Tô Uyển dần dần cảm thấy nhàm chán, xuyên qua đến nơi này không di động không internet còn không thể đi dạo phố, thực sự là nhạt nhẽo, nếu như nàng xuyên qua đến gia đình phú quý, thì có thể làm tụ hội, hoặc tham gia các loại yến hội, chưa lấy chồng cũng tốt, cùng bọn tỷ muội khuê mật không có việc gì làm liền tìm điểm biện pháp giết thời gian, chơi bài đấu địa chủ, nhưng cố tình xuyên qua đến ở nông thôn, dù cho chính nàng không cần làm việc, cũng khó tìm được người đồng dạng nhàn đến hoảng bồi nàng giết thời gian nhàm chán, kỳ thật còn không bằng làm một cái bản thổ cô nương, còn không có lớn liền cầm kim chỉ chơi, không thể nói thích hay ghét, nữ hồng là chuyện thường ngày, thời gian cũng liền không gian nan, cố tình nàng lại là thay đổi giữa chừng.
Lúc trước Tô Uyển đánh các loại chủ ý vào thư phòng của Tống Tử Hằng, trừ bỏ muốn xác định phỏng đoán của mình đúng hay sai, cũng là nghĩ nhân bọn họ không chú ý dọn mấy quyển sách trở về phòng nhìn xem, tuy rằng nàng phải cố hết sức mới đọc hiểu được thể văn ngôn cùng chữ phồn thể, nhưng vẫn tốt hơn so với người hoàn toàn không biết gì cả ở thời đại này, thứ nhất là để giết thời gian, thứ hai, nếu nàng bất hạnh đoán trúng, Tống Tử Hằng thật là Tống Thần đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử, nàng dù sao cũng phải sớm tính toán cho bản thân mình.
Đáng tiếc người Tống gia coi thư phòng của Tống Tử Hằng như mệnh căn tử mà nhìn, bình thường không cho người tới gần —— theo như thái độ cẩn thận này của bọn họ, Tô Uyển biết một ngày kia cho dù mình có thể vào được thư phòng, cũng không thể dễ dàng động vào những cái sách đó, rốt cuộc nàng là nữ nhi thương hộ, một cái chữ to không biết, không có việc gì cầm sách xem là một sự kiện thực kinh khủng.
Nghĩ vậy, Tô Uyển không khỏi thở dài.
“Tam tẩu, sao lại thở dài?” Tống Tiểu Muội mới vừa dựa theo Tam tẩu nàng chỉ đạo, chưng ra một nồi bánh bột bắp mượt mà đáng yêu, hưng phấn cầm một cái bánh bột bắp còn nóng hầm hập thơm mùi bắp chạy tới, “Bánh bột bắp chưng tốt lắm, rất thơm, mau nếm thử có phải cái vị này hay không!”
Tô Uyển mới vừa nhận lấy, bên ngoài Tam Nữu Tam Oa đang chơi đùa nghe mùi hương liền vào trong viện.
“Tam thẩm, thứ gì thơm như vậy?” Tam Oa ngẩng khuôn mặt nhỏ, không nháy mắt nhìn chằm chằm đồ vật trên tay Tô Uyển, theo phía sau nó là một chuỗi cái đuôi nhỏ, ánh mắt cùng thần thái giống hệt như nó.
Bánh bột bắp này là thức ăn mới mẻ, dùng bột ngô cùng bột mì mà Tam tẩu mang từ nhà mẹ đẻ để làm, nếu không phải Tam tẩu lên tiếng, ngày thường nàng nhưng luyến tiếc dùng, xem như thức ăn tinh quý, lại là cố ý làm cho người trong nhà làm việc no bụng, Tống Tiểu Muội luyến tiếc chia cho mỗi hài tử một cái, vì thế xua xua tay: “Không có gì, các ngươi đi chơi đi.”
Đối mặt với mùi hương câu người, một đám hài tử ánh mắt tỏa sáng nhìn Tô Uyển, cái loại ánh mắt tựa như cún con nhìn chằm chằm cục xương, Tô Uyển thật đúng là ngượng ngùng làm bộ không thấy được, nàng trầm ngâm một lát, nói: “Các ngươi không có việc gì có phải hay không?”
Một đám hài tử nhất trí lắc đầu, Tô Uyển cười nói: “Vậy đi rửa tay, thẩm cho các ngươi ăn ngon.”
Không cần người ta nói, Tam Nữu Tam Oa giống như tiểu chủ nhân, lãnh các bạn nhỏ đi đến bên cạnh giếng rửa tay, Tống Tiểu Muội muốn ngăn cản Tô Uyển: “Tam tẩu, này…… Hài tử nhiều, sợ là không đủ cho bọn chúng ăn……”
“Không có việc gì.” Tô Uyển cầm bánh bột bắp trong tay đi vào phòng bếp, lại lấy thêm một cái, cắt thành từng khối nhỏ bằng nhau, lấy cái đĩa đựng, cười nói, “Như vậy không phải đủ ăn sao.”
Tống Tiểu Muội lúc này mới cười gật đầu: “Vốn dĩ Tam Nữu Tam Oa mỗi người một cái, hiện tại cắt ra chia, một đám người cũng là đủ.”
Tô Uyển câu môi: “Bọn nó cũng sẽ cao hứng đem đồ vật của mình chiêu đãi tiểu đồng bọn.”
Quả nhiên, cùng các bạn nhỏ chia phần ăn, Tam Nữu Tam Oa cũng không nghĩ chính mình có thể ăn càng nhiều, cao hứng phấn chấn cùng các bạn nhỏ đi ra ngoài chơi, Tống Tiểu Muội muốn gọi Đại Nữu cùng nàng xuống ruộng, Tô Uyển nhìn nhìn sắc trời, mặt trời sắp lặn, lúc này cũng không quá nắng, ngược lại còn có loại hương vị ấm áp tươi mát, liền nói, “Đừng kêu Đại Nữu, ta đưa ngươi đi.”
Tống Tiểu Muội cũng không nghĩ nhiều, cao hứng nói: “Tam tẩu còn không có xuống ruộng xem qua đi? Năm nay thu hoạch rất tốt, toàn bộ thôn cũng chỉ có hoa màu của nhà thôn trưởng thúc tốt hơn của nhà chúng ta chút, nhưng cũng không hơn bao nhiêu, nương nói chờ thu hoạch xong, cho ta đi trấn trên họp chợ đâu!”
“Ta cũng chưa từng đi trấn trên họp chợ, đến lúc đó mang ta theo đi?”
“Được a, ta đây liền không kêu Nhị muội nhà lão thúc, nàng mỗi lần đều cọ tới cọ lui, cùng nàng đi trấn trên, trở về đều đến giữa trưa.”
“Ừ, hai chúng ta đi thôi.”
Tô Uyển cùng Tống Tiểu Muội trò chuyện về họp chợ trong trấn, bất tri bất giác liền đến bờ ruộng, ruộng đất ở Tống gia thôn trên cơ bản đều tập trung một khối tại đây, đúng vào thời điểm thu hoạch, mỗi hộ đều trên mặt đất bận việc, lúc này nhìn thấy Tống Tiểu Muội mang theo một nữ tử xinh đẹp hiếm thấy xách hộp đồ ăn lại đây, sôi nổi giương giọng hô: “Tiểu muội, đây là Tam tẩu nhà ngươi đi?”
“Tức phụ Tử Hằng lớn lên thật tốt, thoạt nhìn như tranh vẽ giống nhau.”
“Còn không à, Tử Hằng về sau là muốn thi Trạng Nguyên làm đại quan, tức phụ hắn đâu phải người nào tùy tiện có thể làm.”
“Tức phụ Tử Hằng lớn lên vừa trắng vừa đẹp, khuôn mặt kia trắng như đậu hũ vậy, ta nếu là lão Tống gia, cũng luyến tiếc để cái tức phụ nũng nịu như vậy xuống đất làm việc a!”
Người nhà quê nhiệt tình chất phác, trêu ghẹo cũng không tránh Tô Uyển, ở trước mặt nàng một đám người ha ha ha cười to, Tô Uyển thuận buồm xuôi gió giả bộ tiểu tức phụ thẹn thùng, thấp đầu không nói lời nào, chỉ đi theo Tống Tiểu Muội bước về phía trước, còn Tống Tiểu Muội, đối mặt với một ít ba cô sáu bà quen biết, sẽ cười giải vây.
“Biết Tam tẩu ta là từ trong thành tới, da mặt mỏng, đừng cười người ta như vậy, ngày khác Tam tẩu ta lại ngượng ngùng ra cửa.” Nói xong liền quay đầu đối Tô Uyển nói, “Tam tẩu, đây là Tống lục thẩm, bên kia là Hải Sinh thẩm, bên cạnh nàng là Đại Ngưu tẩu.”
Tô Uyển cũng không luống cuống, theo Tống Tiểu Muội giới thiệu chào hỏi mọi người, lại bị trêu ghẹo một phen, lúc này mới đi đến trước ruộng của Tống gia, người Tống gia từ rất xa đã nhìn thấy các nàng lại đây, lúc này đã ngừng công việc trên tay, ở bờ ruộng nghỉ ngơi, Tống Tử Hằng đi tới hai bước, từ trong tay Tô Uyển tiếp nhận hộp đồ ăn: “Sao lại tới đây?”
Tô Uyển cười tủm tỉm nói: “Tiểu Muội nói năm nay thu hoạch tốt, ta đến xem.”
Đã nhiều ngày sớm chiều ở chung, Tống Tử Hằng đối với Tô Uyển cũng đã không còn cái loại tùy thời rụt rè khách sáo, nghe lời này liền nhìn nàng liếc mắt một cái: “Nàng có thể nhìn ra cái gì? Xem hiếm lạ đi.”
Tô Uyển cười mà không nói, thấy mồ hôi trên trắn hắn còn không có lau, tiện tay đưa khăn tới, như suy tư gì vừa quay đầu, liền thấy đại thẩm ngồi bên cạnh Tống mẫu, hai người đang nhìn nang với ánh mắt sáng quắc. Loại ánh mắt nóng rực này, thân là minh tinh Tô Uyển gặp qua không ít, nhưng nàng trực giác biết việc này không phải đơn giản như vậy.
Thấy nàng nhìn qua, Tống mẫu cười tủm tỉm nói: “Đây là Tài Phúc thẩm của ngươi, ở cách vách chúng ta.”
Tô Uyển ngoan ngoãn chào hỏi: “Tài Phúc thẩm hảo, hôm nay làm bánh bột bắp, chờ lát nữa ngài cũng lấy một cái đi.”
Tài Phúc thẩm xua tay: “Không cần, nhà của chúng ta cũng mau đưa đồ ăn lại đây.”
Tuy nói như vậy, thời điểm Tô Uyển đưa bánh bột bắp cùng nước ô mai cho Tống mẫu, vẫn cầm thêm một cái đưa cho Tài Phúc thẩm, “Vốn cố ý làm nhiều chút, lại nói ngài ăn một cái còn có thể ăn nghèo nhà chúng ta được sao?”
Tài Phúc thẩm lúc này mới cầm, cười tủm tỉm nhìn bóng dáng Tô Uyển rời đi, nói với Tống mẫu: “Vẫn là bà có phúc khí a, tức phụ này của bà vừa hiếu thuận vừa đại khí, người như vậy mới thích hợp với Tử Hằng.”
Tống mẫu gật đầu, “Không phải ta khoe khoang, nhân phẩm hành sự của nhà lão Tam thật không có điểm gì chê trách, chỉ là có chút tính tình, do nhà mẹ đẻ nàng nuông chiều ra, bất quá như vậy cũng tốt, có cái gì thì nói ra không phải dễ giải quyết sao, so với đặt ở trong lòng lúc nào cũng nhớ thương thì tốt hơn.”
“Bà nói đúng.” Tài Phúc thẩm lại nhìn Tô Uyển liếc mắt một cái, cười nói, “Nhìn vợ chồng son cảm tình thật tốt a, về sau sinh cho bà một đám đại tôn tử béo trắng, phúc khí của bà còn ở phía sau đâu!”
Tô Uyển không đi xa, mơ hồ nghe được Tài Phúc thẩm nói, xém chút trượt chân, Tống Tử Hằng đúng lúc duỗi tay đỡ nàng: “Đường này không dễ đi, nàng cẩn thận chút.”
Cách đó không xa truyền đến tiếng cười vui vẻ của Tống mẫu cùng Tài Phúc thẩm, Tô Uyển lúc này là thật sự ngượng ngùng.
Chờ người Tống gia ăn xong bữa trà chiều, trong tinh thần phấn chấn tiếp tục làm việc, Tô Uyển cùng Tống Tiểu Muội thu dọn, lúc này mới mang theo hộp đồ ăn trở về. Thời điểm các nàng ra cửa ánh mặt trời đã phai nhạt, khi trở về hoàng hôn đã tây tà, ánh chiều tà kim sắc chiếu vào đồng ruộng, đẹp đến thuần túy lại đồ sộ.
Bước vào sân, quần áo mà buổi chiều Tô Uyển giặt cho Tống Tử Hằng đã khô, nàng thu hồi vào phòng, Tống Tiểu Muội ở bên ngoài nói: “Tẩu tử một ngày giặt quần áo cho ca hai lần, không phiền toái sao? Có thể giặt cùng nhau a.”
Tô Uyển thả quần áo ra, lắc đầu nói: “Quần áo chàng mặc lúc làm việc chỉ có hai bộ này, vạn nhất không kịp khô, liền không có quần áo mặc.”
Tống Tiểu Muội gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói: “Chờ vội xong trận này, trời sẽ chuyển lạnh, chờ ca ta lần sau nghỉ phép về, phải đổi y phục mùa thu, quần áo xuân thu huynh ấy có thể mặc không nhiều lắm, để ta làm xong việc trên tay, đi trấn trên chọn mấy miếng vải cho ca ta làm đồ mới.”
Tô Uyển chớp chớp mắt, nàng biết Tống Tiểu Muội nói lời này không có ý gì khác, trong lòng lại là vừa động, hơi hơi thấp đầu, làm ra một bộ u buồn: “Này…… Nguyên là trách nhiệm của ta là thê tử phải làm, lại muốn làm phiền tiểu muội……”
“Không quan hệ, dù sao ta quen làm…… Ý ta là ngươi đừng nghĩ quá nhiều, ta giúp ngươi làm là được……” Có lẽ là cảm thấy chính mình càng giải thích càng loạn, Tống Tiểu Muội thanh âm càng ngày càng thấp, sợ chọc trúng thần kinh mẫn cảm của Tô Uyển, “Chúng ta đã sớm biết tẩu tử ngươi sẽ không làm này đó, nhà của chúng ta đều không ngại……”
Tô Uyển tiếp tục u buồn: “Ta biết cha mẹ hiền lành, không ngại này đó, nhưng chung quy là ta tay vụng, không làm được thê tử tốt con dâu ngoan……”
Tống Tiểu Muội gấp đến độ không biết giải thích như thế nào, nữ hài giống như các nàng, nếu không biết may vá, không biết thêu thùa, nhà chồng sẽ không muốn, Tam tẩu trước kia ở nhà mẹ đẻ không ai để ý, hiện tại gả cho người, bắt đầu lo lắng cái này cũng không kỳ quái, chỉ là nàng không nên nhắc tới vấn đề này… Đang trong thế khó xử, nàng nghe được Tô Uyển sâu kín nói: “…… Ta cũng muốn tự tay vì tướng công làm kiện quần áo……”
Tống Tiểu Muội lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Không có việc gì, để ta dạy ngươi đi.”
Lúc trước Tô Uyển đánh các loại chủ ý vào thư phòng của Tống Tử Hằng, trừ bỏ muốn xác định phỏng đoán của mình đúng hay sai, cũng là nghĩ nhân bọn họ không chú ý dọn mấy quyển sách trở về phòng nhìn xem, tuy rằng nàng phải cố hết sức mới đọc hiểu được thể văn ngôn cùng chữ phồn thể, nhưng vẫn tốt hơn so với người hoàn toàn không biết gì cả ở thời đại này, thứ nhất là để giết thời gian, thứ hai, nếu nàng bất hạnh đoán trúng, Tống Tử Hằng thật là Tống Thần đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử, nàng dù sao cũng phải sớm tính toán cho bản thân mình.
Đáng tiếc người Tống gia coi thư phòng của Tống Tử Hằng như mệnh căn tử mà nhìn, bình thường không cho người tới gần —— theo như thái độ cẩn thận này của bọn họ, Tô Uyển biết một ngày kia cho dù mình có thể vào được thư phòng, cũng không thể dễ dàng động vào những cái sách đó, rốt cuộc nàng là nữ nhi thương hộ, một cái chữ to không biết, không có việc gì cầm sách xem là một sự kiện thực kinh khủng.
Nghĩ vậy, Tô Uyển không khỏi thở dài.
“Tam tẩu, sao lại thở dài?” Tống Tiểu Muội mới vừa dựa theo Tam tẩu nàng chỉ đạo, chưng ra một nồi bánh bột bắp mượt mà đáng yêu, hưng phấn cầm một cái bánh bột bắp còn nóng hầm hập thơm mùi bắp chạy tới, “Bánh bột bắp chưng tốt lắm, rất thơm, mau nếm thử có phải cái vị này hay không!”
Tô Uyển mới vừa nhận lấy, bên ngoài Tam Nữu Tam Oa đang chơi đùa nghe mùi hương liền vào trong viện.
“Tam thẩm, thứ gì thơm như vậy?” Tam Oa ngẩng khuôn mặt nhỏ, không nháy mắt nhìn chằm chằm đồ vật trên tay Tô Uyển, theo phía sau nó là một chuỗi cái đuôi nhỏ, ánh mắt cùng thần thái giống hệt như nó.
Bánh bột bắp này là thức ăn mới mẻ, dùng bột ngô cùng bột mì mà Tam tẩu mang từ nhà mẹ đẻ để làm, nếu không phải Tam tẩu lên tiếng, ngày thường nàng nhưng luyến tiếc dùng, xem như thức ăn tinh quý, lại là cố ý làm cho người trong nhà làm việc no bụng, Tống Tiểu Muội luyến tiếc chia cho mỗi hài tử một cái, vì thế xua xua tay: “Không có gì, các ngươi đi chơi đi.”
Đối mặt với mùi hương câu người, một đám hài tử ánh mắt tỏa sáng nhìn Tô Uyển, cái loại ánh mắt tựa như cún con nhìn chằm chằm cục xương, Tô Uyển thật đúng là ngượng ngùng làm bộ không thấy được, nàng trầm ngâm một lát, nói: “Các ngươi không có việc gì có phải hay không?”
Một đám hài tử nhất trí lắc đầu, Tô Uyển cười nói: “Vậy đi rửa tay, thẩm cho các ngươi ăn ngon.”
Không cần người ta nói, Tam Nữu Tam Oa giống như tiểu chủ nhân, lãnh các bạn nhỏ đi đến bên cạnh giếng rửa tay, Tống Tiểu Muội muốn ngăn cản Tô Uyển: “Tam tẩu, này…… Hài tử nhiều, sợ là không đủ cho bọn chúng ăn……”
“Không có việc gì.” Tô Uyển cầm bánh bột bắp trong tay đi vào phòng bếp, lại lấy thêm một cái, cắt thành từng khối nhỏ bằng nhau, lấy cái đĩa đựng, cười nói, “Như vậy không phải đủ ăn sao.”
Tống Tiểu Muội lúc này mới cười gật đầu: “Vốn dĩ Tam Nữu Tam Oa mỗi người một cái, hiện tại cắt ra chia, một đám người cũng là đủ.”
Tô Uyển câu môi: “Bọn nó cũng sẽ cao hứng đem đồ vật của mình chiêu đãi tiểu đồng bọn.”
Quả nhiên, cùng các bạn nhỏ chia phần ăn, Tam Nữu Tam Oa cũng không nghĩ chính mình có thể ăn càng nhiều, cao hứng phấn chấn cùng các bạn nhỏ đi ra ngoài chơi, Tống Tiểu Muội muốn gọi Đại Nữu cùng nàng xuống ruộng, Tô Uyển nhìn nhìn sắc trời, mặt trời sắp lặn, lúc này cũng không quá nắng, ngược lại còn có loại hương vị ấm áp tươi mát, liền nói, “Đừng kêu Đại Nữu, ta đưa ngươi đi.”
Tống Tiểu Muội cũng không nghĩ nhiều, cao hứng nói: “Tam tẩu còn không có xuống ruộng xem qua đi? Năm nay thu hoạch rất tốt, toàn bộ thôn cũng chỉ có hoa màu của nhà thôn trưởng thúc tốt hơn của nhà chúng ta chút, nhưng cũng không hơn bao nhiêu, nương nói chờ thu hoạch xong, cho ta đi trấn trên họp chợ đâu!”
“Ta cũng chưa từng đi trấn trên họp chợ, đến lúc đó mang ta theo đi?”
“Được a, ta đây liền không kêu Nhị muội nhà lão thúc, nàng mỗi lần đều cọ tới cọ lui, cùng nàng đi trấn trên, trở về đều đến giữa trưa.”
“Ừ, hai chúng ta đi thôi.”
Tô Uyển cùng Tống Tiểu Muội trò chuyện về họp chợ trong trấn, bất tri bất giác liền đến bờ ruộng, ruộng đất ở Tống gia thôn trên cơ bản đều tập trung một khối tại đây, đúng vào thời điểm thu hoạch, mỗi hộ đều trên mặt đất bận việc, lúc này nhìn thấy Tống Tiểu Muội mang theo một nữ tử xinh đẹp hiếm thấy xách hộp đồ ăn lại đây, sôi nổi giương giọng hô: “Tiểu muội, đây là Tam tẩu nhà ngươi đi?”
“Tức phụ Tử Hằng lớn lên thật tốt, thoạt nhìn như tranh vẽ giống nhau.”
“Còn không à, Tử Hằng về sau là muốn thi Trạng Nguyên làm đại quan, tức phụ hắn đâu phải người nào tùy tiện có thể làm.”
“Tức phụ Tử Hằng lớn lên vừa trắng vừa đẹp, khuôn mặt kia trắng như đậu hũ vậy, ta nếu là lão Tống gia, cũng luyến tiếc để cái tức phụ nũng nịu như vậy xuống đất làm việc a!”
Người nhà quê nhiệt tình chất phác, trêu ghẹo cũng không tránh Tô Uyển, ở trước mặt nàng một đám người ha ha ha cười to, Tô Uyển thuận buồm xuôi gió giả bộ tiểu tức phụ thẹn thùng, thấp đầu không nói lời nào, chỉ đi theo Tống Tiểu Muội bước về phía trước, còn Tống Tiểu Muội, đối mặt với một ít ba cô sáu bà quen biết, sẽ cười giải vây.
“Biết Tam tẩu ta là từ trong thành tới, da mặt mỏng, đừng cười người ta như vậy, ngày khác Tam tẩu ta lại ngượng ngùng ra cửa.” Nói xong liền quay đầu đối Tô Uyển nói, “Tam tẩu, đây là Tống lục thẩm, bên kia là Hải Sinh thẩm, bên cạnh nàng là Đại Ngưu tẩu.”
Tô Uyển cũng không luống cuống, theo Tống Tiểu Muội giới thiệu chào hỏi mọi người, lại bị trêu ghẹo một phen, lúc này mới đi đến trước ruộng của Tống gia, người Tống gia từ rất xa đã nhìn thấy các nàng lại đây, lúc này đã ngừng công việc trên tay, ở bờ ruộng nghỉ ngơi, Tống Tử Hằng đi tới hai bước, từ trong tay Tô Uyển tiếp nhận hộp đồ ăn: “Sao lại tới đây?”
Tô Uyển cười tủm tỉm nói: “Tiểu Muội nói năm nay thu hoạch tốt, ta đến xem.”
Đã nhiều ngày sớm chiều ở chung, Tống Tử Hằng đối với Tô Uyển cũng đã không còn cái loại tùy thời rụt rè khách sáo, nghe lời này liền nhìn nàng liếc mắt một cái: “Nàng có thể nhìn ra cái gì? Xem hiếm lạ đi.”
Tô Uyển cười mà không nói, thấy mồ hôi trên trắn hắn còn không có lau, tiện tay đưa khăn tới, như suy tư gì vừa quay đầu, liền thấy đại thẩm ngồi bên cạnh Tống mẫu, hai người đang nhìn nang với ánh mắt sáng quắc. Loại ánh mắt nóng rực này, thân là minh tinh Tô Uyển gặp qua không ít, nhưng nàng trực giác biết việc này không phải đơn giản như vậy.
Thấy nàng nhìn qua, Tống mẫu cười tủm tỉm nói: “Đây là Tài Phúc thẩm của ngươi, ở cách vách chúng ta.”
Tô Uyển ngoan ngoãn chào hỏi: “Tài Phúc thẩm hảo, hôm nay làm bánh bột bắp, chờ lát nữa ngài cũng lấy một cái đi.”
Tài Phúc thẩm xua tay: “Không cần, nhà của chúng ta cũng mau đưa đồ ăn lại đây.”
Tuy nói như vậy, thời điểm Tô Uyển đưa bánh bột bắp cùng nước ô mai cho Tống mẫu, vẫn cầm thêm một cái đưa cho Tài Phúc thẩm, “Vốn cố ý làm nhiều chút, lại nói ngài ăn một cái còn có thể ăn nghèo nhà chúng ta được sao?”
Tài Phúc thẩm lúc này mới cầm, cười tủm tỉm nhìn bóng dáng Tô Uyển rời đi, nói với Tống mẫu: “Vẫn là bà có phúc khí a, tức phụ này của bà vừa hiếu thuận vừa đại khí, người như vậy mới thích hợp với Tử Hằng.”
Tống mẫu gật đầu, “Không phải ta khoe khoang, nhân phẩm hành sự của nhà lão Tam thật không có điểm gì chê trách, chỉ là có chút tính tình, do nhà mẹ đẻ nàng nuông chiều ra, bất quá như vậy cũng tốt, có cái gì thì nói ra không phải dễ giải quyết sao, so với đặt ở trong lòng lúc nào cũng nhớ thương thì tốt hơn.”
“Bà nói đúng.” Tài Phúc thẩm lại nhìn Tô Uyển liếc mắt một cái, cười nói, “Nhìn vợ chồng son cảm tình thật tốt a, về sau sinh cho bà một đám đại tôn tử béo trắng, phúc khí của bà còn ở phía sau đâu!”
Tô Uyển không đi xa, mơ hồ nghe được Tài Phúc thẩm nói, xém chút trượt chân, Tống Tử Hằng đúng lúc duỗi tay đỡ nàng: “Đường này không dễ đi, nàng cẩn thận chút.”
Cách đó không xa truyền đến tiếng cười vui vẻ của Tống mẫu cùng Tài Phúc thẩm, Tô Uyển lúc này là thật sự ngượng ngùng.
Chờ người Tống gia ăn xong bữa trà chiều, trong tinh thần phấn chấn tiếp tục làm việc, Tô Uyển cùng Tống Tiểu Muội thu dọn, lúc này mới mang theo hộp đồ ăn trở về. Thời điểm các nàng ra cửa ánh mặt trời đã phai nhạt, khi trở về hoàng hôn đã tây tà, ánh chiều tà kim sắc chiếu vào đồng ruộng, đẹp đến thuần túy lại đồ sộ.
Bước vào sân, quần áo mà buổi chiều Tô Uyển giặt cho Tống Tử Hằng đã khô, nàng thu hồi vào phòng, Tống Tiểu Muội ở bên ngoài nói: “Tẩu tử một ngày giặt quần áo cho ca hai lần, không phiền toái sao? Có thể giặt cùng nhau a.”
Tô Uyển thả quần áo ra, lắc đầu nói: “Quần áo chàng mặc lúc làm việc chỉ có hai bộ này, vạn nhất không kịp khô, liền không có quần áo mặc.”
Tống Tiểu Muội gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói: “Chờ vội xong trận này, trời sẽ chuyển lạnh, chờ ca ta lần sau nghỉ phép về, phải đổi y phục mùa thu, quần áo xuân thu huynh ấy có thể mặc không nhiều lắm, để ta làm xong việc trên tay, đi trấn trên chọn mấy miếng vải cho ca ta làm đồ mới.”
Tô Uyển chớp chớp mắt, nàng biết Tống Tiểu Muội nói lời này không có ý gì khác, trong lòng lại là vừa động, hơi hơi thấp đầu, làm ra một bộ u buồn: “Này…… Nguyên là trách nhiệm của ta là thê tử phải làm, lại muốn làm phiền tiểu muội……”
“Không quan hệ, dù sao ta quen làm…… Ý ta là ngươi đừng nghĩ quá nhiều, ta giúp ngươi làm là được……” Có lẽ là cảm thấy chính mình càng giải thích càng loạn, Tống Tiểu Muội thanh âm càng ngày càng thấp, sợ chọc trúng thần kinh mẫn cảm của Tô Uyển, “Chúng ta đã sớm biết tẩu tử ngươi sẽ không làm này đó, nhà của chúng ta đều không ngại……”
Tô Uyển tiếp tục u buồn: “Ta biết cha mẹ hiền lành, không ngại này đó, nhưng chung quy là ta tay vụng, không làm được thê tử tốt con dâu ngoan……”
Tống Tiểu Muội gấp đến độ không biết giải thích như thế nào, nữ hài giống như các nàng, nếu không biết may vá, không biết thêu thùa, nhà chồng sẽ không muốn, Tam tẩu trước kia ở nhà mẹ đẻ không ai để ý, hiện tại gả cho người, bắt đầu lo lắng cái này cũng không kỳ quái, chỉ là nàng không nên nhắc tới vấn đề này… Đang trong thế khó xử, nàng nghe được Tô Uyển sâu kín nói: “…… Ta cũng muốn tự tay vì tướng công làm kiện quần áo……”
Tống Tiểu Muội lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Không có việc gì, để ta dạy ngươi đi.”