Bảo Khang đang cuộn mình trong chiếc chăn trắng như một con sâu nằm lăn qua lăn lại trên giường, âm thanh phát ra có phần không rõ ràng: “Em không biết, em bắt đền anh, vừa về lại nước đã phá hỏng giấc mộng đẹp của em. Em không biết.”
Quốc Huy đứng dựa lưng vào cửa, khoanh tay: “Em còn ở đó mơ tiếp đi, tụi anh đi đây.”
Bảo Khang lúc này mới ló đầu ra khỏi, tóc tai rối bù: “Anh bảo giờ này còn ngủ lại được? Anh nhìn xem, 8 giờ rồi.”
“Thế thì em thức đi, còn cằn nhằn?”
Bảo Khang lại rúc đầu vào trong chăn: “Hu hu, tại anh cả. Em thi xong rồi, muốn có một giấc ngủ ngon, một cơn mộng đẹp cũng không được nữa là.” Im lặng mấy giây, cậu vừa thận trọng vừa chậm rãi hỏi tiếp: “Mà, cái đó, tụi anh đi đâu, mà tụi anh gồm những ai?”
Quốc Huy nhún vai: “Đi biển. Gồm anh, Minh Huy, Duy Quang. Cũng tốt, hôm nay em không đi, anh nhân cơ hội này làm mai cho hai người còn lại. Anh thấy Duy Quang em ấy tốt hơn em một trăm lần.”
Bảo Khang nghe nói vậy, một phát hất văng tấm chăn ra, nhảy xuống giường: “Anh đừng hòng có thể phá vỡ tình bạn tốt của em, tình yêu đẹp của em.” Kế tiếp, cậu nhảy múa điên cuồng trong phòng tắm, vừa đánh răng vừa lắc eo qua trái qua phải, vừa ngân nga hát, giọng hát bị nghẹn lại ở trong cổ họng cùng với bọt kem, tạo ra âm thanh vô cùng kì quái.
Thật tốt nha, thi xong khỏe rồi, còn có thể cùng những người mình tin tưởng nhất, tốt với mình nhất đi tắm biển. Cuộc sống này không sai chút nào chính là một giai điệu vui vẻ.
Ngồi trên xe, ngắm cảnh vật qua kính chiếu hậu, Bảo Khang không giải thích được hỏi: “Em thấy thật lạ, ba cho em đi cùng anh Minh Huy à? Ba đã dần dần chấp thuận rồi sao? Anh nói có phải là vậy không?” Mặc dù khó hiểu nhưng mà cậu không ngừng hy vọng là vậy, phấn khích ở trong lòng.
Quốc Huy không nói gì vẫn chuyên tâm lái xe trên đường. Bánh xe lăn qua hết con đường này, đến con đường khác. Sau đó, Bảo Khang thấy hai người đứng ở bên lề đường, trong lòng vui như mở hội: “Anh dừng lại nhanh lên, hai người đó ở kia. Còn không dừng, bỏ lỡ đó. Nhanh lên.”
“Anh cho em ăn đấm!” Quốc Huy nhe răng.
Xe dừng lại, Bảo Khang không kịp chờ đợi nhào xuống xe, tươi cười nhìn hai người: “Đợi lâu chưa? Tại anh Quốc Huy thức trễ nên để hai người phải chờ đợi. Thay mặt anh ấy xin lỗi hai người.” Đúng là ném đá giấu tay, gắp lửa bỏ tay người. Quốc Huy nếu biết được mình bị bán đứng sẽ có cảm giác thế nào đây?
Minh Huy đưa tay chơi đùa gò má của Bảo Khang: “Em ranh ma quá đấy!”
Bảo Khang đỏ vì, không chỉ vì được Minh Huy cưng má, mà còn vì chuyện xấu đã bị anh ấy phát hiện. Đúng là hiểu mình vượt quá mức rồi! Cậu xấu hổ chuyển đề tài: “Hôm nay anh mặc đồ này trông khỏe khắn nhỉ? Không được, kiểu này một chút nữa đến bãi biển sẽ có nhiều cô đi theo, phiền phức cho anh lắm. Biết trước em đã chuẩn bị cho anh một bộ đồ rách rưới tàn tạ xấu xí để anh mặc. Như thế sẽ không có ma nào thèm đi theo anh.”
“Có con ma Bảo Khang.” Duy Quang đứng ở bên cạnh xen vào.
Bảo Khang từ chối: “Tớ sao lại muốn đi theo chứ!”
Minh Huy hơi nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt đắc ý: “Anh nghĩ em đang lo cho mình thì đúng hơn. Em thấy đúng không Duy Quang.”
Duy Quang gật đầu còn nói thêm: “Em thấy Bảo Khang lo mất anh thì đúng hơn.”
Bảo Khang nhe nanh múa vuốt: “Quang, cậu là bạn của tớ. Sao có thể về phe người ngoài. Huy, anh thích em nhiều thế nào không lẽ em không biết, sao còn sợ mất anh chi cho mệt.” Cậu cảm thấy hai người kia đang cố tình hợp lại chống đối mình mà. Không được, vì tương lai con cháu chúng ta, không được để bọn họ lửa gần rơm.
Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, không lâu sau đó thì đã tới bãi biển. Nơi này cũng không xa trung tâm thành phố lắm. Vì đang là mùa hè nên cũng hơi đông người. Bọn họ nhanh chóng để đồ ở trên xe, di chuyển ra phía ngoài biển. Bảo Khang bước đi, từng dấu chân còn in lại trên cát: “Lâu rồi không có đi biển, thật tuyệt vời!”
Cậu quay sang nhìn Minh Huy đã mặc đồ bơi từ lúc nào, cậu vội vã tiến lại gần, ra vẻ lén lút, nhón chân lên, ghé miệng vào sát tai Minh Huy nói nhỏ: “Sao anh lại mặc quần bơi thế? Không được không được?” Giọng điệu chế giễu.
Minh Huy đáp: “Không lẽ em muốn anh không mặc gì? Không ngờ em biến thái như vậy.”
Bảo Khang vội giải thích, lúng túng: “Anh, nào có, em đang nghiêm túc đó. Nhanh đi, nghe lời em mặc quần short vào đi.”
Minh Huy càng muốn giỡn thêm: “Đi tắm biển mặc quần bơi thích hợp rồi còn gì. Anh cũng thấy em rất thích nhìn mà. Phải vậy không?”
Bảo Khang đấm vào lưng anh ta: “Này nhé, ai thèm nhìn?!” Nói rồi cậu đưa mắt nhìn Minh Huy từ trên xuống dưới, sau đó ôm cằm giống như chuyên gia phân tích: “OK, trông cũng không đến nỗi tệ. Nhưng mà cần cố gắng thêm.”
Minh Huy nhìn Bảo Khang vẫn đang không ngừng nhìn mình, anh tiến lại gần Bảo Khang, không báo trước tiếng nào cúi người xuống, trong vòng một nốt nhạc ôm Bảo Khang lên. Bảo Khang bị tập kích bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng đã chìm trong nước biển. Minh Huy, anh dám thảy em xuống biển à?!
Cậu ngốc đầu dậy, vuốt mặt, sau khi xác định mục tiêu liền bơi vào gần bờ, dùng nước biển tấn công Minh Huy. Minh Huy cũng bị tập kích bất ngờ, nước từ trên ngực chảy xuống dưới chân. Anh cười nụ cười tà ác, nhảy xuống biển, bơi lại gần Bảo Khang. Kết quả Bảo Khang bị nhấn xuống dưới nước không biết bao nhiêu lần: “Hu hu, anh định làm em chết ngạt à?”
Còn nghĩ Minh Huy sẽ xót thương, nhưng cậu lại càng đau lòng hơn khi nghe những lời vô tình này: “Ừm, để anh có thể tìm người mới.”
“Em nghĩ không sai mà, anh hôm nay mặc quần bơi trông quyến rũ như vậy chính là muốn tìm đối tượng mới. Hơn nữa, em cũng đã bị anh ăn qua rồi, cho nên đạt được ý đồ liền bỏ chứ gì! Không có dễ đâu. Em còn đeo bám anh dài dài.”
“Cả cuộc đời này anh bị em trói buộc rồi sao?” Minh Huy vờ đáng thương.
“Ừm, nhưng nè, biểu cảm đó là sao, anh đáng ra phải vui mừng mới đúng. Có được người yêu lí tưởng như em là phước ba đời của anh đó.”
Nói dứt câu cậu liền lần nữa bị nhấn chìm xuống nước. Lúc cậu ngốc đầu lên lại không thấy Minh Huy đâu. Cậu nhìn quanh quanh, khuôn mặt tái lại, lo sợ. Sau đó cậu có cảm giác bị thứ gì đó kéo xuống dưới nước. Trong lòng nước biển, cậu không thể mở mắt được nên không thấy được gì, chỉ cảm nhận được cơ thể rất quen thuộc của một người đang ôm chầm lấy cậu, khóe môi của cậu cũng bị khóe môi của một người quen thuộc chạm vào. Cậu nhanh chóng thích ứng, phối hợp, triền miên... Hương vị quen thuộc này có pha chút mùi vị của nước biển thật là làm người ta thích thú!
Bảo Khang đang cuộn mình trong chiếc chăn trắng như một con sâu nằm lăn qua lăn lại trên giường, âm thanh phát ra có phần không rõ ràng: “Em không biết, em bắt đền anh, vừa về lại nước đã phá hỏng giấc mộng đẹp của em. Em không biết.”
Quốc Huy đứng dựa lưng vào cửa, khoanh tay: “Em còn ở đó mơ tiếp đi, tụi anh đi đây.”
Bảo Khang lúc này mới ló đầu ra khỏi, tóc tai rối bù: “Anh bảo giờ này còn ngủ lại được? Anh nhìn xem, giờ rồi.”
“Thế thì em thức đi, còn cằn nhằn?”
Bảo Khang lại rúc đầu vào trong chăn: “Hu hu, tại anh cả. Em thi xong rồi, muốn có một giấc ngủ ngon, một cơn mộng đẹp cũng không được nữa là.” Im lặng mấy giây, cậu vừa thận trọng vừa chậm rãi hỏi tiếp: “Mà, cái đó, tụi anh đi đâu, mà tụi anh gồm những ai?”
Quốc Huy nhún vai: “Đi biển. Gồm anh, Minh Huy, Duy Quang. Cũng tốt, hôm nay em không đi, anh nhân cơ hội này làm mai cho hai người còn lại. Anh thấy Duy Quang em ấy tốt hơn em một trăm lần.”
Bảo Khang nghe nói vậy, một phát hất văng tấm chăn ra, nhảy xuống giường: “Anh đừng hòng có thể phá vỡ tình bạn tốt của em, tình yêu đẹp của em.” Kế tiếp, cậu nhảy múa điên cuồng trong phòng tắm, vừa đánh răng vừa lắc eo qua trái qua phải, vừa ngân nga hát, giọng hát bị nghẹn lại ở trong cổ họng cùng với bọt kem, tạo ra âm thanh vô cùng kì quái.
Thật tốt nha, thi xong khỏe rồi, còn có thể cùng những người mình tin tưởng nhất, tốt với mình nhất đi tắm biển. Cuộc sống này không sai chút nào chính là một giai điệu vui vẻ.
Ngồi trên xe, ngắm cảnh vật qua kính chiếu hậu, Bảo Khang không giải thích được hỏi: “Em thấy thật lạ, ba cho em đi cùng anh Minh Huy à? Ba đã dần dần chấp thuận rồi sao? Anh nói có phải là vậy không?” Mặc dù khó hiểu nhưng mà cậu không ngừng hy vọng là vậy, phấn khích ở trong lòng.
Quốc Huy không nói gì vẫn chuyên tâm lái xe trên đường. Bánh xe lăn qua hết con đường này, đến con đường khác. Sau đó, Bảo Khang thấy hai người đứng ở bên lề đường, trong lòng vui như mở hội: “Anh dừng lại nhanh lên, hai người đó ở kia. Còn không dừng, bỏ lỡ đó. Nhanh lên.”
“Anh cho em ăn đấm!” Quốc Huy nhe răng.
Xe dừng lại, Bảo Khang không kịp chờ đợi nhào xuống xe, tươi cười nhìn hai người: “Đợi lâu chưa? Tại anh Quốc Huy thức trễ nên để hai người phải chờ đợi. Thay mặt anh ấy xin lỗi hai người.” Đúng là ném đá giấu tay, gắp lửa bỏ tay người. Quốc Huy nếu biết được mình bị bán đứng sẽ có cảm giác thế nào đây?
Minh Huy đưa tay chơi đùa gò má của Bảo Khang: “Em ranh ma quá đấy!”
Bảo Khang đỏ vì, không chỉ vì được Minh Huy cưng má, mà còn vì chuyện xấu đã bị anh ấy phát hiện. Đúng là hiểu mình vượt quá mức rồi! Cậu xấu hổ chuyển đề tài: “Hôm nay anh mặc đồ này trông khỏe khắn nhỉ? Không được, kiểu này một chút nữa đến bãi biển sẽ có nhiều cô đi theo, phiền phức cho anh lắm. Biết trước em đã chuẩn bị cho anh một bộ đồ rách rưới tàn tạ xấu xí để anh mặc. Như thế sẽ không có ma nào thèm đi theo anh.”
“Có con ma Bảo Khang.” Duy Quang đứng ở bên cạnh xen vào.
Bảo Khang từ chối: “Tớ sao lại muốn đi theo chứ!”
Minh Huy hơi nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt đắc ý: “Anh nghĩ em đang lo cho mình thì đúng hơn. Em thấy đúng không Duy Quang.”bg-ssp-{height:px}
Duy Quang gật đầu còn nói thêm: “Em thấy Bảo Khang lo mất anh thì đúng hơn.”
Bảo Khang nhe nanh múa vuốt: “Quang, cậu là bạn của tớ. Sao có thể về phe người ngoài. Huy, anh thích em nhiều thế nào không lẽ em không biết, sao còn sợ mất anh chi cho mệt.” Cậu cảm thấy hai người kia đang cố tình hợp lại chống đối mình mà. Không được, vì tương lai con cháu chúng ta, không được để bọn họ lửa gần rơm.
Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, không lâu sau đó thì đã tới bãi biển. Nơi này cũng không xa trung tâm thành phố lắm. Vì đang là mùa hè nên cũng hơi đông người. Bọn họ nhanh chóng để đồ ở trên xe, di chuyển ra phía ngoài biển. Bảo Khang bước đi, từng dấu chân còn in lại trên cát: “Lâu rồi không có đi biển, thật tuyệt vời!”
Cậu quay sang nhìn Minh Huy đã mặc đồ bơi từ lúc nào, cậu vội vã tiến lại gần, ra vẻ lén lút, nhón chân lên, ghé miệng vào sát tai Minh Huy nói nhỏ: “Sao anh lại mặc quần bơi thế? Không được không được?” Giọng điệu chế giễu.
Minh Huy đáp: “Không lẽ em muốn anh không mặc gì? Không ngờ em biến thái như vậy.”
Bảo Khang vội giải thích, lúng túng: “Anh, nào có, em đang nghiêm túc đó. Nhanh đi, nghe lời em mặc quần short vào đi.”
Minh Huy càng muốn giỡn thêm: “Đi tắm biển mặc quần bơi thích hợp rồi còn gì. Anh cũng thấy em rất thích nhìn mà. Phải vậy không?”
Bảo Khang đấm vào lưng anh ta: “Này nhé, ai thèm nhìn?!” Nói rồi cậu đưa mắt nhìn Minh Huy từ trên xuống dưới, sau đó ôm cằm giống như chuyên gia phân tích: “OK, trông cũng không đến nỗi tệ. Nhưng mà cần cố gắng thêm.”
Minh Huy nhìn Bảo Khang vẫn đang không ngừng nhìn mình, anh tiến lại gần Bảo Khang, không báo trước tiếng nào cúi người xuống, trong vòng một nốt nhạc ôm Bảo Khang lên. Bảo Khang bị tập kích bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng đã chìm trong nước biển. Minh Huy, anh dám thảy em xuống biển à?!
Cậu ngốc đầu dậy, vuốt mặt, sau khi xác định mục tiêu liền bơi vào gần bờ, dùng nước biển tấn công Minh Huy. Minh Huy cũng bị tập kích bất ngờ, nước từ trên ngực chảy xuống dưới chân. Anh cười nụ cười tà ác, nhảy xuống biển, bơi lại gần Bảo Khang. Kết quả Bảo Khang bị nhấn xuống dưới nước không biết bao nhiêu lần: “Hu hu, anh định làm em chết ngạt à?”
Còn nghĩ Minh Huy sẽ xót thương, nhưng cậu lại càng đau lòng hơn khi nghe những lời vô tình này: “Ừm, để anh có thể tìm người mới.”
“Em nghĩ không sai mà, anh hôm nay mặc quần bơi trông quyến rũ như vậy chính là muốn tìm đối tượng mới. Hơn nữa, em cũng đã bị anh ăn qua rồi, cho nên đạt được ý đồ liền bỏ chứ gì! Không có dễ đâu. Em còn đeo bám anh dài dài.”
“Cả cuộc đời này anh bị em trói buộc rồi sao?” Minh Huy vờ đáng thương.
“Ừm, nhưng nè, biểu cảm đó là sao, anh đáng ra phải vui mừng mới đúng. Có được người yêu lí tưởng như em là phước ba đời của anh đó.”
Nói dứt câu cậu liền lần nữa bị nhấn chìm xuống nước. Lúc cậu ngốc đầu lên lại không thấy Minh Huy đâu. Cậu nhìn quanh quanh, khuôn mặt tái lại, lo sợ. Sau đó cậu có cảm giác bị thứ gì đó kéo xuống dưới nước. Trong lòng nước biển, cậu không thể mở mắt được nên không thấy được gì, chỉ cảm nhận được cơ thể rất quen thuộc của một người đang ôm chầm lấy cậu, khóe môi của cậu cũng bị khóe môi của một người quen thuộc chạm vào. Cậu nhanh chóng thích ứng, phối hợp, triền miên... Hương vị quen thuộc này có pha chút mùi vị của nước biển thật là làm người ta thích thú!