Bốn năm sau, hiện tại cô và anh đã cưới nhau. Nhung và Huy cũng vậy họ cũng đang có một cuộc sống rất vui vẻ. Hôm nay, là ngày tất niên, cả gia đình sum họp lại để vui mừng ăn chơi, cậu nhóc 3 tuổi chạy về phía cửa cô mà ẩn nấp. Lấp ló vùi vào lòng ngực cô, trong sự ngạc nhiên của nhiều người.
-Khánh Nam, em đứng lại đó cho chị!!!!-Cô bé gái khoảng 3 4tuổi đuổi theo trong sự giận dữ. Nhung thấy thế liền bế con gái trên tay, vuốt nhẹ mái tóc của con gái mình mỉm cười.
-Có chuyện gì sao?, ai chọc bé Minh Nhi của cô đây?-Cô hỏi cô bé, cô bé giận dỗi liếc sáng Khánh Nam. Cô mỉm cười, thì ra là cu cậu đã chọc bé con này giận đây mà, hiện tại cậu bé làm lơ chả nói gì mà nghịch ngợm những cúc áo của cô.
-Nam, con làm gì chị Nhi vậy?-Anh đang nướng thịt quay sang hỏi cu cậu.
-Con nói,... Nhi là em còn con...là anh và còn nghịch tóc Nhi thôi ạ-Tiếng nói của Khánh Nam nói, cả nhà ai cũng cười rộ cả lên.
-Ba, con muốn phạt Em Nam-Nhi chạy đến kéo tay Huy đang nướng thịt.
-Rồi, từ nay đến lớn ba sẽ bắt Nam chịu trách nhiệm với con được không?-Huy nói
-Anh sao lại nói với con vậy?-Nhung khẽ nhăn mặt. Bé con cũng thế cũng nhăn mặt. Không hiểu chịu trách nhiệm là gì. Gãi đầu liền hỏi ba.
-Chịu trách nhiệm là gì ạ?
-LÀ bảo vệ che chở cho con
-Con không chịu đâu, đồ hung dữ vậy thì con càng tránh xa
-Em...-Nhi tức giận chạy đuổi Nam khắp sân nhà rất vui vẻ, cả nhà ai cũng tươi cười. Trẻ con thật là...hiện tại, anh và cô cảm thấy rất hạnh phúc, trải qua sóng gió cúi cùng cô cũng đã đến với anh con đường hạnh phúc.
...
Tại nước Anh xa xôi, hiện tại Khánh Liên đang đứng trước mộ của Mạnh, hình ảnh người con trai đó rất thu hút mặc dù đã làm báo nhiêu tội lỗi. Nhưng cậu cũng đã trả giá, nước mắt Liên lăn dài trên mi, Liên cũng thấy nhớ Mạnh quá. Đặt bó hoa tươi xuống , quệt nước mắt cô khẽ mỉm cười vì suy cho cùng cũng mình cô nhớ anh.
-Liên, mình về thôi tối rồi-Một anh thanh niên bước đến , mặt rạng rỡ nụ cười.
-Ừ, đi thôi vị hôn phu của em-Anh ta vén mái tóc cho cô, hiện tại anh ta là du học sinh và cũng là người mà ba cô chọn cho. Anh ta cung rất tốt đối với cô. Bước đi trong bầu trời sụp tối, cô sánh bước bên anh thật hạnh phúc.
...
Cuộc sống là vậy, ở hiện gặp lành. Rồi ai cũng có thể tìm được hạnh phúc cho mình. Cái gì không là của mình thì mình cũng không nên giành lấy, vì vốn dĩ cái gì thuộc về mình rồi cũng sẽ thuộc về mình. Cái gì không phải của mình thì mãi mãi cũng không có kết quả!
~~~~ Ích Ân ra ngoại truyện rồi nhé ^^
Facebook của tác giả: www.facebook.com/pe.ha.376695
Bốn năm sau, hiện tại cô và anh đã cưới nhau. Nhung và Huy cũng vậy họ cũng đang có một cuộc sống rất vui vẻ. Hôm nay, là ngày tất niên, cả gia đình sum họp lại để vui mừng ăn chơi, cậu nhóc tuổi chạy về phía cửa cô mà ẩn nấp. Lấp ló vùi vào lòng ngực cô, trong sự ngạc nhiên của nhiều người.
-Khánh Nam, em đứng lại đó cho chị!!!!-Cô bé gái khoảng tuổi đuổi theo trong sự giận dữ. Nhung thấy thế liền bế con gái trên tay, vuốt nhẹ mái tóc của con gái mình mỉm cười.
-Có chuyện gì sao?, ai chọc bé Minh Nhi của cô đây?-Cô hỏi cô bé, cô bé giận dỗi liếc sáng Khánh Nam. Cô mỉm cười, thì ra là cu cậu đã chọc bé con này giận đây mà, hiện tại cậu bé làm lơ chả nói gì mà nghịch ngợm những cúc áo của cô.
-Nam, con làm gì chị Nhi vậy?-Anh đang nướng thịt quay sang hỏi cu cậu.
-Con nói,... Nhi là em còn con...là anh và còn nghịch tóc Nhi thôi ạ-Tiếng nói của Khánh Nam nói, cả nhà ai cũng cười rộ cả lên.
-Ba, con muốn phạt Em Nam-Nhi chạy đến kéo tay Huy đang nướng thịt.
-Rồi, từ nay đến lớn ba sẽ bắt Nam chịu trách nhiệm với con được không?-Huy nói
-Anh sao lại nói với con vậy?-Nhung khẽ nhăn mặt. Bé con cũng thế cũng nhăn mặt. Không hiểu chịu trách nhiệm là gì. Gãi đầu liền hỏi ba.
-Chịu trách nhiệm là gì ạ?
-LÀ bảo vệ che chở cho con
-Con không chịu đâu, đồ hung dữ vậy thì con càng tránh xa
-Em...-Nhi tức giận chạy đuổi Nam khắp sân nhà rất vui vẻ, cả nhà ai cũng tươi cười. Trẻ con thật là...hiện tại, anh và cô cảm thấy rất hạnh phúc, trải qua sóng gió cúi cùng cô cũng đã đến với anh con đường hạnh phúc.
...
Tại nước Anh xa xôi, hiện tại Khánh Liên đang đứng trước mộ của Mạnh, hình ảnh người con trai đó rất thu hút mặc dù đã làm báo nhiêu tội lỗi. Nhưng cậu cũng đã trả giá, nước mắt Liên lăn dài trên mi, Liên cũng thấy nhớ Mạnh quá. Đặt bó hoa tươi xuống , quệt nước mắt cô khẽ mỉm cười vì suy cho cùng cũng mình cô nhớ anh.
-Liên, mình về thôi tối rồi-Một anh thanh niên bước đến , mặt rạng rỡ nụ cười.
-Ừ, đi thôi vị hôn phu của em-Anh ta vén mái tóc cho cô, hiện tại anh ta là du học sinh và cũng là người mà ba cô chọn cho. Anh ta cung rất tốt đối với cô. Bước đi trong bầu trời sụp tối, cô sánh bước bên anh thật hạnh phúc.
...
Cuộc sống là vậy, ở hiện gặp lành. Rồi ai cũng có thể tìm được hạnh phúc cho mình. Cái gì không là của mình thì mình cũng không nên giành lấy, vì vốn dĩ cái gì thuộc về mình rồi cũng sẽ thuộc về mình. Cái gì không phải của mình thì mãi mãi cũng không có kết quả!
~~~~ Ích Ân ra ngoại truyện rồi nhé ^^
Facebook của tác giả: