Cuồng hoan là một đám người cô đơn
Tình yêu vốn bắt đầu từ tình bạn
Nhưng dần dần tôi đã quên cảm giác có một người bạn là như thế nào
Tôi một người một mình ăn cơm lữ hành nay đây mai đó
Đọc sách một mình viết thư cho mình nói chuyện tâm sự với chính mình
Chẳng qua là, tâm trí lại bay tới nơi nào ngay cả bản thân cũng không rõ
Tôi nghĩ, tôi không chỉ mất đi người bạn
[ Từ - Trần Hiểu Quyên ]
Tuyết rơi.
Cô đẩy cửa sổ ra, vài bông tuyết bay xuống cửa sổ.
Để chờ trận tuyết này, cô đã nghỉ luôn năm ngày, đến Gia Dân này chờ ba ngày.
Dự báo thời tiết nói, trận tuyết đầu mùa này sẽ rơi vào sáng sớm hôm nay. Cứ theo tình hình này thì xem ra ngày mai sẽ có một trận tuyết lớn!
Nghĩ đến là buồn, sống hai mươi bảy năm nay, ngay cả một người cùng ngồi ngắm tuyết rơi cô cũng không có.
“Tôi một người một mình ăn cơm lữ hành, nay đây mai đó, đọc sách một mình, viết thư cho mình, nói chuyện tâm sự với chính mình……” Cô hát khẽ, vươn tay hứng lấy bông tuyết ngoài cửa sổ.
Ánh mắt lại vô ý quét qua một nơi –
Hắn vẫn ở đó.
Người đàn ông cô đơn giống cô.
Từ ngày đầu tiên cô đến đây thuê phòng nghỉ đã chú ý tới hắn, ba ngày nay, hắn vẫn cuộn tròn ngồi ở chỗ rẽ cuối con ngõ nhỏ, cũng không rõ, trời tối, thân hình hắn dường như hòa vào bóng tối.
Nhìn hắn rất giống kẻ lang thang không có nhà để về, ban ngày có người đi ngang qua, còn quăng chút bánh mì hoặc tiền lẻ cho hắn, nhưng hắn chưa bao giờ nhặt lên, cũng không nhúc nhích, luôn nhìn chăm chú một góc kia của con ngõ, ngoan cố chờ đợi thứ gì đó.
Có vài lần cô muốn chạy tới hỏi, rốt cuộc hắn đang đợi gì? Đằng đẵng ba ngày — hoặc là lâu hơn, trước khi cô đến, thậm chí lâu đến nỗi cô không có cách nào tưởng tượng được, hắn chưa từng rời đi một bước, là ai nhẫn tâm để hắn ở nơi này chờ đợi lâu như vậy?
Có vài lần ánh mắt của hắn chạm phải cô, sâu trong con ngươi kia là sự cô đơn lạnh lẽo, làm lòng cô chấn động. Ánh mắt đó — làm cho cô nhớ tới con chó nhà hàng xóm nuôi khi cô còn nhỏ. Lúc nhỏ nó rất đáng yêu, về sau càng to càng lớn, không nhanh nhẹn hoạt bát, cô chủ nhỏ không thể nào ôm nó vào trong ngực che chở cưng chiều được nữa, vì thế chủ của nó muốn vứt bỏ nó, nhưng vài lần dẫn nó đi, nó lại quen đường chạy về nhà, chạy đế bên cạnh cô chủ của mình.
Thẳng đến khi chủ của nó không kiên nhẫn nữa, lần cuối cùng, đem nó đến nơi xa lạ, đến con đường nó chưa bao giờ đi qua, lệnh cho nó không được nhúc nhích, ngoan ngoãn ở nơi đó chờ.
Lúc này, con chó lớn kia không trở về nữa.
Mỗi ngày tan học đi qua cổng trường, cô luôn thấy con chó lớn kia ngồi chồm hổm ở con đường bị vứt bỏ, tha thiết chờ chủ của nó đón nó về.
Đã lâu, rất lâu.
Thẳng đến một ngày, cô không còn gặp lại nó, nghe người qua đường xung quanh nói, nó bị gã say rượu lái xe đâm trúng, đã chết.
Đến chết, nó vẫn không biết cô chủ của nó đã nuôi một con chó Tây Thi đáng yêu hơn nó, xinh đẹp hơn nó, sớm quên nó rồi.
Ánh mắt hắn cô đơn như bị người vứt bỏ, giống như, con chó kia chờ đợi chủ tới mang về.
Tuyết rơi, đêm xuống, nhiệt độ càng thấp, càng thấp… cho dù ngày mai trên báo đăng tin có một người đàn ông bị chết cóng, cũng sẽ bị hàng trăm hàng ngàn tin tức chính trị, scandan lớn nhỏ bao phủ. Một tin tức nhỏ bé như vậy sẽ không có ai chú ý, giống như sinh mệnh của con chó lớn chờ đợi chủ nhân, bị người lãng quên.
Cô do dự cả đêm, lòng bàn tay nắm chặt cái áo bành tô giữ ấm, đi tới phía bên kia đường, một hiện tượng kinh dị diễn ra rõ ràng trước mắt cô –
Người đàn ông nằm sấp trên tuyết, thứ ánh sáng không thuộc về nhân loại mông lung vây xung quanh hắn, thong thả biến đổi, da thịt bóng loáng được lông tơ mềm mại thay thế, cùng một màu với tuyết trắng kia, cô nghĩ mình bị hoa mắt.
Cách một đoạn, dưới ánh trăng lờ mờ, cô nhìn không ra đó là con gì, nhưng ít ra cô có thể khẳng định, đó tuyệt đối không phải là hình thể của con người!
Đáng lẽ cô phải thét chói tai, ít nhất cũng phải sợ tới mức bỏ chạy mất dạng. Nhưng lập tức, cô lại nhìn quanh bốn phía theo phản xạ, xác định trừ cô ra, không ai thấy màn quỷ dị này.
Rồi sau đó, cô chạy như điên ra khỏi cửa, phóng tới đầu con ngõ nhỏ lạnh lẽo. Bước chân cô lộn xộn hỗn độn, thẳng cho đến khi đứng trước mặt hắn, làm cho hắn chú ý.
Hắn ngẩng đầu, nhìn cô, đó là một đôi mắt hoàn toàn không giống thú.
Cô khom người thở dốc. Có lẽ một màn kia gây cảm xúc mạnh cho cô, có lẽ vừa rồi chạy quá nhanh cho nên bây giờ tim đập rất mạnh, hơi hơi đau đớn.
Cô nhíu mày, ôm ngực, tay còn lại đưa áo bành tô ra, phủ lên bộ lông sói trắng như tuyết.
Một con sói trắng.
Đúng, thứ nằm co trong đống tuyết, thật sự là một con sói trắng, nếu như đầu óc cô không có vấn đề thì đúng là vậy.
Có lẽ cô thực sự điên rồi, cảnh tượng như vậy lại tái diễn lần nữa trước mắt cô, chẳng qua lần này là sói biến thành người, giống như hình ảnh bị lộn ngược, mà cô thở cũng không thở sâu một cái.
Cô cũng không ngờ bản thân lại có thể bình tĩnh như vậy.
Có lẽ là do bản thân đã chứng kiến qua những chuyện khác quái dị hơn — chủ nhà trọ xinh đẹp của cô chính là một điển hình, đến bây giờ cô vẫn không biết vị chủ nhà trọ xinh đẹp thần bí mê mị kia rốt cuộc là từ đâu đến, sống lâu trong cảnh Liêu Trai quái dị, chuyện trước mắt này dường như chỉ tính là chuyện trẻ con, chớp mắt còn cảm thấy kinh dị, nhưng với cô lại không có việc gì.
“Có muốn — đi theo tôi hay không?” Một giọng nói xa lạ phát ra từ cổ họng cô, không thể khống chế vươn tay, mới cảm thấy bản thân thực sự xúc động rồi.
Hắn nhìn chằm chằm lòng bàn tay cô duỗi ra, ba giây, không nhúc nhích, rồi sau đó, nhích gần tới bàn tay của cô.
Có lẽ đây là cách động vật biểu đạt sự hữu nghị, cô chăm chú nhìn hai gò má hắn nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay mình, cũng không cảm thấy sợ hãi, giải thích tiếp: “Ý tôi là, hôm nay rất lạnh, cho nên, tới nơi ấm áp trước cái đã.” Ngày mai, hắn vẫn có thể chờ người hắn muốn chờ.
Hắn nhìn cô, không nói lời nào.
Cô không hiểu hắn có hiểu không, hay là hắn không muốn. Giống như con chó lớn trong trí nhớ thời thơ ấu của cô, cô từng muốn nuôi nó, nhưng lại không thay đổi được lòng tin muốn chờ đợi chủ nhân của nó.
Cô đứng dậy, đi hai bước, lại thấy hắn dẫm từng bước chân không vững, có chút ngốc đi theo sau cô, cô hơi kinh ngạc.
Trở lại khách sạn, cô pha nước ấm, để hắn làm ấm cơ thể, tranh thủ xuống lễ tân hỏi trên lầu có còn phòng đơn nào không, chờ hắn tắm xong, để hắn qua đó nghỉ ngơi một đêm.
Cô từng nghĩ, có lẽ giây tiếp theo hắn sẽ chạy về chỗ cũ ngồi chờ, giống như những ngày qua, cũng từng nghĩ, sáng sớm hôm sau sẽ không thấy hắn đâu, nhưng mà, cô không ngờ hắn sẽ dùng cặp mắt sâu không thấy đáy phức tạp nhìn cô chăm chú, cho đến khi cô đóng cửa phòng lại, ánh mắt hắn vẫn chưa từng rời đi.
Hắn rất nghe lời, cô nói vào phòng tắm tắm rửa, hắn sẽ nghe; Cô dẫn hắn tới căn phòng trên lầu, hắn cũng sẽ nghe, trừ những việc đó, ánh mắt của hắn dường như chưa từng rời khỏi người cô, như là đang nghiên cứu động cơ của cô, hoặc là sợ bị cô bỏ rơi, luôn luôn trông chừng.
Rạng sáng hôm sau, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại không thể nào ngủ được, trong đầu đều là hình ảnh người đàn ông đó, quấy nhiễu cô.
Cô nhẹ nhàng rời giường, vén rèm cửa sổ sát đất lên, đầu con hẻm u ám không có một bóng người, hắn chưa trở về.
Vậy, hắn vẫn ở căn phòng đơn trên lầu sao?
Cô chỉ muốn xác nhận xem hắn có còn ở trên đó hay không, vừa mở cửa ra lại kinh ngạc phát hiện hắn ôm cái áo bành tô cô đưa cho, cuộn tròn tựa vào cạnh cửa phòng cô.
Hắn ngẩng đầu, con ngươi đen sâu thẳm vẫn chăm chú nhìn cô như trước, khó mà đọc được suy nghĩ của hắn, nhưng lúc này đây, cô nhìn thấy sự trống rỗng.
Bởi vì trống rỗng này, vẫn luôn bao vây lấy cô.
“Muốn vào không?”
Hắn im lặng.
“Đi lên lầu đem chăn ôm xuống đây.” Cô nói.
Hắn đứng dậy, một bước, vừa quay đầu lại, thẳng đến chỗ rẽ cầu thanh lên lầu, rốt cuộc nhìn không thấy.
Chỉ chốc lát sau, hắn ôm chăn về, đưa cho cô.
Cô lắc đầu, chỉ chỉ sofa.“Chăn cho anh, ngủ bên kia.”
Lần này, hắn hơi chần chừ.
Thực không có khả năng, nhưng cô phát hiện, cô có thể đọc ra cảm xúc chân thật trong mắt hắn.
Điểm này không phải cô rất rõ sao? Động vật không phức tạp như con người, con người có ngôn ngữ để trao đổi, nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo, che giấu cảm xúc thật của chính mình. Động vật không thể dùng ngôn ngữ để trao đổi, nhưng ánh mắt, hành động lại không hề che dấu cảm xúc, dễ đoán hơn so với con người nhiều.
Tuy rằng không thể giải thích, nhưng cô tin hắn, đối với cô mà nói, ở chung phòng với hắn, cô lại rất an tâm.
Cô ngủ yên cả đêm.
Lúc tỉnh lại, hắn vẫn nằm trên sofa chỗ đêm qua cô muốn hắn nằm, duy trì tư thế cuối cùng cô thấy, không nhúc nhích nhìn cô.
“Chào buổi sáng. Cả đêm anh không ngủ sao?”
Không hi vọng hắn lên tiếng trả lời, mà hắn quả thật cũng như đêm qua luôn im lặng.
Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, rửa mặt chải đầu xong, hắn vẫn ngồi ở chỗ đó.
“Tôi muốn đi dạo một chút, anh thì sao?” Dừng một lát, cô lại nói: “Anh không muốn nói chuyện với tôi cũng không sao, tôi không nhất định phải biết, vậy chúng ta ai đi –”
Đột nhiên góc áo bị níu lấy, cô quay đầu, ngạc nhiên phát hiện hắn đứng ở phía sau mình.
“Không phải……” Giọng nói hắn hơi lạc đi, khó khăn mở miệng, như là rất lâu rồi không nói chuyện, đã quên mất cách sử dụng ngôn ngữ như thế nào. “Không phải, đừng, không cần tôi……”
Rất nhẹ, rất nhỏ, mơ hồ, nhưng cô lại nghe ra sự vô cùng lo lắng trong đó.
“Không phải vì anh không nói chuyện với tôi tôi mới không cần anh.” Cô chỉ ngoài cửa sổ, nơi trong cùng ngõ nhỏ.“Không phải anh đang đợi sao? Không đợi cũng không sao à?”
Hắn há mồm. “Đi với cô.”
Cô hơi kinh ngạc.“Cái gì?”
“Cô nói.”
“Đúng, tối hôm qua tôi nói như thế, nhưng không phải –” Điều này hoàn toàn ngoài dự kiến của cô.
Ý cô vốn là cho hắn ở nhờ một đêm, không đành lòng nhìn hắn bị chết cóng, nhưng, nhưng cô thực sự không ngờ, hắn lại tưởng cô muốn hắn đi theo cô.
Vậy, sự chờ đợi ban đầu kia, cố chấp như vậy, lâu như vậy, lại buông tay sao?
Đôi mắt kia rõ ràng vô cùng cố chấp, không thể thuyết phục, sao mới nói hai ba câu, hắn đã dễ dàng buông xuôi đi theo cô?
Cô không hiểu.
“Anh — thực sự muốn đi theo tôi?”
Hắn kiên định gật đầu.
Cô rũ mắt suy nghĩ, không trả lời ngay.
Hắn cũng không thúc giục, nhắm mắt đi theo sau cô, im lặng.
Đúng vậy, có gì không thể được?
Một người ăn cơm lữ hành, ngày ngày tự nói chuyện với chính mình, cô quá ghét, nếu có người bầu bạn, cuộc đời buồn chán này của cô, có lẽ sẽ có chút niềm vui?
Hắn cô đơn, mà cô cũng cần một người bạn, vậy, mang theo hắn có gì mà không được?
“Đồng ý với tôi vài điều kiện.” Cô quay đầu lại, nhìn hắn nói.
“Tôi không biết anh hiểu thế giới của tôi bao nhiêu, nhưng không sao, tôi sẽ dạy anh, tất cả mọi thứ trong cuộc sống tôi sẽ phụ trách, nhưng lời nói của tôi anh phải nghe theo, chuyện tôi nói không được làm thì tuyệt đối không thể làm.”
Hắn gật đầu.
Cho đến bây giờ, hắn luôn làm theo lời cô nói.
“Anh – chắc là động vật ăn thịt?” Cô cười cười. “Cho dù có một ngày anh muốn ăn cả tôi cũng không sao, nhưng cho đến khi tôi chết, anh không được rời khỏi tôi.”
Hắn há mồm muốn nói, lại thôi, rồi gật đầu một chút.
“Như vậy, tôi tên là Chu Ninh Dạ, anh thì sao? Có tên không?”
“Tôi, Lâm Giang.”