Sau khi chủ động không muốn cùng cô đồng tiến đồng lui, hắn lại lần nữa nói như vậy.
Chu Ninh Dạ kinh ngạc.“Vì sao?”
Lâm Giang há mồm, ngậm miệng vô số lần, phát hiện nói thế nào cũng sẽ làm cô khổ sở.
“Muốn độc lập một chút.” Lưỡng lự nửa ngày, miễn cưỡng phun ra một câu có vẻ có thể nói.
“Nhưng mà, có rất nhiều chuyện anh không hiểu, tôi –”
“Y Nỉ có dạy tôi, không thành vấn đề.” Sợ cô phản đối, hắn vội vã nói.
“Vậy, tôi giúp anh xem có việc gì thích hợp với anh không nhé?”
“Y Nỉ đã giúp tôi tìm được rồi.” Hắn nhe răng cười, đưa tờ giấy trong tay ra.
Việc làm này là Y Nỉ từng bước từng bước cùng hắn đi phỏng vấn, chọn lọc, cô ở nhân gian nhiều hơn hắn mấy trăm năm, hiểu biết hơn hắn rất nhiều, cô gật đầu hẳn là không thành vấn đề.
Chu Ninh Dạ cười yếu ớt.
Hắn đều đã quyết định, mới để cho cô biết, đó không phải thật sự muốn trưng cầu ý kiến của cô, dù cô phản đối cũng không thay đổi được gì.
“Ninh Dạ, cô không thích tôi đi làm sao?” Hắn mẫn cảm phát hiện, dè dặt cẩn thận hỏi nhỏ.
“Nếu tôi nói đúng, anh sẽ thay đổi chủ ý sao?”
“……” Hắn khó xử trầm mặc, không nói gì.
Sẽ không.
Hiểu ý của hắn, cô cười cười nói: “Nói giỡn thôi, anh muốn làm gì thì làm, bản thân cảm thấy vui vẻ là tốt rồi.”
“Ừ.” Hắn giúp được Ninh Dạ rất nhiều chuyện, như vậy thực vui vẻ.
Người đàn ông trước mắt nháy mắt biến trở về hình sói, cọ cọ trong lòng cô.
Chu Ninh Dạ bật cười, bị bộ lông sói mềm mại của hắn làm ngứa.
Chỉ cần hắn vui, hay là muốn đòi thứ gì đó sẽ như vậy, xem ra, hắn thực sự rất vui vẻ khi có thể độc lập tự chủ.
Tuy rằng trong lòng có chút chua, cảm thấy không còn được hắn xem trọng một bước cũng không rời giống như ban đầu nữa, nhưng nhìn hắn thỏa mãn sung sướng…… Chu Ninh Dạ nhẹ nhàng thở dài, cô còn có thể nói gì?
Mấy ngày sau, Lâm Giang bắt đầu đi sớm về trễ, ngày nào cũng bận hơn cô, đôi khi cô đã về, hắn vẫn chưa về tới nhà.
Bởi vì hắn không có kỹ năng chuyên nghiệp, lúc đầu chỉ có thể làm vài việc vặt, chỗ nào cần thì làm chỗ đó, nhưng mà Tôn Y Nỉ sẽ giúp hắn chọn lọc, để tránh chuyện hắn bị bắt nạt hoặc ngây ngốc bị lợi dụng làm chuyện trái pháp luật.
Như là công nhân chuyển nhà, làm việc tạm thời ở khu triển lãm, làm công ở nhà ăn ngày nghỉ, phát tờ rơi trên đường linh tinh, hắn đều đã làm.
Còn có lúc làm việc ở công trường, tuy rằng rất mệt rất vất vả, chuyển những thứ đó đều rất nặng, đứng ở nơi cao thực ra hắn có chút sợ độ cao, nhưng mà đến ngày lĩnh lương, làm một ngày được những một ngàn tệ, hắn cùng Ninh Dạ có thể xem phim và ăn rất nhiều món ngon ở chợ đêm, cho nên hắn hy vọng mỗi ngày đều có việc làm như vậy.
Sau đó, có một cửa hàng lớn nhân dịp tròn một năm khai trương mà nhập một lượng hàng lớn, cần nhiều nhân lực để chuyển hàng hóa, hắn cũng sẽ đi hỗ trợ. Thân thể hắn cường tráng, chuyện cần đến khí lực hắn đều có thể làm được.
Sau đợt chúc mừng tròn một năm kết thúc, ông chủ cửa hàng đột nhiên hỏi hắn muốn làm nhân viên chính thức hay không? Còn nói bây giờ người trẻ tuổi ăn không hết khổ, người giống hắn chịu làm việc như vậy, hơn nữa còn siêng năng thực sự rất khó, tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng lại làm việc chăm chỉ, cho nên muốn hắn ở lại làm việc.
Nếu là nhân viên chính thức sẽ có rất nhiều phúc lợi, tiền lương lại có vẻ nhiều, có thời gian nghỉ ngơi cố định, không cần tìm việc ở khắp nơi, tiền thu vào cũng càng ổn định.
Ông chủ giải thích rõ ràng cho hắn nghe, nhưng hắn lại không có chứng minh giấy tờ gì, sẽ không có cách nào trở thành nhân viên chính thức của cửa hàng.
Lĩnh tiền lương xong trên đường đi về nhà, hắn lại suy nghĩ, quyết định đi tìm Tôn Y Nỉ nhờ giúp đỡ.
“Này!” Chuông cửa vẫn còn chưa có ấn, một cái túi giấy đã lướt qua tường bay xuống, hắn tiếp được, mở ra phát hiện bên trong chính là những thứ hắn muốn, không chỉ có chứng minh thư, bảo hiểm thân thể, còn có bằng tốt nghiệp đại học, ngay cả giấy khai sinh cũng có.
“Vốn tôi muốn làm luôn bằng lái, nhưng lại nhớ cậu chẳng biết lái xe, nếu đi lại sẽ nguy hại đến an toàn của cộng đồng.”
Đúng, gần đây hắn mới bắt đầu học lái xe, học được sẽ có thể có nhiều cơ hội làm việc hơn, nhưng Tôn Y Nỉ ngồi bên tay lái thực ầm ỹ, vừa dạy vừa luôn thét chói tai, hại hắn không thể chuyên tâm lái xe được.
Tôi thét chói tai? Tôi thét chói tai?! Có muốn tôi đếm xem cậu đã làm nát mấy chiếc xe của tôi rồi hay không? Tôi thét chói tai?!
Lúc hắn oán trách, cô không chỉ thét chói tai, thậm chí còn có thể nói là rống lên, thật là khủng khiếp, cho nên về sau hắn cũng không dám nữa.
“Gì?” Nhìn cái tên trên hộ khẩu, hắn hoang mang hỏi: “Vì sao lại là Tôn Lâm Giang?”
Ngay sau đó, cửa lớn bị mở ra, kiều nhan nổi giận đùng đùng kề sát mặt hắn chất vấn: “Giọng điệu của cậu như thế là ý gì? Theo họ Tôn của tôi thì sao? Làm em của tôi uất ức cậu lắm sao?!”
Đối diện với tiếng gầm cùng những lời không thiện ý của cô gái trước mắt, đầu Lâm Giang choáng váng một trận, ngốc ngốc nói: “Nhưng mà…… Tôi nhìn có vẻ lớn hơn cô……”
Hơn nữa, hắn muốn cùng họ Chu với Ninh Dạ…… Những lời này vẫn ở trong miệng, không dám phun ra.
Tôn Y Nỉ vỗ vỗ vai hắn.“Em à, tin chị đi, tuổi của chị làm bà nội tổ của em cũng không có chiếm tiện nghi của em đâu!”
“À.” Hắn không hỏi những thứ chứng minh thư này làm sao có được, bằng năng lực của cô, cho dù muốn làm bằng tiến sĩ cũng không có vấn đề.
Ôm tư liệu đi được hai bước, hắn lại quay về, thực thận trọng cúi người làm lễ. “Cám ơn cô, chị. Bây giờ em phải về nhà.”
Nhìn theo bóng lưng chậm rãi đi về số nhà 58, Tôn Y Nỉ bùi ngùi cười thán.
“Cậu đấy –” Thật sự là cái khiến cho người ta thương tiếc.
Đợi “nhà” lâu như vậy, chờ mong hạnh phúc lâu như vậy, phải nắm cho chắc nha, đứa em ngốc.
Mở cửa ra, từng trận mùi dầu khói ập đến, trước mắt vẫn không thể phán định có tính là mỹ vị hay không.
Hiển nhiên Lâm Giang hôm nay về sớm hơn cô, hơn nữa tiếng xoong chảo va chạm đứt quãng từ phòng bếp truyền đến, hẳn là đã chiến đấu hăng hái một lúc rồi.
Chu Ninh Dạ ở cửa thay đôi dép lê, nhìn tivi phòng khách đang bật kênh dạy nấu ăn. Đó là chương trình tuần trước cô thấy Lâm Giang xem rất hứng thú, nhìn hắn nghiêm túc vậy, liền thuận tay ghi hình lại.
Bây giờ hắn – đang làm món bánh của Nhật chiếu trên tivi này sao?
Xem ra trước mắt phòng bếp còn chưa cháy, cô cũng không vội đi cứu hắn, ánh mắt dời đến bên cạnh, dừng lại trên túi giấy đặt trên bàn. Thứ bên trong lòi ra một góc nhỏ khỏi túi giấy, cô mở ra, nhìn sơ lược một chút.
“A!” Tiếng nồi rơi xuống đất, còn có tiếng kêu sợ hãi của hắn.
Cô dời bước đi vào phòng bếp, vừa hay nhìn thấy hắn đang luống cuống tay chân, vừa nhặt cái nồi lên, vừa tắt lửa trên bếp, trên bồn rửa có nước tương đổ ra ngoài, chai chai lọ lọ hỗn độn chiếm cứ mặt bàn, trong bồn rửa còn có cái nồi cháy đen chưa được cọ rửa, toàn bộ phòng bếp giống như vừa trải qua một hồi thế chiến, tất cả vô cùng thê thảm.
Sau đó, đổi lấy thành quả là dĩa cải trắng xào thịt trên bàn cơm, thịt bò thăn, tôm bóc vỏ nấu trứng, còn có một tô canh bí đao to.
Phát hiện cô đứng cạnh cửa, Lâm Giang theo bản năng nở nụ cười xán lạn với cô, sau đó mới nhìn thấy thứ cô cầm trong tay.
“Đó là Y Nỉ cho tôi, như vậy tôi có thể sinh hoạt giống người thường, nếu không có cô ấy, không biết phải làm sao bây giờ.” Có thân phận hợp pháp, có thể tìm được việc, cũng có thể giúp Ninh Dạ rất nhiều chuyện, đó đều là do Y Nỉ giúp đỡ.
Cô cũng nghĩ vậy.
Trừ Tôn Y Nỉ, ai có năng lực lớn như vậy, giúp một con sói làm chứng minh thư? Những thứ đó, cô không có cách nào làm cho hắn.
“Còn có, tôi nói cho cô biết này, ông chủ cửa hàng trước đó tôi làm việc có mời tôi trở thành nhân viên chính thức, sau này tôi sẽ không cần chuyện gì cũng dựa vào cô nữa.” Hắn vội vã chia sẻ tin vui với cô. Nói như vậy, sau này cô sẽ bớt đi gánh nặng, mỗi ngày không cần đi làm về mệt còn muốn đi tìm thêm việc làm.
Ngay cả việc làm cũng đã có, hắn càng ngày càng giống con người, ở thế giới nhân loại, cuộc sống như cá gặp nước.
Tôi không cần dựa vào cô nữa.
Gằn từng tiếng, rõ ràng vang dội vào trong tâm khảm.
Nhận thấy cô trầm mặc lạ thường, hắn dừng lại những lời muốn chia sẻ với cô. “Ninh Dạ, cô không vui sao?”
“Không, sao có thể?” Cô cười cười, hắn lại cảm thấy nụ cười kia không chạm vào đáy mắt cô.
Có phải tâm tình cô không tốt hay không? Hay là làm việc quá mệt mỏi?
“Cái đó…… Tôi làm bữa tối……”
Chu Ninh Dạ nhìn đồ ăn trên bàn.“Ai dạy anh?”
Những thứ này không phải một người mới học nấu có thể làm được.
“Y Nỉ.”
Sợ sẽ hại cô bị tiêu chảy, hắn học được một thời gian mới dám nấu cho cô ăn, sau đó lại sợ làm phòng bếp cháy nên hắn cũng không dám làm ở nhà, chỉ cần ngượng ngùng một chút với Y Nỉ là được, hại cô ấy phải ăn thử, còn để phòng bếp cho hắn phá hư.
Lại là Tôn Y Nỉ.
Bây giờ hắn không cần cô, cái gì cũng không nghĩ đến cô.
Cũng đúng, Tôn Y Nỉ có thể cho hắn rất nhiều sự trợ giúp, còn cô thì không thể.
Nếu không có cô ấy, không biết phải làm sao bây giờ.
Hắn mở miệng toàn là Y Nỉ dài, Y Nỉ ngắn, một ngày ít nhất cũng nghe đến mấy hồi, hắn có thể không có cô, nhưng lại không thể không có Tôn Y Nỉ.
Hắn ngay cả họ cũng lấy theo họ cô ấy, coi như, hắn là Tôn Y Nỉ……
“Ninh Dạ, cô có muốn ăn cơm hay không?” Cô cứ nhìn đồ ăn không nói lời nào, rất kỳ lạ.
“Có thể ăn sao?” Cô không có biểu cảm gì hỏi lại.
“À……” Hắn xấu hổ cúi đầu.“Nhìn không được ngon lắm……” Nhưng hắn đã cố hết sức nha, này đã là cực hạn trước mắt hắn có thể làm.
“Anh ăn no rỗi hơi sao? Không có việc gì lại đem phòng bếp làm thành như vậy!”
“Bởi vì…… Tôi muốn học nấu ăn……” Ninh Dạ tan làm về quá mệt mỏi, hắn muốn học nấu ăn nấu cơm cho cô, tuy rằng bây giờ chưa ngon lắm, nhưng nhất định sẽ tiến bộ. “Lúc trước làm bên nhà Y Nỉ đều bị cháy hết, bây giờ thực sự đã có tiến bộ rồi, không tin tôi gọi Y Nỉ sang đây……”
“Đó không phải trọng điểm!”
Vậy…… Trọng điểm là cái gì?
Hắn hoang mang nhìn cô, không rõ.
“Nấu ăn cũng có thể đem phòng bếp làm thành như vậy? Anh đang nấu ăn hay là đang gây chuyện cho tôi làm?”
Hắn đã hiểu, bởi vì hắn làm loạn phòng bếp, cho nên cô tức giận.
“Tôi, tôi sẽ dọn……” Vì vẫn chưa làm xong món bánh, chờ làm xong rồi hắn sẽ dọn dẹp sạch sẽ.
“Không cần, anh đi ra ngoài, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Cô quay lưng lại.
Phía sau, tiếng bước chân xa dần, sau đó là tiếng cửa được mở ra, lại được đóng lại.
Hắn hẳn là đi tìm Tôn Y Nỉ khóc lóc kể lể rồi!
Chu Ninh Dạ bắt đầu dọn dẹp chai chai lọ lọ trên mặt bàn, đặt tất cả về vị trí cũ, sau đó chà lau mặt bàn, sàn nhà, rửa hết nồi niêu chén bát trong bồn rửa, từ từ, đem những cái nồi bị cháy đen chà chà, chà chà, cũng đem khuôn mặt không chút biểu cảm của cô chà ra một cái khe –
Trọng điểm là cái gì?
Trọng điểm là, hắn muốn học nấu cơm, không để cô dạy.
Trọng điểm là, thành quả lần đầu tiên hắn nấu cơm, không phải do cô nếm.
Trọng điểm là, hắn xem trọng Tôn Y Nỉ hơn tất cả, chuyện gì cũng muốn đi tìm cô ấy đầu tiên, như thể không thể thiếu.
Trọng điểm là, với năng lực của Tôn Y Nỉ có thể giúp hắn làm rất nhiều chuyện, còn cô cái gì cũng không làm được, hắn rõ ràng…… Là của cô! Là cô dẫn hắn về nhà, nói muốn trở thành người nhà của hắn, mấy chuyện này phải là do cô làm!
Trọng điểm là, trọng điểm là…… Cô thực sự đang ghen tị.
Cô nhắm chặt mắt, rốt cuộc thừa nhận.
Giống như hai nhà hàng xóm ngày nào cũng chơi với nhau, tình cảm của cậu bé và cô bé rất tốt, đột nhiên có một ngày, cậu bé chạy đi chơi với cô bé xinh đẹp với chuyển đến, sau đó cô bé kia không vui, giận dỗi với cậu bé vô tội.
Thực ngây thơ, nhưng lúc đó, thực sự không thể khống chế cảm xúc trong lòng, càng ngày càng ghen tuông và phiền chán, nóng nảy với hắn.
Cô không ngờ lòng dạ mình lại hẹp hòi như thế, có việc có thể đi hỏi Tôn tiểu thư là do cô nói, nhưng bây giờ mọi chuyện hắn đều đi tìm Tôn Y Nỉ, làm ba năm chủ nhà của cô nhưng cô cũng chưa thân thiết với Tôn Y Nỉ như hắn. So với cô, hắn có vẻ càng ỷ lại Tôn Y Nỉ, bây giờ ngay cả họ cũng lấy theo cô ấy, điều này làm cho cô…… Không có cách nào không để ý.
Đầu tiên là không muốn dính cô như hình với bóng, sau đó đi tìm việc làm, trở nên tự chủ, rồi tích cực học tập càng nhiều tri thức trong sinh hoạt, bây giờ ngay cả nấu cơm cũng học.
Hắn càng ngày càng độc lập, càng ngày càng không cần dựa vào cô, có thể có một ngày, hắn sẽ chán ở với cô, muốn rời đi hay không?
Sau tức giận, thực ra chính là hoảng hốt.
Cô sợ mất đi hắn.
Dừng lại động tác cọ rửa nồi, cô quay lại bàn, bới một chén cơm trắng, ngồi xuống thong thả ăn từng món.
Đây là lần đầu tiên hắn nấu cơm chiều cho cô.
Thịt bò rất dai, rất khó cắn, nhưng mà gia vị nêm không sai, có ba phần ngon miệng; Tôm bóc vỏ quên rửa lại, nhưng trứng chín vừa, trơn bóng mềm mại; cải trắng xào thịt cho thêm một chút muối nữa thì ngon hơn, nghêu chưa nhả hết cát, cho nên dưới đáy tô canh có cát đọng lại, nhưng nước dùng cũng trong veo ngon miệng.
Cô vừa khen vừa ăn hết một nửa, để lại một nửa cho hắn.
Sau đó, lại lấy cái bánh hắn chưa làm xong ra.
Rửa xong bát đũa, nhìn đồng hồ một cái, gần tám giờ, hắn cũng nên trở về rồi chứ.
Cô vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong rồi, hắn vẫn chưa về.
Vì thế cô lên mạng kiểm tra mail, hơn phân nửa là do ngân hàng gửi tin mời đến phỏng vấn, nhưng bây giờ cô không cần tìm thêm việc.
Xóa những cái mail mời đến phỏng vấn, lại lướt web một chút, thấy có vài bộ quần áo không tệ, cô thuận tay đặt size thích hợp cho Lâm Giang, lại xem thử gần đây có phim gì mới mà hay hay không, cũng đặt hai tấm vé, chủ nhật có thể đi xem với Lâm Giang.
Tắt máy tính, đã qua mười giờ, hắn vẫn chưa về.
Vui đến quên cả trời đất rồi sao? Thường ngày cứ suốt ngày chạy tới chỗ Tôn Y Nỉ, bây giờ ngay cả nhà cũng không muốn về!
Hay là…… Bây giờ ở trong lòng hắn, nơi Tôn Y Nỉ mới là nhà của hắn?
Cô buồn bực lên giường ngủ, khóa luôn cửa phòng ngủ, dỗi không đợi hắn.
Đã không muốn về, ngay cả cửa phòng cũng không cho vào.
Cô lăn qua lộn lại hai tiếng trên giường, ngủ không được.
Có lẽ là do trời lạnh, rõ ràng là đầu mùa xuân, đột nhiên trời nổi gió, đêm xuống gió lạnh thấu xương, đã quen có người bên cạnh để kề sát sưởi ấm, một mình làm sao cũng không đủ ấm.
Cô ngồi dậy, không cốt khí mở cửa, cho rằng sẽ thấy hắn ngồi cạnh cửa, dùng cặp mắt đáng thương nhìn mình, nhưng lại chỉ có cơn gió lạnh lẽo thổi tới, ngoài cửa trống không.
Cô đi một vòng trong nhà, không thấy hắn đâu.
Hơn mười hai giờ, hắn thực sự không tính trở về sao?
Rót chén trà nóng ngồi ở phòng khách, đấu tranh xem có nên bỏ xuống mặt mũi chịu thua hắn, đến nhà họ Tôn đem người về –
Không đúng!
Cô đột nhiên dừng lại động tác, nhận ra chỗ không thích hợp.
Bây giờ tuy Lâm Giang đã học được rất nhiều thứ, nhưng hắn vẫn chưa học được cách giận dỗi, nhất là chưa từng giận dỗi làm bộ làm tịch gì với cô. Cô nói gì, hắn chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo, hơn nữa cũng chưa từng thay đổi.
Giống như lần trước cùng hắn đi dạo phố, cô đột nhiên phát hiện quên một túi hàng ở quầy thanh toán, nói hắn ở tại chỗ chờ, cô đi lấy rồi lập tức quay lại, không được chạy loạn.
Không ngờ trời đột nhiên đổ cơn mưa rào, còn có sấm chớp, hắn thật đúng là không nhúc nhích đứng ở trên vỉa hè, mặc kệ mưa ướt hết người.
Cô trở về, đau lòng nhìn hắn ướt sũng, hỏi hắn sao không đến chỗ gần đây trú mưa?
Hắn nói – cô bảo tôi chờ.
Bởi vì cô nói hắn chờ, hắn liền ngoan ngoãn chờ, một bước cũng sẽ không rời.
Tính hắn là vậy.
Khi mới gặp hắn, tuyết có rơi xuống hắn cũng không chịu đi, luôn chờ người trong lòng.
Đã đồng ý nghe lời của cô, sẽ không bao giờ làm trái ý cô, người như vậy làm sao có thể vì cô nhất thời nóng giận, nổi cáu với hắn hắn liền cáu kỉnh không trở lại?
Anh đi ra ngoài, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.
Trong óc không báo động trước đột nhiên vang lên câu nói trước khi hắn đi, nháy mắt Chu Ninh Dạ hiểu ra nhảy dựng lên, vừa xót xa vừa hoảng hốt lao ra ngoài tìm người.
Chưa kịp nghĩ nên đi nơi nào tìm hắn, cửa lớn vừa mở, thân hình ngồi tựa vào cửa không phòng bị đổ vào trong.
“A!” Lâm Giang vội vàng đứng lên, nhưng ngồi lâu lắm, chân đã tê rần, lại ngã ngồi xuống. Hắn ngẩng đầu lên, dè dặt cẩn trọng hỏi,“Ninh Dạ, tôi có thể về nhà rồi sao?”
Bên ngoài thực sự rất lạnh, Ninh Dạ còn nói ở bên ngoài không thể biến trở thành hình sói, sẽ dọa người khác.
Nhìn thấy toàn bộ đèn trong nhà đều tắt, hắn tưởng, Ninh Dạ có phải không cẩn thận quên hắn rồi không? Hắn luôn đợi cô gọi hắn về nhà……
Một trận sóng nhiệt xông lên hốc mắt, cô khom người dùng sức ôm lấy người ngồi ngoài cửa hứng gió lạnh một đêm.“Thực xin lỗi……”
Gáy truyền đến cảm xúc ấm nóng ẩm ướt, Lâm Giang hoảng hốt vươn tay, vụng về vỗ về an ủi. “Đừng khóc, Ninh Dạ đừng khóc –”
“Ngu ngốc! Anh thật ngu ngốc!”
“Ừ.” Hắn không có phản bác, so với Ninh Dạ, hắn thực sự không đủ thông minh.
Cho rằng cô vẫn còn tức giận, nhưng mà cô lại ôm hắn rất lâu, rất dùng sức, sau đó kéo hắn vào nhà, nói hắn ăn hết đồ ăn cô để lại trên bàn cho hắn.
Cô ngồi bên cạnh hắn, nói cho hắn nghe: “Sói ngốc, sau này không cần nghe lời như vậy.”
“Hả?” Cô nói gì đều phải nghe, đây không phải ngay từ đầu đã nói rồi sao?
“Câu này không cần, ít nhất câu tôi nói anh tránh ra về sau đều vô dụng nghe. Đó là đang giận lẩy, không phải thực sự không muốn thấy anh.”
Hắn nghe không hiểu lắm.“Không phải vì tôi làm phòng bếp dơ sao?” Cho nên chọc giận cô.
“Không phải, không liên quan đến phòng bếp.”
“Vậy liên quan đến cái gì?”
“Là……” Ghen tị.
Loại chuyện xấu hổ này sao có thể nói ra miệng được!
“Anh vì sao…… muốn làm việc? Tôi đối với anh không tốt sao?”
“A!” Nói đến đây, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, chạy đến phòng khách, ôm cái bình thủy tinh đặt trên tủ.“Thiếu chút nữa quên, này cho cô.”
Đó là bình thủy tinh đựng mơ. Ăn xong, hắn rửa bình thủy tinh nói muốn dùng, thì ra là để cất tiền.
Bên trong có các tờ tiền đủ loại, tiền xu cũng có, tiền lương có, vài tờ tiền mặt có, tất cả đều bỏ vào.
Cô ngốc ngốc nhận lấy, hắn cảm thấy thỏa mãn ngồi lại bàn ăn cơm tiếp.
“Đây, đây là –”
“Tiền lương.” Hắn đều không dùng.
“Anh đưa hết cho tôi, vậy anh thì sao?”
“Tôi không cần.” Dù sao hắn cần cái gì, Ninh Dạ đều sẽ cho hắn.
Cho nên…… Hắn đi làm, không phải vì muốn độc lập, không phải muốn về sau không cần cô cũng có thể sinh tồn……
“Ngu ngốc!” Cô cười mắng.“Ngay cả tiền để dành cũng không có, ngày nào cũng cố gắng làm việc như vậy, rốt cuộc là vì sao hả!”
Vì sao? Hắn nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ nghĩ.
“Bởi vì muốn để Ninh Dạ vui vẻ thật nhiều thật nhiều.” Có đáp án, tâm cũng kiên định, hắn thỏa mãn ăn một miệng cơm cùng tôm to, lại gắp một khối bí đao bỏ vào miệng.
Vui vẻ thật nhiều thật nhiều, đó chính là hạnh phúc.
Hắn nói, muốn cho cô hạnh phúc.
Hắn là người duy nhất nói với cô những lời này.
Chu Ninh Dạ nghiêng người về phía hắn, hôn lên môi hắn.
Lâm Giang mở lớn mắt, trừng mắt nhìn dùng nhan xinh đẹp gần trong gang tấc, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Cô, cô đang làm gì?
Cái này gọi là hôn môi, hắn biết, nhưng mà chuyện thân mật này chỉ có bạn đời mới có thể làm, hơn nữa, hơn nữa…… bây giờ miệng hắn còn có một khối bí đao, hai má phồng lên giống ếch……
Cô cái gì cũng không có làm, chỉ là môi dán môi, cảm thụ hơi ấm của nhau, sau đó lùi lại.
Hắn cương cứng hóa thành tượng đá, ngốc ngốc nhìn cô.
Thì ra hôn môi con gái là cảm giác này, mềm mềm, mùi vị của cô lưu lại trên miệng hắn, sau đó…… A! Dầu mỡ trên miệng hắn cũng dính lên môi cô.
Hắn vội vội vàng vàng vươn tay giúp cô lau.
Cô cười cười, nghiêng người hôn thêm một lần nữa.
Hắn vươn tay lần hai, do dự lau cũng không phải, không lau cũng không phải.
Nếu lau tiếp, cô có thể hôn lại lần thứ ba hay không?
Hắn rất muốn làm vậy, nhưng đó lại rất ti bỉ.
Chu Ninh Dạ không giải thích nhiều, rất dịu dàng nghiêng người thúc giục hắn: “Mau ăn, đừng ngẩn người.”
Cơm nước xong, hắn đi tắm, cô rửa xong bát đũa trở về phòng, để lại nửa giường chờ hắn.
Lâm Giang tắm rửa xong đi ra, muốn đổi về hình sói lên giường lại bị cô ngăn cản.“Không, cứ duy trì như vậy, trước khi ngủ tôi muốn nói chuyện phiếm với anh.”
Nhưng mà…… Như vậy có vẻ không tốt lắm, trước kia Ngưng Nguyệt có nói……
“Mười năm tu mới chung thuyền, trăm năm tu mới chung giường.”
“Tôi đây tu trăm năm rồi, có thể ngủ với anh được chưa?”
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, gò má hơi ửng đỏ xinh đẹp làm hắn nhìn đến mất hồn.“Không được, ý câu nói kia là nói, tình cảm vợ chồng rất khó.”
Về sau, có người đàn ông khác dùng năm trăm năm phúc, đổi lấy một đời kết làm vợ chồng với cô.
Cùng cô chung gối mà ngủ, tóm lại không phải là hắn.
Hắn hiểu, từ lâu đã hiểu.
Chỉ có vợ chồng, mới có thể một nam một nữ ngủ cùng giường, cùng tu trăm năm mới có phúc này. Hắn và Ninh Dạ không phải vợ chồng, vĩnh viễn không có khả năng. Lấy hình sói thân cận cô, hắn thuyết phục chính mình, không phải một nam một nữ là được, mặc dù lúc ngủ sẽ biến thành hình người, hắn vẫn là làm bộ ngu muội nghĩ không cẩn thận cho nên không sao, nhưng bây giờ hắn vẫn thanh tỉnh, không thể giả bộ không cẩn thận.
Nhưng…… Thực sự rất muốn.
Đấu tranh rất lâu, vẫn không kháng cự được khát vọng trong nội tâm, từ từ trèo lên giường, ngủ thẳng tắp, một góc áo cũng không dám đụng vào cô.
Chu Ninh Dạ nằm nghiêng lại, cười cười đánh giá tư thế ngủ không được tự nhiên của hắn, cũng không sửa lại cho đúng, bắt đầu nói chuyện phiếm.“Sau này anh có thể ít đi tìm Tôn tiểu thư được hay không?”
“Hả? Vì sao?” Chỉ có người không tốt, Ninh Dạ mới yêu cầu hắn đừng tiếp cận, nhưng Y Nỉ đối với hắn tốt lắm.
“Tôi không nói cô ấy sẽ hại anh, mà là…… Tôi sẽ để ý.” Cô thản nhiên thừa nhận.“Tuy rằng như vậy rất quá, nhưng tôi sẽ để ý anh ỷ lại cô ấy hơn tôi, chỉ cần chuyện tôi có thể làm, tôi hy vọng anh sẽ tìm tôi dạy anh.”,
“Phải không?” Thì ra Ninh Dạ hy vọng hắn ỷ lại cô, hắn còn tưởng rằng sẽ làm cho cô rất vất vả……
“Được, về sau sẽ không đi.” Nếu làm Ninh Dạ không vui, hắn sẽ không đi tìm Y Nỉ.
Cô mỉm cười, nhích tới gần hắn một chút, nắm lấy tay hắn dưới chăn.“Cũng không phải nói anh không được đi, chỉ là…… Không cần thường xuyên như vậy là được.”
“Vậy……” Nếu không phải tức vì chuyện phòng bếp.“Sau này tôi có thể nấu cơm nữa không?”
Nếu Ninh Dạ không ăn, hắn học nấu cơm sẽ không có ý nghĩa, nhưng cô ăn, vậy hắn có thể tiếp tục làm cơm cho cô ăn được không?
Chu Ninh Dạ hừ nhẹ một tiếng, tựa đầu lên vai hắn, điều chỉnh góc độ thoải mái nhất, có chút buồn ngủ.“Lần sau trứng tôm nhớ phải rửa sạch, nghêu mua về phải ngâm nước trước để nó nhả cát…… ừm, đúng rồi, ăn ngon lắm.”
Bọn họ nói một số chi tiết nhỏ phải chú ý khi nấu cơm, sau đó nói tới vài việc vặt trong cuộc sống, thẳng đến khi ngủ hoàn toàn, cô đã bỏ qua gối, gối lên vai hắn, cánh tay hắn vắt ngang eo nhỏ ôm cô thật chặt.
Trước khi mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, hắn nhớ cô nói một câu cuối cùng là ngày cuối tuần đi xem phim……