Bảo Khang thức dậy, tinh thần rất rất là tốt. Bước dậy, cậu đón ngày mới trong cái rạo rực khó tả.
Con đường đến trường hôm nay, cậu cho nó rất ngắn. Hàng cây bên đường, cậu cho nó rất gần gũi. Dòng người tấp nập, cậu cho nó là nguồn gốc của phấn khích. Và, vướng mắc ngày hôm qua, cậu xem tựa như là gió thoáng đến rồi lại lướt qua để lại nhiều dư vị đến tận cùng cuộc đời.
Phải kể đến tối đêm qua, Bảo Khang đã trăn trở suốt đêm. Cậu tự mình nhìn nhận lại mình, xem lại một lượt tất cả những gì đã xảy ra. Cậu cảm thấy rằng mình đang có lỗi cần được sửa. Quyết định cậu sẽ là Bảo Khang như hôm nào và sẽ không giận thầy Minh Huy nữa.
Minh Huy anh không thuộc dạng người quá tốt nhưng không tồi khi nói anh ta là người tốt hiếm có. Đại loại như bây giờ anh ta không chấp nhất chuyện cũ với Bảo Khang.
Bảo Khang kết thúc một ngày học tập. Tuy có mệt cũng không quên tới thầy Minh Huy. Cậu cảm thấy cần xin lỗi, gọi điện sao, nhấn tin sao, cậu quả thật như thằng ngốc chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Cậu bắt đầu lên mạng tra cách xin lỗi người khác hiệu quả mà không quá khó để nói. Tra đi tra lại, rốt cuộc cũng không tìm được cách nào thích hợp. Ngữ cảnh này chẳng hề khác với câu chờ người tới giúp chỉ bằng tự mình giúp mình.
Cậu quyết định làm theo cách của mình, tức là để mọi chuyện tự nhiên như chưa hề có gì xảy ra sẽ tốt hơn gấp bội cái cách xin lỗi. Nếu xin lỗi, không khéo lại khiến mọi chuyện trở nên rối tung.
Ngày hôm sau, thứ ba, Minh Huy theo lịch có giờ dạy kèm ở nhà Bảo Khang.
“Anh, em muốn…”
Minh Huy trơ tròn mắt: “Sao? Em cứ mạnh dạn. Ý kiến gì sao?”
“Anh hãy xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra nha thầy!”
Bảo Khang lấy lại can đảm sau những lời e dè lúc nãy. Minh Huy nghe vậy cũng hiểu được ý em ta muốn nói: “Chuyện đó à? Anh không còn bận tâm nữa đâu. Chỉ cần em đừng phạm lỗi như vậy nữa là được.”
Bảo Khang liền mừng, gật đầu đầu cảm tạ: “Cảm ơn anh nhiều lắm a! Em hứa sẽ không có lần hai. Suy đi tính lại cho cùng, anh vẫn thiệt thòi hơn. Đã làm đúng mà còn nhận mình sai, lại còn nhận lấy sự vô tâm từ phía em.”
Minh Huy xoa đầu Bảo Khang: “Em hiểu được vậy là tốt rồi. Đã lâu rồi anh không được nhìn thấy một Bảo Khang ngoan ngoãn, hiền lành, dễ thương như vậy. Hãy cố gắng giữ dáng vẻ này.”
Hai người cười, hai con mắt nhắm híp lại nhìn nhau, trông rất nhẹ nhàng.
Thế là mọi chuyện đâu lại vào đấy. Mọi chuyện cứ liên tục xảy ra nhưng có phải luôn nhẹ nhàng, buồn ngủ đến vậy?
Bảo Khang đang tập trung khí lực vào bài toán Minh Huy vừa cho. Dù cho tập trung cỡ nào, cậu ta vẫn không thể không thấy được cái nhìn khó hiểu mà Minh Huy liên tục đổ dồn về phía mình. Định không để ý, nhưng thấy tình hình có vẻ không được bình thường, Bảo Khang quyết định tìm hiểu. Trước khi hỏi, cậu ta vỗ lưng thầy một cái như để trấn tĩnh thần kinh thầy lại: “Anh, sao nhìn em đến như vậy? Mặt em dính thứ gì à?”
Minh Huy cười: “Anh muốn hỏi em chuyện này... Em sẽ nói thật chứ?”
Bảo Khang hơi bất ngờ, thầy ấy muốn hỏi gì mà có vẻ cẩn mật thế: “Nếu không liên quan đến vấn đề nhạy cảm, bí mật tuyệt đối, em sẽ chẳng có lí do gì để nói dối.”
Minh Huy cú nhẹ lên đầu Bảo Khang: “Nhạy cảm cái gì chứ? Đúng là đầu óc sâu bọ! Em có chút hạ lưu rồi đó.”
Giọng cười đầy đâm chọt của Minh Huy làm cậu ta ngượng vô cùng. Là bản thân tự nghĩ lung tung nên đáng bị chế nhạo. Đúng thật là Khang của lúc trước, biết trước biết sau.
“Có chuyện gì thì anh cứ hỏi đi.”
Minh Huy chuyển sang bộ mặt nghiêm trọng, hình sự: “Em còn giữ mấy tấm hình đó không?”
Câu hỏi tưởng chừng rất quan trọng, trông mong rồi thất vọng, Bảo Khang chẳng buồn trả lời một cách đầy không hứng thú: “Còn, nhưng nếu thầy muốn em xóa nó thì em sẽ làm ngay.”
“Không không! Em cứ giữ nó. Cứ xem đó như một kỉ niệm. Thầy tặng nó cho em, em muốn sử dụng sao cũng được. Nhưng phải nhớ rằng không được mang hình ảnh của thầy đi làm những việc đáng xấu hổ. Bảo Khang, em nghe rõ chưa?”
Bảo Khang thấy hài hước: “Được rồi. Được rồi. Tâm nguyện này của thầy em sẽ đáp ứng.”
Minh Huy hài lòng: “Rất tốt! Thầy đặt niềm tin vào em.”
Vừa dứt lời, Minh Huy còn quên một chuyện chưa nói: “À mà này! Anh quên mất chúng ta đã giao kèo những gì. Học ở nhà hay ở ngoài thì cứ gọi anh xưng em, ở trường thì bắt buộc phải gọi thầy xưng em một cách đầy tôn trọng.”
Bảo Khang sờ sờ sau gáy: “Em cũng nhém quên mất. Hay là vậy nè, sau này ai quên xưng hô không đúng thì bị phạt đi.”
“Phạt gì?”
“Thì, thì, thì tùy người còn lại đi. Nếu em sai, tùy thầy ra hình phạt và ngược lại.”
Minh Huy và Bảo Khang nhất nhất đều đồng ý, đưa tay ra móc ngoéo.
Bầu trời đêm tĩnh mịch, sau tất cả thì cuộc đời cũng không lấy đi của ai bất cứ thứ gì, chỉ là chúng ta có chúng nhận buông bỏ hay không mà thôi.
Bảo Khang thức dậy, tinh thần rất rất là tốt. Bước dậy, cậu đón ngày mới trong cái rạo rực khó tả.
Con đường đến trường hôm nay, cậu cho nó rất ngắn. Hàng cây bên đường, cậu cho nó rất gần gũi. Dòng người tấp nập, cậu cho nó là nguồn gốc của phấn khích. Và, vướng mắc ngày hôm qua, cậu xem tựa như là gió thoáng đến rồi lại lướt qua để lại nhiều dư vị đến tận cùng cuộc đời.
Phải kể đến tối đêm qua, Bảo Khang đã trăn trở suốt đêm. Cậu tự mình nhìn nhận lại mình, xem lại một lượt tất cả những gì đã xảy ra. Cậu cảm thấy rằng mình đang có lỗi cần được sửa. Quyết định cậu sẽ là Bảo Khang như hôm nào và sẽ không giận thầy Minh Huy nữa.
Minh Huy anh không thuộc dạng người quá tốt nhưng không tồi khi nói anh ta là người tốt hiếm có. Đại loại như bây giờ anh ta không chấp nhất chuyện cũ với Bảo Khang.
Bảo Khang kết thúc một ngày học tập. Tuy có mệt cũng không quên tới thầy Minh Huy. Cậu cảm thấy cần xin lỗi, gọi điện sao, nhấn tin sao, cậu quả thật như thằng ngốc chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Cậu bắt đầu lên mạng tra cách xin lỗi người khác hiệu quả mà không quá khó để nói. Tra đi tra lại, rốt cuộc cũng không tìm được cách nào thích hợp. Ngữ cảnh này chẳng hề khác với câu chờ người tới giúp chỉ bằng tự mình giúp mình.
Cậu quyết định làm theo cách của mình, tức là để mọi chuyện tự nhiên như chưa hề có gì xảy ra sẽ tốt hơn gấp bội cái cách xin lỗi. Nếu xin lỗi, không khéo lại khiến mọi chuyện trở nên rối tung.
Ngày hôm sau, thứ ba, Minh Huy theo lịch có giờ dạy kèm ở nhà Bảo Khang.
“Anh, em muốn…”
Minh Huy trơ tròn mắt: “Sao? Em cứ mạnh dạn. Ý kiến gì sao?”
“Anh hãy xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra nha thầy!”
Bảo Khang lấy lại can đảm sau những lời e dè lúc nãy. Minh Huy nghe vậy cũng hiểu được ý em ta muốn nói: “Chuyện đó à? Anh không còn bận tâm nữa đâu. Chỉ cần em đừng phạm lỗi như vậy nữa là được.”
Bảo Khang liền mừng, gật đầu đầu cảm tạ: “Cảm ơn anh nhiều lắm a! Em hứa sẽ không có lần hai. Suy đi tính lại cho cùng, anh vẫn thiệt thòi hơn. Đã làm đúng mà còn nhận mình sai, lại còn nhận lấy sự vô tâm từ phía em.”
Minh Huy xoa đầu Bảo Khang: “Em hiểu được vậy là tốt rồi. Đã lâu rồi anh không được nhìn thấy một Bảo Khang ngoan ngoãn, hiền lành, dễ thương như vậy. Hãy cố gắng giữ dáng vẻ này.”
Hai người cười, hai con mắt nhắm híp lại nhìn nhau, trông rất nhẹ nhàng.
Thế là mọi chuyện đâu lại vào đấy. Mọi chuyện cứ liên tục xảy ra nhưng có phải luôn nhẹ nhàng, buồn ngủ đến vậy?
Bảo Khang đang tập trung khí lực vào bài toán Minh Huy vừa cho. Dù cho tập trung cỡ nào, cậu ta vẫn không thể không thấy được cái nhìn khó hiểu mà Minh Huy liên tục đổ dồn về phía mình. Định không để ý, nhưng thấy tình hình có vẻ không được bình thường, Bảo Khang quyết định tìm hiểu. Trước khi hỏi, cậu ta vỗ lưng thầy một cái như để trấn tĩnh thần kinh thầy lại: “Anh, sao nhìn em đến như vậy? Mặt em dính thứ gì à?”
Minh Huy cười: “Anh muốn hỏi em chuyện này... Em sẽ nói thật chứ?”bg-ssp-{height:px}
Bảo Khang hơi bất ngờ, thầy ấy muốn hỏi gì mà có vẻ cẩn mật thế: “Nếu không liên quan đến vấn đề nhạy cảm, bí mật tuyệt đối, em sẽ chẳng có lí do gì để nói dối.”
Minh Huy cú nhẹ lên đầu Bảo Khang: “Nhạy cảm cái gì chứ? Đúng là đầu óc sâu bọ! Em có chút hạ lưu rồi đó.”
Giọng cười đầy đâm chọt của Minh Huy làm cậu ta ngượng vô cùng. Là bản thân tự nghĩ lung tung nên đáng bị chế nhạo. Đúng thật là Khang của lúc trước, biết trước biết sau.
“Có chuyện gì thì anh cứ hỏi đi.”
Minh Huy chuyển sang bộ mặt nghiêm trọng, hình sự: “Em còn giữ mấy tấm hình đó không?”
Câu hỏi tưởng chừng rất quan trọng, trông mong rồi thất vọng, Bảo Khang chẳng buồn trả lời một cách đầy không hứng thú: “Còn, nhưng nếu thầy muốn em xóa nó thì em sẽ làm ngay.”
“Không không! Em cứ giữ nó. Cứ xem đó như một kỉ niệm. Thầy tặng nó cho em, em muốn sử dụng sao cũng được. Nhưng phải nhớ rằng không được mang hình ảnh của thầy đi làm những việc đáng xấu hổ. Bảo Khang, em nghe rõ chưa?”
Bảo Khang thấy hài hước: “Được rồi. Được rồi. Tâm nguyện này của thầy em sẽ đáp ứng.”
Minh Huy hài lòng: “Rất tốt! Thầy đặt niềm tin vào em.”
Vừa dứt lời, Minh Huy còn quên một chuyện chưa nói: “À mà này! Anh quên mất chúng ta đã giao kèo những gì. Học ở nhà hay ở ngoài thì cứ gọi anh xưng em, ở trường thì bắt buộc phải gọi thầy xưng em một cách đầy tôn trọng.”
Bảo Khang sờ sờ sau gáy: “Em cũng nhém quên mất. Hay là vậy nè, sau này ai quên xưng hô không đúng thì bị phạt đi.”
“Phạt gì?”
“Thì, thì, thì tùy người còn lại đi. Nếu em sai, tùy thầy ra hình phạt và ngược lại.”
Minh Huy và Bảo Khang nhất nhất đều đồng ý, đưa tay ra móc ngoéo.
Bầu trời đêm tĩnh mịch, sau tất cả thì cuộc đời cũng không lấy đi của ai bất cứ thứ gì, chỉ là chúng ta có chúng nhận buông bỏ hay không mà thôi.