Mẹ cậu hằn giọng: “Con có bị làm sao không? Con muốn chết sao? Chết là có thể giải quyết sao? Mới gặp khó khăn này mà con đã như thế thì sau này nếu có chuyện lớn hơn thì con…”
Bảo Khang đập vỡ gương: “Con hết cách rồi mẹ ơi. Con không còn muốn sống nữa. Con không còn tha thiết với thế giới này nữa.”
Bảo Khang là vì khóc đến khô cạn nước mắt nên giọng nói khàn đặc, tiếng rõ tiếng không, tiếng được tiếng mất.
Đúng lúc này, ba Bảo Khang tới đứng trước phòng cậu, nét mặt vẫn như khi nãy, có khi còn hung tợn hơn: “Con nhốt mình trong phòng như thế đến bao giờ? Con tính làm cho ba chết vì tức mới cam lòng sao? Đồ đứa con bất hiếu. Có một đứa bệnh hoạn như con làm mất hết thể diện của dòng họ.”
Mẹ Bảo Khang nghe vậy không chịu nổi đả kích huống chi là Bảo Khang: “Ông có biết ông quá đáng lắm không? Ông nỡ nói ra những lời này? Sao ông cổ hủ đến vậy? Bây giờ là thời đại nào rồi?”
“Bà im đi!”
Bảo Khang trong này nghe những lời cãi cọ của ba mẹ càng thêm bấn loạn, hai tay che kín tai lại, la hét ầm ĩ: “Ba mẹ đi hết đi! Con không muốn nghe nữa.”
“Con nói những lời này với ba mẹ mình hả?”
Bảo Khang giọng nói dứt khoát: “Nếu không con sẽ chết cho ba coi!”
Thái độ này quả thật khiến ba mẹ cậu lo lắng mà lặng lẽ rời đi. Mẹ cậu trước khi đi có can ngăn: “Được rồi. Chuyện gì thì từ từ tính, con đừng làm chuyện dại dột!”
“A!!” Bảo Khang hét lớn.
Bảo Khang tiếp tục khóc. Trong giây phút đau khổ vô cùng, cậu có những suy nghĩ tiêu cực, liền gọi điện thoại cho Minh Huy.
“Alô! Anh à, kiếp này không được ở bên nhau, kiếp sau nhất định sẽ bên nhau.”
“Em nói cái gì vậy hả? Khang, Khang!” Giọng nói đầy hối hả lo lắng.
“Em… xin lỗi. Em không thể cùng anh bước tiếp trên đoạn đường sau này rồi.”
“Em đừng làm chuyện gì dại dột đó. Em đang ở đâu? Có chuyện gì chờ anh đến rồi nói.”
Minh Huy vừa nghe điện thoại vừa từng bước chậm rãi bước ra khỏi nhà, sắc mặt căng thẳng vô cùng.
“Không kịp nữa rồi. Em không chờ anh được rồi. Em đi trước anh một bước vậy. Em thích anh!”
“Alô! Alô! Em đâu rồi?”
Minh Huy linh cảm được điều không tốt, liền lấy điện thoại gọi cho mẹ Bảo Khang.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Thưa bác con sẽ giải thích sau. Bây giờ xin bác hãy cho con vào gặp Bảo Khang một chút ạ. Con xin bác đấy!”
Minh Huy xuống nước quỳ gối cầu xin cũng không nhận được sự gật đầu của ông, thay vào đó là thái độ cáu gắt: “Chuyện của hai đứa hãy chấm dứt. Đừng nhất thời nông nổi làm ảnh hưởng cả tương lai.”
“Chuyện này chúng ta hãy nói sau. Bây giờ con đang rất gấp, Bảo Khang có thể sẽ nghĩ quẩn đó bác!”
“Dù có chuyện gì cũng không liên quan tới cậu. Về nhà đi! Đừng tìm Bảo Khang nữa. Đi!”
________________________-
Mẹ cậu hằn giọng: “Con có bị làm sao không? Con muốn chết sao? Chết là có thể giải quyết sao? Mới gặp khó khăn này mà con đã như thế thì sau này nếu có chuyện lớn hơn thì con…”
Bảo Khang đập vỡ gương: “Con hết cách rồi mẹ ơi. Con không còn muốn sống nữa. Con không còn tha thiết với thế giới này nữa.”
Bảo Khang là vì khóc đến khô cạn nước mắt nên giọng nói khàn đặc, tiếng rõ tiếng không, tiếng được tiếng mất.
Đúng lúc này, ba Bảo Khang tới đứng trước phòng cậu, nét mặt vẫn như khi nãy, có khi còn hung tợn hơn: “Con nhốt mình trong phòng như thế đến bao giờ? Con tính làm cho ba chết vì tức mới cam lòng sao? Đồ đứa con bất hiếu. Có một đứa bệnh hoạn như con làm mất hết thể diện của dòng họ.”
Mẹ Bảo Khang nghe vậy không chịu nổi đả kích huống chi là Bảo Khang: “Ông có biết ông quá đáng lắm không? Ông nỡ nói ra những lời này? Sao ông cổ hủ đến vậy? Bây giờ là thời đại nào rồi?”
“Bà im đi!”
Bảo Khang trong này nghe những lời cãi cọ của ba mẹ càng thêm bấn loạn, hai tay che kín tai lại, la hét ầm ĩ: “Ba mẹ đi hết đi! Con không muốn nghe nữa.”
“Con nói những lời này với ba mẹ mình hả?”
Bảo Khang giọng nói dứt khoát: “Nếu không con sẽ chết cho ba coi!”
Thái độ này quả thật khiến ba mẹ cậu lo lắng mà lặng lẽ rời đi. Mẹ cậu trước khi đi có can ngăn: “Được rồi. Chuyện gì thì từ từ tính, con đừng làm chuyện dại dột!”
“A!!” Bảo Khang hét lớn.
Bảo Khang tiếp tục khóc. Trong giây phút đau khổ vô cùng, cậu có những suy nghĩ tiêu cực, liền gọi điện thoại cho Minh Huy.
“Alô! Anh à, kiếp này không được ở bên nhau, kiếp sau nhất định sẽ bên nhau.”
“Em nói cái gì vậy hả? Khang, Khang!” Giọng nói đầy hối hả lo lắng.
“Em… xin lỗi. Em không thể cùng anh bước tiếp trên đoạn đường sau này rồi.”
“Em đừng làm chuyện gì dại dột đó. Em đang ở đâu? Có chuyện gì chờ anh đến rồi nói.”
Minh Huy vừa nghe điện thoại vừa từng bước chậm rãi bước ra khỏi nhà, sắc mặt căng thẳng vô cùng.
“Không kịp nữa rồi. Em không chờ anh được rồi. Em đi trước anh một bước vậy. Em thích anh!”
“Alô! Alô! Em đâu rồi?”
Minh Huy linh cảm được điều không tốt, liền lấy điện thoại gọi cho mẹ Bảo Khang.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Thưa bác con sẽ giải thích sau. Bây giờ xin bác hãy cho con vào gặp Bảo Khang một chút ạ. Con xin bác đấy!”
Minh Huy xuống nước quỳ gối cầu xin cũng không nhận được sự gật đầu của ông, thay vào đó là thái độ cáu gắt: “Chuyện của hai đứa hãy chấm dứt. Đừng nhất thời nông nổi làm ảnh hưởng cả tương lai.”
“Chuyện này chúng ta hãy nói sau. Bây giờ con đang rất gấp, Bảo Khang có thể sẽ nghĩ quẩn đó bác!”
“Dù có chuyện gì cũng không liên quan tới cậu. Về nhà đi! Đừng tìm Bảo Khang nữa. Đi!”
Mẹ cậu hằn giọng: “Con có bị làm sao không? Con muốn chết sao? Chết là có thể giải quyết sao? Mới gặp khó khăn này mà con đã như thế thì sau này nếu có chuyện lớn hơn thì con…”
Bảo Khang đập vỡ gương: “Con hết cách rồi mẹ ơi. Con không còn muốn sống nữa. Con không còn tha thiết với thế giới này nữa.”
Bảo Khang là vì khóc đến khô cạn nước mắt nên giọng nói khàn đặc, tiếng rõ tiếng không, tiếng được tiếng mất.
Đúng lúc này, ba Bảo Khang tới đứng trước phòng cậu, nét mặt vẫn như khi nãy, có khi còn hung tợn hơn: “Con nhốt mình trong phòng như thế đến bao giờ? Con tính làm cho ba chết vì tức mới cam lòng sao? Đồ đứa con bất hiếu. Có một đứa bệnh hoạn như con làm mất hết thể diện của dòng họ.”
Mẹ Bảo Khang nghe vậy không chịu nổi đả kích huống chi là Bảo Khang: “Ông có biết ông quá đáng lắm không? Ông nỡ nói ra những lời này? Sao ông cổ hủ đến vậy? Bây giờ là thời đại nào rồi?”
“Bà im đi!”
Bảo Khang trong này nghe những lời cãi cọ của ba mẹ càng thêm bấn loạn, hai tay che kín tai lại, la hét ầm ĩ: “Ba mẹ đi hết đi! Con không muốn nghe nữa.”
“Con nói những lời này với ba mẹ mình hả?”
Bảo Khang giọng nói dứt khoát: “Nếu không con sẽ chết cho ba coi!”
Thái độ này quả thật khiến ba mẹ cậu lo lắng mà lặng lẽ rời đi. Mẹ cậu trước khi đi có can ngăn: “Được rồi. Chuyện gì thì từ từ tính, con đừng làm chuyện dại dột!”
“A!!” Bảo Khang hét lớn.
Bảo Khang tiếp tục khóc. Trong giây phút đau khổ vô cùng, cậu có những suy nghĩ tiêu cực, liền gọi điện thoại cho Minh Huy.
“Alô! Anh à, kiếp này không được ở bên nhau, kiếp sau nhất định sẽ bên nhau.”
“Em nói cái gì vậy hả? Khang, Khang!” Giọng nói đầy hối hả lo lắng.
“Em… xin lỗi. Em không thể cùng anh bước tiếp trên đoạn đường sau này rồi.”
“Em đừng làm chuyện gì dại dột đó. Em đang ở đâu? Có chuyện gì chờ anh đến rồi nói.”
Minh Huy vừa nghe điện thoại vừa từng bước chậm rãi bước ra khỏi nhà, sắc mặt căng thẳng vô cùng.
“Không kịp nữa rồi. Em không chờ anh được rồi. Em đi trước anh một bước vậy. Em thích anh!”
“Alô! Alô! Em đâu rồi?”
Minh Huy linh cảm được điều không tốt, liền lấy điện thoại gọi cho mẹ Bảo Khang.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Thưa bác con sẽ giải thích sau. Bây giờ xin bác hãy cho con vào gặp Bảo Khang một chút ạ. Con xin bác đấy!”
Minh Huy xuống nước quỳ gối cầu xin cũng không nhận được sự gật đầu của ông, thay vào đó là thái độ cáu gắt: “Chuyện của hai đứa hãy chấm dứt. Đừng nhất thời nông nổi làm ảnh hưởng cả tương lai.”
“Chuyện này chúng ta hãy nói sau. Bây giờ con đang rất gấp, Bảo Khang có thể sẽ nghĩ quẩn đó bác!”
“Dù có chuyện gì cũng không liên quan tới cậu. Về nhà đi! Đừng tìm Bảo Khang nữa. Đi!”
________________________-bg-ssp-{height:px}
Mẹ cậu hằn giọng: “Con có bị làm sao không? Con muốn chết sao? Chết là có thể giải quyết sao? Mới gặp khó khăn này mà con đã như thế thì sau này nếu có chuyện lớn hơn thì con…”
Bảo Khang đập vỡ gương: “Con hết cách rồi mẹ ơi. Con không còn muốn sống nữa. Con không còn tha thiết với thế giới này nữa.”
Bảo Khang là vì khóc đến khô cạn nước mắt nên giọng nói khàn đặc, tiếng rõ tiếng không, tiếng được tiếng mất.
Đúng lúc này, ba Bảo Khang tới đứng trước phòng cậu, nét mặt vẫn như khi nãy, có khi còn hung tợn hơn: “Con nhốt mình trong phòng như thế đến bao giờ? Con tính làm cho ba chết vì tức mới cam lòng sao? Đồ đứa con bất hiếu. Có một đứa bệnh hoạn như con làm mất hết thể diện của dòng họ.”
Mẹ Bảo Khang nghe vậy không chịu nổi đả kích huống chi là Bảo Khang: “Ông có biết ông quá đáng lắm không? Ông nỡ nói ra những lời này? Sao ông cổ hủ đến vậy? Bây giờ là thời đại nào rồi?”
“Bà im đi!”
Bảo Khang trong này nghe những lời cãi cọ của ba mẹ càng thêm bấn loạn, hai tay che kín tai lại, la hét ầm ĩ: “Ba mẹ đi hết đi! Con không muốn nghe nữa.”
“Con nói những lời này với ba mẹ mình hả?”
Bảo Khang giọng nói dứt khoát: “Nếu không con sẽ chết cho ba coi!”
Thái độ này quả thật khiến ba mẹ cậu lo lắng mà lặng lẽ rời đi. Mẹ cậu trước khi đi có can ngăn: “Được rồi. Chuyện gì thì từ từ tính, con đừng làm chuyện dại dột!”
“A!!” Bảo Khang hét lớn.
Bảo Khang tiếp tục khóc. Trong giây phút đau khổ vô cùng, cậu có những suy nghĩ tiêu cực, liền gọi điện thoại cho Minh Huy.
“Alô! Anh à, kiếp này không được ở bên nhau, kiếp sau nhất định sẽ bên nhau.”
“Em nói cái gì vậy hả? Khang, Khang!” Giọng nói đầy hối hả lo lắng.
“Em… xin lỗi. Em không thể cùng anh bước tiếp trên đoạn đường sau này rồi.”
“Em đừng làm chuyện gì dại dột đó. Em đang ở đâu? Có chuyện gì chờ anh đến rồi nói.”
Minh Huy vừa nghe điện thoại vừa từng bước chậm rãi bước ra khỏi nhà, sắc mặt căng thẳng vô cùng.
“Không kịp nữa rồi. Em không chờ anh được rồi. Em đi trước anh một bước vậy. Em thích anh!”
“Alô! Alô! Em đâu rồi?”
Minh Huy linh cảm được điều không tốt, liền lấy điện thoại gọi cho mẹ Bảo Khang.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Thưa bác con sẽ giải thích sau. Bây giờ xin bác hãy cho con vào gặp Bảo Khang một chút ạ. Con xin bác đấy!”
Minh Huy xuống nước quỳ gối cầu xin cũng không nhận được sự gật đầu của ông, thay vào đó là thái độ cáu gắt: “Chuyện của hai đứa hãy chấm dứt. Đừng nhất thời nông nổi làm ảnh hưởng cả tương lai.”
“Chuyện này chúng ta hãy nói sau. Bây giờ con đang rất gấp, Bảo Khang có thể sẽ nghĩ quẩn đó bác!”
“Dù có chuyện gì cũng không liên quan tới cậu. Về nhà đi! Đừng tìm Bảo Khang nữa. Đi!”