Hình ảnh lúc Bảo Khang ôm Minh Huy hôm qua vẫn cứ quanh quẩn trong đầu cậu. Bảo Khang ở trường muốn trốn tiết Toán. Cậu không biết đối mặt ra sao, chỉ còn cách trốn tránh. Nhưng giữa muốn và thực hiện là một khoảng cách rất xa. Có muốn nhưng bị nhiều thứ tác động, gây sức ép thì Bảo Khang không bao giờ thực hiện được.
“Thôi chết rồi!” Bảo Khang ủ rũ.
Giờ Toán đã tới. Bảo Khang không còn cách nào hết nên tự an ủi bản thân: “Chuyện này sẽ trôi qua tốt đẹp thôi. Hãy bình tĩnh! Cố lên!”
Có một điều nghịch lý là cậu càng tự trấn an bản thân thì cậu càng run, càng mất bình tĩnh.
Minh Huy bước vào lớp. Nụ cười bí hiểm hướng vào Bảo Khang làm cậu thấy rằng đường phía trước sắp bị mù mịt rồi. Môi cậu tím tái run bật lên.
Minh Huy nói: “Bảo Khang!”
Bảo Khang mất hết ba hồn bảy vía, bật người đứng dậy. Minh Huy đoán biết cậu đang nghĩ gì, trong lòng lại cao hứng muốn trêu chọc người. Trong đầu sắp đặt một kế hoạch mà anh ta cho là hoàn hảo.
Minh Huy nói: “Không có gì đâu, ngồi xuống đi! Chỉ tại thầy sợ em muốn trốn tiết của thầy thôi.”
Bảo Khang bất ngờ trợn mắt nhìn Minh Huy. Chuyện xấu của cậu cũng bị phát hiện bởi không ai khác, chính là anh ta - người trong cuộc. Bảo Khang như bị trúng tim đen, mạch máu chảy đầy rẫy những lo lắng, lời lẽ có phần không trôi chảy: “Em… không có đâu! Chuyện… đó…”
Minh Huy giả vờ ngây ngô, cắt ngang: “Thì thầy chỉ nói vậy thôi! Chuyện đó… thầy... À nhưng thôi! Cả lớp có muốn nghe thầy kể chuyện không?”
Thầy Minh Huy bỗng thay đổi đối tượng trò chuyện. Bảo Khang nghe tới hai từ kể chuyện, đoán già đoán non cho rằng chuyện mình sắp bị bại lộ rồi. Nhất thời cậu kích động: “Thầy không được kể! Chuyện đó là do em vô ý chứ không phải cố tình!”
Lời lẽ mạnh dạn này làm cho cả lớp ngớ người vì không hiểu. Minh Huy sắp hoàn thành kế hoạch: “Em có liên quan gì trong chuyện này? Thầy định kể chuyện trạng Lợn mà. Không lẽ em…”
Minh Huy dứt lời, cả lớp cười ầm lên. Bảo Khang như một thằng ngáo bị tâm thần phân liệt, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thầy không kể chuyện của mình sao? Sao mình suy nghĩ nhiều mà làm nên hành động hồ đồ như vậy? Mất mặt quá! Bảo Khang tự trách mình. Nhưng cậu cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng vì chuyện chưa bị lộ.
Minh Huy cười thỏa mãn. Em ta đúng là rất ngây thơ!
“Thầy ơi!” Bảo Khang chạy theo sau Minh Huy.
Minh Huy dừng chân lại: “Chuyện gì vậy em?”
Bảo Khang thở gấp, lấy sức nói: “Chuyện… đó... Chuyện tối hôm qua chỉ… là em… nhất thời vui mừng nên không làm chủ được hành động của mình thôi. Thầy đừng nghĩ gì… lung tung nha! Em không có ý gì đâu! Thầy cũng đừng kể cho ai biết.”
Minh Huy nghe xong, hiểu được ý cậu ta muốn nói gì, cười mà nói: “Vì cái đó mà lúc sáng em mới hành động lạ như vậy hả?”
Dừng lại, Minh Huy bước tới gần Bảo Khang xoa xoa đầu, rồi kéo mạnh Khang về phía mình. Do quá bất ngờ, không có sự chuẩn bị nên Bảo Khang không thể cưỡng chế hành động này của Minh Huy. Bây giờ, Bảo Khang đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh ta. Gương mặt cậu áp sát vào ngực anh ta, cảm nhận nhịp tim đang đập đều.
Minh Huy nhẹ nhàng nói: “Đây mới gọi là cố ý!”
Bảo Khang như mất hết sức lực để đẩy anh ta ra khỏi. Bảo Khang không hiểu anh ta đang làm gì: “Thầy đang làm gì vậy? Lỡ có người nhìn thấy thì như thế nào?”
Lời nói có chút trách móc nhưng Bảo Khang không yêu cầu anh ta buông ra. Lời nói và hành động có sự mâu thuẫn. Minh Huy chẳng thèm thả tay: “Trả lại hành động của em hôm qua. Nhưng thầy muốn thời gian lâu hơn. Hãy để như vậy, không cần sợ đâu.”
Bảo Khang như bị thôi miên, trong lòng có cảm giác gì đó rất khác lạ: “Thầy… làm vậy là có ý gì?”
Minh Huy lúc này mới chịu buông tay ra. Anh ta nhìn Bảo Khang, mỉm cười, đặt tay lên má cậu: “Rồi thời gian sẽ trả lời.”
Nói xong, chẳng thèm chờ lời đáp từ Bảo Khang mà nhanh chóng bước đi. Bảo Khang đứng đây, ngớ người suy nghĩ, ngớ người suy nghĩ... Cậu đặt tay lên má mình, ngay chỗ Minh Huy đặt lên lúc nãy, cảm nhận cái ấm áp đặc biệt khi nãy.
Lời tác giả: Sau gần hai năm viết và hơn một năm đăng truyện này lên các trang web, mấy hôm nay, sau khi hoàn thành bộ Ai nha, bảo bối!, Phong đã chỉnh sửa lại và viết tục câu chuyện dang dở của năm xưa. Mặc dù không nhận được nhiều sự quan tâm từ các bạn, nhưng Phong của bây giờ sẽ không buồn, còn Phong của lúc trước sẽ buồn đến không ngủ được. Thời gian qua Phong cũng từng bước trưởng thành, nhận ra rằng chỉ là viết truyện thôi mà, không cần phải để ý đến nhiều thứ, chỉ cần ngồi viết những suy nghĩ của mình ra.
Phong tạo nên thế giới cổ tích của bọn họ, bọn họ tạo nên thế giới của Phong, nương tựa nhau mà sống qua ngày. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Phong có đọc được một số nhận xét, cho rằng cả hai nhân vật chính đều giống thụ. Ha ha. Phong cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà cũng không thể hoàn toàn đồng ý. Là công hay thụ, không do tính của họ cách quyết định, mà phần lớn do xu hướng tình dục của họ quyết định. Bạn công không phải lúc nào cũng có tính cách lạnh lùng, bảo vệ bạn thụ này kia. Bạn thụ cũng không nhất thiết phải có tính cách dựa dẫm vào bạn công.
Nhưng tóm lại, mọi việc đều nằm ở mỗi người.
Hình ảnh lúc Bảo Khang ôm Minh Huy hôm qua vẫn cứ quanh quẩn trong đầu cậu. Bảo Khang ở trường muốn trốn tiết Toán. Cậu không biết đối mặt ra sao, chỉ còn cách trốn tránh. Nhưng giữa muốn và thực hiện là một khoảng cách rất xa. Có muốn nhưng bị nhiều thứ tác động, gây sức ép thì Bảo Khang không bao giờ thực hiện được.
“Thôi chết rồi!” Bảo Khang ủ rũ.
Giờ Toán đã tới. Bảo Khang không còn cách nào hết nên tự an ủi bản thân: “Chuyện này sẽ trôi qua tốt đẹp thôi. Hãy bình tĩnh! Cố lên!”
Có một điều nghịch lý là cậu càng tự trấn an bản thân thì cậu càng run, càng mất bình tĩnh.
Minh Huy bước vào lớp. Nụ cười bí hiểm hướng vào Bảo Khang làm cậu thấy rằng đường phía trước sắp bị mù mịt rồi. Môi cậu tím tái run bật lên.
Minh Huy nói: “Bảo Khang!”
Bảo Khang mất hết ba hồn bảy vía, bật người đứng dậy. Minh Huy đoán biết cậu đang nghĩ gì, trong lòng lại cao hứng muốn trêu chọc người. Trong đầu sắp đặt một kế hoạch mà anh ta cho là hoàn hảo.
Minh Huy nói: “Không có gì đâu, ngồi xuống đi! Chỉ tại thầy sợ em muốn trốn tiết của thầy thôi.”
Bảo Khang bất ngờ trợn mắt nhìn Minh Huy. Chuyện xấu của cậu cũng bị phát hiện bởi không ai khác, chính là anh ta - người trong cuộc. Bảo Khang như bị trúng tim đen, mạch máu chảy đầy rẫy những lo lắng, lời lẽ có phần không trôi chảy: “Em… không có đâu! Chuyện… đó…”
Minh Huy giả vờ ngây ngô, cắt ngang: “Thì thầy chỉ nói vậy thôi! Chuyện đó… thầy... À nhưng thôi! Cả lớp có muốn nghe thầy kể chuyện không?”
Thầy Minh Huy bỗng thay đổi đối tượng trò chuyện. Bảo Khang nghe tới hai từ kể chuyện, đoán già đoán non cho rằng chuyện mình sắp bị bại lộ rồi. Nhất thời cậu kích động: “Thầy không được kể! Chuyện đó là do em vô ý chứ không phải cố tình!”
Lời lẽ mạnh dạn này làm cho cả lớp ngớ người vì không hiểu. Minh Huy sắp hoàn thành kế hoạch: “Em có liên quan gì trong chuyện này? Thầy định kể chuyện trạng Lợn mà. Không lẽ em…”
Minh Huy dứt lời, cả lớp cười ầm lên. Bảo Khang như một thằng ngáo bị tâm thần phân liệt, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thầy không kể chuyện của mình sao? Sao mình suy nghĩ nhiều mà làm nên hành động hồ đồ như vậy? Mất mặt quá! Bảo Khang tự trách mình. Nhưng cậu cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng vì chuyện chưa bị lộ.
Minh Huy cười thỏa mãn. Em ta đúng là rất ngây thơ!
“Thầy ơi!” Bảo Khang chạy theo sau Minh Huy.bg-ssp-{height:px}
Minh Huy dừng chân lại: “Chuyện gì vậy em?”
Bảo Khang thở gấp, lấy sức nói: “Chuyện… đó... Chuyện tối hôm qua chỉ… là em… nhất thời vui mừng nên không làm chủ được hành động của mình thôi. Thầy đừng nghĩ gì… lung tung nha! Em không có ý gì đâu! Thầy cũng đừng kể cho ai biết.”
Minh Huy nghe xong, hiểu được ý cậu ta muốn nói gì, cười mà nói: “Vì cái đó mà lúc sáng em mới hành động lạ như vậy hả?”
Dừng lại, Minh Huy bước tới gần Bảo Khang xoa xoa đầu, rồi kéo mạnh Khang về phía mình. Do quá bất ngờ, không có sự chuẩn bị nên Bảo Khang không thể cưỡng chế hành động này của Minh Huy. Bây giờ, Bảo Khang đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh ta. Gương mặt cậu áp sát vào ngực anh ta, cảm nhận nhịp tim đang đập đều.
Minh Huy nhẹ nhàng nói: “Đây mới gọi là cố ý!”
Bảo Khang như mất hết sức lực để đẩy anh ta ra khỏi. Bảo Khang không hiểu anh ta đang làm gì: “Thầy đang làm gì vậy? Lỡ có người nhìn thấy thì như thế nào?”
Lời nói có chút trách móc nhưng Bảo Khang không yêu cầu anh ta buông ra. Lời nói và hành động có sự mâu thuẫn. Minh Huy chẳng thèm thả tay: “Trả lại hành động của em hôm qua. Nhưng thầy muốn thời gian lâu hơn. Hãy để như vậy, không cần sợ đâu.”
Bảo Khang như bị thôi miên, trong lòng có cảm giác gì đó rất khác lạ: “Thầy… làm vậy là có ý gì?”
Minh Huy lúc này mới chịu buông tay ra. Anh ta nhìn Bảo Khang, mỉm cười, đặt tay lên má cậu: “Rồi thời gian sẽ trả lời.”
Nói xong, chẳng thèm chờ lời đáp từ Bảo Khang mà nhanh chóng bước đi. Bảo Khang đứng đây, ngớ người suy nghĩ, ngớ người suy nghĩ... Cậu đặt tay lên má mình, ngay chỗ Minh Huy đặt lên lúc nãy, cảm nhận cái ấm áp đặc biệt khi nãy.
Lời tác giả: Sau gần hai năm viết và hơn một năm đăng truyện này lên các trang web, mấy hôm nay, sau khi hoàn thành bộ Ai nha, bảo bối!, Phong đã chỉnh sửa lại và viết tục câu chuyện dang dở của năm xưa. Mặc dù không nhận được nhiều sự quan tâm từ các bạn, nhưng Phong của bây giờ sẽ không buồn, còn Phong của lúc trước sẽ buồn đến không ngủ được. Thời gian qua Phong cũng từng bước trưởng thành, nhận ra rằng chỉ là viết truyện thôi mà, không cần phải để ý đến nhiều thứ, chỉ cần ngồi viết những suy nghĩ của mình ra.
Phong tạo nên thế giới cổ tích của bọn họ, bọn họ tạo nên thế giới của Phong, nương tựa nhau mà sống qua ngày. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Phong có đọc được một số nhận xét, cho rằng cả hai nhân vật chính đều giống thụ. Ha ha. Phong cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà cũng không thể hoàn toàn đồng ý. Là công hay thụ, không do tính của họ cách quyết định, mà phần lớn do xu hướng tình dục của họ quyết định. Bạn công không phải lúc nào cũng có tính cách lạnh lùng, bảo vệ bạn thụ này kia. Bạn thụ cũng không nhất thiết phải có tính cách dựa dẫm vào bạn công.
Nhưng tóm lại, mọi việc đều nằm ở mỗi người.