Bảo Khang nếu không có chuyện gì để làm thì cũng chỉ biết nhớ nhung Minh Huy mà thôi. Cứ mỗi lần nghĩ tới, cậu lại có chút lo lắng cho hạnh phúc lớn nhất trong đời này của mình. Gia đình anh liệu có chấp nhận mối quan hệ này? Ba mình có thông cảm? Cậu tự hỏi như thế.
Cuối cùng cậu lấy chiếc laptop lên mạng tìm những bài viết về vấn đề đồng tính trong xã hội. Nhìn những hình ảnh hạnh phúc của cặp đội cùng cảnh ngộ, cậu có chút ghen tị. Rồi những bài viết kêu gọi sống thật với bản thân mình càng làm cho cậu muốn một lần đấu tranh cho hạnh phúc của mình: "Để được hạnh phúc, mình cần đấu tranh. Phải, phải dũng cảm vì hạnh phúc cả đời!"
Ý nghĩ chợt len lỏi liền thúc cậu chạy vọt đi tìm mẹ, xin chút ý kiến.
“Mẹ ơi! Con có chuyện muốn nói!”
Mẹ cậu đao đáo nhìn cậu: “Con cứ nói đi!”
Bảo Khang ngập ngừng: “Con… muốn nói với ba chuyện của con và thầy Minh Huy.”
Mẹ Bảo Khang tâm thần hoảng hốt trước lời này: “Con… con suy nghĩ kĩ chưa? Con đã nghĩ đến hậu quả chưa? Con có đủ dũng cảm để đối mặt không?”
Bảo Khang giữ vững bình tĩnh: “Có chạy trốn mãi cũng không được. Con cần phải thử một lần dù kết quả có thế nào. Hạnh phúc cần phải đấu tranh để có.”
Mẹ Bảo Khang vẫn không đồng ý: “Để mọi chuyện từ từ đã con. Nếu lỡ ba con tức điên lên vì chuyện này rồi sao? Ông ấy sẽ đuổi con ra khỏi nhà? Sẽ đánh con? Sẽ không cho con và Minh Huy gặp mặt? Không được, tuyệt đối không được! Mẹ không muốn nhìn thấy cảnh này. Nghe lời mẹ, hãy chờ đến thời điểm thích hợp.”
Những lí lẽ vừa thốt ra này từ mẹ cậu cậu nghe và phân tích rõ. Ban đầu cậu cho là đúng nhưng hơn ai hết cậu khát khao được hạnh phúc như những người cùng thuộc cảnh ngộ như cậu: “Con hiểu nhưng mẹ à, con không thể chờ đợi nữa. Càng để lâu con càng thấy bất an. Con cũng muốn mình đường đường chính chính như nhiều người.”
“Mẹ… mẹ…”
Bà ôm cậu vào lòng, lần nữa nước mắt rơi. Hơn ai hết bà luôn muốn con mình được hạnh phúc. Bản thân sinh ra đã mang bất hạnh, bà không muốn để con mình chịu thêm bất hạnh nào lớn hơn nên âm thầm đồng ý và ủng hộ, động viên cậu.
Bảo Khang hồi hộp trong lòng, lẩm bẩm đi tới đi lui chờ ba về.
Giây phút chờ đợi cuối cùng đã đến. Bảo Khang gọi ba mình vào phòng có chuyện muốn nói.
Bảo Khang ngồi đối diện với ba cậu, cố hít thở một cái thật sâu để lấy dũng khí. Ba cậu chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Có chuyện gì mà trông con có vẻ lạ vậy?”
Bảo Khang lần nữa hít thở sâu, tay chân bớt run, giọng nói ngắt quãng không mạch lạc: “Con… con muốn nói… con… không phải là... Con là người đồng tính ba ạ!”
“Con đang nói cái gì vậy?” Ba cậu mở to mắt nhìn cậu, giọng nói phi thường lớn. Bảo Khang dồn dập tiếp tục nói: “Ba đang nghe những lời thật lòng từ con đấy! Con chỉ thích con trai thôi. Và bây giờ con… và Minh Huy… đang quen nhau. Con hy vọng ba sẽ hiểu cho con và chấp nhận chuyện này. Con…”
Lời còn chưa kịp nói hết Bảo Khang ngây ngô, đau đớn lãnh cái tát máu lạnh từ ba của mình.
“Không được! Con không được làm vậy! Ba không muốn gia đình này chứa chấp một thằng bệnh hoạn như con. Con muốn sống với đàn ông thì ba nhất quyết không nhận con là con ba. Đi, đi mau!”
Tiếng nói như tiếng hét nảy lửa của ông làm Bảo Khang kinh sợ. Mẹ cậu từ bên ngoài nghe thấy liền chạy vào: “Ông… sao lại nỡ nói những lời này? Dù gì nó cũng là con mình.”
“Bà đừng nói gì nữa hết. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó lúc này. Đi hết đi!”
Bảo Khang như người điên mất hết lí trí đứng lên, giải phóng thân thể khỏi cánh tay của mẹ mình chạy thẳng vô phòng mình.
Cậu dù có nghĩ đến hậu quả cũng không lường tới điều này. Bảo Khang nằm úp mặt vào gối, khóc từ giờ này sang giờ khác. Mắt cậu theo đó mà sưng to lên. Một lời nhất thời khiến Bảo Khang đau lòng vạn lần. Cậu khóc vì ba, thà ba bắt mình không được tiếp tục yêu Minh Huy còn hơn muốn cự tuyệt đứa con này. Tâm sự này kêu trời, trời không ứng; kêu đất, đất không linh.
Mẹ cậu vì điều này mà cãi nhau không ngừng với chồng mình. Bảo Khang nghe được càng tủi hơn cho phận mình, liền vung tay ném tất cả đồ đạc trong phòng. Phút chốc cả căn phòng trở thành bãi chiến trường.
Mẹ câu bên ngoài gõ cửa liên tục, giọng đầy lo lắng: “Con mở cửa ra đi, mẹ đem đồ ăn cho con nè. Đừng như thế nữa con, chuyện gì cũng còn cách giải quyết.”
Bảo Khang rên thảm thiết: “Mẹ hãy để con chết khuất đi cho rồi. Con chẳng còn muốn sống…”
# Đôi lời tác giả:
Đầu tiên, xin cảm ơn những bạn đã theo dõi truyện trong suốt khoảng thời gian qua. Những bình luận về truyện của các bạn Phong đã đọc hết. Khen có, chê trách có. Phong xin cảm ơn tất cả. Những lời bình luận của các bạn là động lực lớn nhất để Phong càng ngày càng hoàn thiện kĩ năng viết của mình.
Thứ hai, dạo gần đây Phong đã bắt đầu với việc học. Năm cuối quả là một năm đầy bận rộn, là những ngày bài dài nằm chồng chất, là những khi ở trường còn nhiều hơn ở nhà. Cũng vì lí do đó mà Phong không thể cho ra mỗi ngày một chương nữa. Khoảng thời gian rảnh Phong đều tranh thủ để ngủ (^^) nhưng mà vẫn sẽ cố gắng hoàn thành tác phẩm này trong khoảng thời gian sớm nhất. Phong không bỏ lỡ lần 2 đâu.
Thứ ba, Phong có đọc được một bình luận của một bạn, nhưng lại quên mất nó nằm ở chương nào, nhân tiện đây Phong xin trả lời cho tất cả các bạn luôn. Facebook của Phong là Phong Phong. Hoặc các bạn vào link này: . Hoặc các bạn cũng có thể theo dõi Phong trên Instagram: typhoon_1210