Chuyện đã vỡ lở, Minh Huy không còn lí do gì mà che giấu: “Dạ, lâu nay con ra ngoài là để đi dạy kèm tìm thêm thu nhập mẹ ạ. Con sợ nếu nói ra mẹ sẽ không đồng ý nên mới phải nói dối như vậy. Con định có lúc thích hợp sẽ thưa với mẹ, nhưng không may đã bị mẹ biết chuyện trước.”
Mẹ anh ta định thần lại: “Gia cảnh của chúng ta không tốt à? Con thiếu cái gì thì con có thể nói mẹ, mẹ sẽ cho tiền con. Có cần phải khổ cực như vậy không con? Con đi làm như vậy, họ hàng biết được sẽ nghĩ như thế nào?”
Minh Huy giải thích: “Con có thể xin tiền mẹ, đúng vậy, nhưng con không muốn như thế chút nào mẹ à. Con đã lớn rồi nên muốn tự lập mẹ ạ! Công việc dạy thêm như thế này có hơi mệt nhưng vui lắm mẹ. Còn về phần họ hàng thì không sao hết mẹ. Con không quan tâm mọi người nghĩ như thế nào.”
Minh Huy tự tin như thế trước lời giải thích của mình. Anh đang hy vọng rằng mẹ mình sẽ thấu hiểu và chấp nhận. Nhưng mẹ anh ta không những không thông cảm mà còn lớn tiếng phản đối: “Con bị làm sao vậy hả? Từ trước tới giờ con đều làm theo lời mẹ. Không được, mẹ không đồng ý! Hãy mau xin nghỉ đi, nếu cần bồi thường hợp đồng mẹ sẵn sàng trả.”
Minh Huy hoàn toàn hụt hẫng: “Con xin mẹ, mẹ hãy để con làm những gì mà mình thích.”
Chỉ nghe đến việc bị bắt ngừng dạy kèm Minh Huy đã chán nản rồi. Niềm vui với anh ta cũng đã bị phản đối. Mẹ anh ta nhất mực quyết đoán: “Lời mẹ vừa nói con hãy thực hiện cho đúng. Nếu không thì đừng nhìn mặt mẹ nữa.”
Cuối cùng chỉ một câu như vậy thôi Minh Huy đã thật sự không thể làm gì. Anh ta rất có hiếu, vì thế có gan to bằng trời cũng không thể cãi lệnh.
“Mẹ…”
Vừa đúng lúc này ba anh ta bước vào tới nhà. Thấy cảnh Minh Huy đang quỳ gối trước mặt vợ, liền muốn biết chuyện gì đang xảy ra: “Có chuyện gì thế? Con đứng dậy đi, sao lại quỳ gối?”
Mẹ và anh ta không biết nên trả lời thế nào, hành động vô cùng lúng túng. Ba anh ta nhăn mày, khó chịu: “Được rồi, con ở đây, còn bà thì vào phòng cho tôi hỏi chuyện.”
Mẹ Minh Huy tuy tức giận nhưng cũng vì thương con nên không dám nói thẳng chuyện này, sợ chuyện sẽ lớn thêm. Đợi cha và mẹ mình khuất bóng, Minh Huy lấy điện thoại đi ra trước sân.
Mở điện thoại lên: ba cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là từ Bảo Khang. Anh nhanh chóng gọi lại. Bảo Khang bên này vừa nghe tiếng chuông là nhấc máy lên ngay: “Alô! Sao hôm nay thầy không đến?”
Minh Huy cười gượng: “Tại nhà có chuyện đột xuất nên không đi được. Em nói lại ba mẹ giúp anh nhé!”
Bảo Khang đáp: “Không sao đâu ạ! Nhưng… sao giọng anh hôm nay khác quá vậy? Anh đang có chuyện gì buồn sao?”
Minh Huy tiếp tục cười gượng: “Không có! Đâu có chuyện gì đâu.”
Bảo Khang nghi ngờ: “Có thật không? Anh đừng gạt em.”
Minh Huy tiếp tục cười: “Thật mà. Mà nếu anh có buồn chuyện gì thì chỉ có liên quan đến em thôi.”
“Em sao?” Bảo Khang hỏi lại.
...
“Em cư xử hồ đồ quá!”
“Như vậy có gì là sai?”
Minh Huy nghe thấy cuộc tranh cãi hiếm hoi từ ba mẹ mình, có phần không an tâm nên đành gián đoạn cuộc trò chuyện: “Thôi! Khi có cơ hội anh sẽ nói. Anh cúp máy đây. Em ngủ ngon!”
Nói xong liền chạy vô phòng ba mẹ.
Bảo Khang nghe lời chúc ngủ ngon này có phần dịu đi lo lắng. Cậu cũng an tâm hơn, không phải lo cho Minh Huy nữa.
“Ba mẹ đừng cãi nhau nữa!
Minh Huy đứng ngoài này nói vọng vào trong. Ít giây sau đó, ba anh mở cửa, cho phép anh ta vào.
Mẹ anh tiếp tục: “Ông không thương con mình sao? Nó đi dạy ở trường cực khổ vậy rồi, tối lại đi dạy thêm. Tôi nhất quyết không đồng ý.”
Ba Minh Huy không cùng ý kiến: “Nó lớn rồi, nên tự lập và va chạm với cuộc đời. Nó sẽ trưởng thành hơn. Tôi đã đồng ý rồi, bà cũng nên chấp nhận đi.”
Minh Huy nghe ba mình nói vậy có chút khởi sắc. Nhân lúc này, thêm lời lẽ thuyết phục: “Mẹ cũng nên cho con có quyền tự lo cho cuộc sống của mình. Con đã hai mươi mấy tuổi rồi còn gì. Hay mẹ muốn người ta, nhất là họ hàng nói con là một đứa ăn bám cha mẹ sao?”
Mẹ Minh Huy nghe đến đây, không còn phản đối lại. Suy ngẫm hồi lâu, bà mới nói: “Được rồi! Cha con ông làm gì thì làm đi.”
Minh Huy đã thuyết phục được rồi. Miệng không ngừng cảm ơn.
Bảo Khang ơi, anh không còn lo là sẽ không còn được ở bên em thường xuyên nữa rồi!
Chuyện đã vỡ lở, Minh Huy không còn lí do gì mà che giấu: “Dạ, lâu nay con ra ngoài là để đi dạy kèm tìm thêm thu nhập mẹ ạ. Con sợ nếu nói ra mẹ sẽ không đồng ý nên mới phải nói dối như vậy. Con định có lúc thích hợp sẽ thưa với mẹ, nhưng không may đã bị mẹ biết chuyện trước.”
Mẹ anh ta định thần lại: “Gia cảnh của chúng ta không tốt à? Con thiếu cái gì thì con có thể nói mẹ, mẹ sẽ cho tiền con. Có cần phải khổ cực như vậy không con? Con đi làm như vậy, họ hàng biết được sẽ nghĩ như thế nào?”
Minh Huy giải thích: “Con có thể xin tiền mẹ, đúng vậy, nhưng con không muốn như thế chút nào mẹ à. Con đã lớn rồi nên muốn tự lập mẹ ạ! Công việc dạy thêm như thế này có hơi mệt nhưng vui lắm mẹ. Còn về phần họ hàng thì không sao hết mẹ. Con không quan tâm mọi người nghĩ như thế nào.”
Minh Huy tự tin như thế trước lời giải thích của mình. Anh đang hy vọng rằng mẹ mình sẽ thấu hiểu và chấp nhận. Nhưng mẹ anh ta không những không thông cảm mà còn lớn tiếng phản đối: “Con bị làm sao vậy hả? Từ trước tới giờ con đều làm theo lời mẹ. Không được, mẹ không đồng ý! Hãy mau xin nghỉ đi, nếu cần bồi thường hợp đồng mẹ sẵn sàng trả.”
Minh Huy hoàn toàn hụt hẫng: “Con xin mẹ, mẹ hãy để con làm những gì mà mình thích.”
Chỉ nghe đến việc bị bắt ngừng dạy kèm Minh Huy đã chán nản rồi. Niềm vui với anh ta cũng đã bị phản đối. Mẹ anh ta nhất mực quyết đoán: “Lời mẹ vừa nói con hãy thực hiện cho đúng. Nếu không thì đừng nhìn mặt mẹ nữa.”
Cuối cùng chỉ một câu như vậy thôi Minh Huy đã thật sự không thể làm gì. Anh ta rất có hiếu, vì thế có gan to bằng trời cũng không thể cãi lệnh.
“Mẹ…”
Vừa đúng lúc này ba anh ta bước vào tới nhà. Thấy cảnh Minh Huy đang quỳ gối trước mặt vợ, liền muốn biết chuyện gì đang xảy ra: “Có chuyện gì thế? Con đứng dậy đi, sao lại quỳ gối?”
Mẹ và anh ta không biết nên trả lời thế nào, hành động vô cùng lúng túng. Ba anh ta nhăn mày, khó chịu: “Được rồi, con ở đây, còn bà thì vào phòng cho tôi hỏi chuyện.”
Mẹ Minh Huy tuy tức giận nhưng cũng vì thương con nên không dám nói thẳng chuyện này, sợ chuyện sẽ lớn thêm. Đợi cha và mẹ mình khuất bóng, Minh Huy lấy điện thoại đi ra trước sân.
Mở điện thoại lên: ba cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là từ Bảo Khang. Anh nhanh chóng gọi lại. Bảo Khang bên này vừa nghe tiếng chuông là nhấc máy lên ngay: “Alô! Sao hôm nay thầy không đến?”
Minh Huy cười gượng: “Tại nhà có chuyện đột xuất nên không đi được. Em nói lại ba mẹ giúp anh nhé!”
Bảo Khang đáp: “Không sao đâu ạ! Nhưng… sao giọng anh hôm nay khác quá vậy? Anh đang có chuyện gì buồn sao?”
Minh Huy tiếp tục cười gượng: “Không có! Đâu có chuyện gì đâu.”
Bảo Khang nghi ngờ: “Có thật không? Anh đừng gạt em.”
Minh Huy tiếp tục cười: “Thật mà. Mà nếu anh có buồn chuyện gì thì chỉ có liên quan đến em thôi.”bg-ssp-{height:px}
“Em sao?” Bảo Khang hỏi lại.
...
“Em cư xử hồ đồ quá!”
“Như vậy có gì là sai?”
Minh Huy nghe thấy cuộc tranh cãi hiếm hoi từ ba mẹ mình, có phần không an tâm nên đành gián đoạn cuộc trò chuyện: “Thôi! Khi có cơ hội anh sẽ nói. Anh cúp máy đây. Em ngủ ngon!”
Nói xong liền chạy vô phòng ba mẹ.
Bảo Khang nghe lời chúc ngủ ngon này có phần dịu đi lo lắng. Cậu cũng an tâm hơn, không phải lo cho Minh Huy nữa.
“Ba mẹ đừng cãi nhau nữa!
Minh Huy đứng ngoài này nói vọng vào trong. Ít giây sau đó, ba anh mở cửa, cho phép anh ta vào.
Mẹ anh tiếp tục: “Ông không thương con mình sao? Nó đi dạy ở trường cực khổ vậy rồi, tối lại đi dạy thêm. Tôi nhất quyết không đồng ý.”
Ba Minh Huy không cùng ý kiến: “Nó lớn rồi, nên tự lập và va chạm với cuộc đời. Nó sẽ trưởng thành hơn. Tôi đã đồng ý rồi, bà cũng nên chấp nhận đi.”
Minh Huy nghe ba mình nói vậy có chút khởi sắc. Nhân lúc này, thêm lời lẽ thuyết phục: “Mẹ cũng nên cho con có quyền tự lo cho cuộc sống của mình. Con đã hai mươi mấy tuổi rồi còn gì. Hay mẹ muốn người ta, nhất là họ hàng nói con là một đứa ăn bám cha mẹ sao?”
Mẹ Minh Huy nghe đến đây, không còn phản đối lại. Suy ngẫm hồi lâu, bà mới nói: “Được rồi! Cha con ông làm gì thì làm đi.”
Minh Huy đã thuyết phục được rồi. Miệng không ngừng cảm ơn.
Bảo Khang ơi, anh không còn lo là sẽ không còn được ở bên em thường xuyên nữa rồi!