Bảo Khang và Minh Huy ở bên nhau cho đến tận khuya, khi mảnh trăng đang lơ lửng trên bầu trời.
Bảo Khang hạnh phúc hơn ai hết, hơn bao giờ hết: “Giờ em đã thật sự biết…”
Minh Huy nhẹ nhàng hỏi: “Em biết gì?”
Bảo Khang cười cười một mình, im lặng vài giây rồi mới đáp: “Vì sao mỗi khi em nghĩ đến anh thì em lại có động lực hơn, vì sao em lại luôn lo lắng cho anh, vì sao em luôn hứng thú khi ở bên anh. Và… vì sao lần về quê trước em lại cáu gắt khi anh đến trễ. Lúc đó em lại chưa nhận ra được cảm giác này…”
Nói xong cậu lại cười. Minh Huy nghe những điều này chắc đoán được rồi nên chẳng có phản ứng gì. Bảo Khang thì không thích điều này nên trách móc nhẹ: “Sao anh không nói gì hết vậy?”
“Nói gì bây giờ?”
Bảo Khang chau mày: “Anh thật là... Sao không hiểu em là vì cái gì mà như vậy? Hay nói cái gì đó…”
Minh Huy nựng má cậu: “Vậy thì tại sao nè?”
“Thôi, anh làm em tụt hứng rồi. Mình về thôi!”
Thái độ giận hờn có chút vu vờ này không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy ở Bảo Khang. Anh không thể nhịn cười: “Em vì chuyện này mà muốn về ngay liền sao? Không muốn ở bên anh thêm chút nữa sao?”
Bảo Khang vẫn như vậy, không trả lời nữa chứ. Thái độ này là sao? Minh Huy vội đi theo cùng Bảo Khang, lại nói lúc này anh chủ động nắm tay cậu ta. Hai người thật là hạnh phúc.
Đến trước nhà Bảo Khang, ánh sáng từ phía nhà đã tắt. Minh Huy có hơi lưu luyến: “Em… vào nhà ngủ ngon nha! Anh đã biết câu trả lời rồi, là vì em thích anh chứ gì. Đừng giận anh nữa, em thật trẻ con! Giận anh là súng răng đó nhe!”
Bảo Khang vừa nghiêm túc hạnh phúc vừa đùa giữa trước những lời như vậy! Vừa vài giây trước còn nói là giận, bây giờ liền quên hết: “Anh… thật là…”
Minh Huy nhìn vào nhà, rồi quay nhìn Bảo Khang: “Đêm nay anh muốn… ngủ chung với bà xã của anh. Được không?”
Bảo Khang hốc mồm, không suy nghĩ đá nhẹ vào chân của Minh Huy, báo hại anh ta bị ăn đau một cách bất ngờ.
“Anh đó. Ai là bà xã của anh? Anh mới là trẻ con đó. Sao mà chúng ta ngủ chung được? Chúng ta chưa đường đường chính chính kết hôn mà.”
“Bà xã anh đúng là lạc hậu. Bây giờ là thế kỉ nào rồi chứ? Anh muốn ngủ cùng em.”
Nhìn bộ dạng này trông đáng thương và thành khẩn, lại nghĩ thêm về tâm trạng của anh lúc này cần có mình để xoa dịu, Bảo Khang gật đầu đồng ý.
Hai người bước vào nhà thật khẽ, nhìn trước ngó sau như hai kẻ trộm. Cuối cùng cũng được vào phòng.
“Vào được rồi. Em yên tâm đi, anh sẽ rời khỏi chỗ này trước khi ba mẹ em thức.”
Bảo Khang chạy lại lấy tay che miệng Minh Huy lại, giọng thì thào: “Anh nói chuyện nhỏ thôi, lỡ ba mẹ em thức thì phải làm như thế nào đây?”
Bảo Khang đi khóa cửa lại, tắt đèn.
“Ngủ thôi bà xã phu nhân!” Liền kéo Bảo Khang xuống giường, hai tay ôm ấp. Bảo Khang thật hạnh phúc trước điều này. Bảo Khang nói: “Chỉ là ngủ chung thôi, không được làm chuyện kia kia đâu nhé!”
Minh Huy vừa nhắm mắt cũng phải mở ra, cười: “Bà xã đen tối quá đi! Nhưng thôi, bỏ qua đi. Anh muốn bà xã hứa là sẽ luôn dành tình cảm cho mình anh, bên cạnh anh không rời. Anh chỉ cần em.”
Bảo Khang nghe những lời này tuy tỏ vẻ muốn nôn nhưng thật chất là rất cảm động: “Bà xã sao? Hãy luôn gọi em như vậy, em cũng sẽ gọi anh là ông xã. Mặc dù có hơi sến súa nhưng mà vẫn thích xưng hô với nhau như vậy.” Em sẽ luôn thích anh, bên anh mà! Bảo Khang nói thầm trong bụng.
Chẳng biết từ lúc nào Minh Huy và Bảo Khang đã ngủ say.
Minh Huy giữ đúng lời hứa, trời vừa sáng đã nhanh chóng rời khỏi đây.
Tình yêu đôi lúc chỉ là những điều bình dị như thế, nhưng kết quả mà nó mang lại còn lớn hơn.
Bảo Khang và Minh Huy ở bên nhau cho đến tận khuya, khi mảnh trăng đang lơ lửng trên bầu trời.
Bảo Khang hạnh phúc hơn ai hết, hơn bao giờ hết: “Giờ em đã thật sự biết…”
Minh Huy nhẹ nhàng hỏi: “Em biết gì?”
Bảo Khang cười cười một mình, im lặng vài giây rồi mới đáp: “Vì sao mỗi khi em nghĩ đến anh thì em lại có động lực hơn, vì sao em lại luôn lo lắng cho anh, vì sao em luôn hứng thú khi ở bên anh. Và… vì sao lần về quê trước em lại cáu gắt khi anh đến trễ. Lúc đó em lại chưa nhận ra được cảm giác này…”
Nói xong cậu lại cười. Minh Huy nghe những điều này chắc đoán được rồi nên chẳng có phản ứng gì. Bảo Khang thì không thích điều này nên trách móc nhẹ: “Sao anh không nói gì hết vậy?”
“Nói gì bây giờ?”
Bảo Khang chau mày: “Anh thật là... Sao không hiểu em là vì cái gì mà như vậy? Hay nói cái gì đó…”
Minh Huy nựng má cậu: “Vậy thì tại sao nè?”
“Thôi, anh làm em tụt hứng rồi. Mình về thôi!”
Thái độ giận hờn có chút vu vờ này không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy ở Bảo Khang. Anh không thể nhịn cười: “Em vì chuyện này mà muốn về ngay liền sao? Không muốn ở bên anh thêm chút nữa sao?”
Bảo Khang vẫn như vậy, không trả lời nữa chứ. Thái độ này là sao? Minh Huy vội đi theo cùng Bảo Khang, lại nói lúc này anh chủ động nắm tay cậu ta. Hai người thật là hạnh phúc.
Đến trước nhà Bảo Khang, ánh sáng từ phía nhà đã tắt. Minh Huy có hơi lưu luyến: “Em… vào nhà ngủ ngon nha! Anh đã biết câu trả lời rồi, là vì em thích anh chứ gì. Đừng giận anh nữa, em thật trẻ con! Giận anh là súng răng đó nhe!”
Bảo Khang vừa nghiêm túc hạnh phúc vừa đùa giữa trước những lời như vậy! Vừa vài giây trước còn nói là giận, bây giờ liền quên hết: “Anh… thật là…”
Minh Huy nhìn vào nhà, rồi quay nhìn Bảo Khang: “Đêm nay anh muốn… ngủ chung với bà xã của anh. Được không?”
Bảo Khang hốc mồm, không suy nghĩ đá nhẹ vào chân của Minh Huy, báo hại anh ta bị ăn đau một cách bất ngờ.bg-ssp-{height:px}
“Anh đó. Ai là bà xã của anh? Anh mới là trẻ con đó. Sao mà chúng ta ngủ chung được? Chúng ta chưa đường đường chính chính kết hôn mà.”
“Bà xã anh đúng là lạc hậu. Bây giờ là thế kỉ nào rồi chứ? Anh muốn ngủ cùng em.”
Nhìn bộ dạng này trông đáng thương và thành khẩn, lại nghĩ thêm về tâm trạng của anh lúc này cần có mình để xoa dịu, Bảo Khang gật đầu đồng ý.
Hai người bước vào nhà thật khẽ, nhìn trước ngó sau như hai kẻ trộm. Cuối cùng cũng được vào phòng.
“Vào được rồi. Em yên tâm đi, anh sẽ rời khỏi chỗ này trước khi ba mẹ em thức.”
Bảo Khang chạy lại lấy tay che miệng Minh Huy lại, giọng thì thào: “Anh nói chuyện nhỏ thôi, lỡ ba mẹ em thức thì phải làm như thế nào đây?”
Bảo Khang đi khóa cửa lại, tắt đèn.
“Ngủ thôi bà xã phu nhân!” Liền kéo Bảo Khang xuống giường, hai tay ôm ấp. Bảo Khang thật hạnh phúc trước điều này. Bảo Khang nói: “Chỉ là ngủ chung thôi, không được làm chuyện kia kia đâu nhé!”
Minh Huy vừa nhắm mắt cũng phải mở ra, cười: “Bà xã đen tối quá đi! Nhưng thôi, bỏ qua đi. Anh muốn bà xã hứa là sẽ luôn dành tình cảm cho mình anh, bên cạnh anh không rời. Anh chỉ cần em.”
Bảo Khang nghe những lời này tuy tỏ vẻ muốn nôn nhưng thật chất là rất cảm động: “Bà xã sao? Hãy luôn gọi em như vậy, em cũng sẽ gọi anh là ông xã. Mặc dù có hơi sến súa nhưng mà vẫn thích xưng hô với nhau như vậy.” Em sẽ luôn thích anh, bên anh mà! Bảo Khang nói thầm trong bụng.
Chẳng biết từ lúc nào Minh Huy và Bảo Khang đã ngủ say.
Minh Huy giữ đúng lời hứa, trời vừa sáng đã nhanh chóng rời khỏi đây.
Tình yêu đôi lúc chỉ là những điều bình dị như thế, nhưng kết quả mà nó mang lại còn lớn hơn.