếng được!
“Dạ… con đi chơi với… bạn thời cấp ba đấy mẹ.”
“Ừ, nhưng nhớ về sớm nhé con!”
“Dạ!”
Tại nhà của Bảo Khang, cậu ta thì vô cùng sốt sắng, tựa hồ như lần đầu tiên hẹn hò không bằng. Ăn cơm mà cậu ta cũng không chú tâm nỗi, cứ mãi nghĩ đến việc đi chơi với Minh Huy.
“Mẹ ơi, tối nay con đi chơi nhe mẹ!”
Mẹ cậu ngạc nhiên: “Trước giờ Giáng sinh con có đi đâu chơi bao giờ đâu?”
“Thì bây giờ con đi. Mẹ muốn con ở nhà suốt luôn hả?”
“Con đi với ai vậy?”
“Dạ, con đi với thầy… À mà không, con đi với bạn!” Cậu thở phào vì nhém chút bị bại lộ bí mật.
“Vậy thì đi nhưng nhớ về sớm đó!”
Cậu nhảy dựng lên, đụng trúng cái bàn, chén đũa kêu leng keng. Cậu chạy lại choàng cổ mẹ mình, giọng nói thì rất ư là nịnh bợ: “Mẹ con là số một! Yêu mẹ nhiều lắm!”
Vừa nói cậu vừa hôn lên má mẹ mình một cái thật sâu, xong rồi lại chạy lên phòng tất bật chuẩn bị cho buổi đi chơi Giáng sinh đầu tiên của mình.
Không biết chọn bộ nào ta? Bộ này hay bộ kia? Phải đeo theo phụ kiện gì cho nó hợp đây? Kiểu tóc vậy được chưa nhỉ? Nước hoa mùi gì đây nhỉ? Bảo Khang hết sức địu đà như con gái vậy. Phong cách cũng không tồi: cái quần Jeans bó sát, cái áo thung trắng với họa tiết đơn giản nhưng rất thời trang. Mãi ngắm mình trong gương, cậu chợt nhận ra mình đã quên mất phải mặc cái bộ đồ nô-en hôm bữa. Cậu cười toe toét tự trách mách hay quên, rồi thay đồ. Cậu mặc đồ nô-en nhìn cũng kha khá dễ thương.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cậu lấy điện thoại gọi cho Minh Huy, trong lòng không giấu nỗi sự mong chờ, lời nói cũng đầy mùi vị của vui sướng: “Thầy chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi, còn em? Chắc chưa phải không?”
“Xong từ lâu rồi ạ!”
-”ốt! Lát nữa thầy qua nhà chở em đi!”
Bảo Khang càng bất ngờ: “Đi xe chung với thầy?”
“Sao? Không thích hả? Vậy thôi!”
“Không, không phải thưa thầy! Nhưng có ba mẹ em ở nhà mà em lại nói đi chơi với bạn… Hay thầy chờ em ở đầu hẻm vào nhà em đi, em đi bộ ra.”
“Vậy cũng được.”
Minh Huy cúp máy. Không hiểu sao lúc này tim anh đập thình thịch. Cũng tự dưng anh thấy mình thật sự trẻ con, tựa như đang trở về tuổi thơ: nào là đội nón ông già nô-en, nào là quần áo nô-en, rồi bộ râu của ông già nô-en nữa chứ. Anh phì cười khi thấy bộ dạng của mình trong gương. Đẹp trai thì có nhưng sao nhìn ngây ngô trẻ con sao sao ấy. Cũng vì đây là lần đầu tiên đi chơi với học trò đặc biệt trong bộ dạng đặc biệt này nên Huy có cảm giác rất khác lạ.
“Giờ thì xuất phát thôi!”
Cậu chỉnh đốn lại trang phục một lần nữa, rồi cầm chìa khóa xe và đến rước Bảo Khang. Bảo Khang thì sợ Minh Huy sẽ chờ mình nên đã đi ra đầu hiểm chờ từ nãy giờ, dù còn gần một tiếng nữa mới tới giờ hẹn.
Đứng đợi cũng kha khá lâu nhưng Khang chẳng thấy mệt chút nào. Hay cậu đang nghĩ đợi chờ là hạnh phúc? Càng gần đến giờ hẹn, cậu ta càng hồi hộp, náo nức, vui sướng, đôi lúc còn cười mình ênh nữa.
Két!
Tiếng xe của Minh Huy thắng gấp làm Bảo Khang chú ý.
“Này nhóc! Chờ có lâu không?”
Bảo Khang vờ như chẳng có gì to tát: “Em mới ra tới thì anh cũng tới luôn, chứ đâu có chờ đâu.”
Minh Huy cười: “Thật vậy không? Hay đang nói dối đó? Chờ thì nói là chờ đi, còn bày đặt giả vờ.”
Chân tướng bị bại lộ, bị Minh Huy nói trúng tim đen nên Bảo Khang bất khả phản kháng, đỏ mặt hết.
“Thôi lên xe đi!”
“Mẹ ơi, tối nay con đi chơi có lẽ tới khuya mới về nên mẹ không cần chờ con đâu nhé.”
Gia đình Minh Huy đang ăn cơm tối.
“Con đi chơi với bạn bè sao?” Mẹ anh hỏi.
Minh Huy ngập ngừng, hình như trước giờ anh ta ít khi nói dối nên bây giờ nói dối không được chuyên nghiệp lắm. Anh ta quả thật không thể trở thành diễn viên nổi tiếng được!
“Dạ… con đi chơi với… bạn thời cấp ba đấy mẹ.”
“Ừ, nhưng nhớ về sớm nhé con!”
“Dạ!”
Tại nhà của Bảo Khang, cậu ta thì vô cùng sốt sắng, tựa hồ như lần đầu tiên hẹn hò không bằng. Ăn cơm mà cậu ta cũng không chú tâm nỗi, cứ mãi nghĩ đến việc đi chơi với Minh Huy.
“Mẹ ơi, tối nay con đi chơi nhe mẹ!”
Mẹ cậu ngạc nhiên: “Trước giờ Giáng sinh con có đi đâu chơi bao giờ đâu?”
“Thì bây giờ con đi. Mẹ muốn con ở nhà suốt luôn hả?”
“Con đi với ai vậy?”
“Dạ, con đi với thầy… À mà không, con đi với bạn!” Cậu thở phào vì nhém chút bị bại lộ bí mật.
“Vậy thì đi nhưng nhớ về sớm đó!”
Cậu nhảy dựng lên, đụng trúng cái bàn, chén đũa kêu leng keng. Cậu chạy lại choàng cổ mẹ mình, giọng nói thì rất ư là nịnh bợ: “Mẹ con là số một! Yêu mẹ nhiều lắm!”
Vừa nói cậu vừa hôn lên má mẹ mình một cái thật sâu, xong rồi lại chạy lên phòng tất bật chuẩn bị cho buổi đi chơi Giáng sinh đầu tiên của mình.
Không biết chọn bộ nào ta? Bộ này hay bộ kia? Phải đeo theo phụ kiện gì cho nó hợp đây? Kiểu tóc vậy được chưa nhỉ? Nước hoa mùi gì đây nhỉ? Bảo Khang hết sức địu đà như con gái vậy. Phong cách cũng không tồi: cái quần Jeans bó sát, cái áo thung trắng với họa tiết đơn giản nhưng rất thời trang. Mãi ngắm mình trong gương, cậu chợt nhận ra mình đã quên mất phải mặc cái bộ đồ nô-en hôm bữa. Cậu cười toe toét tự trách mách hay quên, rồi thay đồ. Cậu mặc đồ nô-en nhìn cũng kha khá dễ thương.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cậu lấy điện thoại gọi cho Minh Huy, trong lòng không giấu nỗi sự mong chờ, lời nói cũng đầy mùi vị của vui sướng: “Thầy chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi, còn em? Chắc chưa phải không?”bg-ssp-{height:px}
“Xong từ lâu rồi ạ!”
-”ốt! Lát nữa thầy qua nhà chở em đi!”
Bảo Khang càng bất ngờ: “Đi xe chung với thầy?”
“Sao? Không thích hả? Vậy thôi!”
“Không, không phải thưa thầy! Nhưng có ba mẹ em ở nhà mà em lại nói đi chơi với bạn… Hay thầy chờ em ở đầu hẻm vào nhà em đi, em đi bộ ra.”
“Vậy cũng được.”
Minh Huy cúp máy. Không hiểu sao lúc này tim anh đập thình thịch. Cũng tự dưng anh thấy mình thật sự trẻ con, tựa như đang trở về tuổi thơ: nào là đội nón ông già nô-en, nào là quần áo nô-en, rồi bộ râu của ông già nô-en nữa chứ. Anh phì cười khi thấy bộ dạng của mình trong gương. Đẹp trai thì có nhưng sao nhìn ngây ngô trẻ con sao sao ấy. Cũng vì đây là lần đầu tiên đi chơi với học trò đặc biệt trong bộ dạng đặc biệt này nên Huy có cảm giác rất khác lạ.
“Giờ thì xuất phát thôi!”
Cậu chỉnh đốn lại trang phục một lần nữa, rồi cầm chìa khóa xe và đến rước Bảo Khang. Bảo Khang thì sợ Minh Huy sẽ chờ mình nên đã đi ra đầu hiểm chờ từ nãy giờ, dù còn gần một tiếng nữa mới tới giờ hẹn.
Đứng đợi cũng kha khá lâu nhưng Khang chẳng thấy mệt chút nào. Hay cậu đang nghĩ đợi chờ là hạnh phúc? Càng gần đến giờ hẹn, cậu ta càng hồi hộp, náo nức, vui sướng, đôi lúc còn cười mình ênh nữa.
Két!
Tiếng xe của Minh Huy thắng gấp làm Bảo Khang chú ý.
“Này nhóc! Chờ có lâu không?”
Bảo Khang vờ như chẳng có gì to tát: “Em mới ra tới thì anh cũng tới luôn, chứ đâu có chờ đâu.”
Minh Huy cười: “Thật vậy không? Hay đang nói dối đó? Chờ thì nói là chờ đi, còn bày đặt giả vờ.”
Chân tướng bị bại lộ, bị Minh Huy nói trúng tim đen nên Bảo Khang bất khả phản kháng, đỏ mặt hết.
“Thôi lên xe đi!”